Rất lâu sau nét vẽ được vẽ bằng sự đau đớn trên mắt tôi mới chấm dứt. Tựa hồ các nét vẽ của nó rất phức tạp, cơn đau kéo dài làm con mắt phải của tôi cảm thấy hơi tê ngay cả khi nó đã dừng lại. Mặc dù trên mắt đã hết nóng nhưng trong cơ thể tôi lại như có lửa lên. Tôi trấn tĩnh bản thân thong thả đem ma thuật trấn áp sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể. Nhiệt độ hỗn loạn theo ma thuật của tôi từ từ quay về mức bình thường. Sau khoảng nửa tiếng đem năng lượng hoàn toàn thu lại, tôi chép miệng mở mắt nhìn ra ngoài thay vì nhắm mắt cảm nhận. Cách mặt tôi khoảng 2 centimet là Tạo Hóa. Tôi lừ mắt, hỏi:
-Cô làm cái trò gì thế? Cãi nhau xong rồi buồn quá muốn chịu hành hạ à?
Tạo Hóa vội lùi ra sau đứng cạnh Hủy Diệt. Tôi nhìn cả hai, nhận xét một chút rồi quay quanh tìm Akaitsuki, miệng nói:
-Hai người các ngươi cũng đẹp đôi đấy. Nếu như không cãi nhau, một hủy diệt một tạo hóa sẽ là 1 cặp tuyệt vời.
Tôi cũng không quan tâm vẻ mặt của họ khi nghe tôi nói, đi tới chỗ Akaitsuki. Hình như nó dung hợp thành công rồi, giờ đang cuộn tròn trong một cái nệm bông mềm mịn. Tiếng Tạo Hóa vang lên ngay sau lưng tôi:
-Cô đang nhận xét người khác sao? Quan tâm ta đến thế à?
-Phản ứng chậm thế. -Tôi lên tiếng chê bai -Xem ra lời ta nói cũng không phải không thể.
Tạo Hóa cứng họng, hừ lạnh một tiếng rồi phất tay. Một viên ngọc thủy tinh rất lớn bay tới chỗ tôi. bắt lấy viên thủy tinh tôi nheo mắt nhìn Tạo Hóa ra ý hỏi. Cô ta chỉ đơn giản nhún vai.
-Cô tự xem đi.
Tôi nhìn viên ngọc thủy tinh, hình ảnh của tôi phản chiếu trong nó. Tôi cũng chẳng có gì khác trước... Nhưng khoan đã!
Cái này là cái gì? Một dấu hoa văn trên vùng mắt!?
Trên mắt tôi có hoa văn màu đen uốn lượn không biết từ đâu ra. Hoa văn có nhiều đường cong tạo nét ủy mị quyến rũ, một chút thần bí ở các đường giao nhau làm nó nhìn như 1 ấn chú. Tôi đưa tay sờ lên vùng mắt, làn da ở vị trí đó vẫn mịn màng như trước. Vậy hoa văn trên mắt của hình phản chiếu kia là sao?
-Quên rồi hả? Văn tự nhận dạng ấy.
