Chị À, Anh Yêu Em

Chương 7: Chương 7




“Alô! Hạo Hạo? Hạo Hạo……”

Sở Hạo ngơ ngác cầm điện thoại, đầu dây bên kia là thanh âm Trương Thục Viên, nhưng là cậu không có cách nào trả lời.

Cô ấy sắp kết hôn ? cô ấy sắp kết hôn ? cô ấy sắp kết hôn ? Ngồi ở trên sô pha, Sở Hạo trong đầu lặp đi lặp lại vấn đề này.

Cùng ai? Cô ấy kết hôn với ai? Là cùng người tên An Trạch kia sao?

Năm năm ! Cậu rời xa cô đã muốn năm năm . Có người nói có hai loại giết chết được tình cảm là thời gian và không gian, nhưng những lời này áp dụng trên người cậu đều không có hiệu quả. Năm năm , thời gian không thể làm cho cậu quên cô, ngược lại khiến cho cậu càng nhớ cô. Không gian không thể giảm bớt tình yêu của cậu đối với cô, ngược lại khiến cho cậu càng xác định chính mình rất yêu cô.

Năm năm qua cậu không ngừng học tập cùng làm việc để cho mình trở nên thật bận rộn, muốn mê hoặc chính mình là không cần nhớ cô. Nhưng là cậu làm không được, một lần cũng không làm được. Mỗi lần đi làm về, rõ ràng đã muốn tình trạng kiệt sức ngã xuống trên giường, nhưng là trong óc cậu lại hiện lên thân ảnh của cô, khuôn mặt im lặng của cô, thản nhiên cười yếu ớt, toàn bộ của cô hết thảy đều tra tấn thần kinh cậu, làm cho cậu như thế nào cũng ngủ không được.

cậu dùng ba năm thời gian học xong đại học Toronto cùng học vị thạc sĩ, chuyên ngành giáo dục học cùng thể dục. Sau đó ở trong một trường trung học ở Vancouver làm một gã giáo viên thể dục.

Bởi vì cô muốn làm giáo viên, cho nên cậu cũng không tự chủ được nên chọn nghề này

Cậu yêu cô! Trước sau như một yêu cô! Nhưng là cô lại muốn cùng nam nhân khác kết hôn ! Cô sắp trở thành vợ người khác !

Sở Hạo thống khổ ôm đầu, làm sao bây giờ? Cậu phải đi về sao? Nhưng là trở về thì phải làm thế nào đây? Ngăn cản cô sao? Cậu có thể ngăn cản được sao? Năm đó cô là như vậy kiên quyết nói với cậu vĩnh viễn cũng không khả năng cùng cậu cùng một chỗ, cậu hiện tại trở về hữu dụng sao?

Nhưng là cậu cứ như vậy trơ mắt nhìn cô đặt tay vào trong tay một nam nhân khác?

Năm đó cậu trong miệng cô chính là “Ngây thơ, xúc động, lỗ mãng”, bởi vì của cô một lần cự tuyệt một mạch chạy tới , không có làm một hành động gì để thắng được lòng của cô

Chẳng lẽ bây giờ sau khi biết được cô phải lập gia đình, cậu hay là cũng vẫn không làm gì như vậy để cô thành vợ người khác?

Không, không thể như vậy! Anh bây giờ đã không phải tiểu nam sinh ngây thơ xúc động năm đó , anh đã trưởng thành rồi. Anh nên vì anh yêu mà cố gắng, anh muốn dũng cảm mà đối diện với tình yêu của anh! Dù sao cô là người duy nhất cả đời anh yêu a! Anh không thể cứ bỏ cuộc như vậy được!

Anh phải đi về! Cho dù lại bị cô cự tuyệt cũng không có quan hệ, chỉ cần cố gắng yêu là có thể .

“Alô! Tư Mật Tư, tôi là Sở! Ngày mai tôi không đến trường học đi học, ngày kia cũng không đến, dù sao thời gian này tôi cũng không đến trường học, cậu giúp tôi xin phép! Bao lâu? Tôi cũng không biết! Có lẽ bốn năm, có lẽ một tháng, cũng có khả năng hai tháng, tôi cũng không rõ ràng, cứ như vậy đi,bye!”

Máy bay vừa hạ cánh Sở Hạo mới nhớ tới gọi điện thoại xin phép trường học anh đang học – trường Toronto

Ngồi trên tắc xi, Sở Hạo nhìn thành phố thay đổi nhiều quá.

