-AKIMOTO OROCHI! ANH CÚT LÊN ĐÂY CHO TÔI!!!
Được tôi nhớ tên chính là vinh hạnh tám đời của Orochi rồi, đừng nói tới đem cả họ tên ra gọi. Tôi còn chưa lôi mười tám đời tổ tiên nhà anh ta ra mà hành hạ đã là quá nhân từ.
Nghe tiếng của tôi, Orochi hí hửng chạy lên.
-Sao? Rất dễ thương đúng không? Rất thích đúng không? Haruko rất muốn nhưng mà anh chỉ dành căn phòng này cho riêng em thôi đấy! Không cần cảm ơn anh.
Phía sau Orochi, Haruko đưa ánh mắt uất hận nhìn tôi. Tôi trực tiếp hóa cô ta thành không khí, bước tới khuôn mặt bệnh hoạn của Orochi, đưa tay nắm tai anh ta lôi tới trước cửa phòng rồi giơ chân đạp thẳng anh ta vào trong phòng.
-Akimoto Orochi, từ ngày hôm nay anh ở phòng này cho tôi. Nếu như anh dám bước vào phòng khác ở, tôi chặt chân anh!
Orochi nhìn quanh căn phòng. Màu hồng, và bài trí dễ thương...
-Không được, Ke... Shinigami! Đây là phòng con gái, anh làm sao...
-Anh không thể vậy mà bắt tôi ở trong này? -tôi trừng mắt.
-Cái đó không giống nhau. Em là con gái mà!
-Vậy để tôi tìm cách làm cho anh thành con gái! -tôi nheo mắt.
Orochi nuốt nước bọt, nhưng ánh m mắt rõ ràng nhìn tôi nói rằng không tin. Tôi lười giải thích, quay lưng bước sang phòng bên cạnh.
-À, anh cũng đừng sửa lại cách bài trí. Nó đáng yêu như vậy dỡ bỏ kể cũng phí.
Orochi hoàn toàn bất lực. Tôi bước qua phòng bên cạnh. Vừa cất bước, tôi đã nghe tiếng của Haruko:
-Shinigami Ketsueki, cô lấy quyền gì mà nói chuyện với onii -san của tôi như vậy? Cô mau xin lỗi anh ấy đi!
Tôi chậm rãi quay lại, nhìn thẳng vào mắt Haruko.
-Từ trước đến giờ tôi chưa từng xin lỗi ai cả. Anh ta lấy cái gì mà muốn có cái quyền lợi đó?
-Cô...! -Haruko giận tím mặt. -Cô là đồ ngang ngược. Anh tôi đã có lòng tốt chuẩn bị phòng cho cô. Mà rõ ràng chúng tôi mới là chủ nhà, hành động của cô...
-Bởi vì hai người là chủ nhà nên cô mới có thể đứng đây nói chuyện. -Tôi nhướn mày, ngắt lời. -Mà ai bảo anh ta lên kế hoạch với bố mẹ tôi, đuổi tôi qua đây.
-Cô còn dám nói chuyện với tôi như thế!
-Thì đã sao? Tôi nói chuyện với cô đã tốt với cô lắm rồi. -Tôi ngắm móng tay, thờ ơ nói.
-Cô là cái đồ không biết tốt xấu! Cô đã ở nhờ mà còn...
Ánh mắt tôi sắc lạnh liếc qua làm Haruko giật mình im lặng. Tôi khinh thường hừ một tiếng.
-Cô tưởng chỗ này của cô tốt lắm sao? Đừng nghĩ bố mẹ tôi bỏ tôi ở đây thì tôi không có chỗ đi. Chỉ cần cô làm chứng là cô đuổi tôi đi để tránh phiền phức thì tôi đi ngay.
-Cô...! -Haruko tức giận, lại mở miệng.
-Em im đi, Haruko. Chúng ta là chủ nhà, vậy thì phải tiếp đón khách chu đáo. -Orochi đen mặt nói.
Tôi đưa ra ánh mắt đồng tình, ngáp dài, quay lưng giơ tay vẫy vẫy.
