Ngày xx tháng xx năm xxxx, trời mưa lớn.
Hôm đó tôi đã chết.
Tôi không biết vì sao tôi chết, chỉ biết rằng vào ngày hôm đó tôi đã chết.
Tôi là 1 nữ sinh học cao trung. Gia đình tôi là một gia đình giàu có. Vì là con 1 nên tôi rất được cưng chiều, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình là 1 tiểu thư đài các.
Tôi có 1 đôi mắt 2 màu khá đặc biệt nên thường phải thả tóc che đi 1 trong 2 mắt. Mắt của tôi có 2 màu xanh và đỏ. Tôi thường che bên mắt xanh, để lại con mắt đỏ điểm lên nét lạnh lùng. Tóc tôi có màu đen lẫn vài sợi trắng, từ bé đã như vậy. Tôi thích màu đen, một màu thâm thúy, sâu thẳm và xa xôi. Có thể kết luận tôi là một cô gái đẹp nếu không muốn nói là cực kỳ hoàn hảo.
Sau cái chết của mình, tôi nhận ra tôi có 1 năng lực đặc biệt và tôi có thể chắc chắn không ai trên thế giới này, không, là không ai trong vũ trụ này giống tôi. Bởi chính bản thân tôi cũng rất đặc biệt.
Cái năng lực của tôi có lẽ là 1 thứ rất thú vị, nhất là khi tôi dùng nó cho công việc mỗi buổi đêm của tôi...
----------* * *----------
Hôm nay là ngày đầu tuần. Và như bao ngày khác, tôi đến trường 1 cách bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn được nữa. Không có ai -kể cả bố mẹ tôi- biết rằng tôi đã từng chết. Như mọi khi thôi, và tôi thích thế. Mọi thứ nên yên lặng bình thường như thế này.
Tôi có thói quen không quan tâm xung quanh, cho dù có chuyện gì. Tôi chỉ hành động theo ý muốn và nhu cầu cá nhân. Vì thói quen đó, tôi bỏ qua lời chào của mọi người, về chỗ ngồi của mình ở 1 góc cuối lớp cạnh cửa sổ, ngồi xuống, và im lặng. Tôi hơi khép mắt, im lặng đợi tiếng chuông vang lên. Và tôi nghe lũ bạn nói chuyện về những gì chúng nghe được ở phòng giáo viên rằng con nhỏ lớp trưởng đã chết, mới sáng nay. Dĩ nhiên là tôi không quan tâm chuyện đó, mặc dù tôi có nghe thấy. Thậm chí tôi còn không thèm ngạc nhiên hay có bất kì phản ứng gì. Bởi lẽ tôi là người giết cậu ta.
Tại sao?
Chẳng sao cả!
Nhưng làm cách nào tôi giết cậu ta?
Câu trả lời rất đơn giản, vì tôi có năng lực đặc biệt.
Năng lực của tôi giúp tôi đi qua những giấc mơ, ngắm nhìn chúng, nhận xét và đưa ra quyết định có giết chủ nhân của chúng hay không. Một cách vô cùng dễ dàng để giết 1 người. Tôi giết họ trong mơ và rồi họ thực sự chết. Nhưng họ cũng có thể thoát nhưng nếu kịp thời thức dậy hoặc phản kháng cuộc ám sát trong mơ của tôi. Cô nàng lớp trưởng kia thật không may mắn, giấc mơ của cậu ta tối qua không làm tôi thích thú. Có lẽ linh hồn của cậu ta đang lang đâu đây, nhưng và phút nữa sẽ có người đến lôi cậu ta đi. Tôi không quan tâm, dù sao thì cậu ta cũng đã chết rồi.
Vì sự tồn tại của bản thân, mỗi buổi tối tôi phải giết 1 người. Vào ngày tôi nhận ra tôi đã chết, một người đàn ông đã đến nói rằng nếu muốn sống tiếp hay giết mỗi đêm một người bằng năng lực của tôi. Có lẽ tôi đã bị lừa, nhưng tôi thích công việc này. Những người nằm trong phạm vi giết chóc của tôi có thể là bạn bè hàng xóm hay những người chưa hề quen biết. Thế nhưng tôi tuyệt đối sẽ không giết những người thân thiết hay những người có giấc mơ mà tôi cho là đẹp. Tôi cũng từng tự hỏi :Tại sao? nhưng không quan tâm lắm đến câu trả lời. Có lẽ chỉ vì tôi thích thế.
Rồi một hồi chuông vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Tôi ngồi cuối lớp, thờ ơ suy nghĩ lung tung và dự tính cho chuyến đi của mình tối nay. Tôi không chú ý vào lớp học, nói đúng hơn là không bao giờ chú ý. Bởi vì tôi biết tất cả mọi thứ, mọi thứ đủ để không cần phải đi học. Tất nhiên, việc tôi đến trường là vì không ai biết rằng tôi không cần thiết phải đi học. Nhưng như thế cũng tốt, có thể làm cuộc sống 2 màu trắng đen của tôi có thêm chút màu sắc, ví dụ như màu xám chẳng hạn...