Vật đã thay đổi, người đã thay đổi, chỉ có tình cảm của anh không hề thay đổi, Sở Hạo chua sót nhếch nhếch khóe miệng.

Rốt cục đã trở lại!

Sở Hạo đứng ở đường nhỏ trước cửa nhà mình, nhìn hai dãy nhà khu anh ở, chúng không thay đổi, vẫn là bộ dáng năm năm trước, liền ngay cả bồn hoa kia cũng vẫn trồng loại hoa đó.

“Hạo Hạo!” Ngô Mĩ Lâm vừa vặn ra ngoài thấy được Sở Hạo đứng ở cửa.

“Mẹ nuôi!” Sở Hạo đối với Ngô Mĩ Lâm cười cười.

“Thục Viên Thục Viên, Hạo Hạo đã trở lại! Hạo Hạo đã trở lại!” Bất chấp đáp lại Sở Hạo, Ngô Mĩ Lâm kích động lớn tiếng hô Trương Thục Viên.

“Cái gì?!” Trương Thục Viên theo trong phòng vọt ra.

“Mẹ! Con đã trở về!”

“Mày hồn tiểu tử này, cuối cùng nghĩ đến phải về đến đây!” Trương Thục Viên ôm con cố nén khóc.

“Hạo Hạo!” Sở Phương Uy đi theo sau Trương Thục Viên.

“Đã về rồi, Hạo Hạo!” Lâm Kiến Cường cũng theo trong phòng đi ra .

“Ba! Cha nuôi!”

“Mày tử tiểu tử này! Vừa đi bước đi năm năm, mày có biết mẹ và ba mày nhớ mày thế nào không? Mày thử nhìn xem hai chúng ta đã già đi bao nhiêu rồi?” Đối với Sở Hạo rời nhà nhiều năm như vậy, Trương Thục Viên vẫn là cực kỳ bất mãn.

“Được rồi, con nó trở về là tốt rồi.” Sở Phương Uy khuyên vợ.

“Ba!” Sở Hạo nhìn hai người thêm không ít tóc bạc, Sở Phương Uy già đi không ít, loại tình cảm áy náy khó nói nên lời.

“Cái gì cũng không nói, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Sở Phương Uy trấn an con.

“Hạo Hạo trở về là chuyện cao hứng, hai người không cần như vậy a! Thục Viên, chúng ta đi mua đồ ăn, nấu một bàn đầy đồ ăn cho Hạo Hạo, thức ăn ngoại quốc nhất định không có gì tốt, em xem, Hạo Hạo gầy quá!” Ngô Mĩ Lâm nhìn Sở Hạo, có chút đau lòng nói.

“Cám ơn mẹ nuôi!”

“Việc gì phải khách khí với mẹ nuôi như vậy!”

“Nguyệt…… chị Nguyệt đâu!” Sở Hạo không biết nên gọi Lâm Nhật Nguyệt , như thế nào chần chờ một chút, anh vẫn gọi cô là chị Nguyệt.

“ sáng sớm nó liền đi ra ngoài, hôm nay trường học không có tiết, nó nói đến khu phụ cận đi một chút, cũng không biết đi chỗ nào rồi!”

“Dạ.”

Lại là trước cây bạch quả.

Lâm Nhật Nguyệt đứng ở dưới tàng cây, năm năm qua nơi này thay đổi rất nhiều, liền ngay cả trường học cô và Sở Hạo cùng học đã may lại đồng phục. Chỉ có cây bạch quả này không có đổi, vẫn là im lặng đứng ở chỗ này, hàng năm đều suy diễn lịch trình sinh mệnh.

Lâm Nhật Nguyệt ngẩng mặt, lá cây vàng óng ảnh cũng làm mặt của cô nhiễm màu vàng. Một mảnh lá cây bay xuống, vừa vặn che trên mặt cô, che khuất ánh mắt của cô.

Lâm Nhật Nguyệt nhắm hai mắt lại. Năm năm ! Thời gian năm năm cũng đủ làm cho một người suy nghĩ cẩn thận một vấn đề . Ngày hôm qua mẹ nuôi nói cho cô Sở Hạo gọi điện về, bà nói cho hắn cô sắp kết hôn . Như vậy anh hẳn là mau trở lại đi? Cô chờ anh sắp không kịp nữa rồi !

Cô nhớ anh! Thật sự rất nhớ anh!

