Chết Trong Mơ

Chương 21: Chương 21: Phiền phức




Tôi lười biếng tựa lưng vào ghế, một chân gác hờ lên bàn đẩy chiếc ghế lên chỉ còn lại 2 chân trụ dưới đất. Nói chuyện gì mà lâu vậy chứ, chẳng qua chỉ là hỏi han một chút về Akaitsuki thôi sao? Mẹ tôi bà ấy cũng thật kiên nhẫn, hỏi cái gì con bé mặt cũng lạnh ngắt trả lời không biết mà cứ hỏi mãi. Tôi chán nản đẩy ghế đứng dậy, đi thẳng về phòng.

-Con về phòng đây.

-Ketsueki...

Akaitsuki vội vã chạy theo nắm tay tôi. Mẹ tôi mỉm cười, cũng là để Akaitsuki rời đi. Tôi nhìn Akaitsuki. Nó từ trước tới giờ hễ có cơ hội thì lại bám lấy cánh tay của tôi, xem ra nó ỷ lại vào tôi quá rồi. Tôi cũng không rút tay ra, để mặc kệ nó. Điều này đã thu hút không ít sự chú ý. Bình thường chỉ cần nhìn thôi là đủ để nhận cái nhìn lạnh ngắt của tôi rồi, đừng nói là nắm tay.

Tôi dắt theo Akaitsuki về phòng. Còn bé tò mò nhìn quanh, vẫn không buông tha cho cánh tay của tôi. Tôi rút tay ra, đi lại mở cửa sổ. Khi tôi quay lại, mặt Akaitsuki đã muốn khóc. Tôi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Con bé không nắm tay tôi nữa, chỉ hỏi:

-Ketsueki... không thích... Akai...

Tôi thở ra một hơi, nghiêm túc nhìn Akaitsuki căn dặn:

-Akai, chúng ta nguyên bản là âm nhân. Bây giờ cũng vẫn là âm nhân, là âm nhân dung hợp âm dương. Chúng ta là một loài máu lạnh. Chúng ta chính là thứ mang lại bóng đêm, thế nên không được phép khóc. Chúng ta mạnh mẽ hơn bất kì loài nào, vì ma thuật của chúng ta không có giới hạn, thế nên không được phụ thuộc quá nhiều vào kẻ khác. Hiểu không?

-Akai không khóc... Akai biết tự lập...

Akaitsuki chớp chớp mắt, nước mắt trôi ngược lại không chảy xuống. Nó lại nắm tay tôi. Tôi thở dài 1 tiếng, xoa đầu con bé làm nó thích thú cười. Mai là mẹ tôi sẽ nhận nuôi con bé, xem như mọi chuyện đã ổn thỏa.

-Hóa ra đó là cô bé mà cô dẫn theo, Hắc tiểu thư.

Tôi cười nhạt, không nhìn lại cũng biết là kẻ nào.

-Kuraidesu, cậu rảnh rỗi quá nhỉ? Hôm nay cậu lại tự động ghé qua đây cơ đấy, dự trữ đủ máu rồi à?

-Cô đừng cứ gặp mặt là lại đùa tôi kiểu đó chứ, Hắc tiểu thư. Tại vì Yune không chịu buông tha cho tôi, cứ đi theo kể về một cô bé đáng ghét cứ bám theo cô. Nhưng tôi nghĩ cô bé cũng dễ thương đấy chứ.

Akaitsuki lạnh lẽo liếc nhìn Kuraidesu, vẫn không buông tay tôi làm hắn cười cười thêm vào 1 câu:

-Ánh mắt lạnh này của cô bé cũng giống cô lắm đấy.

Tôi cười nhạt đảo mắt nhìn quanh, hỏi:

-Yune đâu? Cô ta hẳn cũng tới chứ? Nếu không nói rõ chuyện này, ngày mai phiền phức không ít.

Kuraidesu ha ha cười. Từ không gian Yune bước ra, vẻ mặt giận dỗi. Tôi liếc cô ta một cái, lại chép miệng rời mắt đi. Không hiểu tại sao cô ta với Akaitsuki lại khó chịu như thế. Dùng ma thuật kéo 1 cái ghế lại gần giường, tôi ngồi xuống, kéo Akaisuki ngồi xuống giường. Cho dù đã thay đổi tư thế, nó vẫn bám lấy tôi.

-Nè, cô bé. -Yune tức tối lên tiếng. -Ketsueki là của ta, nhóc không có quyền gì đâu. Mau buông tay cô ấy ra.

