Chết Trong Mơ

Chương 30: Chương 30: Pháp sư




-Akimoto Orochi, chuẩn bị chết đi!

Bước chân dùng sức lấy mặt đất làm điểm tựa, bật tới phía trước. Nơi làm điểm tựa lõm xuống thành một cái hố sâu.

Tôi phóng tới, con mắt màu máu lóe sáng. Trên tay hình thành một thanh kiếm như có như không bằng ma thuật, tôi thằng thừng nhằm cổ đối tượng mà chém.

Orochi đứng đó, hơi ngơ ngác rồi phản ứng cũng nhanh liền chật vật né tránh. Tôi chém hụt, không mất đà mà nhẹ nhàng đáp xuống đất. Nhìn qua Orochi, tôi nở nụ cười dọa người. Nụ cười hệt như những con ma trong mấy bộ phim kinh dị.

-Tránh nữa đi! -tôi cươi quỷ dị, con mắt xanh cộng hưởng với con mắt đỏ sáng lập lòe sau mái tóc.

Vung cánh tay đã trở thành một món vũ khí, tôi từng bước tiến tới. Áp lực ma thuật đè xuống nặng nề làm giấc mơ gần như đổ sụp. Cảnh xung quanh làm gì còn là lễ đường thơ mộng đầy anh sáng nữa. Nó trở thành một mảnh đất khô cằn u ám.

Orochi đứng dậy, nheo mắt nhìn tôi.

-Em... Ket... À không, Shinigami?

Tôi cười nhạt không đáp lời, chỉ là mỗi bước chân thêm một chút trọng lực làm đất lún xuống. Bầu trời trên kia đầy mây đen, và sấm sét đánh xuống liên hồi. Orochi đổi sắc mặt, nhìn lên trời rồi lại nhìn qua tôi.

-Sao em lại ở đây?

-Người chết không cần biết nhiều.

Thoắt cái tôi đã ở sau Orochi, cánh tay chém xuống. Nhưng anh ta lại tiếp tục né được. Tôi khó chịu nhìn tay mình. Đúng là dùng lưỡi hái thì sẽ tiện tay hơn. Nếu có Hắc Khí trong tay tôi thì tên này đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Mà thật ra, lạm dụng vũ khí cũng không tốt. Như vậy sẽ làm giảm đi kĩ năng đánh cận chiến của bản thân và sự nhạy bén khi chiến đấu. Xem ra nên ít dùng Hắc Khí một chút. Nhưng như vậy...

Thật không ngờ tôi sống qua vạn năm, cái tên Hắc tiểu thư đã gắn liền với hình ảnh một đòn là chém chết rồi, thế mà tên này né được tận hai lần.

Tôi khẽ hừ một tiếng xua tan cảm giác khó chịu của mình, quay qua Orochi. Kể ra thì tên này cũng khá, né được hai lần tấn công của tôi. Giờ giết thì đơn giản, lại có lợi cho tên đó quá. Vậy không bằng chơi đùa một lát. Nếu anh ta trốn khỏi giấc mơ mà tỉnh dậy thì càng tốt. Như vậy ra ngoài kia ít nhất còn có thể xé thịt anh ta ra chơi một chút.

Tôi lười lê xác đi hành hạ Orochi, ma thuật tạo ra vài con dao lơ lửng trên không đuổi theo anh ta. Tôi nhấc chân khỏi mặt đất, cả người trôi nổi nhìn trò vui, ngón tay vẫy vẫy qua lại điều khiển mấy con dao.

Orochi chạy đến điên người, bộ dáng đến là thê thảm. Tôi cười trở mình qua một tư thế khác, ngón tay thon dài lướt qua không trung làm một con dao đổi hướng đâm tới Orochi. Anh ta vẫn né được, nhưng nhìn dang bộ thì chắc không né được bao nhiêu lần nữa.

Bụp! một tiếng, tôi có chút kinh ngạc nhìn mấy con dao vậy mà tan thành khói. Cha, xem ra tên này không tầm thường như tôi vẫn nghĩ nha. Cũng chẳng sao. Chẳng qua chỉ là vài con dao mà thôi, mất thì tạo lại. Tôi thừa sức làm một ngàn con dao trong một giây.

Orochi xanh mặt nhìn gần một trăm con dao bay quanh tôi.

-Em đây là muốn mưu sát chồng đấy!

Chồng...?

