-Thật ra, ngay từ khi cô được tạo ra thì ta đã theo dõi cô rồi. Những ngày đầu tiên cô nhận nhiệm vụ từ Tử Thần, ta luôn muốn cản cô. Nếu là người, cô sẽ có tình yêu. Đây là một kích trí mạng với âm nhân, vì con người luôn rất mềm yếu về cảm xúc. Đó có lẽ cũng là lí do Tử Thần không muốn bất kỳ âm nhân nào thành công dung hợp âm dương. Cô có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Lúc đó cô muốn giết ta, nhưng cho dù cô có thật sự ra tay thì ta cũng sẽ không chết. Đây là sự bất tử của Thần, thế nên ta đã thách thức cô.
-Kuro cũng là một trường hợp tương tự. Ta muốn làm quen với Kuro hơn, vì nó có một hạt ước mơ. Nhưng không ngờ con bé đó bị cô giết. Ngay từ đầu, ta đã để thiên sứ xuống để cứu rỗi Kuro, nó có thể đi theo ánh sáng. Nhưng không ngờ nó lại muốn theo cô, có lẽ vì quyền lực đã ám ảnh nó, và vì nó muốn đánh bại cái gọi là chị gái.
Ánh mắt Tạo Hóa đầy hoài niệm. Tôi hơi suy nghĩ. Tất cả những chuyện này đều có liên kết với nhau. Như vậy chắc chắn việc Thần thuật xuất hiện cũng có liên quan. Tôi cười nhạt.
Mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đây...!
Cánh cửa của căn phòng đã hiện trong tầm mắt. Tạo Hóa quay về trong người tôi, biến mất không còn dấu vết. Tôi nhíu mày không hiểu, nhưng con không nghi nhiều đẩy cửa bước vào trong.
Lúc trước tôi từng có quan điểm mà tôi cho rằng là sai lệch về căn phòng của Kurt. Tôi nghi người mưu mô như nó thì căn phòng có lẽ cũng không đến nỗi khó nhìn. Nhưng bước vào đây thì tôi mới thấy khó nhìn là vẫn còn nhẹ chán...
Màu hồng...
Đúng đó, không nhầm đâu. Chính là màu hồng. Tôi ghét màu này nhất, dù nó có chút giống màu đỏ. Và cái từ xinh xắn hay dễ thương có lẽ thích hợp. Căn phòng như căn phòng công chúa với gấu bông phía dưới chiếc giường lớn và mấy chiếc tủ có hoạ tiết hoa dịu dàng. Vài bình hoa rải rác quanh phòng, không gian này như tách biệt một thế giới với địa ngục này.
Nhìn thì hơi gai mắt, nhưng nói thật thì cái lúc mà tôi vừa sống lại được mấy năm với cái tên Ketsueki và không biết về âm nhân thì căn phòng của tôi cũng tương tự thế này. Tôi biết là rất khó tin, nhưng là thật đấy. Thời đó tôi không chú ý xung quanh, hoạt động thì kiểu như cái máy lập trình sẵn nên mấy thứ như thế đều để cho người làm trong nhà lo. Mà suy nghĩ của bọn họ ấy à, thì con gái nên lạm dụng màu hồng, phải trang trí dễ thương, dịu dàng một tí. Sau này lớn lên, vì nhìn gai mắt quá nên tôi mới sửa nó lại đó chứ...
Ài, đi lạc đề rồi. Quay về căn phòng của Kuro. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, lướt măt tìm thứ mình cần: Cái lưỡi hái màu đỏ của Kuro.
Tôi tìm thấy nó lạc lõng nằm ở một góc. Căn phòng này không hợp với một thứ đồ như lưỡi hái. Nó bị bỏ xó là phải.
Tôi lại gần, cầm lấy. Nhìn một chút, tôi thấy cái này hình như có chút không hợp lí thì phải...!?
Quay qua Akaitsuki đang đứng phía sau lưng, tôi đem lưỡi hái so một chút. Lưỡi hái thì cao hơn cơ thể một chút cũng không sao, nhưng cao hơn quá mức thì hơi bất tiện. Có thể dùng tự vệ tạm thời được, chứ dung làm vũ khí chính chắc là không dùng được. Đáng tiếc...
Một đám hạt đen nhỏ li ti xuất hiện quanh lưỡi hái, uốn éo quỷ dị. Tôi nhíu mày, quay ra phía sau. Ở đó có một cái áo chồng bay lơ lửng che cho một lần khói đen như tập hợp những hạt cát đen bay lơ lửng.
-Lâu lắm mới gặp, bố. -Tôi nói bằng giọng giễu cợt.
Tử Thần không chú ý lắm tới tôi. Ông ta nhìn Akaitsuki.
-Một hạt giống tốt. Có thể tạo ra rồi sao?
Dùng đầu ngón chân tôi cũng biết lão ta đang nói tới việc tạo ra một tồn tại. Tôi nhún vai.
-Mượn chút thành tựu của con người mà thôi.
Tạo ra tồn tại nào có dễ đến vậy. Bằng vào ma thuật hiện tại của tôi thì không nổi đâu. Thế nên biết được thì Tử Thần gật gù. Tôi nhướn mày.
-Có việc?
Chiếc lưỡi hái trong tay tôi biến thành một làn khói đỏ bay quanh Tử Thần.
-Thu hồi lại một món đồ. Có hứng thú với nó sao?