Nhớ anh là người thật phiền phức, nhớ tiếng huyên náo của anh, nhớ thanh âm anh kêu lên đau đớn, nhớ thanh âm niệm kinh của anh mỗi sáng sớm cuối tuần gọi cô rời giường…… Cô nhớ hết thảy của anh! Không có anh, cuộc sống của cô lập tức trở nên im lặng , im lặng làm cho cô cảm thấy giống như trên đời này chỉ còn lại mình cô.

Năm năm , cô dùng năm năm thời gian mới suy nghĩ cẩn thận, hóa ra cô cũng yêu anh! Năm năm trước đêm đó ở đại học sư phạm, cô nhìn bóng dáng anh kiên quyết mà đi lại đau lòng, không phải bởi vì cô áy náy, mà là bởi vì cô yêu anh.

Chính là ngay lúc đó cô không rõ ràng lắm lòng của chính mình, cô đem yêu trở thành thói quen! Từ nhỏ đến lớn thói quen anh làm bạn, cô chưa bao giờ nghĩ tới thì ra chính là yêu a!

Sau khi anh rời đi, cô mới bắt đầu chậm rãi phát hiện cô sai lầm rồi, sai thái quá! Bởi vì sau khi anh rời đi , cô nhớ tất cả đều là anh. Lòng của cô rốt cuộc không chấp nhận một ai khác , cho dù là ở bên người cô năm năm như An Trạch.

Một trận gió nhẹ thổi qua, thổi rơi xuống lá cây bạch quả trên mặt Lâm Nhật Nguyệt. Lâm Nhật Nguyệt tránh ra ánh mắt, ngón tay sờ lên môi, cô hoàn toàn nhớ rõ cái hôn đêm đó của anh – ngốc nghếch nhưng thật lòng!

Anh rốt cuộc khi nào mới trở về?

Cô quả nhiên ở trong này! Tuy rằng đưa lưng về phía anh, nhưng anh liếc mắt một cái liền nhận ra ngay!

Nghe được cô không ở nhà, trực giác anh đã nghĩ cô sẽ đến nơi này. Cho nên lấy cớ đi ra một chút, kỳ thật là tìm cô.

Sở Hạo nhìn Lâm Nhật Nguyệt đứng dưới cây bạch quả, nội tâm một trận kích động, đó là người mà anh ngày ngày đêm đêm nhớ mong a! Cô ngay tại trước mắt anh, gần trong gang tấc!

Anh rất muốn ôm cô! Rất muốn nghe thấy hương vị thuộc về cô!

Sở Hạo hướng tới Lâm Nhật Nguyệt đi đến, giờ phút này trong mắt anh trừ bỏ Lâm Nhật Nguyệt rốt cuộc không còn nhìn thấy cái gì khác.

Lâm Nhật Nguyệt nghe được tiếng bước chân phía sau, nhưng cô không có quay đầu. Bởi vì trực giác cô cảm ứng tiếng bước chân kia là của Sở Hạo .

Sở Hạo đi tới phía sau Lâm Nhật Nguyệt, anh không có ra tiếng, không có gọi cô, chính là theo sau lưng ôm lấy cô, gắt gao ôm.

“Là anh sao, Hạo Hạo?” Lâm Nhật Nguyệt có chút không dám xác định hỏi, thanh âm của cô có chút run run.

“Là anh” Sở Hạo đem mặt vùi vào hõm vai của cô, thật sâu hấp trên người cô mùi hương thoang thoảng.

“Anh đã trở lại?”

“Đã trở lại.” Ôm cô, Sở Hạo không muốn buông tay, hy vọng xa vời thời gian như vậy dừng lại.

Gió thổi qua, lá cây bạch quả rơi xuống– xinh đẹp kim cây quạt tuyết lạc phi vũ bàn phiêu hướng bọn họ, giống như chúc mừng thay cho việc bọn họ gặp lại.

Thật lâu thật lâu, Sở Hạo rốt cục buông ra Lâm Nhật Nguyệt.

Lâm Nhật Nguyệt xoay người, anh đen hơn so với trước kia, cũng gầy hơn so với trước kia. Nhưng là nhìn qua so với trước kia thành thục ổn trọng , Sở Hạo trước mặt cô đã là Sở Hạo trưởng thành.

Vươn tay vuốt ve mặt Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt nhịn không được chảy xuống nước mắt. Đây là cô lúc còn nhỏ tới nay lần đầu tiên rơi lệ. Cô không muốn khóc , nhưng là không biết vì sao nước mắt liền như vậy chính mình chảy xuống.

