Phương Tử Kiển ăn uống no đủ, đưa cho Sở Phàm một túi đồ, vẻ mặt hiền lành nói: “Vừa ra ngoài mua cho em, em thử xem có hợp không, anh đi rửa bát.”
Sở Phàm giật mình, há hốc mồm nhìn Phương Tử Kiển thu dọn bát đĩa đi vào bếp. Đến khi nghe thấy từ bếp vọng ra câu: “Em chảy nước miếng kìa” cô mới nhắm miệng lại, còn lấy tay lau.
Sở Phàm từ trong ra ngoài đều thay đồ Phương Tử Kiển mua mới đi ra phòng khách, Phương Tử Kiển cũng đã rửa bát xong đang ngồi ở sô pha. Thấy cô, anh vỗ vỗ vị trí cạnh mình ý bảo cô ngồi xuống.
Sở Phàm cũng đang mỏi nhừ chân, lập tức chạy tới ngồi.
“Anh xin phòng Tài chính cho em nghỉ mấy ngày rồi, chúng mình bay sang Maldives (2) chơi đi!” Giọng điệu của Phương Tử Kiển là thông báo chứ không phải bàn bạc.
Sở Phàm ngây ngẩn cả người, theo tư duy của cô nàng, từ say rượu gây tai họa nghĩ tới đại thiếu gia lắm tiền chơi phụ nữ từ chơi ‘một đêm tình’ sang chơi 3 ngày tình; lại nghĩ hay tổng giám đốc Phương ra tay báo thù cho phó tổng giám đốc Phương; hay là là công ty Cao Lợi còn ‘buôn người trái phép hoặc có giao dịch với xã hội đen.
“Sao nào? Không thích Maldives à?”
“Không phải, không phải. Tôi nghĩ thì ra ngủ với vị ‘tổng’ nào đó (3) một đêm sẽ có đãi ngộ không giống.”
“Đưa CMT của em cho anh, anh sai người đi làm thủ tục.”
“Tổng giám đốc Phương, tôi không muốn kết hôn sớm như vậy. Mọi người đều là người trưởng thành, tối hôm qua lại do uống rượu…”
“Thứ nhất, tối qua em gọi anh là Kiển Kiển. Thứ hai, thủ tục anh nói là thủ tục xuất ngoại.”
Sở Phàm đổ mồ hôi rào rào như thác nước.
Tinh anh của ngành cảnh sát đồng chí Sở Phàm mau chóng điều chỉnh thái độ, lý trí phân tích rồi rút ra kết luận không thể giao CMT ra. Sau đó, cô liền bình tĩnh báo cho Phương Tử Kiển biết CMT cô để ở nhà, phải về nhà lấy. Tiếp đó cô để lại Phương Tử Kiển đang chế giễu mình, rời khỏi hiện trường một cách không bình thường.
Vừa ra khỏi nhà Phương Tử Kiển, Sở Phàm liền liên lạc với Lý Khả Khả. Như lệ thường, họ gặp nhau ở nhà Lý Khả Khả.
“Khả Khả, mày đừng cười nữa. Làm thế nào bây giờ?”
“Có thật mày nói với Phương Tử Kiển làm lại một lần, hahaha.”
“Còn không phải do tao lo không báo cáo được với ba con tiểu tiện nhân chúng mày.”
“Ông chủ Cao không thể ngờ đồng chí Sở Phàm tập trung vào công tác thế này đâu.”
“Đây là tao hy sinh cho sự nghiệp của công an á!
Sở Phàm vừa nói vừa nghĩ: lúc trước, ở hội chợ việc làm, nếu không phải cô lười mang ‘thư mời’ về nhà chế biến mà tiện tay điền luôn rồi nộp thì ông già phụ trách tuyển dụng của công ty Cao Lợi sẽ không tuyển cô vì coi trọng chữ của cô. Khi ông già đó biết từ ba tuổi Sở Phàm đã bị ba cô cầm gậy gộc bắt luyện thư pháp, lập tức sai người mang văn phòng tứ bảo đến, kêu Sở Phàm viết mấy chữ. Sở Phàm chả thèm nghĩ múa bút luôn bốn chữ to tướng: “Long phi Phượng vũ”, mấy chữ này lưu hành nhất hồi cô tham gia cuộc thi thư pháp ở tiểu học.
