Tôi đứng giữa căn phòng rộng lớn, vẫn chưa mở mắt, im lặng tiếp nhận thông tin chảy vào não bộ. Sau mỗi hàng ghế tựa hồ xuất hiện những vị khách không mời. Khóe môi vẽ nên 1 nụ cười lạnh, chiếc áo choàng đen bay bay để lộ đôi chân trắng nõn, tôi vẫn không làm gì, nhưng không kẻ nào dám tiến tới.
Tiếp nhận thông tin hoàn tất!
Rất tốt! Hành động được rồi!
Tôi mở mắt, mái tóc rũ xuống thoáng bay bay mặc dù không có gió để lộ con mắt xanh. Tôi liếc mắt nhìn qua các vị khách khác mà tôi còn chưa thấy mặt. Đó là những xác ướp, lộ trên lớp băng trắng là những đôi mắt đỏ ngầu. Nụ cười trên lạnh trên môi tôi trở nên tàn nhẫn hơn. Tôi cảm nhận từng luồng sức mạnh chảy trong cơ thể, quét mắt nhìn qua 1 lần nữa, từng người một lùi xuống.
Tôi bước đi, ra khỏi tấm thảm đỏ. Khi gót giày vừa chạm đất làm vang lên tiếng đầu tiên phá vỡ sự im lặng thì cũng là lúc tôi biến mất. Tôi đã dùng chỗ kia mặt đất làm điểm tựa, phóng tới bằng vận tốc của ánh sáng lướt qua những cái xác ướp. Rồi tôi dùng lực hút những mảnh đèn trang trí bị vỡ cùng những mảnh thủy tinh vỡ của cửa sổ, rót vào đó một lượng lớn trong số sức mạnh tôi đang có. Và tất cả những xác ướp ở đây bị tôi tiêu diệt vì tự thân không cưỡng được tiếp nhận quá nhiều năng lượng mà nổ tung. Ngay sau đó, tôi lại xuất hiện dưới chiếc đèn chùm đồ sộ, nhìn những cái kia xác ướp biến mất không để lại 1 hạt bụi cũng làm không khí thoáng đãng hơn. Vừa lúc đó, chiếc đèn chùm rơi xuống. Tôi không nhìn lên, dùng 1 lực ép mạnh tỏa ra từ cơ thể nghiền nát nó. Chiếc đèn chùm vỡ vụn ngay trên đầu tôi, từng mảnh vỡ rơi xuống sàn nhà và tản ra xung quanh tôi. Nụ cười trên môi tôi ngay lập tức đọng lại. Tôi đi ra khỏi lâu đài, dẫm lên cả những mảnh vỡ của chiếc đèn chùm. Những con dơi và quạ vẫn im lặng bỗng bay tán loạn. Tôi bước đi đến khu rừng âm u lặng lẽ.
----------* * *----------
Trường Star là một ngôi trường có danh tiếng cao. Các học sinh ở trường đều là những nhân vật có tài giỏi, chương trình giáo dục được nâng cao phù hợp với các thiên tài ở đây. Mặc dù nói đây là 1 trường danh giá dành cho các học sinh xuất sắc toàn diện, cũng không thiếu các thiếu gia tiểu thư con nhà giàu kiêu ngạo, tuy nhiên tất cả họ cũng đều có thành tích học tập rất không tệ. Ngoại trừ chất lượng giáo dục, đồng phục cũng phần nào thể hiện được nét đặc biệt ở đây. Đồng phục của nữ sinh gồm một áo sơ mi trắng thanh lịch, một váy ngắn tím nhạt kẻ sọc màu tím hoàng gia tạo 1 vẻ trang nhã, áo khoác màu tím đậm theo kiểu vest và nơ màu đỏ nổi bật. Đồng phục nam sinh theo phong cách vest trưởng thành màu xám. Đồng phục phù hợp với mọi hình thức bên ngoài của học sinh từ nhí nhảnh đến lạnh lùng hay cao ngạo nhưng vẫn giữ được chút thanh cao làm các học sinh của trường có chút khác biệt khi so với các trường khác.
Và đó chính là ngôi trường mà tôi theo học. Ở đây, tôi khá nổi bật với vị trí đứng đầu bảng điểm sau mọi kì thi và vẻ bề ngoài lạnh lùng. Chính vì lí do đó, tôi luôn bị làm phiền. Và 1 ngày bình thường đến giới hạn của sự bình thường của tôi kết thúc bằng 1 sự bình thường như thế.(*_*)
Sau khi đuổi được 1 tên làm phiền đi bằng cách như mọi lần, tôi tiếp tục hướng sự chú ý đến bữa trưa của mình. Thế nhưng lại có một sự xuất hiện tiếp tục quấy rầy sự chú ý đến bữa trưa của tôi. Từ trong 1 góc khuất, một bóng người hiện ra, một cách âm thầm tựa lưng vào tường.
