Chết Trong Mơ

Chương 24: Chương 24: Hôn ước




-Xong rồi, thưa tiểu thư.

Nghe tiếng nói tôi liền mở mắt, nhìn lại mình. Đừng nói đây là tôi nha. Nhìn gì kì quặc vậy? Bọn họ... bôi cái gì lên mặt tôi thế? Trông ngớ ngẩn chết đi được!

-Này các cô, -tiếng bà quản gia, hình như bà ta vừa từ phòng bên cạnh qua -tôi đã bảo là trang điểm nhạt thôi mà. Trang điểm như thế thể nào lát nữa tiểu thư cũng rửa đi cho mà xem.

Chậc, bà ta lại đoán được ý định của tôi rồi.

-Vâng, chúng tôi sẽ sửa lại.

Mấy cô hầu gái rối rít cúi đầu, lại đem khuôn mặt của tôi ra chơi. Bọn chúng...!

Bình tĩnh nào, không sao đâu. Chẳng lẽ cô định giết họ ở đây à? Tạo Hoá lên tiếng cản trước khi tôi nổi điên.

Tôi bực bội hừ một tiếng, tiếp tục ngồi yên. Khoảng 10 phút sau thì xong. Nhìn thì cũng không tệ...

-Ketsueki!!!

Tôi quay lại. Akaitsuki nhào tới, tôi nhíu mày. Nó tròn mắt nhìn tôi, cười tươi.

-Ketsueki xem Akai có đáng yêu không? Mọi người đều bảo Ketsueki sẽ khen Akai.

Tôi không trả lời mà chỉ xoa đầu Akaitsuki. Nhưng mà nó đúng là không đến nỗi, cũng có điểm đáng yêu đấy.

Mấy cô hầu gái đã khéo léo uốn xoăn nhẹ cho mái tóc nửa đen nửa trắng của Akaitsuki làm nó bồng bềnh. Họ cũng rất tinh ý chọn cho nó một bộ váy lolita đen đính mấy viên đá gì đó màu đỏ thần bí cực kì hợp với dáng bộ nhỏ nhắn xinh xắn của nó. Các phụ kiện vòng tay, dây cổ hay vớ giày vân vân và mây mây đều được làm vô cùng tỉ mỉ một màu đen rất hợp với váy. Đặc sắc nhất là chiếc cài tóc có mấy ngôi sao màu bạc như những ngôi sao băng.

Tôi xoa đầu Akaitsuki, bà quản gia cười cười nói với tôi:

-Tiểu thư thay đồ rồi xuống. Tôi dẫn tiểu thư Akaitsuki xuống trước.

Nói rồi bà ta dắt Akaitsuki đi thẳng xuống dưới trong khi tôi vẫn còn chưa kịp hiểu cái quái gì trong lời của bà ta. Mấy cô hầu gái giải thích cho tôi bằng cách cầm mấy bộ váy đen giơ lên trước mặt tôi. Khóe môi giật giật, tôi rất là cố gắng bình tĩnh để chấp nhận số phận của người tên là Ketsueki...

Rồi!!! Cuối cùng cũng xong!!!

Chuẩn bị thôi mà,có cần phiền phức vậy không?

Xem lại mình thì tôi thấy cũng không tệ. Một bộ váy đen có nhiều hoa văn ẩn và một đường hoa văn vàng dưới phần váy. Cổ thì có một cái mơ màu đen lớn với hai sợi dây nối liền với phần thân. Khoác bên ngoài để che bớt đi sự gợi cảm là một chiếc choàng lông đen nối nhau bằng một bông hoa trắng đính trước ngực. Dưới chân tôi mang đôi giày cao gót màu đen đính mấy viên đá xanh được làm cầu kì làm tôi cao lên không ít. Nhưng tôi không nghĩ mình cần chiều cao.

Mấy thứ phụ kiện như lắc chân hay vòng tay rồi dây chuyền,... đều được làm sắc sảo tinh tế khiến chúng đều toát ra một vẻ thật kì bí. Trên đầu tôi là một chiếc vương miện nhỏ đính đá xanh một cách tỉ mỉ đội lệch qua một bên. Mái tóc đen xen trắng thì vẫn vậy, chẳng qua buộc cao lên mà thôi. Cho dù buộc cao, tất nhiên là tôi còn chưa muốn có ai đó nhìn thấy con mắt xanh của mình để rồi hình của tôi nằm ở trang nhất trên tờ báo ngày mai.