Akaitsuki ngay lập tức thay đổi nét mặt, lạnh lùng liếc nhìn Yune:

-Ketsueki... của ta. Ngươi... không... tranh... với ta. -Hình như Akaitsuki còn chưa nói được thành thạo, nhưng 4 từ phía sau nó nói rất rõ ràng, con mắt đỏ cũng lóe lên hung dữ -Không! Có! Tư! Cách!

-Ngươi...! -Yune bị khí thế của Akaitsuki áp bức không nói được gì, chỉ đành uất ức lùi ra sau -Ta không bỏ cuộc đâu! Nhất định Ketsueki phải là của ta. Ngươi còn chưa biết nói, ta không thua ngươi đâu!

Akaitsuki mắt lạnh không rời đi. Từ trong người tôi một đạo ánh sáng màu vàng bay ra kèm theo một giọng nói trong suốt dễ nghe:

-Không được, Akai -chan. Ketsueki là của...

Tôi liếc một cái cảnh báo làm Tạo Hóa im bặt bỏ dở câu nói. Akaitsuki khó chịu quay lại, thấy Tạo Hóa thì vẻ mặt dịu xuống , lại tươi cười nắm lấy tay tôi.

-Nắm tay! Nắm tay!

Tạo Hóa cười như 1 đứa trẻ, nắm lấy cánh tay còn lại của tôi, nhưng là dạng linh hồn thể nên cô ta không cách nào chạm vào tôi được, bực bội khoanh tay. Có lẽ Akaitsuki biết thế nên không thèm tranh chấp với cô ta. Tôi thở dài, hỏi:

-Các ngươi muốn cái gì? Muộn rồi đấy, mau biến hết đi.

-Ketsueki... -Akaitsuki nhìn lên.

-Không nói Akai. -Tôi thêm vào.

-Khoan đã. Giải thích đi. Đây là ai? Cô nuôi 1 linh hồn trong cơ thể ư? Vậy mà đến chạm vào cô cũng không cho phép tôi. -Yune ức chế nói

-Tôi có nghĩa vụ giải thích cho cô sao? -Tôi liếc mắt nhìn qua.

-Hắc tiểu thư, tôi cũng rất muốn biết. -Kuraidesu lên tiếng -Thật khó để tin một kẻ như cô lại nuôi 1 linh hồn trong cơ thể đấy.

-Ai là linh hồn? Ta không phải linh hồn. Ta còn mạnh hơn các ngươi. -Tạo Hóa bất mãn.

-Nói xong thì các ngươi biến đi cho ta. -Tôi liếc mắt nhắc nhở Tạo Hóa

Hai người kia gật đầu. Tôi thờ ơ trả lời câu hỏi được đặt ra tận 2 lần:

-Là Thần Tạo Hóa.

Hai người kia nhìn qua Tạo Hóa, nghi ngờ. Tạo Hóa bực bội lớn tiếng:

-Nhìn cái gì? Chưa thấy Thần bao giờ à?

-Chưa thấy! Nhưng Hắc tiểu thư, Thần Tạo Hóa đây sao? Có chút không tin được... -Kuraidesu nheo mắt nhìn Tạo Hóa

-Tôi nói dối cậu làm gì? -Tôi ngáp dài 1 tiếng, trả lời. -Xong rồi thì đi đi. Ngày mai tôi không đi với mấy người, không cần tới tìm.

-Tôi có đến trường với cô kia mà -Yune lên tiếng bất mãn.

-Mặc kệ cô. Về đi là được rồi.

Kuraidesu cười ha hả, lôi Yune dung nhập vào không gian mà biến mất. Tạo Hóa nhìn lại, tôi liếc mắt lạnh làm cô ta vội bay lại vào người tôi. Tôi xoa đầu Akaitsuki, dẫn nó xuống nhà. Dù sao mấy ngày nay nó cũng chưa có tắm rửa ăn uống gì, cứ để nó làm quen với cách sống của con người đã.

----------* * *----------

Tôi mang giày vào, lại nói với Akaitsuki:

-Akai ngoan, ở nhà đi. Chiều ta về.

-Akai... đi ... Ketsueki...

-Akai, không được mềm yếu. Hôm qua ta đã nói gì? -Tôi nghiêm khắc nói với Akaitsuki

Akaitsuki hơi cúi đầu, buông tôi ra, nhỏ giọng lí nhí:

-Đi đường cẩn thận...

Tôi xoa đầu Akaitsuki, xách cặp đi. Vừa mới ra cửa thì cái bộ mặt không đánh không chịu được của Yune lại xuất hiện. Tôi liếc cô ta, bỏ đi trước.

-Từ từ đã, đợi tôi với. Tôi còn muốn biết cô bé kia cô tìm ở đâu ra, nó có lai lịch gì? -Yume gọi với theo.

