Yune đứng giữa phòng lớn, có chút phong thái chiêm ngưỡng nhìn quanh. Cuối cùng cô ta nhìn tôi, chớp chớp mắt, cười nói:
-Đúng là con gái tử thần, rất có phong cách. Mặc dù dáng ngồi có chút tùy ý, nhưng lại giữ vững phong thái cao quý tao nhã. Xứng làm người mình chọn mà.
Tôi khép mắt lại, lười biếng mở miệng:
-Cô theo tôi tới tận đây là có ý gì?
Kuraidesu đứng ở dưới có chút đề phòng nhìn Yune, nghe tôi nói liền quay lại:
-Hắc tiểu thư, cô biết cô ta sao?
-Một chút của một chút. -Tôi trả lời, giữ nguyên phong thái cũ.
Không mở mắt tôi cũng biết Yune đang khó chịu. Cô ta hỏi tôi, biểu lộ rõ trong giọng nói chút cộc cằn:
-Nè, cô tên là gì vậy? Tôi nói cho cô biết tên rồi mà! Không biết tên thì làm sao mà xưng hô?
-Hắc tiểu thư -Kuraidesu nói -Cô không biết sao?
-Ai hỏi ngươi? -Yune tức giận quát.
-Hắn nói đúng đấy -Tôi xen ngang, lạnh giọng -Cô nghĩ 1 người như tử thần sẽ đặt tên cho con gái à?
Kuraidesu nghe tôi nói thế thì cười đắc ý. Yune thẹn quá hóa giận lại la hét:
-Nhưng ai lại gọi là Hắc tiểu thư chứ? Nghe là thấy kì quái.
-Gọi như Kuraidesu không phải được rồi sao? Nghĩ nhiều làm gì? -Tôi ngắt lời Yune một cách uể oải.
-Không phải cô đã được trùng sinh rồi sao? Cũng sẽ được đặt tên chứ? Cô không phải là có một nửa con người à? Nếu như vậy...
Kuraidesu run lên, ngay lập tức có 1 lựa chọn khôn ngoan là lùi ra thật xa đến tận những bức tường. Yune vì hành động của hắn mà thắc mắc bỏ dở câu nói. Có lẽ nên có ai đó nói cho cô ta biết cô ta vừa nói điều không nên nói. Tôi nhíu mày tức giận, đem áp lực trong cơ thể thoát ra tập trung đè lên người Yune. Tôi trừng mắt nhìn tới, mái tóc bay lên để con mắt xanh xuất hiện một cách hung tợn, khuôn mặt không hề che dấu biểu hiện rõ ràng sự giận dữ. Tôi nói lớn:
-Câm miệng lại cho ta! Cô nghĩ cô là ai? Biết thân biết phận 1 chút đi.
Cô ta nhìn tôi, lần đầu tiên trong đôi mắt tím đó biểu lộ sự sợ hãi. Cô ta hẳn cũng biết đã mình quá phận rồi đi.
Tôi không rời mắt khỏi cô ta, áp lực ùa ra càng lúc càng mạnh mẽ. Yune cố gắng chặn luồng áp lực lại bằng ma thuật nhưng nó vẫn đánh lên người cô ta. Nơi Yune đang đứng bị đè xuống mạnh mẽ. Luồng áp lực cứng rắn ép cô ta quỳ xuống, một tia máu chảy ra từ khóe miệng. Không gian xung quanh cô ta cũng bị ảnh hưởng làm xuất hiện những vết rách không gian như những con rắn đen lượn lờ trong không trung một cách quái dị. Bên ngoài, một tia sét đánh xuống từ bầu trời đỏ rực.
-Cô nên biết điều một chút -Tôi nhắm mắt lại, mái tóc rơi xuống, lạnh lùng nói -Cô chỉ là 1 âm nhân không hơn không kém, đừng có nghĩ mình hơn những kẻ khác.
Yune chật vật đứng dậy, nhìn tôi e ngại. Kuraidesu từ bức tường phía xa tiến tới. Hắn đối với việc tôi ra tay với Yune vô cùng đắc ý. Yune cũng rất tức giận với vẻ mặt của hắn, nhưng chịu đựng áp lực như vậy cũng đã khiến cô ta bớt kiêu ngạo mà im lặng không dám lên tiếng. Tôi mặc kệ mọi thứ xung quanh đang xảy cái gì, cũng không đuổi Yune đi, an tĩnh ngồi yên đó. Rồi một giọng nói trầm đục vang lên trong không gian yên ắng:
-Ở đây cũng thật là đông vui.
Tôi mở mắt ra nhìn chiếc ghế trước mặt, tử thần đã xuất hiện ở đó từ lúc nào.
-Sắp thành nơi công cộng rồi -Tôi nói, không quan tâm tử thần có biết nơi công cộng là cái gì hay không.
Tử thần hơi im lặng, rồi đôi mắt đỏ sáng rực lên.
