“Xin lỗi tiểu thư, cô có việc gì cần hỗ trợ không?” Một giọng nói ấm áp cắt ngang câu hỏi phẫn nộ của Phương Khôn. Với Sở Phàm lúc này như là được thiên sứ cứu giúp.
Khi Sở Phàm phát hiện người đề nghị giúp đỡ là anh chàng cảnh sát giao thông Tương Chính mà cô thầm mến, cô không tự chủ vùng khỏi tay Phương Khôn, như con gà con chạy về phía anh chàng cảnh sát giao thông.
Playboy Phương Khôn thấy thế tức không chịu nổi, nếu không phải đúng lúc đó Phương Tử Kiển gọi điện triệu hồi thì chỉ e nắm đấm của Phương Khôn đã đáp xuống mặt anh cảnh sát. Khi xoay người bỏ đi Phương Khôn còn không quên nói với Sở Phàm: “Việc này chưa xong đâu.”
Nhìn Phương Khôn lái xe bỏ đi, Sở Phàm thở dài nhẹ nhõm, ngọt ngào nói cảm ơn anh chàng cảnh sát giao thông Tương Chính mình thầm mến.
Sau khi hai người nói với nhau mấy vấn đề đơn giản, Sở Phàm lên chiếc xe cảnh sát đầy thân thiết mà đã lâu cô chưa được ngồi.
Trong xe anh chàng cảnh sát giao thông, Sở Phàm ngu ngốc hoàn toàn quên mình đã trêu vào hai vị Phương thiếu gia, cô còn lâng lâng sung sướng ảo tưởng cuối cùng hoa đào của mình cũng nở. Khi biết cảnh sát giao thông Tương Chính cũng từng chú ý tới sắc nữ hay xuất hiện quanh anh, Sở Phàm càng vui nổ trời. Thì ra khi cô để ý người ta, người ta cũng chú ý cô nha. Trong lòng cô hát vang bài “Hoa đào đua nhau nở” (1) và “Xi shua shua” (1).
“Nghe nói em không làm công an nữa?”
“Uh.”
“Em không thấy tiếc sao? Cực khổ học mấy năm ở trường cảnh sát, vất vả lắm mới mặc vào cảnh phục.”
Lời Tương Chính nói là lời trong tâm khảm của Sở Phàm. Sở Phàm thầm nghĩ năm đó học trường cảnh sát cô chịu không ít khổ, những môn văn hóa còn đỡ chứ những môn giáo dục thể chất cô cực chật vật. Chẳng qua cũng nhờ khoản đó cô mới chỉnh được Phương Khôn. Chỉ tiếc là cô phòng được Phương Khôn mà quên phòng Phương Tử Kiển. Phải đối với Phương Tử Kiển thế nào đây? Không để ý tới gã, gã lại là đối tượng tình nghi số 1, Sir Cao nhất định sẽ nổi giận, hậu quả chắc chắn rất nghiêm trọng; Để ý đến gã, lấy tâm tình gì, tâm tính gì đi để ý đây?
Tương Chính thấy Sở Phàm không nói chuyện chỉ nghĩ đến Sở Phàm không vui chứ không biết tư duy của cô nàng sớm bay xa rồi.
Khi sắp đến hoa viên Hải Thiên, Tương Chính mời Sở Phàm đi ăn tối, nhưng đầu óc Sở Phàm đã ong ong khi nghĩ đến Phương Tử Kiển, không còn tâm trạng nào thưởng thức hoa đào của mình, bất đắc dĩ từ chối anh chàng cảnh sát giao thông.
Sở Phàm vừa xuống xe liền nhận được điện thoại của “Đàn ông”.
“Em ở đâu? Anh đến đón em.”
“Không cần, tôi về nhà rồi.”
“Công ty có ít việc phải xử lý, có lẽ ngày mai chúng mình mới đi Maldives được.”
“Tôi không muốn đi!”
“Thế em muốn đi đâu nào?”
Thấy Phương Tử Kiển giả ngu, Sở Phàm bỗng tiện mồm thốt ra: “Dubai (2)!”
“Cũng tốt!”
Đối phương trả lời một cách sảng khoái làm Sở Phàm sửng sốt trong chốc lát.
“Không bẳng không đi nữa!”
“Không tốt lắm nhưng nếu em kiên quyết thì cũng được vậy.”
“Tốt, byebye!”