Người kia là một chàng trai trạc tuổi tôi, khá đẹp trai, nhìn thông minh nhưng hơi ảm đạm. Hắn ta mặc đồng phục, trên tay là một chiếc nhẫn lạ màu đen đính viên đá đỏ. Tôi nhìn hắn, hình như chưa thấy bao giờ!? Mà lúc này hắn ở đây làm gì?
Tôi không hỏi ngay, chỉ nhìn hắn ta. Hắn ta nhìn lại về phía tôi, đôi mắt đen thâm thúy không có chút dao động. Tôi rút ánh mắt về lại hộp cơm của mình. Hắn lên tiếng, thanh âm khá trầm:
-Cô là Shinigami Ketsueki(血液死)?
-Ừ -Tôi hờ hững trả lời lấy lệ, mở hộp cơm ra.
-Tôi là Kuraidesu(暗いです), một ma cà rồng -hắn lên tiếng tự giới thiệu
Tôi không trả lời hắn ta, tập trung vào bữa trưa của mình và tỏ ra không mấy quan tâm đến hắn. Nhận thấy sự không quan tâm đó, hắn tỏ ra hơi khó chịu. Nhưng tôi vẫn không nhìn lại hắn ta, bình thản ăn bữa trưa. Hắn nhìn tôi, đè nén sự khó chịu xuống và hỏi:
-Hắc tiểu thư, cô như vậy có phải là hơi quá đáng? Không lẽ cô còn chưa biết cô là ai?
-Ừ -ngoài dự đoán của hắn tôi chỉ nói có mỗi 1 từ.
Khuôn mặt điển trai của Kuraidesu trở nên xám xịt, có chút không hài lòng khó chịu nhìn tôi nhưng không dám lên tiếng. Tôi cũng chẳng thèm chú ý hắn. Tất nhiên, tôi cũng biết tôi là ai. Tôi đã nhận lại thông tin và kí ức của mình từ sự kiện đêm qua rồi.
Tôi chưa từng sống, cũng không có chết. Tôi tồn tại giữa 2 thế giới âm dương, là sinh vật đặc biệt có khả năng thoải mái đi lại giữa 2 thế giới. Người tạo ra tôi và là bố của tôi là thần chết, cũng chính là người đêm qua ngồi trên chiếc ghế đệm có đôi mắt đỏ. Ông ta tạo ra tôi từ 10 vạn cơn ác mộng và 10 vạn nỗi ám ảnh của những người đã chết. Bởi vì được sinh ra ở âm giới nên tôi không sống, nhưng tôi lại được trùng sinh ở dương gian nên cũng chẳng phải người chết. Trước khi được trùng sinh, tôi sống ở địa ngục- nơi tôi đến đêm qua. Vì sở thích và trang phục luôn có màu đen trên người nên những kẻ ở địa ngục gọi tôi là Hắc tiểu thư. Từ khi được trùng sinh, tôi chưa từng gặp bất kì kẻ nào ở địa ngục cho tới đêm qua. Kuraidesu là người cõi âm đầu tiên tôi gặp ở dương gian từ sau khi được trùng sinh. Ở âm giới, tôi cũng đã từng gặp qua hắn 1 lần.
-Nhớ lúc đó cô giống như 1 chú mèo nhỏ ngoan ngoãn đứng sau tử thần- Kuraidesu bỗng nói- Giờ thì cô rất giống ông ta, ở cái phong thái không để ai lọt vào mắt.
Lúc này tôi đã ăn xong bữa trưa và gói gọn hộp cơm. Nghe hắn nói, tôi chỉ Ừ một tiếng. Kuraidesu hắn cũng thông minh biết tôi muốn để hắn nói một mình như một thằng điên nên im lặng. Tôi tựa lưng vào bức tường phía sau, thư thả nghe gió thổi. Lát sau, tôi hỏi hắn:
-Làm thế nào cậu tới đây?
-Ma cà rồng chúng tôi hút máu người để sống, đâu thể ở âm giới được!? -Hắn hài hước trả lời, cho rằng tôi hỏi mà không suy nghĩ -Tôi đã phải trả 1 viên hắc châu để xuống dưới nhận nhiệm vụ của tử thần đấy!
Hắc châu là một loại ngọc trai của địa ngục, rất quý giá, có thể tăng được ma thuật nên rất có giá trị bởi ma thuật không có cách nâng cao nào khác. Tuy nhiên, nói tăng lên cũng là có giới hạn. Ma thuật của người cõi âm đều lấy chủ yếu là năng lượng có sẵn trong thân thể nên không thể nói tăng là tăng được. Dù sao đây cũng là thứ gọi là tự nhiên trời sinh không thể thay đổi.
-Ông ta cử cậu tới đây làm gì?