Lại 1 hồi chuông nữa báo hiệu giờ nghỉ trưa. Sân trường lại ồn ào náo nhiệt. Tôi vốn không thích ồn ào nên luôn ở tách biệt với mọi người. Hôm nay cũng như mọi ngày, tôi bỏ lên sân thượng, tìm 1 chỗ ngồi và chuẩn bị ăn bữa trưa một cách im lặng. Vâng, là im lặng.
...
Được rồi, ít nhất là vẫn còn im lặng cho đến lúc này. Có tiếng bước chân. Tôi bực bội nhíu mày, lừ mắt nhìn về phía cánh cửa. Lại là 1 tên to con thô lỗ. Tại sao bọn con trai luôn thích làm phiền tôi như thế chứ!? Tôi không nói gì, mắt vẫn bám theo tên kia. Hắn bước đến gần tôi. Gió thổi mái tóc tôi bay bay để lại chỗ cho con mắt xanh. Tôi thu hồi ánh mắt. Tên kia dừng lại, run rẩy, và bỏ chạy.
Có lẽ bạn thắc mắc tôi đã làm gì.
Tôi chỉ thâm nhập vào trí óc của hắn và vẽ 1 vài thứ. Tất nhiên tôi không ngu ngốc đến nỗi tự làm xấu hình tượng bản thân để phải chịu những ánh nhìn khó chịu và những lời bàn tán, nhưng tôi cũng không hề hiền lành liền vẽ một hồi máu me trong não hắn. Vô cùng bình thường. Chuyện này xảy ra thường xuyên và tôi luôn giải quyết mọi việc như vậy, cũng là 1 thú vui thú vị. Cuối cùng, tôi ăn bữa trưa và tiếp tục việc học buổi chiều...
----------* * *----------
Buổi tối. Sau khi ăn bữa tối, tắm rửa và làm bài tập trong vòng 2 phút 43 giây thì tôi đi ngủ, cũng có thể nói là bắt đầu công việc của tôi.
Tôi đi lang thang trong thành phố vắng vẻ sáng ánh đèn điện. Một giấc mơ buồn tẻ. Tôi thầm nghĩ có lẽ đây sẽ là điểm dừng đêm nay. Tôi lướt đi chầm chậm, tìm kiếm chủ nhân của giấc mơ. Có lẽ là thói quen, vì những gì xảy ra ở chỗ chủ nhân của giấc mơ mới thực sự thú vị.
Tôi đi quanh thành phố. Không có ai cả, thật tẻ nhạt!!!
Bỗng không gian xung quanh nứt vỡ rồi từng mảnh không gian như những viên pha lê đen rơi xuống. Tôi thờ ơ nhìn cảnh vật xung quanh thay đổi thành 1 khu rừng u tối, rùng rợn với những con dơi treo ngược trên các cành cây và bầu trời nhuộm màu máu cùng mặt trăng tròn treo gần như sát đỉnh đầu. Tôi không sợ, từ bé tôi đã không biết sợ.
Tôi còn nhớ năm tôi 5 tuổi, khi có 1 chiếc xe tải lao về phía tôi, tôi không sợ, không la hét, không khóc hay bỏ chạy. Tôi chỉ đứng nhìn. Và khi chiếc xe dừng lại cách tôi khoảng chừng 3-4 cm, tôi chỉ liếc nó 1 cái rồi quay lưng bỏ đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra mặc cho mọi ánh mắt đổ về phía mình. Thế cho nên mới nói, sợ hãi là thứ cảm xúc tôi không bao giờ và không thể nào hiểu được.
Tôi tiếp tục đi cho tới khi gặp 1 phần khu rừng đã bị chết, những gốc cây héo khô nằm rải rác với những con dơi và quạ treo đậu lung tung. Nằm giữa cảnh vật hoang tàn dưới nền trời đỏ rực cùng mặt trăng không biết từ khi nào đã lui về phía chân trời là 1 tòa lâu đài nằm trên 1 mỏm đá cao. Tôi đi qua khu rừng đã khô héo đi đến lâu đài, đất bốc lên nồng nặc mùi tanh của máu. Tôi hơi nhăn mặt, bước đi nhanh hơn. Vài phút sau, tôi đã đứng trước tòa lâu đài kia.
