Tôi nằm trên cỏ, nhắm mắt lắng nghe tiếng gió êm tai một cách thật thư thái. Kuro đứng phía sau tôi, không hiểu nghĩ gì. Chúng tôi cứ như vậy mà tiêu phí thời gian một cách cực kỳ vô ích. Rất lâu sau, Kuro đột nhiên phá vỡ không gian đang rất tuyệt vời bằng một câu nói hết sức bình thường:
-Onee -sama, chị biết sao không?
-Có chuyện gì? -Tôi hỏi.
-Chị quá tự tin rồi.
Tôi im lặng, suy nghĩ. Bắt đầu rồi! Một lát sau, tôi giữ khuôn mặt như cũ, hỏi:
-Ý là sao?
-Không có chút phòng ngự nào.
Kuro nói nhỏ, năng lượng trong cơ thể tụ lại trên tay tạo thành 1 thứ vũ khí sắc bén. Nó đâm xuống. Tôi không hề phòng ngự, tất nhiên thứ vũ khí đó đâm vào người tôi. Tôi đang nhắm mắt thư thả hưởng thụ, hơi bất ngờ cảm nhận cơn đau truyền đến não. Vẻ mặt độc ác hiện lên trên khuôn mặt Kuro, rõ ràng nhất là ở đôi mắt đen. Vẻ độc ác khát máu đó phản chiếu trên con mắt đỏ của tôi. Tôi biết vẻ mặt đó. Độc ác, tàn nhẫn, và xảo trá. Tôi thích khuôn mặt đó, nhất là khi kẻ sở hữu khuôn mặt đó là đối thủ hoặc là đồng minh của tôi. Và đôi mắt đen đó là đôi mắt mà tôi thích.
Kuro rút tay ra, tôi ngay lập tức bật dậy lùi ra sau, cẩn thận nhìn Kuro. Mặt nó vấy máu, trên tay nó máu đỏ nhuộm kín. Tôi sắc mặt âm trầm, tay giữ vết thương ở bụng, mắt cẩn thận đề phòng:
-Trước giờ ngươi đều là giả vờ!?
-Chị rất thông minh. -Kuro nói, giọng nói tự tin, kiêu ngạo và mỉa mai.
-Âm mưu của ngươi bắt đầu ngay từ lúc gặp ta?
-Chính xác! -Kuro cười, có vẻ thưởng thức nhìn bộ dạng của tôi, đôi mắt hơi hoài niệm -Ngay từ khi được tạo ra thì tôi đã biết tôi có 1 chị gái, và tôi cũng biết tôi không thể đánh bại người đó vì tôi ít nguyên liệu hơn. Nhưng tôi có 1 thứ chị không có được. Thứ đó đã giúp tôi rất nhiều trong việc đánh bại chị. Tôi không tin một con người, hay một nửa con người như chị lại giống như 1 âm nhân không có trái tim. Tôi che đậy bản chất. Sự hiền lành của tôi đã đánh bại chị, đã chiếm được sự tin tưởng của Yune và Kuraidesu. Rồi chị đã để sự mềm yếu xâm lấn bản thân, không hề phòng ngự trước tôi giống như những lúc có mặt Yune hay Kuraidesu.
-Đó không phải là mềm yếu, -Tôi vẫn nói theo cách thường ngày, không vì tình trạng bản thân mà thu lại sự kiêu ngạo của mình. -càng không phải tin tưởng. Ngươi hiểu mà, đúng không? Đó là sự khinh thường!
-Chị còn có thể nói như vậy sao? -Kuro nghiến răng, thể hiện rõ sự tức giận nhưng nhanh chóng thu lại trở thành thương hại -Vậy chị nghĩ tại sao chị lại chết?
Tại sao chết? Tôi nhíu mày. Không lẽ nó đang nói tới lí do tôi chết khi còn sống sao? Tôi vốn không có sống mà!?
-Chị nghĩ chỉ cần được trùng sinh ở dương gian là xong sao? Chị còn phải chết một lần để quay lại thân phận âm nhân. Từ khi được sinh ra ở dương gian thì chị đã có 1 nửa con người, tức là chị có thể chết. Cho nên chị không hoàn toàn bất biến như âm nhân nữa.
-Chẳng lẽ ngươi nghĩ một nửa âm nhân của ta là để làm đồ trang trí sao?
-Chị có thể dựa vào nó, nhưng một nửa con người của chị đã hại chị rồi. Một nửa con người đó sẽ làm chị yếu đi nhanh thôi. Chẳng lẽ chị lại nghĩ tôi sau lần này sẽ để chị du ngoạn dương gian tự nhiên như ngày trước sao?