-Đây không phải nơi muốn đến là đến.
Một luồng áp lực nhẹ nhàng đè xuống nhưng lại mang tính đe dọa vô cùng lớn. Tôi phá tan áp lực của tử thần đang đè lên Kuraidesu, nhạt giọng nói:
-Hắn đi với con. Con không có nhiều thuộc hạ đâu đấy.
Tử thần có vẻ không hài lòng, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm. Ông ta hỏi tôi, giọng nói có thêm chút hàn khí lạnh lẽo âm trầm:
-Còn cô ta?
Yune nhìn tôi cầu xin, có vẻ cô ta rất khổ sở với cái áp lực này. Tôi cười lạnh, cô ta có việc gì cũng không liên quan đến tôi. Tôi trả lời, có chút ác ý trong lời nói:
-Không biết!
Mắt của tử thần lại sáng hơn nữa. Xem ra ông ta đã tức giận sẵn rồi và muốn tìm nơi xả giận. Yune cô ta quả thật là gặp hạn rồi. Yune bị đè chặt đến nỗi sắp nằm luôn xuống đất mặc dù cô ta có đem tất cả ma thuật giải phóng cố cầm cự. Trông cô ta lúc này vô cùng thê thảm. Tôi nhìn cô ta mà ánh mắt không chút thương cảm hay biểu cảm. Muốn ở âm giới tồn tại cần phải biết thu liễm sự kiêu ngạo của mình. Dù ở trước mặt nhân loại ngươi có mạnh mẽ thế nào, có tài phép thế nào đi chăng nữa nhưng ở đây ngươi chỉ là 1 hạt cát cọng cỏ trong thế giới rộng lớn.
Bỗng nhiên luồng áp lực biến mất. Tôi nhíu mày, có chút thắc mắc nhưng không nói gì.
-Là 1 kẻ ăn giấc mơ. Hiếm gặp! -Tử thần nói, có chút tán dương.
Tôi hiểu rồi đó nha, ông ta lại có âm mưu gì nữa rồi đây. Cứ hành hạ cô ta cũng đâu có sao. Hơn nữa, chuyện cô ta là 1 kẻ ăn giấc mơ thì đâu có liên hệ gì chứ. Mà thế quái nào tử thần đánh với thiên sứ lại có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế chứ? Đánh nhau thế nào mà lại để thiên sứ có thể đến gặp chúng tôi, còn ông ta thì nhàn rỗi về nhà thế này?
-Kết thúc trận chiến rồi sao? -Tôi hỏi một câu như là chỉ để có lệ.
-Vẫn chưa. -Tử thần trả lời, mắt nhìn Yune có hơi sắc bén.
-Con có thể tham gia không?
Tử thần im lặng. Có lẽ ông ta đang cân nhắc việc này.
-Không được. -Lát sau ông ta nói bình thản.
Tôi không thuộc loại cố chấp, nên không cho phép cũng chẳng sao. Chẳng qua là mất đi 1 thú vui mà thôi. Tôi không nói gì nữa, lại nhắm mắt. Lúc lâu sau, tử thần nói, giọng đủ để chỉ mình tôi nghe:
-Kẻ ăn giấc mơ kia, con chiếu cố cô ta 1 chút.
-Còn tùy. -Tôi trả lời tùy ý, gõ nhẹ mấy ngón tay lên ghế.
Tôi mở mắt nhìn tới. Tử thần đã đi từ lúc nào. Tôi cười nhạt. Chiếu cố? Ông ta đang nói với 1 âm nhân rằng hãy giúp đỡ một âm nhân khác sao? Cũng thật biết nói đùa đi!
Một tiếng động khô khan vang lên, cánh cửa vàng dẫn đến phòng của Kuro mở ra và nó bước ra từ đó. Tôi liếc mắt nhìn qua Kuro, nó vẫn ủ rũ mặt mày. Chuyện giết người đối với nó hình như là 1 đả kích không nhỏ. Có điều, tâm trạng của nó có gì đó rất kì quái, hình như không thật cho lắm thì phải!? Tôi đứng dậy, bước đi xuống phía dưới.
-Đi thôi, chúng ta ở đây lâu quá rồi đấy! Trên kia còn có rất nhiều người chờ chúng ta giết. -Tôi liếc qua Yune -Cả cô nữa.
Nói rồi tôi đi ra ngoài, Kuraidesu bám sát tôi, Yune vì để đảm bảo an toàn nên đi sau hắn, Kuro lẽo đẽo đi theo sau cùng. Nó có vẻ không còn lanh lẹ như mọi khi nữa mà hơi trầm xuống. Trong mắt nó có 1 cái gì đó đang dần hình thành lẫn với 1 chút gian xảo. Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Chúng tôi đi tới dương gian. Tất nhiên, để tới dương gian thì cần phải có hắc châu. Kuro thì dựa vào hắc châu của tôi. Thứ này tôi không hề thiếu, thậm chí còn muốn vứt bớt đi một ít. Yune thì có 1 gia tài lớn mà cô ta cũng không biết. Chắc cô ta không biết ở âm giới hắc châu quý thế nào. Mà tôi thì cũng chẳng biết nó quý thế nào, vốn dĩ tôi đâu cần dùng nó vào việc gì.