Tôi không quan tâm đi thẳng, mặc cho Yune cứ lặp đi lặp lại câu hỏi mà không chán. Tôi thì không sao, nhưng Tạo Hóa trong thần thức của tôi nghe cô ta nói nhiều quá sinh ra tức giận liền bay ra. Tôi cũng chẳng để ý, đi trước mà không thèm quay lại nhìn lấy 1 cái. Tạo Hóa thấy vậy mới an tâm bay theo Yune xả giận mà quát:

-Ngươi im đi. Ta muốn ngủ một chút cũng không cho là sao? Nếu muốn biết thì hỏi ta này, Ketsueki có trả lời câu hỏi của ngươi bao giờ đâu mà hỏi. Nói cho ngươi biết, Akai -chan là con gái của Ketsueki đó.

Đang đi phía trước, tôi nghe được gần chút phun máu. Cái gì mà con gái? Tôi quay lại nhìn cô ta. Cô ta trưng trước mặt tôi con mắt ngây thơ kiểu như không phải là ta nói thật sao, có gì ngạc nhiên như vậy.

-Cô điên à? Ngại mình sống lâu quá hả?

-Khoan... Khoan đã. -Tạo Hóa vội phân bua -Cô nghe ta nói. Không phải sự tồn tại của nó là do cô ban cho sao? Vậy thì cô là mẹ nó đúng rồi còn gì.

-Quay về. -Ta tức giận liếc mắt, ra lệnh mà không nói nhiều như mọi lần.

-Không. Ta sao phải nghe lệnh cô? Đừng quên ta là T...

-Không về thì đừng trách. -Tôi ngắt lời bằng 1 cái liếc nhìn, con mắt đỏ như sáng lên.

Tạo Hóa không dám nói nhiều liền quay về. Tôi lạnh lùng liếc mắt nhìn Yune, không nói nhiều telepot(dịch chuyển tức thời) đi luôn tới trường. Tất nhiên tôi cũng chẳng dại mà bỗng nhiên hiện ra, tìm một chỗ kín đáo xuất hiện rồi đi bộ tới.

Lặng lẽ về chỗ ngồi bỏ mặc mọi lời chào hỏi như mọi lần, tôi vắt chéo chân mà ngồi nhìn ra cửa sổ. Không ai lại gần tôi, tôi thảnh thơi nhìn trời nhìn mây cho tới khi Yune lết xác tới. Tôi liếc qua 1 cái. Con mắt cô ta hơi đỏ, có tơ máu. Xem ra mấy câu Tạo Hóa nói với cô ta đả kích không nhỏ. Mà có gì liên quan đến cô ta đâu nhỉ? Chúng tôi đâu có quan hệ gì.

-Này, cô bé đó...

Cô ta chưa nói hết câu, tôi đã quay đi, tỏ rõ ý không trả lời. Yune bực bội ngồi xuống cạnh tôi, vứt chiếc cặp lên bàn và mặt mày thì khó chịu. Tôi ngáp dài 1 tiếng, vươn vai rồi lại tiếp tục hướng mắt ra ngoài. Bỗng nhiên Yune đập bàn 1 cái Rầm!!! rồi đứng dậy. Tôi cũng không có quan tâm, không thèm liếc lấy một cái. Cô ta nắm tay tôi kéo đi trước mấy chục đôi mắt kinh ngạc thán phục. Đảm bảo năm nay cô ta trúng giải người dũng cảm nhất năm do lũ người trong lớp tôi tổ chức.

Để Yune kéo tôi ra khỏi bản khoảng 1,5 mét, tôi đứng lại mặc cho vẻ mặt uất ức của cô ta hướng về phía tôi. Cô ta vẫn kéo, tôi đẩy nhẹ làm cô ta ngã xuống khiến cho đống bàn ghế theo hiệu ứng domino đồng loạt ngã rạp. Tôi phủi tay như thể vừa làm một việc dơ bẩn và quay về chỗ ngồi. Thế mà, cái con dơi gì đang xảy ra, cô ta lại còn dám nắm tay tôi kéo lại.

Chép miệng vài cái, tôi nhìn ra những đôi mắt đang vô cùng kinh ngạc và thương hại hướng phía Yune. Cô ta kéo tôi đi, tôi định chống lại thì Tạo Hóa lên tiếng:

Cô ngồi một chỗ làm gì chứ? Cứ đi theo cô ta đi. Cô ta cũng chẳng làm gì được cô. Cùng lắm là âm giới vĩnh viễn thiếu đi 1 kẻ ăn giấc mơ thôi.