-Biết trước như vậy tại sao lúc đó ngươi lại giết ta để thức tỉnh 1 phần âm nhân của ta?
-Cái này thì chị chỉ có thể hỏi Tử thần thôi. Ông ta đã ra lệnh cho tôi thì tôi biết sao đây chứ!?
Tôi hơi cười. Vậy sao? Là Tử thần muốn đánh thức tôi? Ông ta muốn cái gì đây chứ?
-Vậy kẻ mặc đồ đen nói với ta mỗi đêm giết 1 người thì sẽ có thể tiếp tục ở lại dương gian là ngươi sao? -Tôi hỏi.
-Mặc đồ đen? -Kuro nhíu mày nghi ngờ -Không phải tôi. Có lẽ là tử thần đi.
Tôi suy nghĩ. Tử thần sao lại bỏ nhiều công sức như vậy? Tôi có ra sao cũng không liên quan đến ông ta, huống hồ với tính tình ông ta thì tôi có làm sao ông ta cũng không quan tâm. Ông ta có âm mưu gì liên quan tới sự liên hệ với dương gian của tôi sao chứ?
-Còn 1 vấn đề nữa. -Tôi nhìn tới phía Kuro.
-Chị cứ hỏi, rồi sau câu hỏi cuối cùng này của chị, tôi sẽ đánh bại chị.
-Làm sao ngươi có thể giả vờ tốt như thế? Ta không tin 1 âm nhân được tạo ra từ 1 vạn cơn ác mộng và 1 vạn nỗi ám ảnh của những người đã chết có thể dễ dàng diễn vai hiền lành như thế.
-Chị rất sắc sảo và tinh tế. -Kuro đưa ra 1 lời nhận xét rồi cười nhạt -Tôi không giống chị. Trong số những vật liệu tạo ra tôi còn có 1 thứ chị không có. Tôi đã nhắc tới nó rồi.
-Nó là gì?
-Ước mơ. -Kuro cười một cách đắc ý -Nó giúp tôi tạo ra lớp mặt nạ hiền lành. Nhưng tôi phải nói, lúc mà chị cho là lần đầu tiên tôi giết người, tôi đã rất luống cuống không biết phải làm gì để không bị cảm nhận sắc sảo của chị nhận ra. Và lúc tôi đứng trước thiên sứ, cái tôi muốn làm không phải đứng sau lưng chị mà là đối mặt với thiên sứ. Tôi không tin thủ đoạn của tôi không giết được bọn chúng.
-Ra là vậy sao? Ngươi cũng rất thú vị.
-Chị thấy đó, kế hoạch của tôi rất thành công. Ở chỗ chị đã có hạt giống thế chỗ rồi. Còn với Yune và Kuraidesu, chị nghĩ xem tôi sẽ nói gì với chúng? -Kuro cười lạnh -Tôi sẽ nói rằng: Onee -sama đã bị thiên sứ bắt đi rồi hay Onee -sama đã đi xuống tầng sâu nhất của địa ngục và không thấy trở về nữa đây nhỉ!? A, nếu thêm vài giọt nước mắt và ánh mắt buồn thảm lâm li bi đát thì chắc chắn chị sẽ bị cho là đã biến mất đấy. Rồi sao nữa đây? Chị nói tôi sẽ làm gì?
-Kế hoạch rất tuyệt. -Tôi nói, có vẻ tán thưởng và không quan tâm vết thương của mình đang chảy máu. -Nhưng cái kế hoạch đó vứt được rồi đấy.
-Chị còn có tâm trạng đùa sao?
-Mặt nạ của ngươi bị lột rồi.
-Thì sao? Chị làm gì được tôi? -Kuro cười khẩy.
-Ngươi nghĩ ngươi toàn năng sao? Cái kế hoạch đơn giản đến bất ngờ của ngươi bị phát hiện từ lâu rồi. -Tôi nhìn tới, con mắt đỏ sáng lên.
Kuro nhíu mày. Tôi biết nó đang cảm thấy có gì đó bất ổn. Điều bất ổn đó là ở tôi. Tôi nhìn nó.
-Ta đã nghi ngờ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi. Ngươi đã đánh giá quá thấp mức độ nhạy cảm của ta. Ta thừa nhận ta không biết rõ ràng kế hoạch của ngươi, nhưng ta biết ngươi giả tạo. Đôi mắt của âm nhân ngay cả khi hiền lành luôn ánh lên sát khí, nhưng ngươi lại không có. Vì ngươi che giấu quá kĩ càng nên ngươi đã mắc sai lầm. Một kẻ không sống không thể nào lại không có sát khí trong người. Hơn nữa, hành động của ngươi quá giả dối.
-Tại sao chị không làm gì cả? -Kuro cố nói cứng, nhưng giọng nói của nó lại hơi run.