Không muốn nói thêm gì nữa nên Sở Phàm cúp điện thoại của Phương Tử Kiển, cô thờ dài nhẹ nhõm. Lịch sử yêu đương của cô chỉ gồm lúc còn đi nhà trẻ chơi đồ hàng đóng gia đình với các bạn nhỏ và sau khi đi làm từng thầm mến anh chàng cảnh sát giao thông Tương Chính. Trong lòng Sở Phàm, Phương Tử Kiển và Phương Khôn đều là những người cô không thể chạm đến, cũng không thể true vào. Hai người họ vốn không phải người của cuộc sống hiện thực. Họ cho người ta cảm giác họ là người trong những câu truyện cổ tích, cao ngạo du ngoạn nhân sinh, đợi nàng công chúa trong định mệnh của họ. Nữ viên chức của công ty Cao Lợi mỗi phút mỗi giây đều tìm cơ hội biến phượng hoàng, nhưng Sở Phàm biết cô không phải là người trong guồng quay ấy. Cô chỉ làm việc ở Cao Lợi một năm rồi trở về, những lúc ngẫu nhiên cô cũng cùng đồng sự vui đùa giả háo sắc, nhưng cô tuyệt đối không ảo tưởng phát triển thành câu chuyện cổ tích nào. Tối hôm qua thật sự đã phát sinh một việc mà cô không ngờ, cô càng không thê nghĩ tới là loại cực phẩm như Phương Tử Kiển sau khi xong việc còn đi tìm cô. Sở Phàm xoay người về phía siêu thị, cô quyết định mua một đống đồ lớn về rồi rúc trong nhà mấy ngày chữa trị vết thương do bị chó cắn.
Mà Phương Tử Kiển với vẻ mặt đen kịt do bị Sở Phàm cúp máy lại sát đến thư ký vào văn phòng đưa văn kiện cho anh. Không biết công ty đã xảy ra chuyện lớn gì mà phó tổng giám đốc Phương đã lâu không lộ diện vừa đen mặt, bình tĩnh bỏ đi thì bây giờ sắc mặt tổng giám đốc Phương còn đen hơn nữa. Không biết có phải công ty sắp phá sản không nữa, mình mới đang dành dụm tiền mua phòng ở, mua xe; giờ mình phải đi đâu mới tìm được công việc có mức lương cao thế này, có ông chủ đẹp trai thế này.
Phương Tử Kiển xác thực tức giận, lập tức mở mạng của công ty tìm tài khoản tiền lương của Sở Phàm rồi chuyển thêm tám mươi vạn vào. Anh nghĩ răng: Em có muốn trốn cũng trốn không được, canh thịt viên anh ăn chắc rồi. Nghĩ tới món canh thịt viên của Sở Phàm, gương mặt của Phương Tử Kiển hơi lộ ra nụ cười hạnh phúc. Cô thư ký luôn nhìn trộm anh ở bên ngoài cũng hơi bình tĩnh lại, gọi điện báo với bạn bè kế hoạch đi mua sắm sau khi tan tầm vẫn tiến hành như dự định.
Nhưng Sở Phàm vừa trốn liền trốn mấy ngày, không đi làm, điện thoại cũng không gọi được, nhân viên công ty Cao Lợi thấy sắc mặt hai đại Phương tổng càng ngày càng đen thui, cùng âm thầm tìm đường vòng mà đi.
Phương Tử Kiển thật không chịu nổi, chưa từng có ai lọt khỏi tay anh. Thấy trưởng phòng tài chính mồ hôi đầm đìa ngồi trước bàn công tác của anh, Phương Tử Kiển có chút băn khoăn trong lòng. Trưởng phòng tài chính đã từng này tuổi, còn cẩn trọng cống hiến cho công ty Cao Lợi, anh lại vì một cô bé ngốc không biết tốt xấu mà ác độc lôi chú ấy đến họp riêng.
“Cũng không có việc gì, tôi muốn hỏi một chút Sở Phàm đã đi làm chưa?”
“Còn… còn chưa đến.” Cuối cùng ông già phòng tài chính cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Còn chưa đến? Có gọi điện xin phép không?”
“Hôm… hôm… hôm đó chính tổng giám đốc Phương anh xin nghỉ mấy ngày cho Sở Phàm.”
“Tôi! Như vậy đi, thông tin gia đình Sở Phàm đăng kí ở công ty chỉ có hoa viên Hải Thiên, chú hỏi người phòng tài chính một chút xem có biết địa chỉ cụ thể không.”
“Được, được, tôi lập tức đi hỏi.”
Thấy trưởng phòng tài chính đi mà như chạy trốn, Phương Tử Kiển lại băn khoăn thêm lần nữa. Anh lập tức quyết định phải đem món nợ này tính lên đầu Sở Phàm.