CHƯƠNG 100
Khi cửa mở, Mục Sam quả thật không dám tin vào đôi mắt của mình, thiếu niên đang cười như hoa trước cửa là ai?
“Thầy ──” Kì Hạnh Chi phụng phịu, nhẹ giọng gọi, đem túi cá như hiến vật quý ra,“Nặng quá đi! Người ta vừa đi chợ mua cá đó!”
“Em…… em ra chợ mua đồ ăn ?” Mục Sam há to miệng đến mức có thể nhét cả một quả trứng vịt vào.
Là cái gì làm cho tiểu gia khỏa yêu sạch sẽ này cư nhiên cất tấm thân tôn quý ra chợ? Sẽ không là vì anh đi? Không thể nào! Mục Sam quả thực là thụ sủng nhược kinh, kinh hỉ a!
“Đúng vậy!” Kì Hạnh Chi thành thành thật thật nói cho Mục Sam, nửa mang theo oán giận nửa lấy lòng,“Bởi vì thầy thích ăn cá a! Em là cố ý đi chợ đó! Nơi đó thật bẩn, làm cho đồ của em bốc mùi luôn! Sớm biết vậy em sẽ không mặc đồ thầy tặng đi ra đó ! Bất quá cá ở đó tươi lắm, đều còn sống cả, siêu thị mua không được nga! Em có hỏi qua người bán cá, ổng nói loại cá này rửa sạch sẽ, ướp gia vị vào đem nướng ăn rất ngon!”.
Cuối cùng, cậu mở to đôi mắt ngây thơ,“Thầy ơi, em không thích mùi cá, thầy làm được không?”.
“Được!” Mục Sam cảm động tột đỉnh!
Đã rất nhiều năm, có không biết bao nhiêu người bởi vì đủ loại mục đích mà tặng cho anh vô số lễ vật sang quý, nhưng chưa từng ai vì anh đi chợ mua cá,“Hạnh Chi, sao em lại đối tốt với tôi như vậy?”
Kì Hạnh Chi hồn nhiên lại thẳng thắn cười, hàm răng trắng như tuyết dường như phát ra ánh sáng dưới tịch dương,“Bởi vì em thích thầy mà!”.
Bởi vì thích một người, sẽ nhớ đến người đó thích gì, bởi vì thích một người, sẽ nguyện ý vì người đó đi làm hết thảy những chuyện mà mình vốn không thích, không có mục đích, nguyên nhân sâu xa gì.
Từ đôi mắt trong suốt của Kì Hạnh Chi, dường như có thể thấy được nội tâm của cậu, giống như là thủy tinh trong suốt, không hề nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Trong khi ý thức của Mục Sam còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã đi trước một bước. Gắt gao, gắt gao mở ra hai tay ôm lấy cậu, Mục Sam biết, mình đang ôm vào trong lòng một viên ngọc quý vô song.
Cái này và hai mươi năm trước, cảm giác giống hệt như đem nhím con ôm vào trong ngực, đều là thân mình nho nhỏ mềm mại, đem theo hơi ấm đơn thuần tặng cho anh.
Mục Sam cảm thấy trong lòng thực vui vẻ, nhưng khóe mắt lại không biết vì sao lặng lẽ ươn ướt, “Thầy cũng thích em.”.
Oa! Thầy cuối cùng cũng thổ lộ với mình nga! Kì Hạnh Chi cười đến ngọt ngào, quả nhiên, lời ông nói đều là chân lý, thầy thật sự sẽ thích thượng cậu nha! Như vậy, sẽ không còn bao lâu nữa cậu cũng có thể hạnh phúc mà “gả” ra ngoài!
Nhưng mà……“Thầy ơi, cá tanh quá nga! Thầy nấu cơm trước được không?”.
Mục Sam có hơi luống cuống.
Trong thời khắc ôn nhu tràn ngập tình cảm như thế, con heo ngố này sao có thể nói ra lời đại sát phong cảnh thế này? Làm hại mấy lời vốn đã ra đến bên miệng của anh lại rụt về,“Ân! Vậy trước nấu cơm đi!”.
Một lần nữa nghênh đón heo con trở về, Mục Sam nhất thời cảm thấy cả trái tim tràn ngập hạnh phúc, toàn thân cao thấp dường như được rót vào một nguồn năng lượng mới, cảm xúc nặng nề lúc trước hoàn toàn tiêu thất, toàn thân tràn ngập nhiệt tình!
“Nếu ăn cá nướng, buổi tối chúng ta nấu ít cháo được không? Xào thêm ít rau là được rồi.”.
“Được!” Kì Hạnh Chi xung phong nhận việc,“Em đi nấu cháo!”.
Làm cái kia thực dễ dàng, chính là vo gạo, cho nước vô rồi cắm điện là xong. Lấy trí tuệ cùng trình độ của cậu, đủ để ứng phó.
“Vậy em đi nấu cháo xong thì rửa rau giúp tôi nhé!”
Kì Hạnh Chi gật đầu, hai người yêu mến nhau cùng ở chung, làm cái gì cũng vui vẻ hết.
Cháo nấu chín thơm phức, cá nướng vàng óng cùng một đĩa rau xanh, chính là một bàn mỹ thực của hai người.
Kỳ thật ăn cái gì cũng không quan trọng, quan trọng người ăn cùng cơ. Nếu là hai người tâm đầu ý hợp, dù có là nước lã cũng ngon.
Ăn xong, thu dọn chén bát. Mục Sam có một chuyện rất quan trọng phải nói với heo con,“Ách…… Kỳ thật…… Kỳ thật tôi…… tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em!”.