Tôi nhíu mày nhớ lại. Hình như trước kia mắt tôi cũng có hoa văn giống thế này. Lâu quá rồi lớn tuổi cũng hay quên, với lại đầu óc tôi cũng lười ghi nhớ. Để tạo sự khác biệt giữa 3 giống loài cường đại trong thế giới là thiên sứ, âm nhân và con người, có 1 dấu hiệu đã được tạo ra. Con người chẳng có gì, xem như dạng cơ bản. Thiên sứ có viên ngọc trong suốt ở vị trí nào đó trên cơ thể. Viên ngọc trong suốt dính trên cơ thể đó gọi là trân châu khế ước nhận dạng, gọi tắt là trân châu nhận dạng. Tùy theo dòng tộc thiên sứ với những nhiệm vụ khác nhau thì viên ngọc sẽ có màu khác nhau. Âm nhân có hoa văn, tùy theo trực hệ thuộc tính âm mà sinh ra nhánh nhỏ có nhiều dấu hiệu hoa văn hình dáng khác nhau. Hoa văn đó gọi là văn tự khế ước nhận dạng, gọi tắt là văn tự nhận dạng. Thường thì văn tự nhận dạng luôn ẩn ở những vị trí khó thấy và các âm nhân hay che nó lại. Điểm cốt yếu quan trọng để các âm nhân phải che giấu của văn tự nhận dạng là chỉ cần đối thủ có chút hiểu biết, chắc chắn sẽ nhận ra loại âm nhân nào và có những khả năng nào để phòng bị. Mà cái văn tự của tôi lại nằm ngay trên mắt một cách lộ liễu, nhìn cũng đủ nhận ra tôi là ai. Cũng phải, hoa văn này cả âm giới chắc chắn chỉ có tôi có được. Vấn đề đó tôi cũng không lo, vì tôi chẳng thuộc trực hệ nào của âm nhân cả, nếu có thì chắc là trực hệ tử thần. Mà chắc cái mặt của ông ta cũng không có thứ hoa văn ủy mị này đâu, tôi đoán thế, vì tôi chưa thấy mặt ông ta bao giờ. Nghe cũng buồn cười, con gái mà chưa bao giờ nhìn thấy mặt bố mình cả, hahaha... Dẹp ý nghĩ vớ vẩn ấy đi, nhảm nhí!
-Nhớ ra chưa? -Tạo Hóa hỏi.
-Lo cho bản thân đi, ồn ào quá. -Tôi khó chịu liếc mắt.
-Thật ra tôi lo cho cô lắm đấy. Mấy cái hắc châu đó bị Hủy Diệt xấu tính bỏ chút năng lượng hủy diệt vào, nếu không cẩn thận thì cô đã bị hủy diệt rồi. Cũng may là ta kịp giúp Akai -chan hấp thu cùng khu trừ năng lượng hủy diệt nên con bé có thể an toàn dung hợp. Ta lo cho cô lắm đấy, đã vậy trong quá trình hấp thu cô 1 tia nghiêm túc cũng không có.
Hủy Diệt khinh thường nhìn Tạo Hóa. Là Thần mà lại dùng từ ngữ nhân loài nói chuyện với sinh vật, xem ra hắn có vẻ không thích. Tôi thì mặc cái nhìn của Hủy Diệt, mắt vẫn nhìn Akaitsuki, ngẫm nghĩ một chút. Hóa ra là hắn giở trò trong hắc châu, thảo nào lại có năng lượng nổi loạn. Tôi chép miệng nói với Tạo Hóa mà không nhìn lại:
-Vậy hả? Ta không thích nghiêm túc cho những việc vớ vẩn như vậy. Một chút năng lượng hủy diệt đó, cùng lắm là cùng nó biến mất.
Hủy Diệt tựa hồ biết ý coi thường của tôi cho năng lượng hủy diệt của hắn nên vẻ mặt đen lại, nhưng vì có Tạo Hóa ở đây nên hắn cũng không có làm gì.
-Nói gì ghê quá vậy -Tạo Hóa bực bội -Mà cô cảm ơn ta đi chứ.
-Ta đâu có nhờ cô. Hơn nữa ta không thích thì cô làm gì ta?
-Bỏ đi, ta thắng không nổi cô. -Tạo Hóa phất phất tay.
-Chuyện 2 người các ngươi ra sao rồi?
-Lại quan tâm ta kìa -Tạo Hóa đắc ý
-Nếu như được thì Hủy Diệt, ta nói ngươi bắt cô ta đi hộ ta. Ta chán cô ta lắm đó. Tạo Hóa, ta nói nếu cô mà rời đi khỏi ta, đảm bảo cuộc sống của ta sẽ an nhàn hơn nhiều. Cô quá phiền phức.
-Vậy kết quả mà cô muốn là ta bị Hủy Diệt bắt đi hả? -Tạo Hóa hỏi lại để chắc chắn. -Đây là lí do cô hỏi câu hỏi này?
-Ừ -Tôi thẳng tay dội cho cô ta 1 gáo nước lạnh.
Tạo Hóa bày ra bộ mặt chán nản, tôi cũng không lặp lại câu hỏi, vuốt ve mái tóc Akaitsuki.
