Chén Trà Của Anh Chàng Đen Tối

Chương 12: Chương 12: Phường Nhuộm Của Sở Phàm




Nhận được điện thoại triệu tập khẩn cấp của Lý Khả Khả nên Sở Phàm bỏ ý đinh lừa cơm Phương Tử Kiển, một mình bắt xe chạy đến nhà Lý Khả Khả. Vừa vào cửa, cô phát hiện ông chủ Cao cư nhiên ở trong nhà Lý Khả Khả.

“Cục trưởng Cao!”

“Ngồi, chúng ta nói ngắn gọn. Đồng chí Sở Phàm, cô biểu hiện không sai, có thể nói là ngoài mong đợi. Trong thời gian ngắn đã thành thư ký của phó tổng giám đốc công ty Cao Lợi. Đây là máy nghe trộm, cô tìm cơ hội cài vào văn phòng của Phương Khôn, chẳng qua thiết bị này không thích hợp nghe trộm khoảng cách xa, vẫn phải vất vả cho cô.”

“Tôi?!”

“Đây là thiết bị ghi âm, cô lọc ra tin tức có tác dụng rồi giao cho Lý Khả Khả.”

“A!”

“Cứ như vậy, tôi không tiện ở đây lâu. Các cô nhất định phải làm cho tốt, không phụ sự kỳ vọng của Đảng và nhân dân dành cho các cô!”

“Cục trưởng Cao, ông mỗi ngày bận rộn, trăm công ngàn việc, việc nhỏ thế này ông đâu cần đích thân đến sắp xếp, giao cho Lý Khả Khả sắp xếp cho tôi là được rồi. Hơn nữa nếu có đồng nghiệp nào trong đơn vị thấy ngài ra vào nhà của nữ cấp dưới còn độc thân cũng không phải tốt lắm.”

Câu nói này của Sở Phàm làm Cao Vệ Quốc tức đến sọc đen đầy mặt, Lý Khả Khả cũng mang vẻ mặt mồ hôi chảy ròng ròng.

Cao Vệ Quốc đúng là chưa từng gặp qua loại cấp dưới thế này, thấy vẻ quan tâm chân thành của Sở Phàm cũng chỉ có thể nói: “Cô, tập trung hơn nữa vào công tác, chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ!”

Tiễn Cao Vệ Quốc sọc đen đầy mặt, Sở Phàm nhìn Lý Khả Khả cũng đang mang vẻ mặt bất đắc dĩ giống mình, mệt mỏi nói: “Hôm nay tao mới thành thư ký, còn không kịp báo cho mày lão đã biết. Tin tức của lão linh thông như vậy sao còn để tao đi nằm cái gì vùng.”

“Đúng đó, chỉ sợ cho mày đi nằm vùng là sai lầm lớn nhất trong vài thập niên công tác của lão”

“Lý Khả Khả, mày cứ nghi ngờ năng lực làm việc của tao như vậy sao?”

“Không phải sao, đều đem mình nằm đến giường của người ta còn không có tin tức gì, còn để chính mình phải bế quan tĩnh dưỡng.”

“Đó không phải do người ta cần suy nghĩ rõ ràng một số việc sao?”

“Bằng cái đầu đó của mày, bây giờ mày suy nghĩ rõ ràng rồi à?”

Sở Phàm lắc đầu: “Chưa, cho nên không nghĩ nữa.”

Lý Khả Khả lại lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Không nghĩ nữa được không? Thông tin Cao Vệ Quốc thu được là tình nghi công ty Cao Lợi có kẻ buôn lậu thuốc phiện, không phải tôi nhỏ. Dù lùi một bước, nếu thông tin là giả hoặc chuyện này không liên quan đến Phương Tử Kiển, với chỉ số thông mình của mày có thể chơi đùa bao lâu với gã đàn ông kim cương Phương Tử Kiển?”

“Mấy vấn đề mày nói tao đều đã nghĩ qua, nhưng nghĩ thế nào không không ra, nên không nghĩ nữa. Bây giờ tao cũng không trốn được, tao có thể làm cái gì đây?”

“Không trốn được hay không muốn trốn?”

Lời của Lý Khả Khả khiến Sở Phàm băn khoăn. Xác thực là chính mình có một tia hy vọng muốn ở bên Phương Tử Kiển nên mới buông bản thân. Với trò chơi trai gái ở đô thị hiện đại, Sở Phàm không chơi cũng biết mình không chơi nổi, song ông trời cố tình cho cô gặp gỡ Phương Tử Kiển. Khi ở bên Phương Tử Kiển, Sở Phàm sẽ cảm thấy mình giống một người đàn bà trẻ chân chính, muốn nấu cơm cho anh, muốn nhìn anh rửa bát, còn muốn anh ôm…

“Lý Khả Khả, từ bé đến lớn bọn mình luôn học cùng trường, mày biết tao rồi đấy. Tao lớn thế này còn chưa từng yêu đương, hẹn hò với Phương Tử Kiển có thể coi là mối tình đầu của tao, không phải nói mối tình đầu sẽ không thành công sao? Tao đã chuẩn bị sẵn sàng cho thất bại, tao muốn hẹn hò với anh ấy, cho dù chỉ mấy tháng hoặc mấy tuần thậm chí có thể chỉ mấy ngày. Về sau tao già đi còn có thể nhớ lại mình từng cùng một anh chàng đẹp trai đến mê người như vậy hẹn hò, chứng minh lúc trẻ mình cũng là một mỹ nhân, sau nữa có thể giả vờ làm một tài nữ, ngâm nga: ‘Không cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu từng có được’.”