-Vậy đi, hai người cứ ở đó nói chuyện tình cảm, tôi đi đây.
Nói rồi tôi quay lưng đi vào phòng bên cạnh, để mặc Haruko đang nổi điên và Orochi đứng ngớ người.
Cô đúng là xấu tính! Tạo Hóa cười khúc khích.
Tôi không đáp lời Tạo Hóa, đóng cửa phòng và nhìn quanh. Căn phòng này lấy màu chủ đạo là màu xám, có phần cũ kĩ u ám. Hình như là đã lâu không dọn dẹp rồi nên đồ vậy trong phòng bám một lớp bụi dày. Tôi gật gù.
Vung tay đem bụi bẩn quét qua một lần bằng ma thuật, tôi mở cửa sổ đổ hết bụi xuống dưới. Xong xuôi, tôi vỗ hai tay vào nhau rồi bắt đầu bài trí lại căn phòng. Cũng không hiểu từ khi nào mà tôi lại tự hình thành cho mình một phong cách ưa thích riêng nữa.
----------* * *----------
Tôi ngồi trên ghế đọc một quyển sách. Tôi tìm thấy nó ở một góc phòng, và thật ngạc nhiên là nó nói về âm nhân. Hóa ra cũng có con người biết về âm nhân cơ đấy!
Tôi buồn chán lật qua lật lại cuốn sách. Nói sao thì tôi cũng là một âm nhân, mấy cái này đâu có lạ gì. Thời gian này sẽ buồn chán lắm đây. Thiếu Akaitsuki lẽo đẽo theo bên cạnh thật khó chịu.
Tôi gập quyển sách lại, tùy tiện vứt sang 1 bên. Nhìn qua đồng hồ thì cũng muộn rồi. Dù sao cũng không có cái gì để chơi, không bằng vào trong mơ đó giết vài người đi. Lâu lắm không có đi giết người trong mơ, tôi sắp quên mất mình còn có cái khả năng này rồi.
Vào trong cái giấc mơ một màu đen tối tăm của mình, tôi bắt gặp Tạo Hóa đang ngồi tự kỉ.
-Cô làm cái trò gì thế, Tạo Hóa?
-Ketsueki cô là đồ đáng ghét. Giờ cô lại đi giết người...!
-Định cản hả? -tôi nheo một mắt.
-Ta có ngu mới đi cản cô. Dù sao cũng đánh không lại cô...
-Biết vậy thì tốt. -Tôi lười khẩy. -Nếu không muốn đi thì cô ở đây trông nom giấc mơ của ta cũng được.
Dù sao thì tôi cũng không muốn vác cái của nợ này theo cho mệt xác.
-Thật hả!? -Tạo Hóa sáng mắt.
-Ta đưa cô đã giết người bao giờ chưa?
Tạo Hóa ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu.
-Chưa.
Tôi dùng nửa con mắt nhìn Tạo Hóa.
-Biết vậy mà còn gây chuyện với ta.
Tạo Hóa cười hì hì. Tôi cũng lười để ý đến cô ta, giơ tây vẫy vẫy mấy cái rồi tìm đường đi qua giấc mơ khác.
Lang thang một lúc, tôi lạc vào một cái lễ đường. Lúc trước có một lần mẹ tôi giảng giải cho tôi về cái gì mà gọi là tầm quan trọng của việc kết hôn đã từng nhắc tới lễ đường -nơi tổ chức hôn lễ.
Cái chỗ này toàn là hoa, cái chỗ mà màu sắc tươi sáng và đầy mơ mộng. Có chắc là toàn màu trắng thế này thì là đám cưới chứ không phải đám tang chứ? Mà đám tang thì làm gì có cái không khí tươi sáng này...
Được rồi, tôi đi nhầm chỗ. Tôi không đủ kiên nhẫn để đi tìm chủ nhân của giấc mơ tươi đẹp này đâu.
Nghĩ là làm, tôi tìm đường ra. Đi loanh hoanh thế nào, lại bắt gặp một cô gái mặc váy cưới màu trắng, tay cầm một bó hoa đang đứng quay lưng với tôi. Hờ, đây chắc là cô dâu đi. Ôi giấc mơ thiếu nữ.