-Xin lỗi nha, -Tạo Hóa lấy lại tinh thần -nhưng cái cô mong không được rồi.
Tôi giật mình quay lại nhìn Hủy Diệt. Đến hắn cũng không ngăn được Tạo Hóa thì tôi làm sao bây giờ? Hủy Diệt lắc đầu, tỏ ý chịu thua. Cũng phải thôi, cô ta cố chấp quá mà. Hủy Diệt ơi là Hủy Diệt, ngươi với cô ta thực sự là có tình cảm sao? Sao lại nhượng bộ vấn đề quan trọng như vậy chứ? Thế này thì ta làm sao đây? Thật sự là đánh bại bại tử thần mới có thể đuổi cô ta sao trời!?
Akaitsuki thức giấc, kéo kéo tay tôi. Tôi quay lại nhìn con bé, xoa đầu. Akaitsuki cọ cọ má lên tay tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn thấy bên mắt của con bé cũng có hoa văn giống hệt tôi. Cũng phải, sự tồn tại của nó là do tôi ban cho, mà nó cũng như tôi không có trực hệ thuộc bất kì loài âm nhân nào nên thuộc loài giống tôi cũng không lạ. Xem ra tôi bắt đầu hình thành trực hệ âm nhân mới rồi.
Tôi quay lại Tạo Hóa, ánh mắt 10 phần lạnh lùng mà nhắc nhở. Tạo Hóa bất đắc dĩ gật đầu, tay vung 1 cái mở ra giữa không gian 1 cánh cổng. Tôi liếc nhìn cô ta 1 cái, kéo Akaitsuki đi vào cánh cửa. Tạo Hóa thở dài bay vào người tôi, bỏ Hủy Diệt bơ vơ. Mà hắn một mình quen rồi,mặc hắn đi.
----------* * *----------
Tôi và Akaitsuki ra khỏi cổng không gian vào lúc gần đến giờ về, địa điểm tại cổng trường. Xem ra là Tạo Hóa cố ý để chúng tôi xuất hiện ở đây. Tiếng chuông ngay lập tức vang lên, tôi chép miệng thầm nghĩ sao mà đúng lúc thế. Tôi lẳng lặng đi ra từ cổng, theo sau là Yune. Tôi búng tay, một tia sáng bay đến trước mặt Yune. Mắt cô ta sáng lên, liền kéo tôi đi theo tia sáng đến phía tôi.
-Lâu lắm mới gặp lại cô, Ketsueki.
Tôi cười nhạt, quay qua tôi mà nói:
-Ngươi muốn làm gì thì làm đi.
Tôi gật đầu với tôi, bẻ tay. Tôi quay đi, để mặc cho Akaitsuki tò mò nhìn thứ bạo lực trước mặt. Sau 5 phút xả đạn, tôi được tôi hóa thành hư vô. Nhìn quanh vài vòng để chắc chắn không ai thấy, tôi nói với Yune:
-Cô đi đâu thì đi đi. Tôi về đây.
-Khoan đã.
-Cái gì nữa? -Tôi chán nản quay đầu lại, ném cho cô ta con mắt đe dọa.
Yune rùng mình, gượng cười nói:
-Không có gì. Cô đi tiếp đi.
-Cô rỗi hơi thật.
Xem ra cô nàng Yune này rất ghen tỵ với Akai -chan. Cô còn không biết tình cảm người ta dành cho cô sao, Ketsueki? Tạo Hóa cười cười
Tôi cảnh báo Tạo Hóa đừng ồn ào, lại nhìn qua Yune. Yune im lặng, nhưng ánh mắt tỏ rõ sự tiếc nuối. Tôi mặc xác cô ta đi thẳng về nhà.