“Anh vẫn còn trách em sao?”

“Trách em cái gì? Đừng khóc!” Sở Hạo có chút ngốc thay Lâm Nhật Nguyệt lau nước mắt, nhìn đến cô rơi lệ tâm anh đều nhảy dựng lên.

Cô vì sao lại rơi lệ? Ánh mắt cô nhìn anh tựa hồ có chút bất đồng với trước đây, tựa hồ đối anh có không đồng dạng tình cảm như vậy.

“Em làm anh một người bên ngoài ngây người năm năm, làm anh có nhà không thể về.”

“Anh chưa bao giờ trách em, nguyệt…… Nguyệt Nguyệt!” Anh không cần lại kêu cô chị Nguyệt, không cần lại làm em trai cô ,“Nghe nói em muốn kết hôn ?” Tâm của anh rất đau!

“Cho nên anh đã trở lại?” Lâm Nhật Nguyệt ánh mắt lượng lượng xem xét hắn.

“Ừ.” Sở Hạo gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lâm Nhật Nguyệt

“Trở về chúc phúc cho em sao?”

“Anh……” Sở Hạo trầm mặc .

Trở về chúc phúc cho cô? Anh nghĩ cũng không có nghĩ tới! Anh trở về…… Anh trở về là vì chính mình yêu lại làm một lần cố gắng! Nhưng là vì sao anh lại có chút lùi bước ?

Anh sợ hãi sao? Sợ hãi lại bị cô cự tuyệt một lần nữa sao?

“Hạo Hạo, em muốn kết hôn , anh chẳng lẽ không có chuyện muốn nói với em sao?” Lâm Nhật Nguyệt thẳng tắp nhìn anh, không cho anh có lùi bước.

“Anh…… Có!” Sở Hạo kiên định nhìn Lâm Nhật Nguyệt, hắn không lùi lui!

“À?” Lâm Nhật Nguyệt ý bảo anh nói.

“Nguyệt Nguyệt, năm năm ! Thời gian cùng không gian vẫn chưa có thể giảm bớt tình yêu của anh với em, ngược lại làm anh càng yêu em, càng nhớ em! Ở Gia Nã Đại năm năm, anh không có một ngày không nghĩ đến em, không có một ngày quên em, anh mỗi ngày mỗi đêm trong đầu đều là cái bóng của em! Cho nên nghe được em sắp kết hôn, anh lập tức liền bay trở về, anh không nghĩ cứ như vậy nhìn em gả cho nam nhân khác! Anh nghĩ vì chính mình yêu mà cố gắng! Cho dù bị cự tuyệt anh cũng rất muốn nói, Nguyệt Nguyệt, em có đồng ý để anh chăm sóc cho em không?” Sở Hạo một hơi nói xong những lời trong lòng.

Anh nhìn Lâm Nhật Nguyệt, khẩn trương chờ cô trả lời.

Anh thật sự rất khẩn trương a! Vai Lâm Nhật Nguyệt bị anh nắm đau quá a!

Lâm Nhật Nguyệt nhìn anh, lời anh nói cô đều nghe được, rành mạch, một chữ không vấp!

“Nguyệt Nguyệt?” Chậm chạp đợi không được đáp án Sở Hạo nhẹ giọng gọi Lâm Nhật Nguyệt.

“Được” Lâm Nhật Nguyệt thản nhiên phun ra một chữ. Kỳ thật trong lòng cô rất vui vẻ a, anh vẫn là yêu cô!

“Được? Được là ý gì a?”

“Chính anh tự nghĩ đi!” Bỏ lại một câu này, Lâm Nhật Nguyệt đi về nhà

“Nguyệt Nguyệt!” Sở Hạo vội vàng theo sau, trong lòng càng không ngừng cân nhắc Lâm Nhật Nguyệt “Được” Là cái ý gì.

“Nguyệt Nguyệt, ý của em là em nguyện ý?” Sở Hạo có điểm suy nghĩ cẩn thận , nhưng mà anh cần chứng thực một chút.

“Ừ” Lâm Nhật Nguyệt gật gật đầu.

“Thật tốt quá!” Sở Hạo hoan hô.

Hai giây sau –

“Nhưng là, mẹ anh nói em tháng sau sẽ kết hôn , vậy hôn lễ của em làm sao bây giờ?” Cứ nghĩ đến điều này, Sở Hạo chán nản cúi đầu.