Cơ mà người này nhìn cứ quen quen thế nào...
-Onee -sama!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Akaitsuki, tôi quay lại nhìn. Đang lon ton chạy tới đúng là dáng bộ của Akaitsuki. Cơ mà...
Akaitsuki mà mặc váy lolita màu hồng á? Còn đeo một cái nơ to đùng sau lưng và dùng kẹp nơ nữa? Cái này là không thể nào!
Mà sao nhìn Akaitsuki lại ngây ngốc như một con nhóc thế kia?
Thấy dáng bộ của Akaitsuki, tôi thất vọng lắc đầu. Nhìn không cách nào chấp nhận được mà.
Akaitsuki chạy về phía cô gái mặc váy cưới màu trắng kia, ngây ngô cười.
-Onee -sama thật xinh đẹp!
Cô gái cười xoa đầu Akaitsuki làm nó thích thú.
-Akai -chan ngoan.
Tôi nghe mà thấy cái cách gọi này cứ tởm tởm thế nào. Akai -chan? Nghe mà nổi cả da gà!
Mà sao giọng cô gái này nghe quen quen thế nào ấy. Giọng rất trong và dịu dàng. Nhưng càng vậy tôi càng thấy kỳ lạ.
Cô gai đưa tao xoa đầu Akaitsuki làm con bé thích thú. Nó vui vẻ chạy quanh cô gái. Cô ta mỉm cười quay đầu nhìn theo con bé, và ngay lúc đó tôi thấy được khuôn mặt cô ta.
Cái...!?
Vì cái quái gì mà con nhỏ đó giống hệt tôi vậy!!??
Vẫn khuôn mặt bị che khuất một nửa bởi phần tóc mái dài, chỉ để lộ con mắt đỏ và dáng người hoàn hảo đó. Cô ta giống tôi y đúc, nhưng mà lại rất khác.
Cô ta mang một nét dịu dàng nữ tính. Trên khuôn mặt luôn treo một nụ cười dịu dàng, và con mắt đỏ luôn mang nét nhu hòa hài hòa với nụ cười đó. Trông cô ta yểu điệu hiền lành, so ra thì bảo cô ta là thiên sứ cũng chẳng sai nữa là...
Cô gái kia càng nhìn càng thấy giống tôi. Tôi cảm thấy cái thế giới này không thực một chút nào.
Ầy, tôi quên mất. Giấc mơ vốn không thực mà.
-Ketsueki.
Tôi nhìn tới người vừa mới nói. Người đó mặc vest trắng có cài một bông hoa bên túi. Hờ, chắc là chú... rể...
Chú rể?
Orochi? Cái tên khốn đó?
Trong vòng một giây tôi đã tự mình lí giải tất cả. Dù sao kinh nghiệm sống gần ngàn năm của tôi cũng không phải là để nói cho có.
Đây là giấc mơ của Orochi. Nói vậy thì khúc sau cũng dễ hiểu, có thể đoán được rồi. Cái cô mặc váy cưới kia là tôi chắc rồi đó.
-Orochi -s...
Tôi vung tay tạo ra một quả cầu ma thuật, phóng cho nó bay thẳng tới phía tôi. Đời nào tôi để mình gọi cái tên đó là Orochi -san chứ!
Quả cầu ma thuật bay thẳng tới phía tôi mặc váy cưới màu trắng kia. Bùm! một tiếng quả cầu đó biến cô ta thành một làn khói luôn. Sẵn đó, tôi cũng làm một quả cầu như vậy tiễn Akai -chan kia thăng luôn.
Bất ngờ với sự đột ngột biến mất của cô dâu, Orochi nhìn về phía tôi và kinh ngạc. Tôi liếc qua anh ta.
Lúc trước tôi nối là không có kiên nhẫn tìm giết chủ nhân của giấc mơ tươi đẹp này đúng không nhỉ? Cái đó sai rồi. Tôi sẽ giết cái tên khốn biến thái điên khùng này ngay -bây -giờ! Ngay-và-luôn!
-Akimoto Orochi, chuẩn bị chết đi!
----------* * *----------