-Ngươi làm tất cả chỉ để đánh bại ta, ta biết. Và ta muốn đạp đổ tất cả. Ta muốn ngươi đang ở trên đỉnh thành công rồi rơi xuống thất bại, để ngươi biết rằng cho dù ngươi có bao nhiêu thủ đoạn thì cũng không thể thắng được ta.
-Nhưng kế hoạch của tôi đã thành công rồi. Chị không thể thắng tôi với vết thương đó.
-Ta đã nói cái kế hoạch của ngươi vứt được rồi phải không? -Tôi cười một cách man rợ -Làm theo kế hoạch là ngu ngốc. Bởi vì kế hoạch không bao giờ lường trước được thủ đoạn và kĩ năng của đối thủ, cũng không thể nào theo kịp diễn biến thiên biến vạn hóa của trận chiến. Ta không bao giờ tin tưởng kế hoạch, vì kế hoạch có thể được tạo ra thì cũng có thể bị đạp đổ. Nếu quá tin tưởng hay phụ thuộc vào kế hoạch thì sẽ dần dần mất đi sự nhanh nhạy quyết đoán khi đứng trước tình huống khó khăn. Nhưng cho dù là vậy, ta cũng có lời tán dương cho kế hoạch của ngươi. Hoàn hảo. Nếu không phải ta quá nhạy cảm thì kế hoạch này có thể nói là tuyệt vời. Để che giấu sát tâm và sự kiêu ngạo của bản thân, ngươi đã dùng 1 cách táo bạo là mượn sát khí và sự kiêu ngạo của ta để che giấu. Kể ra ngươi cũng tốn không ít công sức cho kế hoạch này nhỉ?
-Cảm ơn sự phân tích tường tận đến từng chi tiết của chị. -Kuro đã lấy lại tinh thần, cười nhạt với sát khí ẩn trên khuôn mặt. -Nhưng tôi không tin chị có thể làm gì tôi với vết thương đó. Nó không nhẹ như chị nghĩ đâu.
-Tất nhiên không nhẹ. -Tôi thu lại nụ cười, nhưng không có dấu hiệu giận dữ. -Là do ngươi tấn công không nhẹ tay hay là do ta cố ý không né đây?
-Chẳng lẽ chị đã biết trước tôi sẽ tấn công?
-Tất nhiên, chỉ cần cảm nhận rung động trong không khí. Quá đơn giản!
-Vậy thì sao? Chị vẫn không thể né.
-Ta không muốn né thôi. Còn nữa, để có thể đạt được chiến thắng tuyệt đối trong những trận chiến, ngoại trừ sức mạnh còn phải có sức chịu đựng phi thường. Hơn thế nữa, khả năng phục hồi là 1 yếu tố tất yếu. .
-Khả năng phục hồi!? -Đồng tử Kuro co rụt lại, lùi ra sau mấy bước với vẻ mặt kinh hoàng -Không lẽ chị có khả năng đó sao? Không thể nào! Đó là chuyện không có khả năng!
-Đối với ta thì không có cái gì gọi là không thể cả, càng không có thứ gọi là không có khả năng.
Tôi cười thật tươi, chẳng qua nụ cười đó lại có sát khí nồng đậm. Tôi đứng thẳng dậy, ngay lập tức lấy lại phong thái cao ngạo. Vết thương bị đâm ở bụng liền lành lại mà không còn chút dấu tích như thể nó chưa từng tồn tại. Tôi vung tay, trên người xuất hiện bộ váy đen thay vì bộ đồ bị thủng 1 lỗ do bị đâm. Tôi nhìn Kuro. Không phải là nó nên chịu chút đau đớn sao? Sau khi tra tấn mình như vậy mà không hưởng thụ chút cảm giác tra tấn kẻ khác thì thật có lỗi với bản thân. Dù gì thì tôi cũng chẳng phải là con người hiền lành vị tha. Bằng vào 1 vạn cơn ác mộng và 1 vạn nỗi ám ảnh của những người đã chết thì Kuro chịu nổi những gì tôi sẽ làm đấy. Còn chưa nói nó thuộc loại âm nhân bất biến và thủ đoạn không hề ít.
-Vết thương này căn bản không có lấy 1 điểm tác dụng với ta, cũng không có ảnh hưởng. Ngươi làm gì đây, -Tôi liếc mắt , nở 1 nụ cười khát máu -em gái!?
Kuro nhìn tôi, ánh mắt hoảng sợ. Tôi thích ánh mắt đó, ánh mắt của 1 con mồi sợ hãi trước kẻ săn mồi.
Nào em gái, cho chị thấy em có những gì nào...!
----------* * *----------