CHƯƠNG 99
Kì Nhạc Chi lần cuối tuần này về nhà, phát hiện anh hai có chút kì quái, nói chuyện chẳn ra đầu ra đuôi gì cả, luôn cúi đầu nhìn di động ngẩn người.
Ông và cha thì đều là vẻ mặt thâm trầm, Kì Nhạc Chi đành phải lén đi hỏi ba ba. Diêu Nhật Hiên ra vẻ bí hiểm đáp “Anh con yêu rồi!”.
“Chính là thầy Mục kia sao?”.
“Đúng vậy!” Diêu Nhật Hiên cũng không hiểu mọi chuyện rốt cuộc là ra làm sao,“Vốn cha và ông của mấy chứa đều đã đồng ý, nhưng tối hôm qua đột nhiên nói cần phải điều tra, làm hại cuộc hẹn của anh con và thầy tiểu Mục bị hủy bỏ. Nhìn coi anh con kìa, từ ngày hôm qua đã bắt đầu khó chịu, cũng không để ý đến ai cả, con đi nói chuyện với nó đi!”.
Kì Nhạc Chi nghĩ nghĩ, tiến lên đẩy Kì Hạnh Chi,“Anh, chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi!”.
“Không có hứng thú!”.
“Thời tiết rất tốt! Ở nhà buồn chán làm gì a?” Kì Nhạc Chi nói tiếp,“Nếu không, em với anh đi mua sắm?”.
Nếu là bình thường, dù Kì Hạnh Chi có mất hứng thế nào đi nữa cũng sẽ hóa thành hư ảo, thay đổi tâm tình mà đi chơi. Nhưng mà hôm nay, thái độ của cậu thật khác thường vẫn ngồi bất động như cũ,“Đi với mấy người chẳng có ý nghĩa, một chút tính nghệ thuật cũng không có!”.
Ách…… cái này khiến cho cằm cả nhà rớt đầy đất. Tiểu Vận Phúc cư nhiên ngay cả đi dạo phố cũng không có hứng thú ? Xem ra vấn đề này thật sự rất lớn a!
Diêu Nhật Hiên tức giận huých Kì An Tu một cái, bắt đầu mắt như bắn súng,“Xem anh đi, đang yên đang lành thì ép con nó phải thích người ta, đến khi thích thật rồi thì anh lại không cho nó gặp người đó, vậy không phải là tra tấn nó hay sao? Thầy Mục Sam kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em thấy người ta rất tốt, anh rốt cuộc là điều tra cái gì? Nếu như anh một ngày tra không được, chẳng lẽ liền một ngày không cho Vận Phúc gặp người ta? Mà nó ngày mai còn phải về trường đó, chẳng lẽ không đi nữa? Anh ngăn nó về trường hôm nay là ý gì?”.
Dù cho mỗi lần mấy đứa nhỏ làm sai Diêu Nhật Hiên đều mắng rất dữ, nhưng mà cả ba đứa đều là Diêu Nhật Hiên tân tân khổ khổ mang thai mười tháng sinh ra, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, người đau lòng nhất đương nhiên là Diêu Nhật Hiên.
“Đúng vậy, xem đứa nhỏ này có đáng thương không, ngay cả cơm cũng ăn không vô, coi đó, mới có một chút mà cả khuôn mặt nhỏ nhắn liền gầy thế này rồi!” Kì An Na ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, bất quá lời này, cũng quá khoa trương đi!
Heo cha thật sự là đáng thương a! Cổ động Kì Hạnh Chi đi nói chuyện yêu đương, rõ ràng công lớn nhất là heo ông mà! Nhưng mà lão gia gia tuổi đã lớn, ai lại dám đi xúc phạm người cao tuổi, thế là đem toàn bộ tức giận trút lên đầu heo ông.
“Để anh đi gọi điện thoại hỏi một chút!” Kì An Tu trốn vào thư phòng gọi điện thoại, lúc đó anh đã cố ý nhờ người bạn cũ đi điều tra.
“Cái gì? Tra không được?”.
“Đúng vậy. Trước mắt bọn tôi chỉ có được thông tin về Mục Sam sau bảy tuổi, chính là phần đã cung cấp cho anh lúc trước. Nhưng mà phần trước đó thì hoàn toàn trống rỗng. Khi điều tra dường như có một thế lực nào đó làm nhiễu loạn thông tin khiến cho việc điều tra gặp trở ngại. Cho nên An Tu, tôi phải nhắc nhở anh, Mục Sam này có khả năng có thế lực rất lớn, vượt qua cả phạm vi thế lực của chúng ta. Cho nên thật có lỗi, tôi đành bất lực. Bất quá, nếu như cậu ta với nhà anh không có ân oán gì thì sao anh không trực tiếp hỏi thẳng cậu ta? Biết đâu mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều chăng.”.
