Chế Tạo Hào Môn

Chương 264: Chương 264: Uống rượu




Hoắc Khải nghe vậy thì ngẩn người, rồi mới hoàn hồn trở lại. Học cái gì cơ?

Khí huyết của anh đột ngột nóng lên, đầu anh đã bắt đầu tưởng tượng ra một vài hình ảnh. Chỉ một suy nghĩ cũng đủ để khiến cả người anh nóng hết lên.

Nhìn sắc mặt thay đổi một cách rõ ràng của chồng mình, Ninh Thần cũng hơi đỏ mặt rồi quay đi. Cô không hề biết dáng vẻ “đã nghiện còn ngại” này của bản thân quyến rũ cỡ nào.

Suy cho cùng, dù Hoắc Khải có nguyên tắc đến mấy thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.

Ngủ chung với Ninh Thần suốt bao lâu này mà chưa từng vượt qua giới hạn, có thể thấy được anh đã phải nhịn một cách khó khăn thế nào.

Thất tình lục dục là phương hướng của con người, được bản năng chỉ lối. Nhẫn nhịn càng lâu thì khi bộc phát ra càng mãnh liệt.

Bên trong phòng làm việc có nhiều người, Hoắc Khải cũng không tiện nói gì hay làm gì mà chỉ có thể giương mắt lên nhìn.

Khó khăn lắm mới nhịn đến trưa thì lại bị Ninh Thần kéo đi tìm Phan Tư Mễ.

Hoắc Khải đang nhẫn nhịn đầy một bụng, lại bị cô tự tay đưa đến trước cửa phòng khám của Phan Tư Mễ. Sau đó, Ninh Thần híp mắt cười, nói: “Ngoan ngoãn đi khám đi, em qua bên phòng bếp xem thế nào đã, xong sẽ tới tìm anh”.

Hoắc Khải rất muốn bảo cô đừng đi đâu cả, nhưng Ninh Thần nào có chịu nghe.

Nhìn bóng dáng vợ mình đi xa, Hoắc Khải âm thầm kêu khổ một tiếng.

Nhân viên lễ tân đã quen mặt anh, mỉm cười nói: “Anh Lý, tình cảm của hai vợ chồng nhà anh tốt quá, thật đáng ngưỡng mộ mà”.

Hoắc Khải nghe vậy thì thở dài. Tình cảm tốt là giả, vì phần lớn đều là được xây dựng với tiền đề là Lý Phong.

Nếu như Ninh Thần biết anh không phải là chồng của cô, hoặc nói chỉ có thân thể là thật, thì cô có chấp nhận không?

Hoắc Khải lắc đầu, biết nếu bản thân mình không đi lên thì chắc chắn sẽ có người báo cáo cho Ninh Thần ngay.

Anh đành phải đi lên tầng rồi nhìn thấy Phan Tư Mễ đang ngồi trên sô-pha đánh chữ.

Hôm nay cô ta mặc một bộ váy ngắn màu đen, đặt máy tính bảng trên đùi. Một trắng một đen làm lộ rất rõ ràng vẻ đẹp của sự tương phản. Thêm vào đó, Phan Tư Mễ vốn đã có một vẻ ngoài vô cùng quyến rũ, nhất là nốt ruồi duyên dưới cằm càng khiến cô ta giống như một miếng bánh mê người.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Hoắc Khải đi lên rồi cười nói: “Đến rồi hả, anh ngồi trước đi, tôi sắp xong rồi”.

Hoắc Khải ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc rồi vô thức nhìn Phan Tư Mễ một cái. Ngọn lửa mà Ninh Thần đốt lên đã khó tan rồi, giờ nó lại khiến năng lực tự khống chế bản thân của anh yếu dần đi.

Nhưng Hoắc Khải cũng chỉ nhìn một cái rồi quay đi, rời lực chú ý của mình sang chỗ khác.

Khoảng hai ba phút sau, Phan Tư Mễ gập máy tính bảng lại rồi đi tới, hỏi: “Sao không nhìn nữa?”

“Hả?”, Hoắc Khải khó hiểu nhìn cô ta.

Cô ta bĩu môi cười nói: “Ban nãy anh nhìn trộm tôi còn gì, cứ tưởng là sẽ nhìn lâu hơn cơ. Sao, tôi mặc đẹp không?”

