Thích Phi Tuyết sửa sang quần áo, cột gấu áo bên trái lại thành nút, liền trông cao hơn hẳn so với trước, chiếc eo thon thì cứ như ẩn như hiện trong mỗi động tác của cô. Thích Phi Tuyết lấy ra một đĩa CD từ trong túi đeo bên hông đưa cho giáo viên âm thanh. Giáo viên phụ trách mảng âm thanh nhìn thấy chiếc đĩa CD được đưa tới thì bĩu môi, thời đại bây giờ mà còn tồn tại cái loại cũ kỹ như thế sao. “Bài số 6” Thích Phi Tuyết thấp giọng thông báo một tiếng, rồi đi vào trong sân, bắt đầu chuẩn bị.
Lạc Tịch động tác đang đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy Thích Phi Tuyết thì từ từ ngồi lại xuống. Tống Chính Dương cho rằng mình đã thuyết phục được cậu ấy rồi, liền cười toe toét dựa cánh tay lên vai cậu ấy, miệng không ngừng lải nhải: “Đến lượt cô bé ấy rồi. Nếu cô ấy nhảy tốt, sau này sẽ có thể gặp được thường xuyên rồi.”
Lạc Tịch liếc nhìn anh ta một cái, im lặng không lên tiếng, quay đầu nhìn bóng dáng trong sân. Cô ấy đứng thẳng lưng, cằm hơi nhấc lên, khiến đường cong nơi cổ càng trở nên ưu mỹ, tựa như một con thiên nga ưu nhã. Mắt anh lóe lên, khi tiếng nhạc vang lên, cô gái cũng di chuyển.
Khúc nhạc dạo đầu là một đoạn mang hơi hướng phong cách cổ xưa, tiếng tiêu hợp tấu cùng tiếng đàn. Mấy cô gái bên sân đang háo hức chờ xem kịch vui, loại trường hợp này mà đi chuẩn bị múa cổ điển, đúng là ngu như đá!
Thích Phi Tuyết thả hồn theo điệu nhạc, cánh tay dài duỗi ra, một bàn tay xoay tròn thành đóa hoa trên bầu trời đêm, theo sau là hai cánh én lớn, con cá nằm đứng yên, ánh mắt nhìn nghiêng về phía trước, trong đôi mắt không nói ra được triền miên u oán. Ngay khi mọi người bị thu hút bởi điệu nhảy ôn nhu của cô ấy, đột nhiên âm nhạc dừng lại trong giây lát, tiếp đó có tiếng gõ chuông trầm bổng, một phách, hai phách, ba phách...
Chờ khi tiếng chuông thứ ba dừng lại, Thích Phi Tuyết tách hai chân ra, cúi đầu nhìn xuống sàn, thẳng tắp đứng, mà sóng âm thanh dường như bị đâm vỡ, ngay sau đó là tiếng kim loại va chạm, một vũ khúc tung bay với cảm xúc sôi trào, tiết tấu mạnh mẽ, nhịp trống mãnh liệt, phảng phất như từ viễn cổ phá không mà xuyên qua đến hiện đại. Thích Phi Tuyết cũng di chuyển bước nhảy theo điệu nhạc, trên gương mặt luôn treo nụ cười rạng rỡ, động tác khác hẳn với sự mềm mại vừa rồi, tràn đầy nhịp điệu và sức mạnh. Lắc rồi nâng hông, di chuyển qua lại, kết hợp chuyển động của hai tay khiến cho người nhìn hoa cả mắt. Tiết tấu cực mạnh kéo theo các cô gái bên ngoài sàn cũng bất giác lắc lư, mà những người còn lại thì cùng nhịp theo nhạc. Nụ cười trên mặt Thích Phi Tuyết càng sáng rỡ, lay động đến từng người. Theo âm nhạc kết thúc, tiếng tiêu du dương vang lên, Thích Phi Tuyết cũng dần dần thu lại nụ cười rực rỡ, biểu cảm trở nên dịu dàng. Với nốt nhạc cuối, hình ảnh được dừng lại, kết thúc phần biểu diễn.