Kì An Tu cảm ơn, tâm tình thật có chút không yên.
Mục Sam này, rốt cuộc là người thế nào?
Nếu như là một thầy giáo dạy đại học bình thường như trước thì bọn họ còn có thể yên tâm đem con giao cho cậu ta. Nhưng mà nếu như cậu ta có gia thế khổng lồ như vậy, thế thì đem Hạnh Chi luôn luôn mơ hồ ngốc nghếc giao cho cậu ta thì Kì gia sao dám yên tâm?
Kì gia mới phất lên ba đời mà thôi, tuy rằng so với người bình thường là có tiền, nhưng nếu đem so với bảng danh sách kẻ có tiền trên thế giới thì chỉ là kẻ vô danh .
Bọn họ biết, ở trên đời này có rất nhiều gia tộc có quyền có thế, có thể là thuộc loại giàu có vẻ vang cả thế giới đều biết đến, cũng có thể là loại gia tộc ở trong bóng tối, kéo dài đến mấy trăm năm, tài sản được phân tán khắp nơi trên thế giới. Những phạm vi mà bọn họ có thể với tay đến, người ngoài không có cách nào biết được hết.
Mà con cháu trong những gia tộc đó có lẽ giống như Mục Sam vậy, chọn một nghề nghiệp bình thường, sống một cuộc sống bình thường. Gia tộc kiểu này quan hệ cực kì phức tạp, tài sản nhiều không kể xiết, tất cả đều là những thứ mà Kì gia không thể tưởng tượng được, cũng vô pháp đặt chân vào thế giới kia.
Kì An Tu thực lo lắng, con heo ngốc nhà mình cho dù may mắn được người ta cho gia nhập vào thế giới kia, lấy trình độ mơ hồ của nó, làm sao có khả năng sống được, không bị người gặm đến không chừa xương cốt mới là lạ!
Đây cũng không phải là Kì An Tu lo lắng vô cớ, mà là người đã đến tuổi trung niên, trải qua nhiều gian truân trong cuộc sống mà đúc kết ra kinh nghiệm.
Tối điển hình chính là công nương Diana, người ngoài nhìn vào chính là câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem và hoàng tử, nhưng đau khổ trong đó thì mấy ai biết? Chỉ có đương sự mới rõ ràng.
Có tiền thì rất tốt, nhưng mà có quá nhiều tiền thì lại là một con dao hai lưỡi.
Nhìn xem mấy gia đình giàu có nổi tiếng trên thế giới, có mấy ai có thể sống một cuộc sống bình lặng đâu? Những đứa trẻ lớn lên trong cẩm y ngọc thực, có bao nhiêu đứa hít thuốc phiện sa đọa, thậm chí giết người phóng hỏa? Cho dù Mục Sam là người tốt, cậu ta chỉ có thể tự lo cho thân mình, liệu cậu ta có thể ngăn cản người nhà của mình sao?
Kết hôn không phải là chuyện riêng của hai người mà còn là chuyện của cả hai gia đình. Mượn chính mình năm đó mà nói, nếu không có cha và em gái ủng hộ, Kì An Tu sao có khả năng thuận lợi kết hôn với Diêu Nhật Hiên?
Còn nhớ rõ sau khi kết hôn với Diêu Nhật Hiên chưa được bao lâu, họ hàng Diêu gia từ tạp chí kinh tế tài chính thấy tin tức bọn họ kết hôn, lập tức chạy đến đòi tiền giúp đỡ, bất quá đều bị Kì An Tu bất động thanh sắc đuổi đi sạch sẽ. Từ đó về sau, hắn phi thường cẩn thận bảo hộ gia đình của mình, tận lực không để cho thông tin của Diêu Nhật Hiên và ba đứa nhỏ bị đưa ra ngoài.
Cứ như thế mai danh ẩn tích vài thập niên, vẫn là lâu lâu ngẫu nhiên có kẻ chạy đến hy vọng kiếm vận khí. Gia đình của họ mà còn như thế, huống chi danh môn vọng tộc thế này đây?
Cho dù Mục Sam không để ý, nếu như cậu ta có một đám thân thích cực phẩm loạn thất bát tao, tương lai không thể không ảnh hưởng đến cuộc sống của hai vợ chồng cậu, như vậy Kì An Tu sao có thể yên tâm đem heo con nhà mình giao cho cậu ta đây?
Kì An Tu đem suy nghĩ của mình trước cùng cha nói chuyện một chút, Kì Dân Hạo im lặng một lúc lâu không lên tiếng. Cuối cùng, thở dài một hơi,“Có lẽ ba đúng là già đến hồ đồ rồi, quá nóng vội !”.
