Chén Trà Của Anh Chàng Đen Tối

Chương 8: Chương 8: Lời Tỏ Tình Của Playboy Phương Đại Thiếu Gia




Chén thứ tám: Lời tỏ tình của playboy Phương đại thiếu gia

Đang nói thì điện thoại của Sở Phàm vang, cô lôi ra thấy trên màn hình là hai chữ “Đàn ông”.

“Xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?”

“Nhanh vậy đã quên anh rồi à?”

Nghe thấy giọng nói trầm và gợi cảm của Phương Tử Kiển, Sở Phàm hoảng sợ nhìn sang Lý Khả Khả.

“Công ty có việc, anh đi trước xử lý một chút. Xử lý xong sẽ liên lạc với em.”

“À.”

“Ngoan ngoãn chờ anh, byebye!”

Sở Phàm cúp điện thoại liền lập tức cầu cứu Lý Khả Khả: “Honey, mày để tao trốn ở chỗ mày hai ngày được không.”

“Đồ vô dụng! Có phải mày cưỡng hiếp gã đâu, chẳng qua là tình một đêm thôi. Mày sợ gã cái gì!”

“Đúng à! Trinh tiết của tao!”

“Xảy ra chuyện gì mày cũng có biết đâu, mày coi như đi xe đạp bị rách khác được.”

“Nhưng tao không biết đi xe đạp nha.”

“Vậy coi như lúc tập xoạc ở trường bị rách đi.”

“Nhưng lúc đấy có rách đâu.”

“Vậy mày coi như bị chó cắn, chả lẽ mày muốn làm liệt nữ hử?

“Giải thích này có thể. Đúng, bị chó cắn!”

“Đúng rồi, yên tâm thoải mái mà chờ điện thoại của gã. Ai bảo chỉ có đàn ông chơi phụ nữ, không phải phụ nữ cũng chơi đàn ông đấy thôi. Mày không chơi nổi thì im hơi lặng tiếng đi, chờ mãn hạn một năm quay về làm đầy tớ của nhân dân. Tao cũng chẳng trông mong mày làm nên cái gì.”

“Mày nghĩ tao muốn chắc. Mày biết thừa tao ở Cao Lợi đã im lặng đến không thể im hơn được nữa, chỉ trông mong đến ngày kết thúc công việc. Tao đâu biết tao đã làm cái gì mà chọc tới gã Phương Khôn. Thật vất vả mới giải quyết được lại lòi ra một gã Phương Tử Kiển.”

“Mày đang oán thán hay khoe khoang đấy. Đêm qua có mặc ‘áo mưa’, không. Lát nữa ra ngoài nhớ vào hiệu thuốc mua thuốc uống kẻo ‘dính’.”

“Sao câu này nghe giống tên công công chuyên phụ trách bưng thuốc thế , cả biểu cảm này của mày nữa, thiếu mỗi bát thuốc.”

“Con nhóc chết tiệt, cẩn thận tao báo cáo cho sếp Cao tình huống tối qua. Dù trước đây ông ta hứa chỉ bắt mày ‘đi công tác’ một năm thì cũng sẽ bắt mày nằm vùng đến khi phá án.”

“Honey, mày sẽ không nói. Tao đi mua thuốc uống. Mua loại nào thì tốt?”

“Tao chưa uống bao giờ, mày hỏi nhân viên cửa hàng ý.”

Sở Phàm lang thang không mục đích trên đường. Cô vừa tự hỏi không biết nên đối mặt ra sao với Phương Tử Kiển vừa chờ đợi điện thoại của anh trong vô giác. Cuối cùng cô lắc lư đến KFC, theo thói quen tìm một vị trí cạnh cửa sổ, ngồi ngẩn người. Nói thật thì Sở Phàm cũng hơi chút động lòng với Phương Tử Kiển. Khi nhìn thấy hai chữ “Đàn ông” đầy mờ ám xuất hiện trong di động, cô kinh ngạc thật đấy nhưng đông thời cũng hơi cảm động. Một cực phẩm cỡ Phương Tử Kiển có thể cẩn thận lưu số điện thoại vào di động cô, lại lén lút ra ngoài mua quần áo trong, quần áo ngoài cho cô, không có người phụ nữ nào có thể không động lòng.

