Tôi cẩn trọng nhìn Haruko và đám người phía sau cô ta, tay thỉnh thoảng lại giật giật như muốn thoát khỏi xiềng xích. Thực chất, tôi đang nghĩ...
Thế này cũng đủ thú vị nha~~~!
-Cô muốn gì?
Sắc mặt của Haruko thoáng chốc trở nên đáng sợ. Cô ta tự kỉ nói như lẩm bẩm:
-Cô là cái đồ đáng ghét. Mỗi ngày đều đưa ra bộ mặt kiêu ngạo, rõ ràng cũng chỉ là ngang tuổi tôi vậy mà lại như thể là lớn hơn. Lúc nào cũng xem thường tôi và onii -san, giờ cô cũng không thèm để ý ai nữa rồi. Cô dù sao thì cũng căn bản không phải người. Vậy thì giết cô cũng chẳng sao. Như vậy cũng xem như cứu thế giới nữa.
Tôi thầm cười. Đúng là ngu ngốc! Nếu giết được tôi như vậy, lão già kia đã không phải bỏ cuộc.
-Cô làm việc này Orochi có biết không?
Nói tới đây, khuôn mặt Haruko vặn vẹo dữ tợn. Cô ta lớn tiếng:
-Còn không phải là vì cô dùng tà thuật sao? Anh ấy không thèm quan tâm tôi nữa, lúc nào cũng nghĩ tới cô. Đã vậy bây giờ càng bảo vệ cô. Cô xem tôi là cái gì? Đồ chơi sao? Thích thì lại đùa giỡn, không thích thì bảo tôi phiền phức. Là do cô! Do cô tôi mới bị onii -san đánh, còn phải xin lỗi cô! Từ bé đến giờ, onii -san chưa từng đánh tôi. Anh lúc nào cũng yêu thương tôi. Từ khi cô xuất hiện, không chỉ onii -san mà cả bố mẹ, mọi người đều nói về cô. Họ nói cô là một cô gái tốt, không chỉ xinh đẹp lại còn giỏi giang, rồi cái gì mà tôi còn không bằng một góc của cô. Chỉ vì cô xuất hiện mà cuộc sống của tôi bị thay đổi! Tất cả đều tại cô! Mà đến cuối cùng, cô đến con người cũng không phải!
Ừm... Tính ra thì tôi cũng chơi đùa con bé này một chút. Lúc đó thì vì tôi bảo cô ta phiền phức nên Orochi sợ tôi phật ý đánh chết cô ta nên mới tự mình đánh. Tên đó cũng thông minh, ít nhất thì cũng không ngu ngốc như con bé này. Anh ta đánh nó thì không sao, nếu là tôi đánh... Vẫn là không nên nói đi.
Anh ta cũng biết là nếu làm trò gì đó, tôi nổi giận thì... Thật không dám nói trước cái gì sẽ xảy ra đâu. Nhưng mà con bé này nào có biết. Trong suy nghĩ của nó toàn là ghen tị ghét bỏ dành cho tôi mà thôi. Thì đành là nó thân tiểu thư danh giá, bị nuông chiều quen, thì cũng không thể não cũng bị nuông chiều đến nỗi không còn nếp nhăn chứ! Tội nghiệp!
Dẹp đi! Tôi không thích nhiều lời vô nghĩa nữa. Dù sao thì tôi không phải loại người ưa ồn ào náo nhiệt.
-Chẳng qua cũng chỉ con người tầm thường mà thôi.
-Cô...! -Haruko tức giận, nhưng không biết nghĩ tới việc gì lại cười một tiếng. -Giờ cô là cá nằm trên thớt rồi. Đừng tưởng có thể kéo dài thời gian.
Hờ~! Vậy hả? Là ai kéo dài thời gian? Rõ ràng tôi đang muốn nhanh kết thúc mấy cái này đó. Con bé này mới là người kéo dài thời gian!
Tôi lắc lắc đầu, một cách kín đáo, khi con bé kia còn đang bận cười.
-Nói chuyện thế đủ rồi. -Haruko ngưng cười -Cô phải chịu sự trừng phạt!
Đợi câu này lâu lắm rồi đấy! Ôi mùa xuân cuối cùng cũng mang nghĩa mùa xuân(*).
Nước không biết từ đâu tràn vào. Tôi nhíu mày.
Nước? Tôi còn tưởng thế nào! Ít ra thì cũng phải dùng axit chứ.
Nước dâng lên rất nhanh, tôi nhăn mặt. Đã diễn thì phải có tâm một chút. Nếu diễn mà người ta nhìn ra được mưu đồ, như vậy thì quá tốn công suy nghĩ rồi.
Bởi vậy...!
