Chết Trong Mơ

Chương 33: Chương 33: Chơi một chút




Ánh sáng lọt vào tầm mắt làm tôi khó chịu nhíu mày. Âm thanh vang vọng bên tai, đánh thẳng vào não bộ. Tôi mở mắt, nhất thời ngẩn ra.

Trong vài giây, một đống câu hỏi được đặt ra. Đây là đâu? Tôi là ai? Cái gì đã xảy ra? Lúc này ngay cả nguyên lí vận hành của thế giới hình như tôi cũng không hiểu được nữa.

Tôi ngồi dậy, đưa một tay lên đầu vuốt ngược mái tóc để con mắt đỏ nhìn rõ xung quanh. Tôi nhíu mày khi mọi chuyện dần hiện lên trong trí óc.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị mất ý thức. Nhân tiện cũng nói luôn, lúc ngủ tôi không hề mất ý thức. Tôi là người có thể hoàn toàn điều khiển bản thân. Không có tim thì hành động chỉ đi theo ý thức.

Ôi cái cảm giác lúc tỉnh dậy không biết cái quái gì, đúng là khó chịu. Vậy mà ngày nào con người cũng trải qua việc này. Thật là hay ha.

Tôi chép miệng, mỗi sợi tóc tự động tìm đường rẽ cho mình để cho mái tóc lại mềm mượt. Tôi lắc lắc đầu để hỗ trợ mấy sợi tóc một chút, bước xuống giường.

Tôi mở cửa, đi xuống cầu thang. Cảnh ở căn nhà này khá quen. Ở đây vắng vẻ, không có ai, tất cả các cánh cửa đều được khóa cẩn thận. Con mắt đỏ phát sáng trong cái không gian tối om, tôi nhíu mày.

Là sao? Không phải hôm qua, à không, trước khi mất ý thức tôi đang ở một con hẻm nhỏ à? Tại sao bây giờ tôi đây?

Aaaaaaaa! Chết tiệt! Cảm giác mình không biết gì thật khó chịu!

-Cô dậy rồi sao?

Tôi lướt mắt. Là Tạo Hóa. Cô ta nhìn tôi, gượng cười.

-Ăn sáng chứ?

Tôi nhướn một bên mày, Tạo Hóa rụt cổ.

-Không. -Tôi bước xuống cầu thang, đi về phía Tạo Hóa.

-Vừa may, ta không biết nấu nướng. -Tạo Hóa thở phào.

Tôi chép miệng. Tôi đi xuống bếp, không chú ý lắm tới xung quanh.

-Đã có việc gì xảy ra?

Tạo Hóa bay đến cạnh tôi, ngồi lên bàn. Tôi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô ta sau khi lấy một chai nước trong tủ lạnh. Tôi nhìn Tạo Hóa. Không gian tạm thời im lặng. Vừa lúc đó...

-Tôi vẫn không biết đó là phòng nào, Tạo Hóa. -Một giọng nam -Có lẽ cô nên đi xem xem. Tôi thật sự không biết phòng nào là phòng nào nữa. Căn nhà này quá lớn.

Tôi nhíu mày, nhìn ra cửa bếp. Một linh hồn bay xuyên cánh cửa vào trong.

-Cô không cần cố gắng. Cô biết không, tôi chỉ cần nhìn là nhận ra cô chưa từng nấu ăn. Thật tình thì cô gái đó không có vẻ là sẽ thích thú với bữa sáng. Cô ấy đã làm gì đó với trái tim của tôi...

Haku bỏ dở lời nói, trố mắt nhìn tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn ta, đôi mắt đỏ sâu thẳm xoáy thẳng vào linh hồn. Hắn rùng mình một cái.

-Chào... Chào buổi sáng...

Tôi nhấc mắt nhìn qua Tạo Hóa. Cô ta gượng cười.

-Ta cần một lời giải thích -Sắc lạnh và vô cảm, tôi chống tay lên bàn nghiêm túc nhìn cả hai khiến không khí trở nên bức bối khó chịu -trước khi xử lí tất cả bằng vũ lực. Chắc không cần ta phải nói nhiều, hai người hiểu ý chứ?

Tạo Hóa nuốt nước bọt, gật đầu. Haku thì có vẻ đang muốn thờ ơ. Anh ta tỏ vẻ không quan tâm, và trong mắt tôi anh ta giống như là một tên điếc không sợ súng. Có lẽ chết một lần nên anh ta không sợ chết nữa. Dù sao anh ta cũng không biết muốn tiêu diệt một linh hồn là việc vô cùng dễ dàng.