Nhưng Sở Phàm sớm đem loại đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền như Phương Tử Kiển liệt vào một loại không thể chạm vào. Trong lòng mình, cô chỉ muốn tìm một nhân vật nhỏ giống mình, bình thản, gắn bó. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước cô từ chối Phương Khôn. Sở Phàm biết cô không chơi nổi, cũng không muốn chơi. Tuy nhìn qua cô có vẻ táo bạo đấy nhưng thực tế cô bảo thủ từ trong cốt cách, nếu không cô đã không bị bạn bè cười nhạo là “trinh nữ già”. Thế nhưng tối qua cô lại say rượu gây họa, thành ra khúc mắc với Phương Tử Kiển mà dường như Phương Tử Kiển không định cứ thế cho qua. Thêm nữa, hiện giờ cô cũng đang có nhiệm vụ riêng. Cô bắt đầu thấy mê mang, không biết mình nên xử lý thế nào.

Playboy Phương Khôn thiếu gia đã lâu chưa xuất hiện thì vừa nhận được điện thoại của Phương Tử Kiển, đang trên đường đến công ty. Anh bị tắc đường, xe kẹt ở cửa KFC. Nhìn thấy Sở Phàm sau cửa sổ, lòng Phương khôn rối bời. Từ ngày ấy, tôn nghiêm đàn ông bị chà đạp, Phương Khôn nhìn thấy phụ nữ đều không chút hứng thú. Thậm chí anh còn nghi ngờ mình đang phát triển theo hướng ‘đoạn tụ’ . Hung thủ bây giờ còn an vị ở chốn này, tuy cô vẫn bình thường như vậy nhưng chỉ một cái liếc mắt Phương Khôn đã phát hiện ra cô.

Cảm giác có người ngồi xuống phía đối diện, Sở Phàm hồi hồn, đưa ánh mắt nãy giờ ngắm ngoài cửa sổ sang nhìn. Cô phát hiện hóa ra người ngồi xuống là Phương Khôn.

Người đến cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Sở Phàm

Không chịu nổi sự trầm tĩnh này, Sở Phàm mở lời: “Ha ha, lâu rồi không gặp.”

Vẫn không thấy đối phương đáp lại.

Cô phục vụ của cửa hàng bưng một đống lớn đồ linh tinh đặt lên bàn Sở Phàm, cười thân mật với Phương Khôn: “Tiên sinh, đây là đồ anh đã gọi, mời dùng ạ.”

Thì ra bề ngoài đẹp trai còn có ưu thế này, nam sắc cũng có thể được lợi dụng theo cách này đây. Sở Phàm trộm ngằm kỹ Phương Khôn. Cô phát hiện vẻ thâm trầm cô chưa từng nhìn thấy trong mắt anh.

“Em không vui vì nhớ anh sao?”

“Phụt…” Sở Phàm phun một ngụm Coca về phía Phương Khôn.

Phương Khôn lại lịch sự lấy khăn giấy trên bàn lau miệng cho Sở Phàm.

“Người đã lớn thế này sao còn như trẻ con vậy chứ?” Trong lời nói của anh tràn đầy chiều chuộng.

Sở Phàm dại ra mười giây mới tỉnh táo lại: “Phó tổng giám đốc Phương, anh không sao chứ!”

“Nghe nói lúc không vui ăn thực phẩm rác có thể giải tỏa tâm trạng. Anh vì em đau lòng lâu như vậy, em ăn cùng anh ăn một chút đi. Anh nghĩ em không vui không liên quan gì đến anh.”

Sở Phàm lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ, cô phát hiện có cảnh sát giao thông đến giải quyết ùn tắc. Nhìn đến hình ảnh người cảnh sát giao thông ấy, Sở Phàm không khỏi mỉm cười. Đó không phải anh chàng cảnh sát giao thông cô thầm mến sao. Trước khi đi nằm vùng, để nhìn anh ấy, mỗi khi rảnh rỗi cô lại chuyên môn kéo Lưu Khiết chạy từ tây thành sang đông thành.

“Nhìn làm cái gì, không phải một cảnh sát giao thông nhỏ nhỏ bộ dạng hơi đoan chính sao! Đẹp trai bằng anh sao?” Thấy bộ dáng của Sở Phàm, Phương Khôn hơi tưng tức.