Tôi thôi phản kháng, lại ngáp dài 1 tiếng mặc cho Yune lôi đi. Chúng tôi đi đến đâu, ánh mắt đổ vào đến đó. Ai bảo tôi nổi tiếng quá làm gì!? Xem ra chết như thế chưa đủ, cần phải giết thêm vài chục tên nữa. Chỗ này còn đông người quá mà.

Khó khăn lắm thì Yune mới tìm được 1 chỗ vắng người. Mà nếu không phải tôi liếc mắt đe dọa mấy người bám theo thì đời nào tìm thấy chỗ vắng. Cô ta thở như thể vừa chạy một vòng quanh Trái Đất, lại nhìn tôi. Tôi nhìn trời nhìn mây hỏi:

-Nói gì nói nhanh đi.

-Cô với con bé đó có phải...?

-Ừ, như Tạo Hóa nói vậy đó. Vậy đi, tôi về.

Nói xong tôi quay người định đi. Yune lại kéo tay tôi.

-Cô nghe tôi nói hết đã.

Tôi bất đắc dĩ quay người lại, nhìn cô ta và khoanh tay trước ngực.

-Cô có 30 giây. Nói đi.

-Tôi muốn cô giải thích rõ ràng vấn đề này. Sao cô lại có... Ý tôi là sao sao con bé đó là con gái cô được chứ!?

Chép miệng, tôi kể sơ qua câu chuyện bằng một câu dài khoảng 45 hay 45 từ gì đó rồi quay đi định về. Yune lại kéo tay tôi. Tôi thật sự rất là bực bội rồi đó nha.

-Cô thấy mình tồn tại lâu quá nên chán muốn biến mất phải không? Dạo này tôi dễ dãi với cô quá rồi nhỉ!?

Yune thả cho tôi đi. Tôi hừ lạnh, không quên ném cho cô ta một cái nhìn mang tính chất ghét bỏ. Cô ta phiền phức chết đi được.

----------* * *----------

Mấy ngày sau tôi cũng không thấy Yune nữa, hình như lại trốn trong mơ rồi. Sau đó tôi cũng ít đi giết người hơn, thường ở nhà với Akaitsuki. Akaitsuki hiện giờ nói cũng đã rành rọt, công còn phải ghép từng từ với nhau nữa. Mẹ tôi không cho con bé đến trường, bởi vì nó không biết gì cả. Vì vậy bà đã thuê gia sư đến nhà dạy cho nó. Phải nói Akaitsuki học rất nhanh. Trong một ngày, nó đã biết qua các kiến thức cơ bản của lớp 1, lớp 2 và lớp 3.

Hầu hết thời gian không có tôi, Akaitsuki đều dùng để học hỏi xung quanh. Nó chỉ mới được sinh ra, tất nhiên cái gì cũng không biết. Nhớ hồi mới được tạo ra, tôi cũng vậy thôi. Nhưng tôi không giống nó. Nơi tôi sinh ra toàn mùi tanh của máu, là nơi mà con người vẫn gọi là địa ngục. Nó được tạo ra bằng tế bào, trong khi tôi lại được tạo ra bằng ác mộng và nỗi ám ảnh. Nhưng mà xuất phát từ đâu không quan trọng. Tôi là người không quan tâm quá trình, chỉ chú trọng kết quả. Mà, có nhiều khi kết quả ra sao tôi cũng chẳng thèm để ý nữa là. Tồn tại qua mấy trăm năm, tôi cái gì có thể không biết chứ?

Giờ tôi đang ngồi vắt vẻo trên 1 cành cây cao thật là cao trong vườn hóng gió mặc cho mấy cô hầu gái cùng mấy người bảo vệ kêu ầm ỹ ở dưới gốc cây. Akaitsuki đang học trong phòng của nó. Nếu không phải tôi bảo nó cứ làm thứ cần thiết đi, tôi chẳng đi đâu mà sợ, thì nó đã leo lên đây chơi với tôi rồi. Mẹ tôi đã đi với bố tôi, hình như là có hẹn gì gì đó. Một trong hai người đó mà có ở đây để nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn là cái cây đi tong luôn rồi.

Tôi ngán ngẩm đưa mắt nhìn xuống dưới. Một chiếc xe đang đi vào. Về rồi, tôi xuống thôi. Bay từ trên cành cao xuống và đáp đất với 2 tiếng động nhẹ nhàng khi chân chạm đất, tôi thong thả vào nhà.

Có người tới tìm cô, Ketsueki. Cô chuẩn bị đi. Tiếng Tạo Hóa vang lên có chút không vui.

Tôi nhíu mày nhìn ra ngoài cánh cửa sắt ở thật xa ngoài kia.

Có người tìm tôi?

Liên quan gì? Tới tìm thì tôi phải tiếp chắc!?

----------* * *----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.