Tòa lâu đài trông cũ kĩ, bụi bám đầy tường và những con nhện bò trên mạng nhện ở những góc trên trần nhà tạo một cảm giác ghê rợn. Tôi nhìn quanh 1 vòng, âm thầm đánh giá rồi đẩy cửa vào trong. Cánh cửa vừa mở, những khung cửa sổ vỡ tung hất tung mái tóc tôi làm lộ ra con mắt xanh. Tôi cũng không thèm vuốt lại tóc, bỏ mặc cho nó bay bay mà đưa đôi mắt quan sát xung quanh. Đây là một căn phòng được rộng rãi, ở giữa căn phòng có những bậc thang đưa lên vị trí cao nhất, ở đó có 1 chiếc ghế đệm màu đen toát ra 1 vẻ cao sang. Từ cửa trải thẳng đến chiếc ghế đệm kia là 1 tấm thảm đỏ có đường viền đen. Hai bên căn phòng có 2 hàng trụ, mỗi hàng trụ có 1 hàng ghế, sau những chiếc ghế là những cánh cửa sắt rỉ sét nằm im lìm trên những bức tương ảm đạm đã bạc màu. Giữa mội chiếc cử có treo 1 chiếc đèn trang trí, nhưng có cái bị vỡ dính đầy bụi và mạng nhện, có cái bị hỏng, có cái lại chỉ còn mỗi thanh sắt vàng. Cạnh cánh cửa lớn là 4 cánh cử sổ thủy tinh đã bị vỡ, những mảnh kính phản chiếu ánh sáng đỏ lấp lánh trông hơi huyền diệu. Giữa trần nhà là một chiếc đèn chùm đồ sộ dính đầy bụi treo lơ lửng. Nhìn chung, cả căn phòng được bọc trong 2 màu chủ đạo là đỏ và đen cùng 1 lớp bụi dày tạo 1 vẻ gì đó rất là cổ kính.
Tôi bước trên tấm thảm đỏ vào trong, tiến về phía chiếc đèn chùm. Bỗng tôi có cảm giác vừa đi qua 1 bức tường vô hình, gió ngừng thổi làm tóc tôi rơi xuống. Và lúc này tôi đứng phía dưới chiếc đèn chùm. Cảm nhận bản thân có gì đó kì lạ, tôi nhíu mày, búng tay, một cái gương lớn hiện lên trước mặt. Tôi hơi ngạc nhiên nhìn mình trong gương, ánh mắt thoáng chút kì dị.
Hiện tại tôi mặc một chiếc váy đen ngắn có hoa văn đỏ, một chiếc áo khoác ngoài tựa hồ che đi toàn bộ cơ thể tôi nhưng vẫn để lộ ra phần cổ trắng ngần. Mái tóc dài màu đen xen trắng được buộc lên cao từ lúc nào đính thêm 1 cái cánh dơi nho nhỏ, mái tóc trước rũ xuống che đi con mắt xanh. Dưới chân tôi mang một đôi giày cao gót đen bóng có viên pha lê tím, bên chân phải đeo 1 chiếc vòng dây xích buộc một hình con dơi nhỏ lúc lắc, tay trái đeo 1 chiếc nhẫn đen điểm 1 viên đá đỏ nhấn nổi bật trên bàn tay nõn nà. Tôi chớp mắt 1 cái, chiếc gương tan biến. Tôi từ từ đưa mắt lên nhìn vị trí cao nhất căn phòng. Từ lúc nào mà trên chiêc ghế đệm đã xuất hiện 1 người.
Người kia là 1 người đàn ông một thân áo choàng đen, bàn tay quấn băng như xác ướp cầm một chiếc lưỡi hái đen bóng, khuôn mặt ông ta bị chiếc mũ liền với chiếc áo choàng đen che khuất nhưng vẫn lộ ra đôi mắt đỏ như sáng lên. Ông ta đưa đôi mắt đỏ nhìn tôi.
Và tôi cũng nhìn ông ta bằng con mắt đỏ của mình.
Ba mắt nhìn nhau, không khí trở nên căng thẳng, thế nhưng tôi vẫn nhìn ông ta và không hề tỏ ra có ý định làm gì khác. Cả 2 chúng tôi nhìn nhau hồi lâu, cùng thu hồi ánh mắt. Tôi khẽ nhắm mắt và im lặng đứng đó. Một luồng thông tin đổ vào trí óc tôi ào ạt, tôi không chống lại mà im lặng tiếp nhận tất cả.
Tôi đứng giữa căn phòng, dưới chiếc đèn chùm treo lơ lửng trên đầu. Và tôi cảm nhận thấy từ sự chuyển động của không khí, người đàn ông kia quỷ dị biến mất. Cùng lúc đó có nhiều người khách lạ mặt xuất hiện sau những hàng ghế. Tôi vẫn không mở mắt...
Thú vị đấy!!! Ta sẽ chơi cùng các ngươi!!!
----------* * *----------
*t/g: đây là lần đầu tiên mình viết truyện, nếu có gì sai sót mong mọi người nhắc nhở*