“Không có hôn lễ.”

“Không có hôn lễ? Em không kết hôn ?” Sở Hạo vừa mừng vừa sợ.

“Em không có muốn kết hôn, thầm nghĩ muốn anh trở về.”

“Muốn anh trở về?” Sở Hạo cẩn thận cân nhắc những lời này của Lâm Nhật Nguyệt,“Nguyệt Nguyệt!”Sở Hạo gọi, Lâm Nhật Nguyệt đi phía trước ngừng cước bộ.

“Em là nói vì muốn anh trở về, cho nên gạt anh nói em sắp kết hôn?”

“Đúng.”

“Vì sao? Vì sao làm như vậy?” Sở Hạo vẻ mặt mãn nhãn chờ mong.

“Bởi vì…… Em phát hiện em cũng…… Yêu anh!” Muốn Lâm Nhật Nguyệt nói ra được như vậy là rất khó khăn, nhưng là cô không thể không nói, mà cuối cùng hai chữ cô nói được rõ ràng mà hữu lực, ném một cái bom cho Sở Hạo! À không, hẳn là “Hỉ đạn” Mới đúng!

“Em nói cái gì Nguyệt Nguyệt? Nói lại lần nữa! Nói lại lần nữa!”

Sở Hạo lại nắm vai của cô , vai cô khẳng định là muốn tụ máu mất .

“Anh hẳn là nghe rõ rồi chứ a!” Lâm Nhật Nguyệt không chịu nói .

“Anh muốn xác định lại một chút anh có không có nghe sai!” Anh không phải đang nằm mơ đi? Nguyệt Nguyệt nói cô yêu anh!

“Anh không có nghe sai.”

“Thật sự?! Thật sự?!” Sở Hạo vẫn là có chút không thể tin được.

“Thật sự.” Lâm Nhật Nguyệt lại một lần nữa đối anh khẳng định.

“Ha ha, ha ha, ha ha a……” Sở Hạo bắt đầu cười ngây ngô, anh thật không ngờ sự tình thế nhưng sẽ là như vậy !

Nguyên bản nghĩ đến Lâm Nhật Nguyệt vẫn là sẽ cự tuyệt anh, không nghĩ tới cô lại còn nói cô cũng yêu anh! Thật sự là không nghĩ tới! Sớm biết rằng anh liền sớm một chút trở về, là có thể bớt một chút nỗi khổ tương tư . Không không không, sớm biết rằng anh sẽ không nên dỗi xuất ngoại, không công lãng phí mất năm năm vui vẻ. Thật sự là đáng tiếc a!

Lâm Nhật Nguyệt nhìn nụ cười ngốc nghếch của Sở Hạo, chính mình cũng nhịn không được nở nụ cười.

“Nguyệt Nguyệt, Hạo Hạo, các con sao lại về cùng nhau vậy?” Nhìn thấy Sở Hạo và Lâm Nhật Nguyệt cùng nhau trở về , Ngô Mĩ Lâm hỏi.

“Dạ, nửa đường gặp được.” Lâm Nhật Nguyệt trả lời.

“Hạo Hạo, có chuyện gì vui vẻ, sao lại cười vui vẻ đến thế a?”

“Mẹ nuôi, nhìn thấy mẹ thật tốt! Ha ha!” Sở Hạo vui sướng hài lòng bế Ngô Mĩ Lâm một chút, làm Ngô Mĩ Lâm có chút không thể hiểu được.

Đứa nhỏ này, không phải vừa gặp qua sao?

“Hạo Hạo, đã về rồi!” Sở Phương Uy vừa vặn đi ra thấy được Sở Hạo ngoài cửa.

“Nguyệt Nguyệt cũng đã về rồi!”

“Dạ, cha nuôi.”

“Ba!” Sở Hạo lại đi bế một chút Sở Phương Uy.

Lâm Nhật Nguyệt buồn cười nhìn hắn, bộ dáng của hắn tựa như trúng 500 vạn xổ số vậy.

“Mẹ con đâu?”

“Ở phòng bếp.”

“Dạ, con đi tìm mẹ!” Hắn tám phần muốn đi ôm Trương Thục Viên .

“Nguyệt Nguyệt, con có biết Hạo Hạo làm sao vậy không?” Ngô Mĩ Lâm nhìn Sở Hạo hành động khác thường hồ nghi hỏi Lâm Nhật Nguyệt.