Kì Hạnh Chi kích động một đôi mắt to lòe lòe tỏa sáng, thầy có phải đang muốn cầu hôn mình không ? Nhưng mình hôm nay về đột ngột, hoa tươi không có, nhẫn cũng không có, thầy sao có thể chuẩn bị trước nha? Mặc kệ, nếu không có, cũng có thể đồng ý lời cầu hôn trước, mấy thứ kia bổ sung sau cũng được!
Không biết chờ mong của heo con, Mục Sam trong lòng thật là có chút không yên.
Anh đã có thể khẳng định, mình thực sự yêu thích con heo ngốc này. Sau khi biết heo ngốc còn có thể sinh con, nguyện vọng muốn ở bên cậu càng thêm mãnh liệt .
Nhưng mà, chuyện nhà của mình nói đi cũng phải nói lại cực kỳ rắc rối và phức tạp, không biết heo con ngốc này sau khi biết được có phải không thể chấp nhận được anh không ? Nếu như heo con ngốc không cần anh, vậy thì anh phải làm sao đây?
Mục Sam ngồi trầm tư suy nghĩ rối rắm không thôi, Kì Hạnh Chi lo lắng đơn giản nói thẳng,“Không sao cả! Không có hoa tươi, không có nhẫn cũng được mà! Sau này tặng cho em là được!”.
A? Mục Sam sửng sốt, cái gì hoa tươi, cái gì nhẫn? Anh rất nhanh hiểu ý, đỏ mặt lắp bắp nói,“Hạnh Chi, em…… em hiểu lầm rồi! Tôi, tôi không phải định cầu hôn em!”.
Miệng heo con lập tức cong lên, sắc mặt cũng trở nên u ám,“Nhưng mà thầy vừa mới rõ ràng nói thích em mà!”.
“Tôi là thích em! Nhưng mà ──” Mục Sam cố gắng nghĩ ra từ ngữ thích hợp giải thích cho cậu,“Tôi thích em cũng không đồng nghĩa là sẽ kết hôn với em ! Không! Không phải là không muốn kết hôn với em…… mà là chúng ta tạm thời còn phải gia tăng tình cảm một chút không phải sao?”.
“Thầy là đồ nói dối!” Kì Hạnh Chi thực mất hứng, cảm thấy mình rất mất mặt! Cậu đã chủ động nói đến chuyện kết hôn, vì cái gì thầy lại không chịu đáp ứng?“Thích một người không phải là muốn kết hôn với người đó sao ?”.
Cha từng nói, kẻ không lấy kết hôn là mục đích mà kết giao đều là kẻ không có trách nhiệm, đùa bỡn tình cảm, kiên quyết không thể tin tưởng!
Đáng thương cho Mục Sam nào biết đâu rằng, heo cha bởi vì lo lắng cho tiểu Phượng Hoàng nhà mình bị lừa, từ nhỏ đã giáo dục cậu như vậy?
Tuổi của Mục Sam tuy rằng lớn hơn vài tuổi so với heo ngốc, nhưng duy nhất kinh nghiệm yêu đương vẫn là dừng ở năm sáu tuổi, thật sự không biết nên làm sao ứng phó với tình huống thế này, càng lúng túng giải thích,“Tôi không phải có ý này! Chúng ta kết hôn có phải hay không quá nhanh? Có một số việc em không phải đã biết rõ……”.
“Em không nghe! Em không nghe!” Tính bốc đồng của Kì Hạnh Chi bùng phát, tức giận bỏ ra ngoài,“Thầy là đồ dối trá! Không chịu kết hôn với em! Hừ! Thầy còn lén lút hôn em! Còn có phản ứng với em! Thầy là đại sắc lang, đại phôi đản!”.
A…… Mục Sam thật sự quẫn bách, nguyên lai…… nguyên lai đều bị người ta phát hiện !
“Em không bao giờ để ý đến thầy nữa!” Kì Hạnh Chi hét lên quay đầu chạy ra ngoài! Trong lòng khó chịu mắng, bại hoại! Không kết hôn với mình chính là đại phôi đản!
Nếu Mục Sam thực sự để cho cậu bỏ đi, kia thật sự là đồ đại ngốc. Lập tức giữ chặt bàn tay đang muốn mở cửa kia,“Hạnh Chi! Em hãy nghe tôi nói! Sự tình không phải như em nghĩ đâu!”.
“Vậy thì như thế nào?” Kì Hạnh Chi tức giận quay phắt lại, vốn định chất vấn Mục Sam vì cái gì không chịu kết hôn với cậu, không ngờ lại đâm sầm vào lòng của thầy.
Ô ô…… cái mũi nhỏ đụng vào, đau quá nga!
Kì Hạnh Chi nhất thời nước mắt lưng tròng một mặt xoa xoa cái mũi, một mặt dùng nắm đấm nho nhỏ đấm cái bức tường thịt trước mặt, ngẩng đầu lên án,“Đều là thầy hại! Bại hoại! Thầy Mục thối! Em không bao giờ muốn nhìn thấy thầy nữa!”
“Làm sao đau? Làm sao đau!” Mục Sam luống cuống tay chân không biết nên làm sao cả, mắt thấy đôi mắt to xinh đẹp nhanh chóng tràn đầy nước mắt, cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn trề môi ra, lại nói những lời tuyệt tình, cảm thấy hoảng hốt, nhanh chóng đem cậu ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia.
Cả đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Anh không muốn mất đi heo con ngốc! Anh không muốn nếm thử tư vị mất đi điều quan trọng một lần nữa!