Chén Trà Của Anh Chàng Đen Tối

Chương 11: Chương 11: Hồ Ly Tinh




Nhờ dâm uy của Phương Tử Kiển nên Sở Phàm chưa nghỉ đủ 9 ngày đã đi làm. Chẳng qua khi đàm phán Sở Phàm cũng không chịu thiệt, cô cự tuyệt yêu cầu được ngủ lại vô sỷ của Phương Tử Kiển đồng thời cũng lấy việc từ chức để uy hiếp anh, không được làm lộ quan hệ của hai người, không được đụng vào bộ phận nào khác trừ bàn tay nhỏ bé của Sở Phàm nếu chưa được cô cho phép.

Nhưng sau khi chú chim nhỏ – Sở Phàm mang theo tâm trạng vui vẻ gặp trưởng phòng tài chính thì cô không thể vui nổi nữa. Tên phó tổng giám đốc Phương độc ác kia cư nhiên lạm dụng quyền lợi của lãnh đạo, đặc biệt thăng cô thành thư ký của phó tổng giám đốc công ty Cao Lợi.

Xem ra ‘bát tự’ tiên sinh nói không sai: không ai đào hoa mà vượng mệnh, đào hoa là vận xui, là kiếp!

Trưởng phòng tài chính nhìn thấy Sở Phàm thì thầm nghĩ: không biết con nhóc kia lợi hại hay là không hay ho, trêu chọc cả tổng giám đốc Phương và phó tổng giám đốc Phương, đúng là ông không thể nhìn ra xu thế phát triển của Sở Phàm trong tương lai.

Nghe lời cổ vũ như thường lệ của trưởng phòng tài chính, lại nhìn ánh mắt hiền lành mà đầy thương hại của ông ấy, Sở Phàm thật khóc không nổi. Vốn Phương Khôn theo đuổi đã mang đến không ít phiền toái, trong công ty không ít người cho rằng mình ‘giả heo ăn hổ’[1], bây giờ ngược lại, nhìn qua thật đúng là đã ăn được rồi, lời đồn có thể hại chế người đâu. Nếu vì mình mà làm Phương Tử Kiển đi tìm Phương Khôn, lúc đó anh em phản bội, không phải mình thành hồng nhan họa thủy, tuy rằng mình còn cách hồng nhan một cự ly nhất định.

Chậm chạp thu dọn đống đồ đạc trên bàn công tác, Sở Phàm mang theo tâm trạng: “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê/Tráng sĩ một đi không trở về”[2] tiến đến tầng mười chin, nơi đại bộ phận nữ nhân viên mong muốn bước vào.

Vừa nhớ tới bà tám mình gặp trong WC là Sở Phàm lại nổi nóng. Tâm trạng khó chịu gây ra táo bón vốn khiến người ta không thoải mái mà hai bà tám kia còn dùng biệt danh hồ ly tinh để gọi Sở Phàm. Khiến Sở Phàm tức đến nỗi đem tất cả uất ức biến thành sát khí, lấy ánh mắt chuyên dùng để đối phó phần tử phạm tội giết đi qua. Hai người kia sợ tới mức vội vàng chuồn khỏi, để Sở Phàm một mình thanh tĩnh, lại một lần nữa giải quyết vấn đề bài tiết.

Lại nhìn đến vẻ mặt đắc ý của playboy Phương Khôn trong văn phòng, Sở Phàm hận không thể lao lên trực tiếp đấm.

“Thư ký Sở!”

“Anh lấy việc công làm việc tư.”

Phương Khôn cười cười: “Em cũng đừng đánh giá mình quá cao. Phương Khôn anh không lẫn lộn trong công việc, công ra công, tư ra tư. Thư ký của anh sắp sinh con, vừa hay em ở phòng tài chính cũng là một người rảnh rỗi, chỉ làm chân chạy pha trà kiêm đánh máy. Anh thấy em ngày thường làm việc cũng cẩn thận, mới thử điều em đến. Chẳng qua nếu việc công có thể mang đến lợi ích cho việc tư thì anh đây nhất định không bỏ qua cơ hội này.”

“Anh…”

“Em trước ra ngoài tìm thư ký Lý, để cô ấy hướng dẫn em mấy ngày.”

Sở Phàm trải qua một ngày bận rộn trong núi giấy tờ và chỉ kịp nói mấy câu với thư ký Lý. Khi cô tan tầm thì mọi người đã về gần hết còn tên Phương Khôn đáng giận kia sớm đã không biết tung tích.

Mệt mỏi đi vào thang máy, cô phát hiện Phương Tử Kiền đang dựa vào bảng điều khiển nhìn mình. Nội tâm Sở Phàm lại một lần bất bình, băn khoăn vì sao có người vẻ ngoài tốt đến thế? Tựa hồ là “thiên chi kiều tử”[3], tùy tiên một động tác, một tư thế đều làm người ta mê muội. Chẳng qua không có ai là hoàn hảo cả, con người này nhất định có khiếm khuyết ở một mặt nào đó, không chừng là khuyết điểm rất lớn! Đúng, nhất định là vậy.

“Gọi mấy cú điện thoại cho em cũng chả thấy ai nghe, còn tưởng em lại trốn rồi. Sau mới biết em thành thư ký của Phương Khôn. Sao trông mệt mỏi vậy? Bị Phương Khôn chỉnh à?

“Không khác mấy đi, bây giờ em chính thức trở thành hồ ly tinh.”

“Em thế này mà cũng thành nổi hồ ly tinh, có rảnh em nên rèn luyện thêm khả năng diễn đạt tiếng Trung đi. Mà cũng đừng không vui, em không học ngành tài chính và kinh tế, ở phòng tài chính cũng không có tác dụng gì. Em lại làm vài năm cảnh sát, nhất định là cẩn thận, thích hợp làm thư ký, đi theo Phương Khôn làm cho tốt, học thêm chút.”

Sở Phàm thấy Phương Tử Kiển có vẻ nghiêm túc, không giống nói đùa. Cô nghĩ: chắc anh không biết mâu thuẫn giữa mình và Phương Khôn chăng?

“Đừng lo, con người Phương Khôn rất tốt, sẽ không vì việc tư mà gây khó dễ em. Quan hệ giữa anh và em anh sẽ tìm cơ hội nói rõ với cậu ấy, em cứ yên tâm làm việc, đừng nghĩ nhiều, người em vốn không quá đẹp.”

“Anh…”

Cho tới giờ Sở Phàm mới biết cô vô năng thế nào, trong vòng một ngày với hai gã đàn ông họ Phương kia trừ từ: “Anh…” thì cô chả nói được lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.