“Con không biết a!”

Chuyện của cô cùng Sở Hạo cứ để cho Sở Hạo nói với vị đại nhân kia đi!

“Phương Uy a, anh có hay không cảm thấy Hạo Hạo đi ra ngoài một hồi trở về sau giống như có chỗ nào không đúng a?”

“Ách, hình như là có như vậy một chút, nhưng cũng không biết được là chỗ nào không thích hợp!” Sở Phương Uy cũng rất buồn bực!

Nghe hai người đối thoại, Lâm Nhật Nguyệt cười lắc đầu vào nhà .

Buổi tối, Sở Hạo vụng trộm lẻn vào phòng Lâm Nhật Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, em đang làm gì vậy?”

“Sửa bài tập.”

“Đừng sửa nữa, tâm sự với anh đi” Sở Hạo lôi kéo Lâm Nhật Nguyệt nằm ngã vào trên giường, tựa như hồi trước vậy.

“Nguyệt Nguyệt, em có biết anh vừa đến Canada nhớ em đến thế nào không?” Quay đầu, Sở Hạo nhìn Lâm Nhật Nguyệt bên cạnh

“Hử?”

“Kỳ thật anh vừa lên máy bay đã bắt đầu hối hận . Chờ sau khi máy bay hạ cánh, anh có cái xúc động, muốn đáp một cái máy bay khác bay trở về!” Sở Hạo nghĩ đến bản thân lúc đó.

“Vậy anh như thế nào không có trở về?” Lâm Nhật Nguyệt nhìn trần nhà.

“Sau đó anh nghĩ dù sao em cũng không yêu anh, trở về lại có có gì hữu dụng đâu? Nói đến lão ba lão mẹ anh rất khó khăn mất bao nhiêu thời gian mới đưa anh đi được, anh vừa đến liền lập tức quay đầu trở về, chẳng phải thực xin lỗi bọn họ? Cho nên anh không có trở về.”

“Ừm.” Lâm Nhật Nguyệt gật gật đầu, cô không biết nên nói cái gì cho tốt.

“Nhưng là anh ở Canada thật sự rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ! Có hai lần anh thật sự nhịn không được , liền vụng trộm bay trở về thăm em.” Những ngày mong nhớ kia đối Sở Hạo mà nói là vừa khổ lại ngọt.

“Là sau khi anh rời đi được một năm đúng không? Một lần ở thư viện, một lần ở trước cửa giảng đường dưới cây bạch quả, phải không?” Lâm Nhật Nguyệt quay đầu nhìn về phía Sở Hạo.

“Sao em biết? Em nhìn thấy anh à ?” Sở Hạo kinh ngạc nhìn cô.

“Em không nhìn thấy anh, chính là cảm thấy có người đang nhìn em, mà trực giác nói cho em biết đó là anh.” Lâm Nhật Nguyệt quay đầu lại, tiếp tục nhìn trần nhà nói.

Khi đó cô có một cảm giác mãnh liệt là có tầm mắt vẫn nhìn theo cô, tầm mắt kia rất quen thuộc, thực nhiệt liệt, trực giác cô phản ứng đó là Sở Hạo.

“Vậy em không muốn anh đi ra sao? Em không muốn gặp anh sao?”

“Cho dù em gọi anh, khi đó liệu anh có ra gặp em không?” Lâm Nhật Nguyệt hỏi ngược lại.

“Anh…… sẽ không.” Sở Hạo thừa nhận.

“Tại sao vài năm sau anh lại không trở lại?”

“Anh là rất muốn trở về thăm em a! Nhưng là trở về cũng chỉ có thể xa xa nhìn em, chỉ có thể từ xa nhìn mà không thể tiếp xúc gần. Anh phát hiện như vậy sẽ chỉ làm chính mình càng đau khổ, cho nên cắn răng một cái liều mạng nhịn xuống ý nghĩ muốn về trong đầu.” Khi đó nhẫn nhịn rất vất vả a!

“Còn về bên đó nữa không?” Tuy rằng Lâm Nhật Nguyệt biết anh không có khả năng lại đi trở về, nhưng cô nhịn không được muốn hỏi, muốn nghe anh chính mồm nói.

“Đương nhiên không quay về , anh có ngốc đâu a?” Sở Hạo không chút nghĩ ngợi nói.

“Ừm.”