Bụp! một tiếng, mấy con dao biến mất làm Orochi vô cùng vui vẻ.

-Ngươi hết sống được rồi. Chờ chút ta hành hạ ngươi rồi ra ngoài kia chơi với ngươi. Yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi. Tay quăng ra biển cho cá ăn, chân thì bỏ trong rừng cho qua mổ, bụng thì để làm thí nghiệm, còn đầu thì treo lên tường trang trí. Phân bố thế này cũng tốt phải không? À mà nói cho ngươi biết mà an tâm, thế gian này không có gì thoải mái hơn cơ thể bị cắt nhỏ ra đâu. Cũng không có âm thanh nào hay hơn tiếng cả người mình bị xé thành từng khúc. Nghĩ thôi là đủ kích động rồi.

Sắc mặt Orochi tái đi, xem chừng là nhận ra mình đùa quá trớn. Có lẽ thấy tôi đùa giỡn nên hắn nghĩ tôi không có ý định giết hắn đi.

Tôi cười lạnh, con mắt xanh sắc bén liếc một cái, một mũi kiếm vô hình đâm vào bả vai Orochi. Anh ta lùi lại.

-Bình tĩnh đi, chưa bắt đầu mà. -Tôi nở nụ cười còn kinh khủng hơn một nụ cười Glasgow.

Ngón tay điểm trên không khí, tôi tụ tập ma thuật nhanh chóng tạo ra một quả cầu nhỏ phóng tới. Orochi thấy tôi có vẻ không đùa nên bắt đầu kháng cự. Anh ta đưa tay, tạo ra một màn chắn cản quả cầu nhỏ của tôi lại. Vì tôi không dùng nhiều lực nên quả cầu nhỏ đó chỉ phá được lớp màn chắn mà không đánh được Orochi. Tôi Ồ! một tiếng biểu thị sự kinh ngạc một cách nhạt nhẽo.

Thế gian này không tồn tại được bao nhiêu người có khả năng điều khiển giấc mơ. Những người điều khiển được giấc mơ hầu hết đều là những kẻ không bình thường, ý tôi là theo nghĩa đen của nó chứ chẳng nói bóng gió đâu xa. Chẳng hạn như một người quá sức tự tin về bản thân hay một kẻ ảo tưởng sức mạnh. Bọn chúng tự nghĩ và tự tạo ra cho mình một thế giới riêng trong giấc mơ. Bọn chúng luôn làm cho mấy tên âm nhân ăn giấc mơ thấy đau đầu.

Theo Luật của giấc mơ mà Tự nhiên đã sắp đặt sẵn, những kẻ bước vào trong giấc mơ của người khác không được tự do hành động. Luật đã đưa ra cho mọi loài, bất kì ai bước vào giấc mơ của người khác sẽ mất hoàn toàn các khả năng trong giấc mơ của mình. Đây đã là điều tự nhiên vì giấc mơ của người khác là do người đó làm chủ. Tuy nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ của nó. Đối với một số giống loài mạnh mẽ thì sự đè nén đó cùng lắm chỉ còn lại một nửa. Riêng đối với tôi mà nói, có cũng như không. Căn bản tôi thường dùng ma thuật thì còn chưa tới một phần mười sức mạnh của mình, đè mất một nửa cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Không lo mấy về việc Orochi có thể điều khiển được giấc mơ, tôi tiếp tục việc mình muốn làm. Đừng nói tới việc khả năng của anh ta chỉ có chừng đó, cản được quả cầu ma thuật bé tí của tôi thì đã hết hơi, dù anh ta có mạnh hơn đi nữa cũng chẳng thể làm mối đe dọa cho tôi được. Nhưng mà anh ta có vẻ hi vọng đấy. Đập vỡ nó cũng hay.

Tôi tạo ra thêm một quả cầu ma thuật nhỏ nhỏ xinh xinh nữa, như cũ thì Orochi lại tạo ra một màn chắn. Tôi vung tay, màn chắn của anh ta biến mất. Rồi Bùm! một tiếng thật vui tai, anh ta bay ra ngoài với cái dáng vẻ thê thảm chật vật không chịu nổi.

Thường thì người như Orochi sẽ có sức mạnh vô hạn trong giấc mơ của mình. Anh ta sẽ là bá chủ, và mọi thứ đều phải nghe theo sự sắp xếp của anh ta. Có điều, anh ta có một vị khách là tôi đây. Đừng nói tới điều khiển giấc mơ, giờ anh ta có thể ở lại giấc mơ này không cũng còn tùy thuộc vào tôi. Tôi lấy cắp giấc mơ của anh ta rồi đấy, có nên cảm ơn hay xin lỗi gì không nhỉ?