Lý Khả Khả ôm vai Sở Phàm, nhẹ giọng nói: “Nhóc ngốc, chỉ có mày mới ngu thế này! Còn chưa bắt đầu thế nào đâu đã lo đến chuyện chia tay rồi.”

Cảm nhận được sự quan tâm của bạn, Sở Phàm thoải mái không ít, cười nói: “Kỳ thật như tao cũng không tính là rất ngốc. Phương Tử Kiển cho tao tám mươi vạn tao không trả lại cho anh ấy, đến lúc chia tay không có người còn có tiền thôi, có thể ra ngoài du sơn ngoạn thủy, câu trai đẹp!”

“Sở Phàm! Đảng và nhân dân đã giáo dục mày như thế nào? Không được ham phú quý!”

“Không đâu không đâu, tao nhưng là nhớ rất rõ sự giáo dục nhiều năm qua của Đảng và nhân dân dành cho tao. Tao lập ra ‘năm điều cấm’ với đồng chí Phương Tử Kiển: ‘Cấm công khai quan hệ hai người, cấm bắt cá hai tay, cấm tặng đồ xa xỉ, cấm hôn môi, cấm XXX’. Tám mươi vạn đó chẳng qua là hôm ấy bị chó cắn một tý, ngoài dự kiến chiếm được khoản bồi thường phí chữa bệnh.”

“Như vậy a, về sau có cơ hội nhất định phải đòi phí chữa bệnh tiếp, ra ngoài chơi nhớ gọi tao đó.”

“Đương nhiên phải gọi mày, mày xinh đẹp động lòng người thế này, nếu có lưu manh xuất hiện tao sẽ rất an toàn.”

“Tao tạm coi những lời này của mày là ca ngợi.”

“Đúng rồi, nếu công ty Cao Lợi bị tra xét, chút tiền chữa bệnh của tao có khi nào bị sung công không? Hôm khác tao dùng chứng minh thư mở một tài khoản nhét tiền vào, để bảo hiểm mới được.”

“Gì, cô bé vào công ty Cao Lợi nên khác trước nha, việc gì cũng biết lo xa thêm một bước, có tiến bộ. Lại học thêm nữa đi nếu không trong trò chơi không cần thiết này mày sẽ là kẻ thua đó.”

“Đúng đó, loại người giống như tao đây này thiên sinh lệ trí, băng tuyết thông minh, tuệ chất lan tâm, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở[1], trên đời có mấy người!”

“A, đúng là cổ nhân nói không sai, chính xác có người cho chút nhan sắc liền mở phường nhuộm nha[2].”

“Là thời đại kinh tế thị trường rồi, có làm xí nghiệp tư nhân cũng không phải việc to tát gì.”

“Tốt, tốt, chúc mày làm ăn thịnh vượng.”

“Rất cám ơn. Máy nghe trộm này dùng như thế nào nhỉ?”

“Tao cũng chưa từng dùng, có hướng dẫn sử dụng không?”

“Mày bảo Phương Khôn có lắp camera theo dõi trong văn phòng hay không?”

“Mày lại nghĩ linh tinh cái gì? Gần nhất mày đang xem tiểu thuyết gì, không là một loại bổ sung kiến thức về nằm vùng đi?”

“Không có, có thêm cũng không thêm nổi, tùy cơ ứng biến, mặc cho số phận! Chẳng qua mấy hôm bế quan tao tiếp xúc với một ít đam mỹ.”

“Không phải mày kêu mày không chịu nổi cái loại đó sao?”

“Nhàn đến phát chán, xuyên không, đô thị đều xem gần hết rồi. Trong đam mỹ tất cả đều là trai đẹp, đọc cũng ổn, miêu tả XXOO cũng thật hấp dẫn. Mày xem giờ tao nhìn đến nam giới liền nghĩ ngay đến là tiểu công hay tiểu thụ.”

“Chịu không nổi mày, bệnh ‘điên cuồng xuyên không’ của mày vừa tốt bây giờ lại mắc bệnh ‘điên cuồng đam mỹ’ rồi’?”

“Còn chưa khỏi hẳn đâu, xuyên không tao cũng rất mê mà. Tao từng nghĩ đến cùng mày xuyên, thế mới tốt chơi!”



Bóng đêm dần sâu trong tiếng cười đùa của hai cô gái nhỏ, ngọn đèn nơi các hộ gia đình như làm ấm áp buổi đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.