“À, vẫn phải quay về đó một lần nữa, đem việc bên kia xử lý một chút.”

“Ừ. Sau hai năm tốt nghiệp đại học Toronto, anh đi đâu?”

“Anh đi Vancouver, làm giáo viên thể dục ở một trường trung học. Anh bây giờ đã là đai đen cấp 7! Em thì sao? Năm năm qua không có anh ở đây em có tiếp tục luyện tập nữa không đấy? Nhất định không có phải không?” Thời điểm năm đó anh đi cô vẫn là chỉ biết một chiêu.

“Đúng, anh không ở đây, ai giúp em luyện a?” Anh vẫn là lựa chọn nghề nghiệp giống cô!

“Biết ngay mà, bây giờ anh đã trở về, cho nên anh quyết định tiếp tục dạy em!”

“Này…… Không cần đâu! năm năm qua cũng không có người nào bắt nạt em, hơn nữa bây giờ anh đã trở lại, anh có thể bảo vệ em a! Chẳng lẽ anh cho rằng anh đai đen cấp 7 vẫn còn không đủ thực lực bảo vệ em sao?” Còn luyện nữa? Cô còn lâu mới luyện!

“Hắc hắc! Cũng đúng nha! Vậy được rồi, em không cần học , anh sẽ bảo vệ em!” Sở Hạo ngây ngô cười cong cong đầu, coi như lại nhớ tới bộ dáng ngây ngốc trước đây.

“Nguyệt Nguyệt!”

“Hử?”

“Khi nào thì em phát hiện bản thân cũng yêu anh?”

“Không biết.”

“Vậy em làm sao mà biết em yêu anh?”

“Không biết.”

“Em như thế nào cái gì cũng không biết?”

“Dù sao em chỉ biết anh yêu em, em cũng yêu anh thì tốt rồi.”

“Nguyệt Nguyệt!” Lại một lần nữa nghe được Lâm Nhật Nguyệt nói yêu anh, Sở Hạo trong lòng tràn đầy cảm động.

“Ừm.”

“Anh yêu em, so với năm năm trước càng yêu em hơn!”

“Ừm.” Lâm Nhật Nguyệt nhẹ giọng đáp lời, cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp.

“Nguyệt Nguyệt!”

“hử?”

“Anh…… Anh muốn……”

“Muốn cái gì?” Lâm Nhật Nguyệt quay đầu nhìn Sở Hạo nói chuyện ấp a ấp úng.

“Muốn…… Hôn em……” Sở Hạo nhìn Lâm Lâm Nhật Nguyệt thật lâu, hôn lên cánh môi cô, như đang âu yếm thiên hạ a!

Lâm Nhật Nguyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm thụ được hơi thở anh, tình ý của anh. Cô nghe được tim anh đập, cũng nghe đến tim chính mình đập, diễn tấu một chương nhạc rất tuyệt vời của bọn họ……

Sở Hạo cùng Lâm Nhật Nguyệt yêu đương.

Sau khi Sở Hạo đem chuyện tình của anh cùng Lâm Nhật Nguyệt nói ngắn gọn chặn chỗ quan trọng cho bốn vị đại nhân , bọn họ đều sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại.

“Nói như vậy năm đó con rời nhà là vì Nguyệt Nguyệt cự tuyệt con?” Trương Thục Viên hướng Sở Hạo xác nhận.

”Dạ.” Sở Hạo gật gật đầu.

“Con đúng là tiểu tử không có tiền đồ!” Trương Thục Viên ngoài dự đoán của mọi người mắng con, còn thuận tay ném một cái chén hướng về phía hắn.

“Mẹ làm gì vậy a, mẹ?” Sở Hạo thân thủ nhanh nhẹn tiếp được cái chén, không rõ lão mẹ anh gì chứ muốn phát hỏa.

“Mẹ làm gì? Hẳn là mẹ hỏi con làm gì mới đúng?” Trương Thục Viên hai tay chống nạnh, hùng hổ nói.

Đã lâu không được thấy bà như vậy ! Mấy người còn lại dùng ánh mắt hoài niệm nhìn bà.

“Mẹ rốt cuộc làm sao vậy?” Sở Hạo bị mắng có chút không thể hiểu rõ.