Phan Tư Mễ nói xong thì còn cố ý quay một vòng. Đường cong chữ S cùng bộ váy bó sát đã bộc lộ hết sự nữ tính của cô ta ra.

Hoắc Khải không trả lời câu hỏi đó. Mặc dù ánh mắt anh cũng không kìm được mà phải liếc nhìn vào cặp đùi trắng nõn kia, nhưng anh vẫn cố gắng bình ổn nội tâm đang nổi loạn của mình lại rồi nói: “Thấy bảo dạo này cô bận lắm, thế cô cứ làm chuyện của mình đi, tôi ở đây giết thời gian một lúc là được”.

“Anh nói kiểu gì thế, giết thời gian một lúc là sao chứ”, Phan Tư Mễ cười đáp: “Tôi biết anh không bị sao rồi, nhưng cũng không thể đến rồi đi luôn vậy được. Nếu chán quá thì nhảy một điệu với tôi không? Anh biết nhảy chứ?”

“Không biết”, Hoắc Khải dứt khoát lắc đầu.

Dù là nhảy điệu gì thì cũng sẽ không tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể. Hiện giờ anh như một ngòi nổ vậy, chỉ cần một chút lửa là sẽ bùng cháy ngay. Huống hồ, Phan Tư Mễ còn không phải là một người bình thường mà lại là một phụ nữ rất quyến rũ.

Hoắc Khải chưa bao giờ xem thường sức khống chế của bản thân, nhưng anh biết, không nên đánh giá nó quá cao.

“Thật sự không biết sao?”, Phan Tư Mễ nghi ngờ hỏi.

Một gã tồi mà lại không biết nhảy ư?

Hoắc Khải vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không biết thật”.

Phan Tư Mễ “Ồ” một tiếng rồi đáp: “Ừ, thế thì không nhảy nữa. Nhưng anh cứ định ngồi vậy đấy à? Hay là tôi mời anh uống chút gì nhé? Tôi vừa mới mua một bình rượu vang khá ngon, chúng ta uống một ly rồi nói chuyện giết thời gian tầm hai tiếng là tôi sẽ thả anh đi”.

Bình thường thì Hoắc Khải nhất định sẽ từ chối, vì mọi người hay nói uống rượu thì hay xảy ra những hiểu lầm không đáng có, nhất là khi anh đang như thế này.

Nhưng cũng chính vì cảm xúc của anh đang bị giao động mạnh cho nên tư duy của anh đã bị bản năng lấn át.

Anh lại nghĩ rằng, uống một chút cũng được, để thả lỏng bản thân, không nghĩ linh tinh nữa.

Thấy anh gật đầu đồng ý, Phan Tư Mễ vui vẻ đi lấy chai rượu vang cùng hai chiếc ly tới.

Nghe tiếng kêu thanh thúy vang lên khi ly chạm vào bàn, Hoắc Khải gật đầu nói: “Ly này được đấy”.

“Anh còn hiểu về ly uống rượu nữa à?” Phan Tư Mễ vừa mở rượu vừa ói: “Hay là anh thử nói cho tôi xem cái ly này tốt ở chỗ nào đi”.

Hoắc Khải cầm cái ly lên rồi nhanh chóng kéo miệng ly ra khiến nó phát ra một âm thanh trong trẻo. Anh lại lấy cốc nước ở bên cạnh lên, thấm ướt ngón tay mình rồi xoay vòng quanh thành ly. Lúc này, có thể nghe thấy tiếng rung nhẹ. Anh nói: “Nghe âm thanh thì lượng thạch anh có trong thủy tinh cùng trình độ kỹ thuật đều rất tốt”.

Anh lại đem ly ra soi tỉ mỉ dưới ánh mặt trời vào nói tiếp: “Độ bóng và độ xuyên thấu cũng ổn, hơn nữa lại cực ít bọt khí, có lẽ là được người ta thổi vào để làm. Theo đặc điểm kỹ thuật thì có lẽ nó có xuất xứ từ Hetalia, nhưng xét về cảm giác khi cầm thì lại phù hợp với gu của người nước mình hơn. Cho nên, có lẽ là người trong nước dùng máy của Hetalia thổi nên. Măc dù chất lượng là thượng thừa đấy, nhưng miệng ly lại hơi nhỏ so với chính thể, hợp để uống rượu vang trắng hơn”.

