Chênh Lệch Đáng Yêu

Chương 7: Chương 7




Sau khi Thích Phi Tuyết trở lại ký túc xá học sinh trường Nghệ thuật liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô muốn dọn ra ngoài. Thích Phi Tuyết lấy đĩa CD ra khỏi túi, đang định nhét vào quyển album CD thì bỗng sờ tới một tấm giấy cứng. Cô lấy ra nhìn một chút, là danh thiếp của người phụ nữ trung niên mà cô gặp hồi sáng nay. Cô tiện tay đặt lên bàn, bắt đầu thu thập đồ đạc không nhiều của mình. Đột nhiên cửa túc xá bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, Thích Phi Tuyết ngừng tay, ngước lên nhìn người xuất hiện đứng ở cửa phòng túc xá.

Tiểu Kiều thấy chiếc ba lô lớn đặt trước mặt Thích Phi Tuyết, đáng lý ban đầu đang tức giận thì thần sắc cứng đờ, đi tới ném túi xách trong tay lên giường, xắn tay bắt đầu giúp cô ấy thu dọn mấy thứ lặt vặt trên bàn: “Tiểu Phi, cái đó... Cậu đừng khổ sở!”

Thích Phi Tuyết nhìn cô nàng giúp mình gom hết đống đồ trên bàn vào trong một cái túi ny lon lớn, cảm nhận được sự quan tâm của cô ấy, cười nói: “Tiểu Kiều, tớ đã tìm được việc làm.” Nếu như lúc trước còn có một chút khổ sở ấm ức, thì khi nghe được Tiểu Kiều an ủi cũng đã bay biến đi rồi.

Nghe được lời của Thích Phi Tuyết, tay đang thu dọn đồ của Tiểu Kiều dừng một chút, quay sang nhìn về phía cô ấy, vui vẻ hỏi: “Thật sao? Nơi nào vậy?”

Thích Phi Tuyết cũng kéo cái ghế ở bên cạnh cô nàng ngồi xuống: “Hôm nay tớ đi tham gia buổi phỏng vấn vào nhóm cổ vũ của đội bóng rổ, chắc là không có vấn đề gì. Cậu mới trở lại từ bên trung tâm đào tạo à?”

Tiểu Kiều tên là Kiều Diễm Hoa, nhà ở một một thị trấn bên dưới thủ đô Bắc Kinh. Hai người được chọn vào trường múa bởi Học viện Nghệ thuật trong cùng một năm. Hai người sống chung trong ký túc xá, vào ở một cái chính là vài chục năm. Cô nàng có gương mặt tròn trịa, cực kỳ dễ thương, dáng người cũng đẹp, năm ngoái theo Học viện Nghệ thuật về quê nhà học lớp mười hai, cùng năm đó thi đậu Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, bây giờ cô ấy đang làm giáo viên ở trung tâm đào tạo múa.

Tiểu Kiều gật đầu một cái: “Tốt rồi! Vốn tớ còn đang muốn an ủi cậu vài câu. Haiz, nghe nói viện trưởng Lý của các cậu dùng quan hệ trực tiếp đi tới cục trưởng nơi đó, xã hội này bây giờ đều như thế, vốn tính khuyên cậu, nhưng thấy bộ dáng cậu bây giờ, tớ đã an tâm rồi!”

Thích Phi Tuyết nghe Tiểu Kiều nói, cảm thấy trong lòng ấm áp, cô kéo tay của Tiểu Kiều, cảm động nói: “Cám ơn cậu!”

Ở trên đời này, Thích Phi Tuyết không có người thân, cũng không có bạn bè, chỉ mỗi Tiểu Kiều là có quan hệ tốt hơn nhiều chút, cũng do hai người luôn đi làm thêm ở bên ngoài, và có những khi mặc dù trời nắng nóng gay gắt nhưng Tiểu Kiều vẫn không ngại mà từ trung tâm huyện chạy tới an ủi cô, cô liền cảm thấy mũi có chút ê ẩm.

“Mạch Yến?” Tiểu Kiều đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Tại sao cậu có thể có tấm danh thiếp này?”

“Là một người phụ nữ đã cho tớ, cô ấy nói muốn cho tớ nhận vai diễn trong phim truyền hình của cô ấy.” Thích Phi Tuyết một bên vừa thu dọn đồ đạc vừa kể lại chuyện hồi sáng nay cho Tiểu Kiều nghe qua một lần.

Tiểu Kiều mở to hai mắt tròn xoe nhìn Thích Phi Tuyết, không thể tin hỏi: “Ý của cậu chính là cậu đã không đáp ứng người ta?”

Thích Phi Tuyết nhìn cô ấy, có chút kỳ quái gật đầu một cái: “Đúng vậy, tớ luôn cảm thấy loại chuyện này thật khó mà tin nổi, lỡ như là tên lừa đảo thì làm sao bây giờ.”

