Sở Phàm chậm rãi nhớ lại việc đã làm. Chẳng qua cô nghĩ mãi cũng chỉ nhớ đến đoạn lên xe của Phương Tử Kiển rồi Phương Tử Kiển đưa cô về nhà. Nhưng cô đến đây như thế nào, đã ‘cùng’ với ai thì cô quên sạch, nghĩ nát óc cũng không ra.
Nếu Phương Tử Kiển biết một đêm vất vả phấn đấu của anh không lưu lại cho Sở Phàm chút ấn tượng nào của nhân vật nam chính, thì sợ rằng anh sẽ có vẻ mặt giống với play boy Phương Khôn khi bị Sở Phàm đốn ngã.
Phương Tử Kiển sớm đã thức dậy. Lúc này, rửa mặt xong, anh cầm một chiếc áo ngủ, đứng ở cửa phòng, nhìn Sở Phàm mơ hồ đang làm công tác biến kiểu tóc ‘tổ quạ’ của cô càng giống ‘tổ quạ’ hơn. Cố tình Phương Tử Kiển lại không có sức đề kháng trước cô nàng đầu bù này. Anh nhìn đến ánh mắt mê mang không biết đang tự hỏi điều gì của Sở Phàm, nhìn đến cảnh xuân trước ngực cô bọc nửa kín nửa hở trong chăn, lại nghĩ tới cảm giác ‘high’ chưa từng có đêm qua, anh liên muốn lao đến, lột chăn ra, lại làm một lần.
Sở Phàm nhìn về phía tiếng gõ cửa “cốc cốc”, cô phát hiện đứng ở cửa là Phương Tử Kiển - lãnh đạo trưc tiếp kiêm đối tượng tình nghi của mình. Partner Sở Phàm bắt đầu tăng tốc tư duy: Thì ra là gã! Nhìn cũng đứng đắn đấy hóa ra là một con sói. Lừa đưa tôi về nhà thì ra đưa tôi về nhà anh. Chẳng qua thân hình rất mẹ nó chuẩn. Woa, mái tóc ướt hơi rủ xuống một cách tự nhiên càng làm bộ dạng mê người hơn. Nếu vạt khăn choàng nới rộng thêm chút nữa thì tốt quá, như hiện tại chỉ nhìn thấy hai bên ngực mỗi bên nửa múi cơ cùng hai múi rưỡi cơ bụng. Xem ra đêm qua mình cũng không bị thiệt, không đúng, vẫn thiệt thòi, không nhớ rõ cái gì, lại không nhớ ra được cái gì, còn chưa kịp nói byebye với trinh tiết. Nếu không làm lại một lần, kiểm nghiệm một chút thì biết báo cáo với ba con tiểu tiện nhân kia như thế nào… (Dịch giả: sắc nữ chân chính là đây)
Phương Tử Kiển cố kiềm chế bản thân không nhìn vào cảnh xuân của Sở Phàm, ánh mắt chỉ dừng ở những bộ phận từ cằm cô trở lên. Mà biểu tình của bạn học Sở Phàm cũng biến hóa quá phong phú, không đến mười giây ngắn ngủi: kinh ngạc, khinh bỉ, phát xuân, lo lắng… đều xuất hiện.
Sở Phàm nhìn Phương Tử Kiển, khi ánh mắt cô gặp ánh nhìn đầy tìm tòi của anh, cô bật thốt lên một câu mà nói xong cô chỉ muốn cắn lưỡi tự sát: “Chúng ta lại làm một lần đi!”
Không thể phủ nhận Phương Tử Kiển là người từng trải, tuy nhiên anh không ngờ câu đầu tiên Sở Phàm nói với mình khi tỉnh lại sẽ là câu đó. Nhưng anh vẫn gặp biến không sợ hãi, cực kỳ lịch sự đưa áo ngủ cho Sở Phàm, tiện tay xoa xoa tổ quạ của Sở Phàm.
“Không ngờ em dậy sớm thế. Quần áo của em anh vừa bỏ vào máy giặt xong, em mặc áo ngủ của anh trước vậy. Anh ra ngoài mua ít đồ, lát nữa anh về.”