Nhìn qua thì vậy, nhưng tôi vẫn thấy không thích. Thế này thì thà mặc bộ đồ phong cách Hắc tiểu thư của tôi còn thấy thoải mái hơn.

-Xong rồi, thưa tiểu thư.

Tôi nghe nói thì đứng dậy quay người đi thẳng xuống dưới nhà, đi ra ngoài cổng. Phía dưới, bố mẹ đang đứng với Akaitsuki đợi tôi cạnh chiếc xe hơi tới đen bóng loáng sang trọng. Mẹ nhìn tôi, cười với ánh mắt mang ý khen ngợi. Tôi chán ghét hừ một tiếng, mở cửa xe bước vào rồi thô bạo đóng một cái rầm. Mẹ cười cười, mở cửa bước vào xe. Akaitsuki vào ngay sau đó, chiếm chỗ ngồi cạnh tôi. Bố cũng lên xe, và ông tài xế bắt đầu cho xe chạy. Tôi chống tay, nhìn thành phố sáng đèn qua cửa xe, gió thổi làm mái tóc che con mắt bay bay.

Xe dừng lại tại một nhà hàng rộng lớn và sang trọng. Nhìn qua cái nhà hàng đèn đóm sáng trưng, tôi thật rất muốn nằm trong xe ngủ luôn một giấc rồi về cho khỏe xác.

-Đi thôi, con gái.

Mẹ tôi đứng bên ngoài, gọi. Tôi rất không cam tâm mở cửa bước ra. Bố mẹ dẫn tôi và Akaitsuki đi qua mấy lần cầu thang, rẽ trái rẽ phải đến nhức đầu rồi dừng lại tại một căn phòng lớn. Bố tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, tất nhiên là cửa mở ra không cần bàn cãi.

Một cảnh tượng đông đúc đến ngộp thở, mà quên, tôi đâu có thở. Phải nói là đông đến choáng váng mặt mày. Tạo Hóa thích thú lên tiếng:

Hóa ra đây là tiệc tùng. Nóng hơn là ta tưởng

Tôi khinh thường hừ một tiếng, đi vào trong.

Để tránh sự chú ý từ người khác vì tôi vô cùng hiếm khi xuất hiện tại các bữa tiệc của giới thượng lưu -thật ra thì từ năm 7 tuổi tôi chẳng còn tham gia nữa -tôi nhanh chân rời khỏi đội ngũ rồi lẩn vào đám đông. Mẹ tôi sợ Akaitsuki đi lung tung nên nắm tay nó, thế nên nó không bám theo tôi được.

An toàn trốn thoát, tôi đến gần các bàn tiệc. Tôi chẳng ham ăn uống gì, nhưng bàn tiệc thường được kê ở gần cửa sổ nơi khuất bóng và ít ai để ý đến những thứ quanh bàn tiệc. Tôi đứng gần cửa sổ với rèm cửa đỏ quý phái, tùy tiện đưa tay lấy một ly rượu. Theo tuổi của Ketsueki tôi thì chưa được uống rượu, nhưng tôi thèm vào quan tâm tới thứ đó! Tính lại cho đúng thì tôi bao nhiêu tuổi? Chẳng qua con người ngu xuẩn không thể nào hiểu được mà thôi!

Tay đong đưa ly rượu trong tay, tôi nhìn qua xung quanh. Tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương phát ra mặc dù không êm tai như những tiếng rên la thảm thiết, nhưng cũng đủ làm tôi thấy thoải mái. Phía trên sân khấu, tôi nhìn không rõ và không mấy để tâm, nhưng hình như đang đứng trình bày cái gì gì đó là bố mẹ tôi, còn có Akaitsuki. Xung quanh, một số người cười nói vô cùng giả tạo để tạo mối quan hệ làm ăn. Không ít cô tiểu thư đanh đá đứng quanh một chàng thiếu gia nào đó. Lại có vài người như tôi, lựa chọn im lặng. Thế nhưng vẫn thật ồn ào, cái lũ ô hợp này...!

Tôi nhíu mày tựa lưng vào tường, mắt nhìn ra ngoài trời. Đêm không trăng, ánh sao như sáng hơn mọi ngày vì thiếu đi ánh trăng. Tôi cười nhạt. Ở âm giới mà thấy được cảnh này thì hơi lạ đó. Vì mặt trăng đỏ là mặt trời của âm nhân mà.