“Đúng là không đẹp trai bằng anh nhưng chân thật hơn anh, anh ấy giống tôi, đều là người bình thường. Mà anh giống tổng giám đốc Phương, đều như nam chính trong điện ảnh. Song tôi không phải nữ chính, cũng sẽ không phải vai nữ số hai. Kể cả kẻ chạy cờ trong câu chuyện của các anh cũng chả liên quan gì đến tôi sất. Tôi chỉ là người xem trong câu truyện của các anh, chỉ xem, nói nói, cười cười, chứ không bao giờ muốn tham dự vào.”

“Sở Phàm, sao anh không phát hiện em còn có khí chất của triết gia nhỉ? Bộ dáng này của em càng làm anh say đắm. Chẳng qua đây là lý do em từ chối anh đấy à? Còn nữa em nói anh giống tổng giám đốc Phương là có ý gì?”

Sở Phàm giật mình khi nghe câu hỏi của Phương Khôn. Hóa ra ảnh hưởng của Phương Tử Kiển tới cô sâu đến vậy, cả khi đang nói chuyện với Phương Khôn cô cũng không tự giác nhắc đến anh.

“Phó tổng giám đốc Phương, chúng ta căn bản không thuộc cùng một loại người. Các anh sống cuộc sống nhung lụa vàng son còn cuộc sống của tôi chỉ là cuộc sống của người bình thường . Lại nói anh đại nhân đại lượng, tiểu nhân có nhỡ chọc tức anh, anh hãy tha thứ tiểu nhân đi!”

“Em chưa hiểu gì về anh mà cứ thành kiến với anh vậy. Sở Phàm, Phương Khôn anh chưa từng nghiêm túc với phụ nữ. Thú thật với em lúc trước anh theo đuổi em cũng vì đùa bỡn em, vì không quen em dùng lỗ mũi nhìn anh. Anh không tin có người đàn bà nào không động lòng với tiền.”

“Không phải tôi không động lòng mà là tôi sợ à. Phó tổng giám đốc Phương, với trí tuệ quát tháo thương trường và tình trường của anh sao tôi dám chơi bời với anh? Tôi trốn anh còn chả kịp. Anh tặng gì tôi cũng nhận còn không phải để cho anh thấy tôi cũng là người thường cũng hám lợi, tôi mong xét cả tướng mạo của tôi nữa sẽ làm anh tỉnh táo lại.”

“Có lẽ anh tiện nên mới thật lòng thích em đến thế, em cho rằng: em giả vờ có thể lọt qua mắt anh sao? Em không phải con nhà giàu, trước khi đến Cao Lợi chẳng qua cũng là một cảnh sát nho nhỏ, mỗi tháng thu nhập khoảng một nghìn tệ sống qua ngày. Túi xách hơn vạn tệ đặt trước mặt em tuy em nhận nhưng em nhìn nó như nhìn vật bình thường. Em bảo đấy mà là cô gái hám tiền sao?”

“Nhưng chúng ta thật sự không thích hợp. Tôi cần một người có thể cùng tôi sống trong đời thường, anh làm được sao? Lối sống của các anh tôi không với tới cũng không muốn với.”

“Nghe xong câu này, Phương Khôn cúi đầu. Khi Sở Phàm cho rằng playboy Phương đại thiếu gia đồng ý với quan điểm của cô thì Phương Khôn lại ngẩng đầu, đáp lại cô một cách kiên định: “Anh vốn nghĩ anh chỉ không phục vì thất bại trước em, nhưng vừa thấy em anh mới biết anh không buông tay được. Theo cách nói phổ biến trong phim truyền hình thì: chúng ta hãy hẹn hò với mục tiêu là kết hôn đi.”

“Cái gì, phó tổng giám đốc Phương, anh cũng có thời gian xem phim truyền hình à? Kiểu nói này rất phổ biến trong phim Hàn Quốc. Anh thích xem phim nào nhất?”

“Em đừng tưởng cứ thế mà đổi đề tài được nhá. Anh đang nghiêm túc.”

“Tôi cũng đang nghiêm túc, tôi thật sự không cho rằng chúng ta là cùng một loại người. Xin lỗi, tôi có việc, tôi đi trước.” Nói xong Sở Phàm lập tức lao ra khỏi KFC.

Ngay khi Sở Phàm nghĩ mình có thể trèo lên taxi bỏ đi thì cô bị một bàn tay to, đầy sức lực giữ chặt.

Phương Khôn hơi hơi phẫn nộ, gầm nhẹ với Sở Phàm: “Rốt cuộc em đang trốn tránh cái gì? Anh làm em khó chấp nhận đến thế sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.