Theo Luật của giấc mơ, nếu đi vào giấc mơ của người khác và có thể đánh bại chủ nhân của giấc mơ thì có thể đánh cắp giấc mơ được. Tôi đây thừa sức đánh cắp bất kì giấc mơ nào.

Orochi nhận ra bản thân đã mất quyền điều khiển giấc mơ, khuôn mặt liền thay đổi. Anh ta nhìn tôi, hình như đang cười.

-Bảo sao em lại không giống người, thì ra em vốn không phải người.

Có lẽ Orochi biết về âm nhân đi. Cũng không sao, tôi không hề muốn để tên này sống.

Tôi đưa tay lên. Phía trước mặt tôi hình thành một quả cầu ma thuật nhỏ. Tôi cười nhạt. Không đùa nữa.

Đột nhiên từ đâu bay tới một luồng năng lượng ma thuật phá hủy quá trình tích tụ ma thuật. Tôi nhíu mày nhìn qua một bên, nơi Yune đang đáp xuống đất.

-Ketsueki, cô điên rồi sao? Nếu như giết một pháp sư, ảnh hưởng trong mơ sẽ làm giấc mơ bị phá hủy. Cô muốn bị lạc trong không gian hỗn loạn à?

Nha? Pháp sư?

Orochi này vậy mà là pháp sư?

Pháp sư là những kẻ theo đuổi sức mạnh, biết cách chuyển năng lượng tự nhiên thành sức mạnh của riêng bản thân. Bọn chúng còn được gọi là thợ săn, là cái kiểu chính nghĩa đi tiêu diệt bông đêm là âm nhân chúng tôi. Nhiều lúc pháp sư còn lợi hại hơn cả thiên sứ. Tuy nói là vậy, nhưng đi theo quy luật cân bằng của Tự nhiên thì cái gì cũng có sự kìm hãm phát triển của nó. Số lượng pháp sư trên thế giới qua các thời kỳ đều cực kì ít.

Pháp sư có cái chết rất khoa trương. Tôi còn nhớ là khoảng 260 năm về trước, tôi từng đánh với một tên pháp sư. Chiến trường là một hòn đảo nhỏ nằm giữa Thái Bình dương. Tên đó cũng khá, đánh được với tôi một trận. Sau khi hắn chết, cơ thể của hắn phát nổ và vụ nổ đã xóa sổ hòn đảo nhỏ tội nghiệp.

Theo một số thông tin mà tôi biết thì bọn pháp sư đem mạng của chúng ra đổi lấy quyền năng. Nếu chúng chết, quyền năng mất chỗ dựa sẽ phát nổ.

Nói chung là cái bọn tạp nham này phức tạp lắm!

-Ồ!?

Yune hừ một tiếng, đề phòng quay qua Orochi. Tôi phất tay.

-Cần cái quái gì đề phòng tên đó. Thứ vô dụng như hắn căn bản không cần phải chú ý đến.

Yune quay qua tôi, nhíu mày.

-Cô quá xem thường người khác rồi.

Tôi bĩu môi không nói với Yune, bay lại gần Orochi.

-Tuy là không giết được anh, nhưng yên tâm đi. Em gái, cha mẹ anh, người thân của anh, tôi vẫn có thể giết được.

Sắc mặt Orochi biến đổi. Tôi cười một tiếng, phất phất tay.

-Chẳng qua tôi không có hứng thú với lũ ô hợp đó. Sau này anh liệu mà hầu hạ tôi cho tốt, nếu không... Ài, tôi không thể nói trước được cái gì sẽ xảy ra đâu.

Sắc mặt Orochi trắng bệch trông vô cùng buôn cười. Tôi đưa tay gõ gõ cái đầu của anh ta, cả người tan vào bóng tối.

-Vậy đi nha. Khi tỉnh dậy đừng quên đó. Một sai lầm của anh là một mạng người, có biết chưa?

Bóng tối phủ xuống, cả người tôi biến mất, duy chỉ còn con mắt đỏ ẩn ý cười yêu mị phát ra ánh sáng quỷ dị ẩn hiện trong bóng đêm.

----------* * *----------

-AAAAA!!!!!!!