Ở đó hả? Chỉ có đêm, không có ngày. Chỉ có trăng, không có sao. Chỉ có chết, không có sống. Chỉ có máu, không có nước. Chỉ có tàn nhẫn, không có nhân từ. Nơi đó, mới chính là thế giới. Nơi đó, mới là nơi tôi thuộc về. Một sự tồn tại đầy máu tanh với những tiếng cười điên loạn đến rợn người và những tiếng rên la thảm thiết thật êm tai. Một sự tồn tại không bao giờ được phép buông lỏng nếu còn muốn tồn tại. Một sự tồn tại phải dẫm đạp lên những kẻ khác để tiến tới. Tồn tại như vậy mới thú vị, như vậy mới là sống. Đúng! Là cuộc sống của những kẻ chưa bao giờ sống!

Khi nói về thế giới xinh đẹp của mình, tôi không khỏi nở một nụ cười nhạt khi nghĩ tới một ngày nào đó nó sẽ là của tôi. Đúng vậy, người sinh ra tôi, người mà tôi luôn lấy làm mục tiêu tiến tới, cũng là kẻ thù của tôi. Tôi sẽ tiêu diệt ông ta, và trở thành người nắm quyền lực. Ôi, quyền lực luôn là thứ làm lòng người say đắm, cho dù là người không sống.(*)

Hài lòng với suy nghĩ của mình, tôi nâng ly rượu. Không biết rượu của con người có khác rượu từ máu của âm nhân chúng tôi không nhỉ?

-Này, cô em. Nhìn em không có vẻ là đã đủ tuổi uống rượu. Trẻ con không nên động vào những thứ đồ có hại này.

Một ai đó nắm tay tôi cản lại. Tôi nhíu mày khó chịu. Là tên nào lại đi lo chuyện bao đồng thế?

Tôi nhìn lên. Đó là một chàng trai, vẻ ngoài thì đúng là lớn hơn tôi thật. Anh ta có vẻ ngoài tuấn lãng, không biết là đã hút hồn biết bao nhiêu cô gái rồi. Mà khoan, để đếm thử. Tôi nhìn ra phía sau anh ta, không khỏi ngẩn người. Chừng này phải đến mấy chục cô chứ chẳng chơi...

Thấy tôi ngẩn ra, anh ta đắc ý nói:

-Anh biết anh rất hấp dẫn, nhưng một tiểu thư xinh đẹp như em không nên ngẩn người như thế chứ.

Tôi thu lại biểu cảm khuôn mặt, liếc nhìn anh ta, lạnh giọng khinh thường nói:

-Anh ảo tưởng quá rồi, đồ hạ cấp. Người như anh mà xứng để nói chuyện với tôi sao?

Nói rồi không để anh ta kịp cản, tôi uống ly rượu rồi để nó xuống bàn. Thưởng thức mùi vị không hề thua kém rượu ở âm giới, tôi liếc con mắt thách thức nhìn người vừa cản tôi. Phải nói là sống đến cả ngàn năm, đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với tôi như vậy đấy. Thú vị thật...!

Anh ta nhìn tôi, kì quái. Chắc là do từ trước giờ chưa từng có ai nói chuyện với anh ta như vậy. Có lẽ cả hai chúng tôi đều thấy đối phương thú vị.

-Chưa từng có ai dám nói chuyện với anh như vậy. Em thú vị lắm, cô bé.

Đấy, tôi nói có sai đâu nào!?

Tôi cười lạnh, khinh thường quay mặt đi. Động tác này của tôi thể hiện rõ câu nói trước: Anh không đủ tư cách nói chuyện với tôi.

-Em...! -Anh ta tức giận, nói không hết câu.

Tôi bỏ rơi anh ta, không nhận ra trên khóe môi từ lúc nào đã nở một nụ cười nhạt mang tính chất tổng hợp của khinh thường, thú vị, lạnh lùng, tàn nhẫn, ghét bỏ, thích thú,... đủ các loại. Cái nụ cười chết người trăm năm xuất hiện một lần này của tôi, đừng nói là thứ con người hạ đẳng, âm nhân cũng không thiếu kẻ chết mê chết mệt. Tôi không hề phóng đại, vì hình như lần cuối tôi nở nụ cười này là lúc san bằng khu vực đồng bằng phía tây của địa ngục vào khoảng 150 năm trước. Lúc đó thì bao nhiêu người cõi âm bốc hơi có lẽ tôi chẳng cần phải nói nữa nhỉ...!?