Sở Phàm nghĩ thầm: Anh ấy à, không biết rắp tâm bất chính gì đây, một người đàn ông lại giặt quần áo của tôi, muốn nhốt tôi ở đây chắc, đừng có mơ! Ối, không lẽ hôm qua uống say lỡ mồm nói cái gì. Cố ý để mình ở nhà gã một mình để thử mình. Mẹ, cùng lắm làm Vương Giai Chi (1) một lần, chỉ chơi mạt chược (2), hát hò, nói chuyện gió trăng, không biết có được lên ‘chương trình’ nào không.
Sở Phàm mặc áo ngủ của Phương Tử Kiển đi vào phòng bếp, vừa tự hỏi sự chí lý của châm ngôn “con đường ngắn nhất đến trái tim của đàn ông là qua dạ dày” vừa tìm trong tủ lạnh nguyên liệu làm món canh thịt viên (3) – món ăn duy nhất cô biết làm, vừa dựa vào vật phẩm trong tủ lạnh phân tích Phương Tử Kiển cũng nằm trong nhóm những người đàn ông đáng tin cậy, có thể cùng xây dựng gia đình.
Lúc này, Phương Tử Kiển đang trên đường đến trung tâm thương mại, vừa đi vừa tự hỏi vấn đề: tại sao mình không có sức đề kháng với cô bé Sở Phàm. Sau khi nghĩ đến tất cả các lý do: bản năng chinh phục, tình dục, quá coi trọng ‘cái ngàn vàng’,… mà vẫn không rút ra kết luận, anh dứt khoát đưa vấn đề này lên cấp bậc ‘phỏng đoán Goldbach’ (4), không thèm nghĩ nữa. Anh như cậu trai trẻ đang hoài xuân, trong lòng vô cùng ngọt ngào, dựa vào trí nhớ của mình, khoa chân múa tay mô tả size mình cần với nhân viên bán hàng.
Phương Tử Kiển về nhà. Vừa mở cửa, anh đã ngửi thấy mùi canh thơm phức. Đưa mắt tìm, anh thấy Sở Phàm đang thong thả thêm hành lá vào nồi, dùng thìa múc một chút canh lên nếm thử.
Có nói gì Sở Phàm cũng không thể tin bản thân cô bây giờ, cô mặc chiếc áo ngủ che hết những đường cong đáng thương của mình trong mắt một người đàn ông trở thành hình ảnh ấm áp mà gợi cảm, bàn chân tràn vì không thể tìm thấy dép lê cũng có thể hút hồn một anh chàng cực phẩm.
Phương Tử Kiển nhìn thấy búi tóc Sở Phàm buộc rối tao nhã buông xuống bờ vai cô, áo ngủ rộng thùng thình làm cô trông càng nhỏ xinh. Anh tiến đến, ôm lấy chiếc eo thon của cô
Cảm thấy hơi thở của khác phái mình không phản cảm vây quanh mình, Sở Phàm dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn Phương Tử Kiển; ánh mắt này cô đã tập trước gương rất nhiều lần và đã được bọn Lý Khả Khả kiểm định sau nhiều lần nghiên cứu: “Anh đã về rồi, vừa kịp, có thể ăn.”
Sở Phàm chỉ nghe đến tiếng “À” nặng nề của Phương Tử Kiển liền bị anh che lại đôi môi; vừa dịu dàng vừa bá đạo, anh hôn cô.
Sở Phàm vẫn luôn có tà tâm nhưng không có gan giặc, khi cảm thấy đầu lưỡi Phương Tử Kiển chui vào trong miệng liền khẩn trương đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Em bảo có thể ăn cơm rồi cơ!”
Phương Tử Kiển mìm cười, nhấn mạnh từng từ: “Lúc nãy không phải em yêu cầu làm lại một lần sao?”
“Mình ngồi trên giường nói chuyện cho đỡ đau lưng.”
“Chúng mình lên giường lại nói đi.”
“Anh mệt mỏi cả đêm rồi, ăn chút gì đã. Đi ăn cơm trước.”
Nghe xong, Phương Tử Kiển bật cười khanh khách, anh nghĩ hành động vô liêm sỷ nhét quàn áo Sở Phàm vào máy giặt của mình thật đúng đắn, cô bé ngốc này đúng là báu vật.
Sở Phàm thấy Phương Tử Kiển cười lớn thì cố nhịn không vả cho mình một phát vào miệng. Cô vừa nói gì mà nghe mờ ám vậy, đúng là nói không suy nghĩ.
--------------------------------------