-Một chút. -tôi khẽ cười, lắc đầu -Nhưng nó không thích hợp.
Tử Thần im lặng, đôi măt đỏ lập lòe nhìn về chiếc lưỡi hái trong tay Akaitsuki. Đó là cái lấy được ở lâu đài dưới đấy biển, có sự xuất hiện của Thần thuật.
-Có thể là ta giúp được.
Tôi nhíu mày nhìn Tử Thần. Đôi mắt đỏ của ông ta nhìn về phía tôi. Tôi lo tìm trong chiếc áo choàng, nhưng ngoài đôi mắt đỏ thì chẳng có gì cả.
Tôi quay qua Akaitsuki, đưa tay. Nó đem lưỡi hái kia đưa cho tôi. Cầm trên tay rồi, nhưng tôi vẫn không đưa cho Tử Thần. Tôi đã có Hắc Khí, thứ này không hữu dụng. Mà đã không hữu dụng thì tôi chẳng giữ nó lại làm gì. Chẳng qua, nếu có thể thì Hắc Khí cũng cần tu sửa một chút...
Do dự một lát, tôi dứt khoát đem cả hai chiếc lưỡi hái giao cho Tử Thần rồi quay đi ra ngoài. Dù sao thì Hắc Khí cũng là của ông ta, để ông ta sửa thì tốt hơn. Hơn trăm năm không được sử dụng, nó sắp thành sắt vụn rồi. Đính chính lại thì nó cũng không làm bằng sắt, mà bằng hợp kim ma thuật của địa ngục.
Tôi chép miệng, dẫn theo Akaitsuki ra ngoài. Tử Thần nhìn theo chúng tôi, hai chiếc lưỡi hái chậm vào nhau tạo ra tiếng động vui tai. Rồi ông ta biến mất, cả cơ thể như tan vào không khí...
----------* * *----------
Tôi với Akaitsuki quay về dương gian. Ở chỗ này thờ gian hãy còn nhiều, và tôi rất không vui biết rằng thời gian tới bố mẹ tôi đều không ở nhà mà phải ra nước ngoài một chuyến. Tôi không chú ý đến lời do của họ, vì căn bản chẳng liên quan gì tới tôi cả. Cái làm tôi điên lên là hai ông bà mang theo Akaitsuki.
Hờ, đừng hỏi mấy cậu vô nghĩa kiểu như tại sao tôi không phản đối. Vì tôi phản đối nên Akaitsuki mới đi.
Chuyện là tôi không chấp nhận, nhưng hai ông bà già lại nhất quyết không chịu thỏa hiệp. Kể ra thì tôi cũng không khôn ngoan, đáng lẽ không nên cãi nhau với bọn họ. Vì cãi nhau nên tôi nổi nóng, tính tôi vốn không kiên nhẫn cho những chuyện thế này, và tôi là người rất độc đoán, không thích bị áp đặt. Akaitsuki hiểu chuyện, sợ tôi gặp rắc rối nếu giết người nên đồng ý đi. Cơ mà chỉ có vậy thôi thì cũng không đến mức làm tôi nổi cáu. Lúc trước cũng có lúc hai người đó đi ra Nước ngoài nên tôi sớm đã quen rồi.
Cái chính là hai ông bà kia để cho người làm nghỉ cả, để căn nhà trống trơn mà đuổi tôi qua nhà tên Orochi kia. Thề là nếu không phải có Tạo Hóa cản thì tôi nhất định đại khai sát giới, phá nát cái chỗ này.
Ngày thứ ba của kì nghỉ giữa hai học kì, sau khi ra sân bay thì tài xế lái xe đưa tôi đi tới nhà Orochi. Căn nhà cũng không tệ, chủ yếu là trong nhà ngoại trừ Orochi thì chi có em gái anh ta cùng một vài người làm.
Khi tôi tới, Orochi đã đứng chờ sẵn. Bên cạnh anh ta là một cô bé trạc tuổi tôi. Cô ta khá xinh xắn, vẻ mặt hờn dỗi không thèm nhìn tôi lấy một cái. Orochi thấy tôi nhìn cô ta, cười cười lên tiếng:
-Ket... À nhầm, Shinigami, đây là em gái anh, tên là Haruko. Con bị cùng tuổi với em, hi vọng hai đứa có thể thân với nhau.
Nói rồi anh ta liếc qua Haruko, ánh mặt nhắc nhở. Cô ta dùng dằng, đưa tay ra.
-Tôi là Akimoto Haruka, rất vui gặp mặt.
Haruko liếc nhìn tôi. Tôi cười nhạt trước biểu cảm vờ cao quý không đặt tôi vào mắt mà vì nghe lời nên đưa tay ra bắt tay với tôi của cô ta. Tôi đi thẳng vào nhà, chỉ để lại cậu nói ngắn ngủn:
-Shinigami Ketsueki.
Tôi bước vào trong, nhìn quanh một hồi thì Orochi tới gần.
-Chắc em không muốn ở cùng phòng với Haruko đâu, đúng không?
Tôi gật đầu biểu thị sự đồng ý.
-Anh biết mà, thế nên anh đi chuẩn bị phòng cho em. Ở tầng hai, phòng đấu tiên. Em lên phòng đi.
Tôi không nhiều lời, bước lên phòng. Vừa mới mở cánh cửa ra, tôi đã thấy máu nóng bốc lên đầu.
-AKIMOTO OROCHI! ANH CÚT LÊN ĐÂY CHO TÔI!!!