“Không! Ba! Ngay từ đầu chuyện này cũng là con đồng ý, có sai lầm cũng là trách nhiệm của con.” Kì An Tu không đành lòng khiến cho cha già hơn tám mươi tuổi áy náy tự trách, chủ động đem sai lầm nhận về mình,“Hạnh Chi để con đi nói chuyện, tranh thủ chỉ mới vừa quen biết nhau, chưa chìm quá sâu vào, hẳn là sẽ không bị tổn thương nặng.”.
“Phải không?” Kì Dân Hạo không nghĩ vậy,“Tiểu Vận Phúc lớn thế này rồi, con đã bao giờ thấy nó vì ai mà ngay cả đi mua sắm cũng không màng đến chưa? Chuyện tình cảm này, không phải dùng thời gian dài ngắn mà nói. Con nghĩ lại đi, lúc trước con gặp Tiểu Hiên chẳng phải là nhất kiến chung tình sao? Tiểu Tiệp của Cốc gia, quen biết với con đã nhiều năm như vậy thì sao chứ? Chướng mắt chính là cả đời cũng chướng mắt! Rồi nói đến Tiểu Tiệp với tên nhóc cảnh sát kia thì sao, họ quen nhau bao lâu? Chẳng phải chưa được hai ngày đã kết hôn, mà bọn họ đến bây giờ chẳng phải đã sống với nhau nửa đời người ?”.
“Vậy ba nói nên làm gì bây giờ?”.
Kì Dân hạo suy nghĩ một lúc lâu,“Bữa nào bảo Mục Sam đến đây, chúng ta phải nói chuyện với cậu ta, mặc kệ nhà của cậu ta ra sao, đầu tiên là xem thử cậu ta có năng lực bảo vệ tốt tiểu Vận Phúc nhà chúng ta không đã. Nếu như cậu ta có năng lực này, hơn nữa nguyện ý cùng tiểu Vận Phúc sống như người bình thường, vậy thì chúng ta cần gì phải nhất định bổng đả uyên ương chứ?”.
Heo ông thở dài,“Đôi mắt nhà chúng ta như vậy đúng là hết hy vọng rồi. Như con với Tiểu Hiên, Nhạc Nhạc đối với Gia Duyệt đều là nhất kiến chung tình, tiểu Vận Phúc sao là ngoại lệ được? Đừng xem nó có mới nới cũ, cả ngày mua quần áo mới, con nhìn con gấu ở đầu giường của nó đi, ba nhớ là khi nó mới sinh ra đã mua cho nó, vậy mà cho tới bây giờ nó vẫn luyến tiếc bỏ đi, đi đến đâu cũng đều mang theo. Ai! Đứa nhỏ này cũng là đứa nhớ đến tình bạn cũ a!”.
Kì An Tu ngẫm lại cũng có chút bất đắc dĩ, hai cha con thương lượng xong, từ thư phòng đi ra, hai anh em Kì Hạnh Chi và Kì Nhạc Chi không thấy đâu, chỉ có Diêu Nhật Hiên và Hà Gia Duyệt hai dựng phu ngồi một chỗ trao đổi chuyện cục cưng.
“Em muốn ăn anh đào, Gia Duyệt muốn ăn cá, mấy thứ này siêu thị không có, An Na dẫn bọn chúng ra chợ tìm.”.
Tiểu Vận Phúc cư nhiên chịu đi đến cái nơi dơ bẩn lộn xộn như thế? Thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Diêu Nhật Hiên gật đầu, bản thân cũng phi thường ngoài ý muốn,“Tiểu Vận Phúc nói, thầy Mục thích ăn cá, nó muốn đi mua mấy con về học làm.”.
Đứa nhỏ này! Hiển nhiên đã chìm quá sâu rồi.
Heo ông khẽ cau mày liếc đứa con, ý nói, mày thấy ba nói đúng chưa con?
Heo cha âm thầm thở dài, xem ra tình cảm của con mình không còn cách nàoa can thiệp được .
Đợi nửa ngày, anh đào đã về, cá nhỏ đã về, Kì An Na cùng Kì Nhạc Chi cũng trở về, vậy Kì Hạnh Chi đâu?
Heo cô nhún vai,“Tiểu Vận Phúc nghe nói cá để qua đêm sẽ không ngon nữa, nó tự đánh xe về trường rồi.”.
Tuy rằng trong đó heo cô cố ý thay đổi câu chuyện một chút, nhưng quả thật đã để lộ rõ, Kì Hạnh Chi rất nhớ thầy, cho nên mới tìm cớ mà trốn đi.
Quả nhiên, sức mạnh tình yêu a!
Kì An Tu lắc lắc đầu, quên đi! Con cháu có phúc của con cháu, nếu tiểu Vận Phúc chính là thích cái tên thầy giáo đầu gỗ kia, người lớn như bọn họ còn có cách nào nữa?
——————-
Có ai nhớ bạn Tiệp hêm~~~