Phan Tư Mễ nghe vậy thì sững sờ. Mặc dù cô ta đã học ở nước ngoài nhiều năm, cũng nếm thử không ít rượu ngon, nhưng bình thường cô ta chỉ quan tâm nhiều nhất đến chất lượng của rượu. Còn về ly uống rượu, đã được bày lên những nơi ăn uống sang trọng rồi thì chắc chất lượng cũng không tồi, cũng chẳng cần chú ý đến làm gì”.

Cô ta tò mò nhìn ly rượu vang trên bàn và hỏi: “Vậy uống rượu vang đỏ thì hợp với loại ly nào?”

“Có hai loại. Một là ly thủy tinh vang đỏ Burgundy có miệng cốc hơi hướng ra ngoài, một loại khác là ly Bordeaux có thân cốc phình xuống dưới. Ly Burgundy có miệng cốc to là để mùi hương rượu xông lên mũi dễ hơn và cảm nhận được tầng hương thứ hai và thứ ba. Quả nho ở vùng Burgundy chua hơn ở Bordeaux. Khi rượu lan ra nửa đầu lưỡi là có thể cảm nhận được vị chua chua của quả rồi. Mà rượu có nhiều tanin thì hợp với ly Burgundy hơn, nguyên nhân chủ yếu là vì kết cấu của rượu vang đỏ nặng hơn. Do đó mà cần một loại ly có dung tích lớn để lắc đều cho rượu tản ra, khiến mùi thơm lan ra. Mà rượu trắng thì có ít tanin, thanh khiết hơn, ly rượu không cần quá to. Ngoài ra, khi uống rượu vang trắng thì cần có nhiệt độ cực thấp. Tốc độ ấm lên của ly nhỏ chậm hơn nhiều, mà mỗi lần rót ra cũng không quá nhiều rượu. Như vậy, ta có thể uống hết trong thời gian ngắn mà vẫn giữ được nhiệt độ của nó”.

Phan Tư Mễ kinh ngạc vô cùng. Lúc Hoắc Khải giải thích về những điều này, anh không cần suy nghĩ một chút nào mà cứ thế nói ra. Nếu đây không phải là nói xạo thì chắc chắn là anh rất hiểu về ly uống rượu vang.

Có vẻ là cô ta đã đoán đúng, độ cặn bã của người đàn ông này rất cao.

Nhưng đến mức nói ra được nhiều kiến thức về ly uống rượu như vậy thì hình như là hơi cao quá thì phải.

Với kiểu phu nữ như Ninh Thần thì đâu cần có một người chồng có kiến thức phong phú cỡ đó chứ? Vả lại, với thân phận và địa vị của cô ấy thì sẽ không thể tiếp xúc được với những người cao cấp như vậy.

Phụ nữ có địa vị xã hội thấp thì càng bị những lời đường mật và thổi phồng của lũ đàn ông tồi hấp dẫn. Bên ngoài tỏ ra càng cao quý thì ngược lại còn dễ khiến bọn họ có cảm giác chênh lệch.

Nghĩ ngợi một hồi, Phan Tư Mễ hỏi: “Tôi chưa từng nghe thấy Ninh Thần nói anh thích uống rượu mà. Sao anh lại hiểu rõ về rượu vang thế”.

“Thật ra không phải là hiểu, mà chỉ là một số kiến thức bình thường thôi, cứ đọc sách nhiều là sẽ biết mà”, Hoắc Khải khiêm tốn nói.

Phan Tư Mễ vô thức trợn mắt. Ý của câu nói này là cô ta không đọc sách à?

Cô ta không suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Kiến thức chuyên ngành của Hoắc Khải thật sự khiến cô ta kinh ngạc, nhưng đằng sau sự kinh ngạc thì cô ta lại càng coi Hoắc Khải là một gã trai tồi hơn.

Sau khi mở rượu vang ra, Phan Tư Mễ đổ đầy 1/3 mỗi ly rồi đưa cho Hoắc Khải một ly và nói: “Anh đã hiểu rõ về rượu vang như vậy thì nếm thử xem nó ra sao đi”.

Hoắc Khải khẽ lắc ly rượu cho mùi rượu tỏa ra nhanh hơn. Sau đó, anh ghé sát mũi vào miệng ly để ngửi rồi mới nhấp một ngụm, để rượu tràn khắp khoang miệng rồi mới chậm rãi nuốt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.