Đang ở nhà sắp đi ngủ dưỡng nhan sắc, đắp mặt nạ đủ các loại màu thì Sở Phàm nghe thấy tiếng chuông cửa, không ngờ là kẻ thù đến nhà, cô lớn tiếng nói: “Đợi chút.”
Cô nghe thấy câu trả lời thâm trầm, như thể nghiến răng của Phương Tử Kiển: “Tốt nhất em ra ngay lập tức!”
“Anh xác định là ngay lập tức?”
“Ngay lập tức!”
“Được rồi!” Sở Phàm bất đắc dĩ mở cửa, cười một cách quỷ dị với Phương Tử Kiển.
Phương Tử Kiển không nghĩ rằng Sở Phàm mang gương mặt như trong kinh kịch (links chú thích) với đủ mọi màu sắc, màu gì cũng có ra mở cửa, nở nụ cười khiến quỷ cũng sợ: “Em làm gì đấy?”
“Đắp mặt nạ DIY/tự chế (cactus: DIY = do-it-yourself)”
“Sao nhiều màu thế này?”
“Trong TV không phải nói sao: bí quyết của đắp mặt nạ là mỗi bộ phận riêng dùng sản phẩm riêng.”
“Không phải có bán dung dịch gì đó sao?”
“Chung một nguyên lý còn gì?
Phương Tử Kiển thật không quen nói chuyện với diễn viên kinh kịch: “Đi rửa đi.”
Sở Phàm ngờ nghệch đáp lời: “Rửa càng khỏe nha.”
Phương Tử Kiển không nói gì, đi luôn đên sô pha ngồi, bắt đầu đánh giá ổ chó của Sở Phàm. Mặc dù có chút lộn xộn nhưng không quá lắm, ít nhất không vứt nội y linh tinh như ở nhà anh hôm ấy đâu.
“Cảm giác được căn phòng nho nhỏ tràn ngập hơi thở của Sở Phàm, Phương Tử Kiển hơi chút mê say.
Thấy Sở Phàm rửa mặt xong ngồi vào đầu khác của sô pha, Phương Tử Kiển có chút không hài lòng, quay người túm Sở Phàm đến ngồi cạnh mình.
Nhìn gần làn da nõn nà mịn màng của cô gái nhỏ sau khi rửa mặt, Phương Tử Kiển đưa một tay áp lên mặt Sở Phàm, ngón cái cọ xát hai má cô đầy mờ ám. Anh nhìn vào cặp mắt đen nhánh của Sở Phàm một cách thâm tình, dịu dàng hỏi: “Sao phải trốn?”
Bị mê hoặc bởi sự dịu dàng của Phương Tử Kiển, Sở Phàm lại trình ra bộ dạng con gà con: “Em không có.”
Thế sao lâu vậy em vẫn không đi làm?”
“Không phải anh giúp em xin nghỉ phép vài ngày sao. Chín ngày cũng là vài ngày, hôm nay mới bảy ngày.”
Phương Tử Kiển đột nhiên phát hiện Sở Phàm còn phù hợp làm đầu cơ buôn bán chán, lý giải từ ngữ cũng không kém như mình nghĩ.
“Thế sao em tắt điện thoại?”
Sở Phàm khó chịu, hất tay Phương Tử Kiển đặt trên mặt cô, hỏi: “Rốt cuộc anh đến làm gì? Nói mấu chốt!”
Phương Tử Kiển vui vẻ, thì ra cô nàng này cũng có lúc nổi giận, trừ bà nội và mẹ anh ra chưa có người phụ nữ nào nổi giận với anh đâu. Nhưng Phương Tử Kiển vẫn không biết Sở Phàm không coi anh là ông chủ, trong lòng cô Cao Vệ Quốc mới là ông chủ chính quy còn Phương Tử Kiển chẳng qua là đối tượng tình nghi, ở một trình độ khác thì là con chó đã cắn cô một phát.
“Tổng giám đốc Phương, tôi biết anh cho tôi tám mươi vạn nhưng tôi hy vọng quan hệ của chúng ta chỉ là ông chủ và nhân viên.”
“Em bảo có nữ nhân viên bình thường nào dựa vào một cú điện thoại của ông chủ mà ở nhà chơi chin ngày không?”
Sở Phàm thấy vẻ mặt như lưu manh của Phương Tử Kiển thì hận không thể đấm cho một phát.
Phương Tử Kiển thì thấy vẻ mặt Sở Phàm như con mèo con bị đùa đến nổi khùng, lại càng vui vẻ: “Anh đói bụng, đi nấu gì ăn đi.”
“Tôi chỉ biết nấu canh thịt viên.”
“Được. Chẳng qua về sau học thêm vài món nữa kẻo không trói được đàn ông.”
Sở Phàm hoàn toàn không biết phải đối phó với người đàn ông đáng ghét trước mặt cô như thế nào, cô hung ác kêu anh: “Phương Tử Kiển, anh trả tám mươi vạn chẳng qua là tiền qua đêm, tiền cơm phải tính riêng! Còn nữa, tôi không rủa bát!”
Phương Tử Kiển không nhịn được ôm Sở Phàm, ngọt ngào nói: “Được, được, anh đưa tiền sinh hoạt, anh rửa bát. Tiền qua đêm tính theo ngày hay theo lần?”