----------* * *----------
Nhiều ngày hôm sau, chúng tôi giết rất nhiều người. Một vài sát thủ bắt đầu để ý chúng tôi khi trên các phương tiện truyền thông bắt đầu xuất hiện thông tin về những vụ giết người bí ẩn. Đây là một trong số những vụ án hấp dẫn con người nhất vì tình trạng các xác chết đều không toàn vẹn và không hề có lấy 1 giọt máu ở hiện trường. Và con người nói điều đó chứng tỏ cho sự tồn tại của ma cà rồng(-_-'). Vì lí do không có điểm chung giữa các nạn nhân nên không tìm được mục đích giết người của kẻ sát nhân. Do đó, mọi giả thiết đều quy về hướng rằng hung thủ là 1 sát thủ được thuê bởi nhiều người khác nhau. Nhưng vì trong số các nạn nhân còn có những công dân bình thường nên các giả thiết này đều dần bị bác bỏ.
Bên cạnh đó, những cái chết kì lạ sau khi ngủ cũng là 1 vấn đề đang gây xôn xao dư luận. Các nhà khoa học nổi tiếng thế giới đã vào cuộc và chứng minh sự có mặt của hiện tượng này là hoàn toàn hợp lí với lời giải thích khi cơ thể gặp nguy hiểm thì não bộ sẽ tự động phát ra 1 loại sóng đặc thù đánh thức các tế bào thần kinh, nhưng nếu các tế bào thần kinh không hoạt động lại tức người đó không tỉnh dậy thì sẽ chết. Nhưng chưa có ai biết lí do nào làm cho não bộ phải phát sóng đặc thù cưỡng chế các tế bào thần kinh phải hoạt động lại.
Nói chung, những cái chết thường xuyên xảy ra theo 2 cách kể trên đã trở thành một trong những thông tin nóng hổi trên các trang mạng xã hội cùng các tờ báo. Tôi cũng đã xem qua các tin tức đó, không có gì khác lạ. Chúng tôi thực hiện nhiều vụ giết người không chủ đích một cách bình thường mặc cho sự can thiệp của chính quyền vì vốn dĩ cái chính quyền đó cũng chẳng làm gì được chúng tôi. Kuro bắt đầu quen với việc giết người, nhưng nếu không có lệnh của tôi thì nó tuyệt đối không giết bất kì ai. Ngoài ra nó cũng không có gì khác cả. Còn về Yune, cô ta cũng là 1 tay đeo bám hạng nặng. Cũng may cô ta là một người khôn ngoan, biết lúc nào nên và lúc nào không nên lại gần tôi. Cô ta và Kuro như là 1 cặp đôi ăn ý luôn bám dính lấy tôi làm tôi cực kì đau đầu. Nhìn tên Kuraidesu những lúc như vậy lại an nhàn tôi thật muốn một chiêu đánh chết hắn. Mà nói tới hắn nữa, hắn hay về âm giới, như thể hắn đang tìm cách tiêu phí hắc châu vậy. Hành động của hắn rất mờ ám. Nhưng mà tôi cũng để mặc hắn. Những lúc hắn đi luôn mang theo Yune và Kuro đi theo nên tôi sẽ có thời gian một mình thoát khỏi 2 kẻ đeo bám kia. Tương lai coi như ổn định.
Rồi cái gì đến cũng sẽ đến. Ngày hôm đó Kuro không đi theo Kuraidesu làm Yune nhất quyết ở lại. Tôi phải đe dọa cô ta mới chịu đi. Còn Kuro, cho dù tôi đánh hay làm gì nó cũng nhất quyết đòi ở lại nên tôi đành chịu cho nó ở lại thay vì giết nó sau khi bị Kuraidesu và Yune ngăn lại. Sau đó chúng tôi đi đã giết 1 vài người và lang thang trên đồng cỏ. Tôi nằm trên cỏ, nhắm mắt lắng nghe tiếng gió êm tai một cách thật thư thái. Kuro đứng phía sau tôi, không hiểu nghĩ gì. Chúng tôi cứ như vậy mà tiêu phí thời gian một cách cực kỳ vô ích. Rất lâu sau, Kuro đột nhiên phá vỡ không gian đang rất tuyệt vời bằng một câu nói hết sức bình thường:
-Onee -sama, chị biết sao không?
-Có chuyện gì? -Tôi hỏi.
-Chị quá bất cẩn rồi.
Bất cẩn??? Chẳng lẽ bắt đầu rồi sao, Kuro?
----------* * *----------