-Chỉ là không muốn cô con gái đầu tiên bị đồng hóa thôi.
Tôi hơi cười. Nghĩ lại thì có lẽ ông ta chỉ lo tôi phản bội. Dù sao thì sức mạnh của tôi lớn hơn nhiều so với ông ấy nghĩ.
-Ông ta nghi ngờ tôi mặc dù tôi vẫn giết mỗi đêm 1 người!?
-Ông ta nói giết mỗi đêm 1 người là quá ít. Hơn nữa cô giết chúng hình như là vì chưa muốn chết?
-Chỉ là chết mà thôi -tôi cười khẩy -lúc đó nghĩ còn nhiều thú vui, chết sớm làm gì!?
-Cô nghĩ sao cũng được. Nếu không có việc gì thì tôi đi trước, lúc nào cần cô cứ gọi tôi. Chắc cô biết cách gọi 1 ma cà rồng chứ? -Kuraidesu nhìn tôi hỏi, có lẽ hắn bận.
Tôi gật đầu, Kuraidesu biến mất một cách quỷ dị trong bóng tối. Ngay sau khi hắn biến mất, tôi cũng đứng dậy bỏ đi và tiếp tục 1 ngày còn đang dang dở.
----------* * *----------
Đêm nay tôi quyết định không giết người mà đến âm giới tìm trò vui.
Âm giới hôm nay vẫn là 1 mảng tĩnh lặng. Trên đường quay về tòa lâu đài cũ kĩ của mình, tôi gặp được nhiều người. Hầu hết họ đều chào tôi. Cũng chẳng có gì lạ, họ sợ làm tôi sinh ra ác cảm với họ hay nổi giận. Không phải vì người tạo ra tôi là tử thần và ông ấy sẽ che chở cho tôi mà là vì tôi có đủ tư cách để khiến họ sợ. Tử thần là người đứng đầu địa ngục, và vì thế nên ông ta có những thứ đặc biệt. Là con gái của tử thần, điều dĩ nhiên là tôi cũng sẽ sở hữu cái đó. Khi cái kia điều đặc biệt kết hợp với sức mạnh và sự tàn nhẫn vốn có từ khi sinh ra của tôi, đó sẽ là sức mạnh đủ để đứng đầu âm giới. Và tôi đang từng bước tiếp cận với điều ấy. Tất nhiên, trên con đường thành công luôn có những cản trở.
Ví dụ như... bây giờ.
Bây giờ tôi đang đứng giữa khoảng rừng chết, phía trước của tôi là 1 ma cà rồng. Không thể nào hiểu nổi làm thế nào mà lũ ma cà rồng vốn ở dương gian lại thích đến âm giới nhỉ!?
-Hắc tiểu thư, cô vừa từ dương gian về đó sao?
Tôi không ngạc nhiên vì hắn biết tôi vừa từ dương gian về, vì việc này sớm đã được lan rộng khắp âm giới. Tôi cũng không ngạc nhiên vì hắn nhận ra tôi, cũng bởi tôi quá đặc biệt. Một đôi mắt 2 màu, cánh dơi đính trên tóc, áo choàng và váy đen, vòng chân có gai, nhẫn đen điểm đá đỏ,... tất cả đều thể hiện rõ thân phận của tôi, mà ở âm giới này chỉ có tôi mới ăn mặc như thế.
-Ngươi muốn cái gì? -tôi hỏi, lạnh giọng -Ta không rỗi để tiếp chuyện với ngươi đâu!
-Hắc tiểu thư, cô đâu cần phải thế. -hắn cười nói -Tôi chỉ muốn có cái vinh dự được hộ tống cô về lâu đài mà thôi.
Ma cà rồng lúc nào cũng thế: cách nói chuyện luôn lịch sự và tao nhã. Nhưng cũng vì thế mà bọn ma cà rồng luôn không được yêu thích. Có lẽ địa vị bọn chúng cao vì 1 trong số những trợ thủ của tử thần là ma cà rồng. Tôi cũng không thích cách ma cà rồng nói chuyện vì cách nói chuyện của họ lộ rõ sự giả dối. Thế nhưng đối chấp với họ cũng là 1 việc thú vị. Có điều bây giờ tôi không rỗi rãi đến thế. Tôi muốn về lâu đài lấy vài thứ đồ. Dù vậy, tôi vẫn kiên nhẫn đối chấp với cái kẻ kia ma cà rồng trước khi một tay đem hắn biến thành bụi:
-Nếu ngươi muốn.
Tôi nói rồi đi thẳng đến lâu đài trước, hắn gian xảo theo sau. Và chúng tôi đi đến lâu đài.
Ta, con gái của tử thần, đã trở lại...
----------* * *----------
*t/g: có ai nghĩ mình đang ảo tưởng sức mạnh ko???*