Tiểu Kiều mạnh mẽ tiến lên đoạt lấy túi quần áo của Thích Phi Tuyết xuống: “Cậu ngốc quá! Đây rõ ràng là cơ hội tốt biết bao nhiêu! Mạch Yến á, là mẹ đỡ đầu của các thần tượng phim truyền hình đó! “ Thủy Tinh Chi Luyến “, “ Thanh Thảo Chi Vẫn “, còn có “ Cách Cách Truyện “ đều do cô ấy sản xuất đấy! Cậu lại đi từ chối?!”

Thích Phi Tuyết không thích xem TV, nhưng vẫn quen thuộc với mấy tên phim truyền hình kia. Bây giờ nghe giọng của Tiểu Kiều thì có vẻ người phụ nữ trung niên đó dường như thật sự lợi hại? Nghĩ như vậy, cô liền hỏi.

Tiểu Kiều nhìn vẻ mặt bỡ ngỡ của Thích Phi Tuyết, kinh ngạc nói: “Cậu không biết cô ấy sao? Ừ, cũng đúng, tớ chưa từng thấy cậu xem phim truyền hình, tóm lại là cô ấy rất lợi hại, Hạ Tuyết Phỉ, Mạc Gia Dĩnh, Miện Lăng Phi đều do một tay cô ấy dẫn dắt đi lên, bây giờ trong mỗi bộ phim trên ti vi đều đảm nhiệm vai chính đấy.”

Nghe Tiểu Kiều giải thích, Thích Phi Tuyết bình tĩnh gật đầu, lấy quần áo của mình trong tay Tiểu Kiều về, nói: “Ồ, là như vậy à, nhưng mà tớ lại không biết đóng phim, với lại tớ cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề đó!”

Tiểu Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô: “Diễn xuất có thể có bao nhiêu khó khăn chứ? Đơn giản chính là biểu đạt tình cảm của vũ đạo chuyển vào trong lời nói và hành động là được thôi mà! Nếu cậu được đóng phim truyền hình á hả, tớ nói cho cậu biết nhé, Tiểu Phi, cậu liền sẽ một bước lên trời, không cần lo cơm áo gạo tiền nữa!”

Khi nghe được không cần phải lo lắng vụ tiền nong, bàn tay Thích Phi Tuyết dừng lại một chút, sau một lát lắc đầu rồi nói: “Khác nghề như cách núi, mọi ngành nghề đều không đơn giản như vậy. Hơn nữa, đột nhiên đi theo lĩnh vực mà mình không quen thuộc, tớ vẫn thấy lo sợ lắm.”

Tiểu Kiều nhìn Thích Phi Tuyết, lại nghĩ tới mấy tin đồn nghe được trong giới giải trí, chán nản thở dài: “Cậu nói cũng đúng, giới nào cũng có mặt xấu của nó.” Nói xong nhìn mặt Thích Phi Tuyết một chút, Tiểu Phi trông rất xinh đẹp, vì thế nên nhiều cô gái trong Học viện Nghệ thuật ghen tị rất không ưa cô ấy, nếu cô ấy bước vào giới giải trí hỗn loạn đó, có lẽ Tiểu Phi sẽ không đối phó nổi đâu. Nghĩ như vậy, Tiểu Kiều liền thoải mái hơn nhiều, tiếp tục giúp Thích Phi Tuyết thu dọn đồ đạc xong, bèn hỏi: “Hôm nay liền chuyển đi sao?”

Thích Phi Tuyết lau mồ hôi trên trán: “Chờ thông báo. Sau khi có thông báo thì tớ sẽ trực tiếp chuyển đến nơi bọn họ sắp xếp, hôm qua tớ cũng đã nói qua với phía trường học, bọn họ đáp ứng có thể kéo dài thêm một tuần rồi mới thu chìa khóa.”

Sau khi Lạc Tịch cơm nước xong xuôi tại căn tin của câu lạc bộ, liền dành chút thời gian trở về nhà một chuyến để lấy quần áo. Mới vừa vào cửa, Lạc Tịch liền thấy mẹ của mình ngồi ở trong phòng khách đang xem ti vi. Thấy con trai mình trở về, Phùng Tĩnh có chút kỳ quái nhìn anh: “Không phải buổi tối các con còn có trận đấu sao? Lúc này sao không ở chung với nhau thảo luận sắp xếp đội hình cho buổi tối?”

Lạc Tịch vừa đi lên lầu, vừa nói: “Con trở lại lấy quần áo, lập tức trở về trong đội liền.”

Phùng Tĩnh gật đầu một cái, ngửa đầu hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Tiếng của Lạc Tịch từ trên lầu truyền xuống: “Ăn rồi, mẹ.”

Phùng Tĩnh quay đầu xem ti vi lúc này chương trình quảng cáo đang chạy chen vào rao bán đồ trang điểm, cô gái trên ti vi da thịt trắng trẻo mịn màng, bà chợt nghĩ đến cái gì, chờ Lạc Tịch từ trên lầu đi xuống, bà liền hỏi: “Câu lạc bộ của các con hôm nay không phải là tổ chức đội cổ vũ gì đó sao, như thế nào rồi? Con có thấy qua không? Có cô gái nào xinh đẹp không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.