Tôi giãy giụa. Mấy sợi tóc bồng bềnh trong làn nước, và tôi nhắm mắt là bộ dáng nhịn thở. Thật là khó nha~! Trước giờ ít khi tôi để tâm đến thế nào là hít thở.
Haruko cười như một con điên, và khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ ác độc đó khiến tôi liên tưởng đến một vài ma nữ hút hồn. Lúc đầu thì đầy quyến rũ, lúc hút hồn thì vô cùng nanh ác.
-Chết đi, đồ đáng chết!
Con nhóc này... Mà nhỏ tuổi thôi lại độc ác như thế, sau này trưởng thành, thêm xinh đẹp thì biến thành thứ gì nữa đây? Trong giới thượng lưu, có bao giờ thiếu thủ đoạn đâu?
Nước đầy tủ kính, tôi lại giãy giụa thêm một chút rồi thả lỏng người. Trông thì như chết đuối, nhưng có ai biết được, thật tôi đang vui. Nước rất mát, ngâm nước rất thoải mái nha~~~!
Cánh cửa bật mở. Tôi nghe thấy tiếng động rất lớn.
-Haruko, em...
Orochi bỏ lửng câu nói, đoán chừng đã nhìn thấy tôi rồi đi. Không gian im lặng một lúc lâu rồi tôi khẽ cười một tiếng, mái tóc phiêu bồng trong nước lặng lẽ chuyển động.
Choang!!!
Chiếc tủ kính vỡ tan, mảnh kính vương vãi khắp nơi, và nước lênh láng. Tôi lắc lắc đầu, ngước đầu nhìn mấy người trước mặt đang trợn tròn mắt.
-Kế hoạch thú vị đấy, nhưng thật đơn giản. Ít ra cũng nên dùng axit, chứ nước thì đơn giản quá rồi.
Orochi che chở cho Haruko. Hành động ngu ngốc! Nếu như tôi đã muốn giết, thì dù có thêm một trăm Orochi nữa cũng không cản được.
Tôi nghiên đầu, nước chảy xuống đất. Tôi phủi phẳng quần áo của mình. Tôi nhìn Haruko. Cô ta không còn chút nào vẻ mặt hung ác lúc trước, sợ hãi trốn sau lưng Orochi. Tôi bước về phía cô ta.
Orochi cản tôi lại. Tôi dùng một tay hất anh ta ra xa. Lập tức, đám người phía sau xếp đội hình, bao vây tôi. Có tiếng lạch cạch.
Hơn hai mươi khẩu súng chĩa về phía tôi. Tôi cười nhạt. Súng? Suy nghĩ của mấy người cũng thật đơn giản!
Tôi nghiên đầu qua một bên, liền đó hướng về phía trước, thân ảnh biến mất rồi xuất hiện phía sau một tên cao to. Tôi dậm chân xuống đất, lấy đà bật lên cao, trên không lộn một vòng ra phía trước tên cao to rồi giơ tay giật lấy khẩu súng của hắn. Chân chạm đất, tôi nhanh chóng bật người về chỗ cũ. Tất cả xảy ra chỉ trong vòng ba giây.
Đám người thêm căn thẳng, tay đặt vào cò súng. Tôi nhìn khẩu súng trong tay mình. Món đồ chơi này dùng thế nào ấy nhỉ? Ừm... Lúc trước Akuma có đưa cho tôi một khẩu để chơi thử. Tôi không nhớ rõ lắm cách dùng. Xem nào... Tháo chốt an toàn... Rồi lên đạn...
Tôi giơ khẩu súng lên trời. Lập tức đám người kia lùi lại. Tôi cười. Ôi thật là...! Nhát quá vậy? Tôi cũng không có bắn mấy người mà...
Tôi đưa khẩu súng lên trán, tay đặt vào cò súng. Ừm, đúng rồi đó. Bắn một phát là thủng đầu.
ĐOÀNG!!!
Do lực đẩy của khẩu súng, đầu tôi nghiên qua một bên. Bên trán có một cái lỗ, tôi đoán thế, và hình như là còn có một vết bỏng nữa. Do sau khi bắn thì ống súng rất nóng, gần thế tất nhiên sẽ bị bỏng rồi.
Tôi đóng chốt an toàn khẩu súng, gắn nó lên không khí rồi đưa tay chỉnh lại cái đầu của chính mình. Một giọt máu rơi xuống đất, màu đen.
Tôi lắc đầu mấy cái, ổn định xương ở cổ và đưa tay sờ vết súng trên trán. Lành rồi.
Tôi lại đung đưa ngón tay, viên đạn từ trong đầu theo ma thuật đi ra ngoài. Mặc dù để nó trong đầu cũng không sao, nhưng nói sao đi nữa thì để một viên đạn trong não cũng không tốt. Rất không thoải mái.