Nếu khi đó khi được Cao Lợi tuyển cũng sẽ không có cơ hội bị gọi lên một mình nói chuyện với ông chủ Cao. Cứ nghĩ đến ánh mắt của ông chủ Cao, lão già cực gian xảo, đầy kinh nghiệm sa trường, từ cảnh sát hình sự ở cơ sở đi lên vị trí cục trưởng là đến giờ Sở Phàm vẫn run như cầy sấy. Sau khi người có lập trường kiên định như Sở Phàm dưới sự cưỡng ép, lợi dụ của ông chủ Cao đồng ý đi nằm vùng, cô thấy bạn tốt kiêm đồng sự Lý Khả Khả của cô cũng xuất hiện ở văn phòng ông chủ Cao với vẻ mặt không chịu nổi giống cô. Xem ra công tác điều tra của ông chủ Cao rất cẩn thận, biết quan hệ thân thiết của hai người, xếp Lý Khả Khả làm liên lạc viên để tránh bị nghi ngờ.
Công ty Cao Lợi trong thời gian ngắn ngủi vài năm qua đã phát triển vô cùng mạnh mẽ. Hai lãnh đạo là Phương Tử Kiển và Phương Khôn tức thì được thổi phồng thành tinh anh trong tinh anh. Dầu mỏ, đầu tư, bất động sản… cái nào làm ra tiền thì họ làm cái đó. Năm ngoái, công ty này bắt đầu tiếp xúc với nghiệp vụ xuất nhập khẩu. Không biết từ nguồn tin cậy nào mà ông chủ Cao nói Cao Lợi tham gia vận chuyển thuốc phiện. Vì đã triển khai điều tra trên diện rộng vẫn không tìm ra manh mối quan trọng, Cao Vệ Quốc – vị cục trưởng xuất thân cảnh sát hình sự quyết định cài người vào công ty Cao Lợi.
Vừa khéo là Cao Lợi muốn tuyển nhân sự, cục trưởng Cao lấy cớ kiểm tra tố chất các cảnh sát trong biên chế để tổ chức một đám cảnh sát tham gia dự thi. Hơn nữa ông còn cực lạc quan cho rằng đây là một mũi tên trúng hai đích, vừa cho nhân viên biết giá trị của họ trong thị trường lao động, vừa đưa người của mình thần không biết qủy không hay vào công ty Cao Lợi.
Thế nhưng không có mấy cảnh sát thành công ở hội chợ việc làm mà cũng chỉ có nữ cảnh sát Sở Phàm là được Cao Lợi tuyển. Nhìn đến hồ sơ hoàn toàn bình thường không gì đặc sắc của Sở Phàm, Cao Vệ Quốc biết mở rộng điều tra bằng con đường trên có khả năng thành công quá nhỏ. Chẳng qua gặp khó khăn chùn bước không phải tính cách của Cao Vệ Quốc. Bằng tinh thần “có điều kiện phải nắm bắt, không có điều kiện phải sáng tạo ra điều kiện”, Cao Vệ Quốc không bỏ qua bất kỳ hy vọng nào, lớn mật kiên trì tiếp tục thực hiện kế hoạch.
Xét lại cuộc nói chuyện với Sở Phàm, Cao Vệ Quốc gần như hoàn toàn thất vọng. Con nhóc kia kiên quyết nói nó nhát gan, sợ chết, sợ bại lộ công tác bí mật, sợ có lỗi với tổ quốc, có lỗi với đảng, có lỗi với nhân dân; dù sao chỉ là một câu ‘không muốn đi’. . Cuối cùng Cao Vệ Quốc phải cam đoan không phái cô làm nhiệm vụ nguy hiểm nào, chỉ vào công ty tìm hiểu cơ cấu nhân viên, cách thức hoạt động thì Sở Phàm mới miễn cưỡng đồng ý. Sau khi an bài công tác, Cao Vệ Quốc bắt đầu nghi ngờ có chăng ông đã già rồi, không thể đưa ra quyết định chính xác, không theo kịp bước phát triển của thời đại, thiếu giải pháp mới, ý tưởng mới, hành động mới của công an.