Mà, tôi căn bản chỉ đánh chủ ý lên Tạo Hóa, thế nên cũng chẳng để ý tới Haku. Hỏi anh ta cũng như không. Vốn anh ta không cùng thế giới với tôi.

-Cô biết đó, cô bị... -Tạo Hóa nhìn tôi, chần chừ rồi quyết định bỏ qua từ vừa định nói -Ta đưa cô về. Chỉ vậy thôi.

-Chỉ vậy thôi?

Tôi lướt mắt qua Haku, lại quay về Tạo Hóa. Tạo Hóa vội lắc đầu mấy cái.

-Là ta đưa hắn về. Vì hắn lang thang như thế cũng không tốt. Dù sao cũng là người từng giúp cô...

Tôi vung tay tạo thành một luồng khí đen bay sượt qua Tạo Hóa làm cô ta im lặng. Tôi liếc cô ta một cái, trong lòng khó chịu vì sự tự giác ngu ngốc này. Tôi quay qua chăm chú nhìn Haku. Tôi nhìn với đôi mắt sâu thẳm đe dọa vào tận linh hồn, vẻ mặt anh ta liền không thoải mái. Tôi thu lại ánh mắt, mở miệng nhạt giọng nói:

-Cô tự lo, đừng có làm phiền ta là được. Thời gian này ta muốn xử lí ổn thỏa hai tên pháp sư kia. Cô muốn đi đâu thì đi, xử lí xong thì quay về chỗ đó tìm ta. Ta không tin hai tên kia có thể chắn đường ta.

-Đúng rồi đó. -Tạo Hóa vui vẻ. -Cô nên giữ vững vị thế con người của mình. Nó quan trọng lắm.

Tôi gật đầu, uống hết chai nước rồi vứt ra phía sau. Lướt mắt qua một lượt, tôi hừ lạnh. Ma thuật bốc lên hóa bản thân thành một làn khói đen, tôi liếc qua một lần cuối, và bay mất.

----------* * *----------

Tôi nhìn bầu trời đầy mây đen và mưa rào đầy gió bụi ngoài kia, lắc đầu.

-Thời tiết thật không tốt tí nào!

Tôi lướt mắt qua một vòng bên ngoài và cảm thán một câu. Cô bé đó hình như gặp rắc rối rồi. Nếu không phải do năng lực đó thì thời tiết sẽ không thế này. Nàng Mưa sẽ không đổi thời tiết đột ngột như vậy, nếu không muốn đổi loạn các mùa. Số mây trên trời đó làm nơi này như là mùa đông vậy.

-Sẽ không may mắn lần thứ hai đâu. -Tôi liếc mắt ra phía sau.

Lão già run lên một cái, ngồi yên. Tôi khinh thường cười một tiếng, lướt mắt nhìn quanh căn phòng đã được trang hoàng lại. Còn may sau đó không có gì rắc rối.

-Bao giờ thì về, lão già?

Ông lão không đáp lời, và nó cho tôi câu trả lời giống như là lão sẽ không bao giờ rời đi vậy. Tôi ngáp dài.

-Thật ra thì ta không có nhiều hứng thú ở đây. Với vị thế con người, biết sao không? Những thứ luật lệ cần phải giữ thật khó chịu. Nếu như mấy người đều biết ta là ai rồi, ta chẳng cần giấu làm gì. Thời gian này đáng ra ta sẽ về địa ngục vài lần. Nhưng để đảm bảo kế hoạch của ta không bị phá vì mấy người, ta thấy mình nên ở đây. Sẽ không sao, vì ta đây không có hứng thú giết chóc vô vị nhiều như lúc trước, nhất là với những kẻ còn có giá trị.

Mọi thứ sẽ sớm kết thúc khi Tử Thần bị thay đổi, tôi không rỗi hơi quản lí những thứ này. Nên có một cuộc sống an nhàn một chút, tôi không muốn vướng phải nhiều rắc rối không đáng có. Bọn Kuraidesu sẽ giải quyết mọi chuyện theo lệnh của tôi. Dù rằng bọn chúng chỉ là những kẻ thuộc giống loài hạ cấp, nhưng có thể tiến vào Tạo Hóa Âm Dương và vào tới tận Dung Hòa tháp đã chứng tỏ chúng không tầm thường. Tôi đang nghĩ mình nên xử lí tốt chỗ này thay vì lo cho chỗ đó, như một con người khôn ngoan.