Sự ồn ào ở đây thu hút không ít ánh mắt. Không phải do tôi hay do chàng trai lạ mặt này, mà do lũ con gái sau lưng anh ta. Đúng là một đống rác rưởi ô hợp!

Tôi vốn không thích sự ồn ào, nhưng tôi cần quan tâm sao? Có nhiều tiếng xì xào bàn tán vang lên. Không ít người đứng nhìn chỉ trỏ lung tung.

-Đó không phải là thiếu gia của nhà Akimoto sao?

-Có việc gì thế?

-Hình như cô bé kia là tiểu thư nhà Shinigami thì phải?

Tôi ngáp dài buồn chán. Chỗ yên tĩnh bị phá rối rồi. Cái đám nhiều chuyện này...!

-Hóa ra em là tiểu thư nhà Shinigami. Bảo sao em lại kiêu ngạo như thế. -Anh ta đột nhiên cười

Chắc anh ta đoán ra rồi. Dù sao gia đình tôi cũng không phải là một thế lực cạnh tranh nhỏ, ai lại muốn gây xích mích làm gì.

Có ai đó kéo tay tôi. Tôi quay lại. Là Akaitsuki. Nó trốn được rồi à? Mà khoan, hình như nó đứng trên sân khấu cơ mà!?

Tôi nhìn lên sân khấu, lúc này chẳng còn ai. Tiếng nhạc hình như cũng đã đổi, có điều vẫn là một giai điệu nhẹ nhàng sang trọng phù hợp cho một bữa tiệc của giới thượng lưu. Có gì đó không đúng...

Tôi quay lại và thấy mẹ tôi. Hóa ra là bà dẫn Akaitsuki đến đây. Bà đang nói chuyện gì đó với cái tên thú vị dám nói chuyện với tôi như nói với một con nhóc chưa hiểu chuyện kia. Nếu như để Yune hay Kuraidesu thấy cách anh ta nói chuyện với tôi, tôi dám chắc ngày mai anh ta chỉ còn là cái xác không hồn.

Không cần nói tới chúng. Ta mà ra tay được thì đảm bảo hắn chết không nổi đâu. Ta sẽ hành hạ hắn, làm cho hắn sống không bằng chết Giọng nói đằng đằng sát khí của Tạo Hóa vang lên.

Tôi cười nhạt, không đáp lời. Mẹ quay qua tôi sau khi đám đông đã thôi bàn tán. Mẹ cười nhìn tôi và người kia.

-Hai đứa đã gặp mặt rồi à?

Anh ta liếc nhìn tôi, nở một nụ cười rồi gật đầu nói với mẹ tôi:

-Vâng. Cháu cũng không ngờ cô ấy lại là con gái cô.

Đám con gái đằng sau anh ta la hét ầm cả lên. Tôi nhăn mặt khó chịu. Tôi chỉ muốn yên ổn tồn tại qua bữa tiệc này thôi mà, sao cũng khó khăn vậy chứ!? Sau bữa tiệc này, tôi sẽ phá nát tất cả các nhà hàng, giết toàn bộ các đầu bếp. Nói chung là bất chấp thủ đoạn để hai chữ tiệc tùng sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế gian.

Mẹ nhìn khuôn mặt khó chịu của tôi, cười dịu dàng.

-Con gái, con cũng không còn nhỏ, bố mẹ đã định trước cho con hôn ước rồi. -Mẹ cười nói

Tôi không tỏ ra ngạc nhiên hay phản đối như mẹ tưởng tượng. Nhưng câu nói của tôi mới làm bà không biết nói gì.

-Cái hôn ước đó..., là gì vậy?

Lời tôi vừa nói ra, không ngờ Tạo Hóa cười sặc sụa. Tôi nhíu mày.

Cô nói cứ như ngây thơ lắm vậy

Sao vậy? Tôi không khỏi ngẩn ra Cái thứ đó phổ biến lắm sao?

Tạo Hóa nghe nói lại càng cười lớn. Tôi chẳng hiểu gì cả. Bộ vui lắm à?

----------* * *-----------

(*) Nhấn mạnh là chết và không sống là hai định nghĩa gần giống nhưng khác nhau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.