Orochi bật dậy, người đầy mồ hôi. Xem bộ dạng thì đoán chừng sắp đem chuyện vừa xảy ra biến thành một cơn ác mộng tầm thường.

-Phù! Thì ra chỉ là ác mộng...

Đấy! Có sai đâu!?

-Ừ, ác mộng.

Orochi giật mình nhìn lên. Tôi đứng tựa vào tường, gần cánh cửa. Trong phòng tối om, nên con mắt đỏ của tôi sáng lên.

-Sao? Quên hết rồi à?

Tôi đứng thẳng dậy, mắt liếc qua tấm mành cửa sổ màu hồng làm nó mở ra để ánh sáng lọt vào trong phòng.

-Có cần tôi nhắc lại không?

Orochi chắc chết lặng luôn rồi, một ngón tay cũng không động. Tôi cười một tiếng.

-Nếu như không cần thì thôi vậy. Nhưng đã nhớ thì đừng giả vờ quên. Trông chừng em gái của anh cho cẩn thận. Nếu để tôi ngứa mắt, nó muốn chết cũng không được.

Hàm ý sống không được mà chết cũng không xong...

-Hiểu chưa?

Tôi lướt mắt qua, một luồng anh sáng đỏ trông như khói bốc lên từ con ngươi mắt. Orochi khó khăn gật đầu. Tôi hài lòng, quay người đạp cửa bước ra khỏi phòng.

Tôi xuống nhà, cầm theo quyển sách nói về âm nhân tìm thấy hôm qua. Tôi ngồi trên chiếc ghế bông mềm mại trông như một đám mây nằm giữa phòng khách. Tôi lật từng trang một, xung quanh yên lặng chỉ có tiếng lật sách.

Một lát sau, Orochi bước xuống cùng Haruko. Tôi lướt mắt qua nhìn trong một giây rồi quay sự chú ý về lại trang sách. Sắc mặt Orochi không tốt lắm, còn Haruko thì nhìn tôi với cái vẻ hận không thể bóp chết.

Tôi không mấy chú ý, đưa tay xoa con mắt xanh dưới mái tóc. Chợt tôi nghe Haruko nói:

-Onii -san, hôm nay ông sẽ đến. Cô ta ở đây, với tính cách của ông sẽ không sao chứ?

Orochi gật đầu.

-Không sao. Cô ấy dù sao cũng chỉ là khách, hơn nữa còn là khách quý. Ông vẫn còn biết nặng nhẹ.

Haruko khó chịu gật đầu. Trong đầu thầm ồ một tiếng, tôi đem sự chú tâm của mình vào việc cân nhắc xem có nên lợi dụng cơ hội này để rời đi một thời gian không dù con mắt vẫn dán vào quyển sách.

Cuối cùng tôi quyết định ở lại. Vì sao á? Vì tôi nhớ lại thì hôm nay là ngày nguyệt thực ở địa ngục.

Nguyệt thực ở địa ngục ấy à? Chẳng qua là mặt trăng sẽ phóng đại lên một chút thôi. Với lại, nguyệt thực thì sẽ có mưa ăn mòn. Nói dễ hiểu thì từa tựa mưa axit của con người thôi, nhưng mưa ăn mòn lợi hại hơn vì nó sẽ hủy hoại hết. Nói thật, là tôi thì cũng thấy hơi lo với cái mưa ăn mòn này. Dù sao mưa của địa ngục phải tới mấy chục năm mới có một lần.

Khoảng gần trưa thì lão già ông của Orochi và Haruko tới. Lão nhìn rất già, song vẫn rất khỏe mạnh. Bật mí một chút, lão già đó cũng là pháp sư đấy. Nhìn là biết ngay, giống hệt Orochi. Làm gì có chuyện tôi không nhận ra thủ thuật này khi Orochi đã bị lật mặt chứ!

Hình như ông lão này không thích có người làm trong nhà, nên Haruko đã cho người làm về nhà hết cả trước khi lão tới. Khi lão tới thì chỉ có Orochi và Haruko ra đón tiếp. Tôi thì vẫn ngồi chỗ cũ đọc lại lần thứ n quyển sách trên tay.

-Cô gái đó là vị hôn thê năm đó cha mẹ con sắp đặt?

Tôi nghe lão già kia nói mà nhíu mày.

----------* * *-----------

*Chap này dành tặng cho bạn Ngọc Xiêm. Mau khen mình đi ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.