Tôi ngáp một tiếng.

-Bây giờ là mùa hoa hồng đen ở địa ngục nở. Nó là loài hoa cực độc, có thể giết bất cứ thứ gì, bắt đầu từ những kẻ không sống.

Tôi cười nhạt liếc mắt nhìn qua một vòng.

-Hành động khôn ngoan một chút đi. Ta hi vọng sau này giữa chúng ta sẽ có sự khác biệt. Hiểu không?

Nếu không phải tôi đã đánh với lão già đó một trận thì đời nào lão nghe lời như thế. Sự chênh lệch này đã hoàn toàn áp đảo suy nghĩ kiêu ngạo của lão, trước khi có những rắc rối nào đó xảy ra. Tôi không quen nói đùa, nên lão cần ngoan ngoãn một chút. Tốt nhất là làm như không có gì xảy ra, và tôi sẽ phối hợp. Nếu không, tôi cũng chẳng ngại làm một vài thủ đoạn...

Tôi nhìn qua vẻ mặt của cô nhóc Haruko đang đứng trong góc, cười nhạt. Cái dáng bộ không dám gây ra tiếng động, tận lực giấu đi sự tồn tại của bản thân đó, làm khơi dậy hứng thú của tôi. Khi nào buồn chán lại tìm cô ta đùa vui vậy.

Tôi ngáp dài một tiếng, nhìn ra bầu trời đầy mây đen. Tôi cười nhạt.

----------* * *----------

Qua hai ngày, lão già kia cuối cùng cũng đi. Cảm tạ các vị Thần của bóng đêm, trừ Tử Thần. Nếu lão ở đây, mỗi ngày đều dùng cái đôi mắt lão hóa đó nhìn tôi, chắc sẽ đến ngày tôi phá tan cái hành tinh này mất!

Tôi vừa nghĩ vừa ngồi bên bàn ăn chọc chọc thức ăn trong chén của mình. Sau khi lão già đó về, còn để lại một đống đệ tử gì gì đó trông nom tôi nữa chứ. May là tôi đây chưa muốn ra ngoài, nếu không thì chỗ này chẳng còn ai sống rồi. Thật là... Còn dám kìm nén tự do của tôi! Lũ ô hợp hạ cấp!

Tôi bực dọc gắp một miếng trứng ăn, nhăn mặt. Không ngon!

Tôi gác đũa, lười biếng nhìn qua một đám người luôn nghiêm túc đề phòng mình, buồn chán đứng dậy quay về phòng. Tôi cũng không để ý chúng có theo mình không, đóng cửa nhốt tất cả bên ngoài.

Tôi thả mình nằm xuống chiếc giường mềm mại, nhìn lên trần nhà. Đến chán với cái cuộc sống này mà! Không bằng ra ngoài đi? Cơ mà ra ngoài càng khó chịu. Bên ngoài rất... ồn ào...

Tôi lắc lắc đầu, kì quái nhìn quanh. Cái...!?

-Giấc mơ của mình? Sao lại vào trong mơ rồi?

Tôi nhíu mày khó hiểu. Vừa rồi tôi chỉ nằm thôi, không hề ngủ. Tôi có khả năng điều chỉnh bản thân, muốn ngủ hay không đều cần ý thức ra lệnh. Nếu không có thì tuyệt đối không có chuyện cơ thể tự động làm. Cái này không hợp lí, phải tìm ra nguyên nhân.

Tôi thoát khỏi giấc mơ, như mọi lần, bằng cách thi triển ma thuật. Thế nhưng lại không thể thoát ra được. Tôi nhíu mày.

Tôi nhắm mắt, liên lạc tới cơ thể mình, lắng nghe tiếng động. Kì lạ là có những tiếng kim loại va chạm nhau và tiếng gió thổi. Ngoài ra không có gì cả.

Tôi mở mắt, cắn môi. Hay lắm! Có kẻ dám đùa như vậy!

Nếu như ngươi đã muốn chơi thì ta đây bồi ngươi chơi! Cho ngươi chơi đến chết thì thôi!

Giấc mơ rung lắc mạnh. Tôi bay lên một chút để tránh ảnh hưởng. Tôi nhìn quanh một vòng. Chỉ có bóng đêm, mọi thứ vẫn rất bình thường.

Giấc mơ lại quay về sự yên tĩnh vốn có. Tôi giơ tay lên phía trước. Chỉ là hư không, nhưng tôi cảm thấy có gì đó mơ hồ quấn quanh tay mình. Ha! Là dự cảm trong mơ!