Tiếng đồ vật rơi xuống đất, cùng một lúc. Bọn người kia thấy cảnh này chắc là đều mất tinh thần cả rồi.
-Quái vật... Cô là đồ quái vật! Cô...
Orochi vội bịt miệng Haruko lại. Tôi cầm lấy khẩu súng trên không trung mà mình vừa mới treo. Tôi tháo chốt an toàn, chĩa súng về phía Haruko. Sắc mặt Orochi cực kì khó coi, chặn trước mặt Haruko.
Liên tục vang lên mười tiếng súng, hết đạn. Vừa đúng mười người ngã xuống, và tay tôi thoáng nhìn qua không hề thấy có động đậy. Tốc độ ánh sáng, tốc độ nhanh nhất của tôi. Thế nên làm sao có ai thấy được cánh tay của tôi có chuyển động.
Máu chảy đầy.
Haruko run rẩy, chân không đứng vững ngã xuống đất, khuôn mặt tái đi. Dù sao thì cô ta cũng chỉ là một đứa trẻ mười bảy tuổi, thấy người đang sống sờ sờ trong chốc lát trở thành một cái xác chết nhất định sẽ rất hoảng hốt. Nếu không vượt qua được, e rằng đây chính là cái bóng đi theo cô ta suốt đời. Có lẽ vì thế, cô ta mới chọn để tôi chết đuối. Như vậy cảm giác giết người sẽ thấp hơn.
Nhưng dù sao cũng chỉ là suy nghĩ của một đứa trẻ, quá ngây thơ!
Những kẻ còn lại nhìn đồng đội của mình ngã xuống, có chút giật mình. Nhưng mà cũng thật chuyên nghiệp, bọn chúng liền đổi cách chiến đấu. Biết không thể đánh được tôi bằng vũ khí con người tầm thường, chúng chuyển qua dùng pháp thuật.
Nhìn một đống ấn pháp xuất hiện, sắc mặt tôi cũng nghiêm túc một phần. Cái này không thể xem thường nha. Mười mấy ấn pháp lợi hại như thế...
Vừa lúc này đột nhiên một cơn gió thổi qua. Có những hạt bụi đen mờ mờ ảo ảo bay trong không trung, tôi nhíu mày một cái rồi lại giãn ra.
Xuất hiện trước mặt tôi là mội chiếc áo choàng đen rách nát. Từ bên trong chiếc áo choàng, những hạt cát đen âm u liên tục bốc ra như một làn khói kì dị. Những tiếng gió rít gào tỏa ra không gian làm những kẻ tầm thường phải lạnh người. Ẩn trong chiếc mũ áo choàng đó, hai đốm đỏ sáng lên.
Con mắt đỏ của tôi cộng hưởng.
Có thể làm con mắt này cộng hưởng mà phát sáng vào ban ngày khi không có lệnh của ý thức, chỉ có thể là Tử Thần. Tôi và ông ta mắt đối mắt, không gian lặng yên đến rợn người.
-Thần... Thần Chết!!!
Không biết kẻ nào lên tiếng, những kẻ khác liền hoảng lên, cố tránh xa nhất có thể và cẩn trọng nhìn. Tôi lướt mắt nhìn qua một lượt.
-Con lại bị ép?
Giọng của Tử Thần vẫn thế. Tôi nhún vai, không đáp. Mắt Tử Thần sáng lên. Tôi bĩu môi. Thật là nóng tính!
-Do buồn chán.
Tử Thần vươn tay. Cánh tay ông ta quấn băng như một cái xác ướp. Tôi nhíu mày khó hiểu.
Một phần của những hạt khói li ti tập hợp trong tay Tử Thần. Tôi nghi ngờ. Đó là...
-Hắc Khí?
Tử Thần đưa Hắc Khí cho tôi. Tôi liền cầm lấy. Lâu lắm mới lại cầm nó trên tay. Cảm giác mát lạnh này sao tôi lại thấy có chút không chân thật.
Hắc Khí có một quả cầu ma thuật nhỏ nhắn cắt phần thân và lưỡi ra làm hai, cũng dùng chính quả cầu ma thuật đó gắn lại. Ngoài ra, Hắc Khí còn thêm một tầng hoa văn cong đè lên nhau, những nét cong hoàn mỹ đó tỏa ra ánh sáng đỏ mờ mờ ảo ảo. Trên sợi dây xích, gắn thêm một vài cái đầu lâu nhỏ. Nhìn nó mỹ lệ thêm một tầng.
Tôi cẩn trọng nhìn qua Hắc Khí một lần nữa. Không phải là Tử Thần lại giúp tôi trang trí cho Hắc Khí, mà đều có lí do cả.