----------* * *----------
Nhà của tôi ở thế giới này là 1 ngôi biệt thự rộng lớn. Quanh biệt thự trồng nhiều hoa, bài trí cũng rất trang nhã. Hiện tại mẹ tôi đang ngồi trong vườn nhâm nhi tách trà. Bà là người phóng đãng, thích hưởng cuộc sống an nhàn. Nhưng tuyệt đối bà không phải loại đàn bà vô dụng chỉ biết ngồi ở nhà mà hưởng thụ. Tôi rẽ mái tóc của Akaitsuki che đi con mắt xanh của nó, cắt bớt 1 phần tóc thừa rồi dẫn nó vào trong. Tôi vừa bước vào, các cô hầu gái đang làm việc đồng loạt dừng lại, chào tôi một tiếng:
-Tiểu thư đã về.
Tôi cũng chỉ gật đầu cho qua, đi thẳng về phòng. Vì cái tính lạnh hơn cả băng, thờ ơ đến nỗi thành cao ngạo của tôi nên cho dù là tôi rời đi các cô hầu gái cũng vẫn nhìn theo. Thì cũng tại tôi dắt theo Akaitsuki thôi. Bình thường tôi có cái gì cũng không quan tâm, bạn bè cũng không có. Lần trước Yune tới đủ khiến bọn họ 1 trận ngạc nhiên xì xào bàn tán cả tuần rồi, giờ dắt về cả 1 cô bé nhỏ nhắn đáng yêu như Akaitsuki thì sao lại không gây chú ý cơ chứ!?
-Ketsueki, con lại đây một chút.
Người mới nói là mẹ của tôi. Bà cũng thường hay gọi tôi lại sau khi tôi đi học về để hỏi han vài thứ chuyện. Dù sao thì đối với bậc làm cha mẹ, con gái không hòa đồng mà lại còn như bị tự kỉ thì ai mà chẳng lo lắng. Thế nên hỏi han trò chuyện hay quan tâm nhiều một chút sẽ tốt hơn. Thường thì câu hỏi của bà tôi cũng chỉ trả lời là không biết hoặc không rõ nữa. Lần này bà hỏi về Akaitsuki. Tôi cũng không nói gì nhiều, chỉ nói nó là trẻ mồ côi và có tên là Akaitsuki.
Tôi cũng đã nói qua, vì là con một nên tôi rất được cưng chiều, muốn làm cái gì cũng không bị cấm. Chỉ là không được làm mấy thứ nguy hiểm mà thôi. Được cưng chiều quá cũng không tốt. Tính ra thì tôi cũng đã trên trăm tuổi, mấy cái loại tình cảm yêu thương của bố mẹ dành cho cũng thấy khó chịu một chút, nhưng không để tâm là được. Vì cái sự không quan tâm của tôi, nên bố mẹ tôi cũng có chút lo lắng. Nhưng cũng như đã nói trên, tôi muốn làm gì cũng không bị cấm nên bố mẹ cũng không nhắc nhở việc tôi phải hòa đồng hay gì khác. Có lẽ là lo đối với họ tôi cũng không thèm quan tâm. Thế nên khi tôi tỏ ra quan tâm một chút đến Akaitsuki, đặc biệt là cộng với tình cảnh được bịa đặt hết sức thảm thiết của tôi dành cho nó, thì Akaitsuki ngay lập tức chiếm được cảm tình của mẹ tôi.
Mẹ tôi trước tiên lo lắng về vấn đề bố mẹ ruột của Akaitsuki, hỏi han nhiều về cái này. Đoán trước được nên tôi cũng có dặn dò một chút với Akaitsuki, bảo nó nếu có hỏi tới thì cái gì cũng nói không biết, chỉ cần nói là tên Akaitsuki, mồ côi bố mẹ vì một vụ hỏa hoạn và không có người thân khác là được. Mồ côi vì hỏa hoạn thì chắc chắn là bố mẹ đều chết rồi. Vốn tôi chỉ muốn giữ Akaitsuki vài ngày rồi tính tiếp, không ngờ mẹ tôi lại quá quý nó. Bà nhìn tôi, mỉm cười nói:
-Từ giờ thì Akaitsuki là em gái con rồi, Ketsueki. Mẹ sẽ nhận nuôi con bé
Tôi giật mình nhìn qua. Nói thật luôn đó hả? Và mẹ tôi gật đầu chứng minh những gì bà nói là thật.
Nhận nuôi? Vậy... Akaitsuki là em gái của tôi sao?
----------* * *----------