Mà hai cô nàng Sở Phàm và Lý Khả Khả vừa rời khỏi văn phòng ông chủ Cao liền vọt vào cửa hàn băng đĩa mua lượng lớn lớn đĩa phim có đề cập tới công tác nằm vùng, bắt đầu bổ sung tri thức có liên quan. Suốt ba ngày ba đêm, hai người ở trong nhà Lý Khả Khả xem đến quên trời đất. Từ ‘Vô gian đạo’, từ ‘Cánh đồng tuyết Lâm Hải’, từ ‘Đá đen’, đến ‘Sư muội xui xẻo’, đến ‘Sắc giới’; lại kết hợp với tính cách trời sinh nhát gan và diện mạo bình thường của Sở Phàm; họ rút ra kết luận Sở Phàm không làm nổi vĩ nhân, không làm nổi Phương Lệ Quyên càng không làm nổi Vương Giai Chi (1), câu chuyện ‘lừng lẫy hy sinh’ của người ta tuyệt đối không xuất hiện nổi trong câu chuyện cuộc đời Sở Phàm.
Nhưng hiện tại, không thể ngờ nổi chỉ trong thời gian ngắn ngủi Sở Phàm đã được đối tượng tình nghi số 2 mãnh liệt theo đuổi, lại còn cùng đối tượng tình nghi số 1 phát sinh ‘quan hệ’. Lúc ông chủ Cao biết đối tượng tình nghi số 2 theo đuổi Sở Phàm còn nửa công khai nửa ám chỉ Lý Khả Khả nhắc Sở Phàm nhận lời nhằm tiến thêm một bước thu thập tình báo tuy nhiên Lý Khả Khả và Sở Phàm đều bằng mặt không bằng lòng với ông ta. Lần này, cô bất ngờ tiếp cận được đối tượng tình nghi số 1, ông chủ Cao mà biết khéo vui chết.
“Khả Khả, nói như mày tao có thể xin gặp phải tai nạn lao động à!”
“Xin kiểu gì, trên tài liệu chứng minh không thể viết: Xác nhận đồng chí Sở Phàm trong lúc đảm nhiệm vai trò nằm vùng ở công ty Cao Lợi, vì tiếp cận đối tượng tình nghi mà tổn hại màng trinh.”
“Aizzz, màng của tao ơi. Mới nhẹ nhàng vung tay mày đã đi rồi, thậm chí tao chưa vẫy tay mày đã đi.”
“Mày cũng đừng đau lòng, Phương Tử Kiển là một cực phẩm. Mày ra đường mà điều tra thị trường, có bao nhiêu phụ nữ muốn cùng gã một đêm nha.”
“Nhưng tao hoàn toàn không biết những hoạt động đã trải qua cơ. Tao càng không biết gã nghĩ gì, tự dưng hẹn tao đi Maldives, tao không dám đi.”
“Đúng, không thể đi, có biết phe địch nghĩ gì đâu. Chẳng qua không ngờ mày còn thuộc loại hình Vương Giai Chi. Hay là vậy đi, bọn mình cố gắng biến thành loại hình Phương Lệ Quyên.” (Tác giả: Muốn biết chuyện về Vương Giai Chi và Phương Lệ Quyên mời xem ‘Sắc giới’ và ‘Sư muội xui xẻo’)
“Cố gắng kiểu gì. Mày bảo với ngoại hình và trí tuệ của tao có thể trói được loại đàn ông như Phương Tử Kiển sao?”
“Đúng là không thể.”
“Lý Khả Khả, mày đừng thật thà quá mức thế. Mày nói a little thay cho little cho tao nghe đi.” (4)
-----------------------------