Những đường hoa văn cong yểu điệu trên thân và lưỡi của lưỡi hái là những ấn chú ma thuật. Nó mang tới lời nguyền cho những linh hồn hay những kẻ chết dưới Hắc Khí. Còn mấy cái đầu lâu nhỏ xinh kia, là một vật lưu trữ ma thuật. Có nó, việc tăng sát thương bằng ma thuật không còn khó. Ngoài ra, quả cầu ma thuật nhỏ nhắn màu xanh dương nằm giữa lưỡi và thân Hắc Khí khiến cho nó có thể dài ngắn tùy tiện.
Hắc Khí lại thêm hoàn mỹ.
Tôi chưa bao giờ thấy Tử Thần tốt như lúc này. Ôi Hắc Khí đáng yêu của tôi!
Tử Thần khẽ động đậy, từ người ông ta vang lên tiếng xương kêu lạo xạo. Tôi ngẩng đầu nhìn.
Tử Thần lại đưa thêm một chiếc lưỡi hái nữa cho tôi. Một chiếc lưỡi hái giống hệt Hắc Khí. Nhưng chỉ có điều là chiếc lưỡi hái này không có hoa văn, mỗi khi nghiên qua ánh sáng chiếu vào lại phát ra ánh sáng đỏ. Đây là dùng đá đỏ để nâng cấp sao?
Một thứ vũ khí không thua Hắc Khí là bao nhiêu.
Tôi nắm nó trong tay, nhíu mày. Đây hẳn là chiếc lưỡi hái trong lâu đài dưới đáy biển đi!? Nó trở thành thế này? Hình như là có một phần của chiếc lưỡi hái Kuro dùng năm đó trong này. Chắc là Tử Thần đem hai cái hợp lại thành một rồi.
Rất hợp với Akaitsuki, một chiếc lưỡi hái có khả năng tự động biến dài ngắn. Khi thấy nó, con bé nhất định rất vui!
Tôi dùng ma thuật, đem chiếc lưỡi hái đỏ cất đi, lại quay về với Hắc Khí. Tôi quay nó mấy vòng. Cũng không khác trước lắm, độ nặng hay độ sắc bén. Tôi vung Hắc Khí.
Mười mấy tên pháp sư còn lại, lập tức chết. Chúng bị cắt hai bởi những vết cắt sắt lẹm, máu bắn như mưa, rơi trên người tôi. Tôi liếm môi, mùi máu tanh nồng trong miệng kích thích sự hiếu sát vốn có trong máu.
Tôi liếc qua hai kẻ còn sống. Những đường hoa văn cong yểu điệu dần hiện lên bên mắt.
-AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!
Càng kêu thì tôi càng thích thú thôi, không có ích gì cả.
Tử Thần biến mất sau những hạt khói nhỏ li ti, dần dần tan mất như hóa thành tro bụi. Tôi nhìn mãi đến khi những hạt khói kia biến mất hoàn toàn. Tôi quay lại.
-Tới lượt hai người...!
Haruko bám chặt Orochi. Anh ta cẩn trọng nhìn tôi, trên tay vẽ sẵn một ấn pháp phòng ngự. Tôi đưa một tay về phía trước, ngón tay cong lại thành trảo rồi vung qua một bên. Lập tức Orochi như một con diều đứt dây văng ra xa. Tôi lại gần Haruko.
-Thế nào, cô gái trẻ?
Haruko run rẩy, cố lết người ra phía sau trốn tránh. Tôi đưa Hắc Khí tới trước mặt cô ta, mũi nhọn vẽ nên một đường thẳng, máu chảy xuống. Haruko sợ đến mức không nói nổi, cử động luống cuống vụng về. Tôi cười trước vẻ thảm hại đó.
Tôi giơ tay qua phía bên phải, ngón tay cong lại. Tôi nghiên đầu qua rồi tầm nhìn mới quay về phía đó.
-Sao? Tôi không giết thì anh muốn làm gì thì làm à?
Orochi lơ lửng, nhăn nhó nhìn tôi, không nói được. Tôi buông tay, anh ta rơi xuống từ trên không.
-Shinigami, em...
-Chưa nói sao? -Tôi nhếch môi, quay người lại -Tôi là con gái của Tử Thần.
----------* * *----------
(*) Haru trong Haruko có nghĩa là mùa xuân. Ý của Ketsueki là cuối cùng Haruko cũng làm chuyện mà cô thấy không vô vị.
Tg: Chap này ta không vừa ý lắm, nhưng mà thấy cũng không ảnh hưởng gì nên đăng luôn. Ừm... Ta định là kéo dài một chút, nhưng vì một vài lí do nên phải đẩy nhanh tiến trình. Các nàng có thấy mọi chuyện chạy hơi nhanh không?