“Theo lần!”
Nhìn Phương Tử Kiển cười xấu xa, Sở Phàm lại thầm mắng khoảng cách giữa não và miệng mình quá ngắn.
Phương Tử Kiển nhìn Sở Phàm thở phì phì đi vào bếp, vui vẻ ngả vào sô pha, mấy ngày buồn bực tan thành hư không, yên tâm chờ món canh thịt viên ngon lành.
Nấu nướng xong Sở Phàm mới phát hiện gã không mời mà đến kia đang nằm ngủ trên sô pha nhà mình. Lén lút đến gần ngồi xuống, cô nhìn thấy ngũ quan hoàn mỹ của Phương Tử Kiển được tô điểm bởi vài ánh mặt trời xuyên qua bức màn trông càng làm người ta mê mẩn. Sở Phàm không nhịn được chạm, đầu ngón tay cô khẽ đụng sống mũi cao cao của Phương Tử Kiển.
Ngón tay của Sở Phàm lướt từ mũi đến bờ môi Phương Tử Kiển, cô không khỏi nghĩ đến nụ hôn trong nhà Phương Tử Kiển hôm ấy, môi của anh thật ấm áp. Một người con trai mê người như vậy đuổi đến tận nhà mình, là chơi đùa hay là yêu, hay là báo thù giúp người anh em tốt Phương Khôn, để mình yêu anh ta rồi hung hăng đá mình. Sở Phàm bỗng ảo tưởng tất cả bởi vì yêu, bởi vì duyên phận. Chẳng qua loại khả năng này quá nhỏ, quá nhỏ. Dù khả năng cực kì nhỏ bé này trở thành sự thật cũng không thấy có kết quả tốt đẹp.
Không phải Sở Phàm không tin câu truyện cổ tích hoàng tử và cô bé lọ lem. Cô bé lọ lem vốn là tiểu thư giới thượng lưu, chỉ vì bị mẹ kế ngược đãi mới thành bụi, cô bé lọ lem từ nhỏ đã nhận giáo dục của tầng lớp thượng lưu, sống cuộc sống của kẻ có tiền, nên sau khi gặp hoàng tử mới có thể sống hạnh phúc vui vẻ cùng hoàng tử. Nếu cô bé lọ lem đổi thành một dã nha đầu thì cái kết sẽ như thế nào.
Người ta nói ba đời mới ra một quý tộc, tuy cô chưa điều tra được tình trạng gia đình của Phương Tử Kiển nhưng dựa vào vẻ ưu nhã, cao quý của anh trong mỗi lời nói, nụ cười thì cô cũng đoán được anh không phải kẻ có tiền bình thường. Mà Sở Phàm kém hẳn cô bé lọ lem, cô hoàn toàn hoàn toàn là một con nhóc chính tông, là con chim sẻ dẫu có bay lên cũng không thể thành phượng hoàng.
Còn một vấn đề nữa không thẻ không lo lắng là việc công ty Cao Lợi bị tình nghi vận chuyển thuốc phiện còn chưa điều tra rõ ràng. Nhưng Sở Phàm không thể liên hệ nổi chàng thanh niên tài tuấn giỏi buôn bán kiếm tiền này với ma túy, dù Lý Khả Khả giải thích hành vi đấy là ‘rửa tiền đen’ (Links giải thích thuật ngữ rửa tiền).
Lúc này, Phương Tử Kiển mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt mê mang, xuất thần của Sở Phàm không khỏi hơi căng thẳng trong lòng. Anh há mồm, nhẹ nhàng cắn ngón tay Sở Phàm đặt trên môi anh.
Sở Phàm thấy đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm và ướt mới phát hiện Phương Tử Kiển đã tỉnh từ bao giờ. Cô xấu hổ, mặt đỏ bừng, bộ dạng rất làm người ta thích.
Phương Tử Kiển đứng dậy, nhẹ nhàng ôm Sở Phàm vào lòng.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, bộ dạng em vốn khó coi, khi nghĩ ngợi trông càng xấu. Em cứ đơn giản là đến nơi, có vấn đề gì để đàn ông suy nghĩ.”
Sở Phàm vẫn không coi trọng chỉ số thông minh của mình lắm, vấn đề mà cô rúc trong nhà mấy hôm cũng chưa ra kết quả thì Phương Tử Kiển chỉ một câu đã làm sáng tỏ. Sao cô có thể quên truyền thống cần lao, dũng cảm được đúc kết qua mấy ngàn năm của dân tộc Trung Hoa nhỉ. Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, binh đến tướng chặn, nước dâng đất chắn, có gì to tát đâu! Dã nha đầu cũng có vẻ đẹp ‘nguyên sinh thái’.
Làm một con sâu gạo cả ngày chỉ ăn no rồi nằm là nguyện vọng lớn nhất đời của Sở Phàm. Bây giờ có một cơ hội xuất hiện, sao cô không thử chứ, nếu không thử thì 100% là không thể. Nói là làm! Nghĩ nhiều làm gì, có nghĩ nữa cũng không nghĩ ra!
“Canh thịt viên có một không hai của nhà họ Sở giá một trăm tệ một bát!”
“Tốt, ghi sổ!”