Cô gái tuổi vẫn còn trẻ ngồi ở một bên chấm điểm khảo hạch gật đầu một cái, ra hiệu cho âm nhạc ngẫu nhiên. Thích Phi Tuyết điều chỉnh hô hấp, không nghỉ ngơi mà phiêu theo nhạc. Trong phần này, cô đã tạo ra một điệu nhảy jazz dựa trên âm nhạc. Ở động tác cuối cùng, hai ngón tay ấn nhẹ lên môi, biểu tình mê hoặc bắn ra nụ hôn gió. Meo WiWi
Lý Tuyết nhìn cô gái đang có chút thở gấp, dừng lại trong chốc lát liền hỏi: “Em đã học nhảy được bao lâu rồi?”
Thích Phi Tuyết ửng đỏ hai bên gò má, trên chóp mũi rịn một tầng mồ hôi mỏng, nghe được câu hỏi của Lý Tuyết, cô điều chỉnh nhịp thở rồi trả lời: “15 năm.”
Các cô gái ở trên sân rối rít liếc nhìn nhau một cái, phát ra tiếng hít hơi thật nhỏ. Lý Tuyết rút ra một tờ ghi danh trong trong đống giấy tờ, xem thông tin cơ bản viết bên trên, rồi lại nhìn một chút. Khi Thích Phi Tuyết vừa mới nhảy múa, cô liền phát hiện đôi mắt của cô gái này rất có thần, bây giờ đứng yên thì khí chất so với lúc nhảy múa tựa như hai người, duy mỗi đôi mắt là vẫn quyến rũ mê người nhứ thế. Lý Tuyết mỉm cười gật đầu: “Kỹ năng cơ bản không tệ, em cứ đi về trước, sau đó chúng tôi sẽ liên lạc sau với em.” Nói xong, Lý Tuyết viết hai nét lên tờ ghi danh của Thích Phi Tuyết, rồi ấn một con dấu.
Thích Phi Tuyết gật đầu một cái, sau khi cúi chào bọn họ, liền đi tới chỗ giáo viên âm thanh lấy lại đĩa CD của mình, bỏ vào túi, đồng thời lôi miếng kẹo sữa mà Tiểu Kiều không biết nhét vào từ khi nào cho vào miệng ăn cho đỡ đói, rồi chuẩn bị rời sân. Cô đã sắp đói đến chóng mặt rồi.
Ra khỏi sân bóng rổ, cô thở ra một hơi thật dài, nghĩ tới chị thành viên trong câu lạc bộ có ấn con dấu trong đợt khảo hạch, hẳn là không có vấn đề gì đi. Vừa suy nghĩ vừa tiến về phía trước, nghe thấy đằng sau có tiếng động vang lên, Thích Phi Tuyết quay đầu liền thấy một dáng người cao lớn ở sau lưng mình.
Cô vô thức di chuyển hai bước sang một bên, ngước nhìn chàng nam sinh còn cao hơn mình một cái đầu, nghi ngờ không hiểu sao anh ta cũng đi con đường này?
Lạc Tịch nhìn vào đôi mắt tràn đầy nghi vấn của cô, gãi đầu một cái rồi nói: “Xin lỗi nha.”
Thích Phi Tuyết mờ mịt nhìn anh, mới nhận ra là anh đang nói xin lỗi vụ tai nạn trong sân bóng lúc trước, bèn cười nói: “Không sao mà, cậu không cần bận tâm.”
Lạc Tịch cũng nở nụ cười thật tươi khoe ra hai hàm răng trắng khỏe: “Vậy tớ đi ăn cơm đây.” Vừa nói, anh vừa chỉ ngón tay cái về phía sau.
Thích Phi Tuyết gật đầu một cái, vẫy tay chào tạm biệt anh: “Bái bai.”
Tống Chính Dương đứng đằng sau Lạc Tịch, nhìn anh cười ha ha bước tới. Tống Chính Dương giống như phát hiện ra đại lục mới vậy, trêu ghẹo Lạc Tịch: “Không phải cậu nói mấy người đó ai cũng đẹp sao? Tại sao cậu lại chỉ nói chuyện với một mình cô ấy?”
Lạc Tịch sờ mũi một cái, nói: “Tớ đi nói lời xin lỗi thôi mà! Đúng rồi, cậu đã hít đất 100 cái chưa?”
Tống Chính Dương: “...”