Một giấc mơ tiên tri!

Không ngờ một kẻ chỉ có nửa giấc mơ như tôi mà cũng gặp được giấc mơ tiên tri! Các vị Thần là quá nhân từ, hay là quá buồn chán rồi? Đến tôi cũng nắm được dự cảm!

Tôi tận lực cảm nhận. Cảm giác... cứ như là mình bị trói buộc vậy. Tay, chân đều có cảm giác có gì đó quấn quanh. Xem ra ngoài kia có gì đó không tốt rồi nha! Đùa thế này là chết người như chơi!

Tôi thầm mắng trong đầu, lại thi triển ma thuật. Tôi cũng không chú ý lắm đến việc thoát ra được không. Thế mà thực sự mở được lối ra này! Được rồi, để ta xem ai dám tính kế ta!

Chơi thì chơi. Từ từ thưởng thức đi!

----------* * *----------

Tôi thấy đầu óc quay cuồng một hồi, cuối cùng về lại hiền thực. Nhìn qua mái tóc rũ xuống, tôi nhíu mày. Mấy sợi tóc bay lên, tự động xếp gọn ra phía sau. Tôi lắc đầu mấy cái, ngẩng đầu nhìn ra xung quanh.

Căn phòng rất lớn, một màu đen. Đừng nói chỉ là đen, còn rất u ám. Chỗ này có rất nhiều ấn chú hình tròn phức tạp. Theo hiểu biết của tôi, nó là ấn pháp của pháp sư để chèn ép âm nhân. Nếu tầm thường mà nói, âm nhân vào đây sợ không thể nào bước ra được nữa. Mà theo độ ẩm ở đây, đoán chừng là dưới lòng đất đi. Một tầng hầm pháp thuật à?

Tôi đánh giá xung quanh rồi nhìn lại mình. Phía bên ngoài là một vòng tròn ma pháp màu đỏ rất lớn. Trên đó là một tủ kính hình vuông rất lớn. Nó... ờm, nhốt tôi bên trong. Có lẽ là sợ chỉ có ấn pháp đó thì không đủ nên tôi đang bị xích cả tay và chân. Hơn nữa trong tủ kính này còn có bốn vòng tròn phép thuật ở bốn góc tủ kính đang xoay tròn. Đảm bảo an toàn quá nhỉ? Bọn chúng sợ tôi đến vậy...

Tôi giãy giụa, tiếng dây xích va vào nhau làm tôi nhớ tới Hắc Khí. Bên ngoài có tiếng bước chân. Tôi đưa con mắt đỏ nhìn ra, trong mắt hiện một tầng tơ máu.

-Haruko!

Haruko bây giờ nhìn không giống như một con nhóc lúc trước nữa. Lúc trước nhìn thế nào thì cô ta cũng chỉ là một đứa bé được bảo bọc nuông chiều chưa biết nghĩ, và hay hờn dỗi vì những điều nhỏ nhặt. Bây giờ thì sự độc ác đã xuất hiện trên gương mặt non nớt, và thù hận ghét bỏ dày đặc trong đôi mắt nâu vốn trong veo. Một đứa trẻ thay đổi bởi môi trường, và thế giới dạy dỗ nó nên trở thành thế nào. Nhận thức, chính là thứ dễ bị bóp méo.

Phía sau Haruko là mấy tên cao to mà lão già chết tiệt kia để lại. Xem ra mấy cái ấn pháp này là do bọn chúng vẽ.

Hờ~! Suy nghĩ đơn giản quá vậy? Từng này mà muốn giết tôi. Rồi, để mấy người chơi đó, tôi bồi theo diễn một tí là được.

-Xem cô cũng có lúc này, Shinigami. Lúc trước cô còn chẳng xem tôi ra gì. Cô cao lắm sao? Nhìn cô lúc này chẳng khác gì một con chó bị xích cổ lại!

Độc miệng thật. Cơ mà tôi thích câu so sánh này đó nha~! Nhưng chẳng dễ áp dụng đâu. Được rồi, muốn chơi thì phải diễn sâu vào.~~ Tôi cắn môi, nhìn Haruko.

-Cô muốn làm gì?

-Cô đoán xem!?

----------* * *----------

*tg: Đoán đi! Các nàng đoán xem Ketsueki làm gì Haruko nào? Cho ta ý kiến đi, rồi chap sau ta khuyến mãi thêm^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.