“Mày cái xú tiểu tử! Nguyệt Nguyệt cự tuyệt mày một lần, mày tựa như đào binh chạy thoát năm năm, chẳng lẽ mày không nghĩ đến việc sẽ tiếp tục cố gắng? Nguyệt Nguyệt cự tuyệt mày một lần, mày cũng chỉ thổ lộ một lần thôi a? Năm đó lão ba mày nhưng là càng bị áp chế lại càng hăng, mày như thế nào lại không giống ông ấy?” Trương Thục Viên tức giận nói.

Tức chết bà mà ! Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, nó cư nhiên rời nhà năm năm, hại bà sắp trắng đầu!

“Con……” Sở Hạo muốn vì chính mình biện bạch, lại cảm thấy lão mẹ anh nói thật có đạo lý.

“Con cái gì con! Mày có biết hay không cái loại hành động này của mày la ngu xuẩn? Mày đi rồi, vạn nhất Nguyệt Nguyệt bị người khác theo đuổi làm sao bây giờ? Mọi người xem có đúng không?” Bà còn không quên trưng cầu một chút ý kiến những người khác .

“Đúng vậy a! Con em sao lại ngu như vậy a?” Sở Phương Uy lắc lắc đầu nói.

Mà Lâm Kiến Cường cùng Ngô Mĩ Lâm nhìn về phía con gái. Bọn họ rốt cục hiểu được vì sao năm năm qua cô cứ mỗi một năm qua đi lại càng trầm mặc hơn, vì sao trong ánh mắt của cô lại mất đi thần thái cùng linh động, hóa ra là vì Sở Hạo a!

Lâm Nhật Nguyệt cảm thấy ánh mắt thân thiết của cha mẹ, cô nhìn về hướng bọn họ, lộ ra an ủi tươi cười, không tiếng động nói cho bọn họ yên tâm, không cần vì cô lo lắng!

Cảm nhận được tin tức không tiếng động của con gái, Lâm Kiến Cường cùng Ngô Mĩ Lâm vui mừng gật gật đầu.

“Như thế nào, nói không ra lời đúng không ?” Trương Thục Viên cũng không tính liền như vậy buông tha Sở Hạo.

“Con……Mẹ muốn con nói cái gì a? Nguyệt Nguyệt cũng không bị người khác theo đuổi mà!”

“Đó là tiểu tử mày chó săn thỉ vận (hình như là số may mắn)! Thật sự là tức chết mẹ ! Vừa đi đi năm năm, nếu không phải Nguyệt Nguyệt nghĩ đến dùng kết hôn kích thích mày, mẹ xem mày đại khái là cả đời đều không cần trở lại có phải hay không?” Càng nói càng hăng Trương Thục Viên lại ném một cái bình về hướng Sở Hạo.

Sở Hạo lại linh hoạt tiếp được.

“Được rồi, Thục Viên, bây giờ em mắng Hạo Hạo cũng không làm thời gian năm năm quay về được. Bây giờ nó đã trở lại, đừng mắng nó nữa!” Ngô Mĩ Lâm luôn đảm đương người hoà giải.

“Vẫn là mẹ nuôi của con tốt!” Sở Hạo lại bắt đầu vuốt mông ngựa .

“Hạo Hạo, về sau Nguyệt Nguyệt liền giao cho con chăm sóc .” Ngô Mĩ Lâm đối với Sở Hạo nghiêm mặt nói, Lâm Kiến Cường cũng nhìn hắn.

“Dạ! Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, xin hai người yên tâm!” Nghe được lời nói Ngô Mĩ Lâm, Sở Hạo thu hồi khuôn mặt tươi cười, chân thành nói với vợ chồng Lâm Kiến Cường.

“Chị Mĩ Lâm, sớm biết rằng năm đó chúng ta kết nghĩa làm gì, trực tiếp nhận làm thông gia có phải tốt không?” Trương Thục Viên sang sảng nói xong.

“Đúng vậy! Nhưng mà như bây giờ cũng không phải rất tốt sao?”

“Xú tiểu tử, mẹ cảnh cáo mày! Về sau nếu dám đối với Nguyệt Nguyệt không tốt, cẩn thận mẹ véo lỗ tai gây vạ của mày tê liệt luôn!” Trương Thục Viên lại chuyển hướng Sở Hạo.

“Lỗ tai của con làm sao gây vạ ?” Sở Hạo bất mãn ồn ào.

“Thế nào cũng đều gây vạ!”

“Kia còn không phải giống mẹ sao?” Sở Hạo thấp giọng lẩm bẩm .

“Mày nói cái gì? Giống ai?”

“Không có gì, con nói giống ba con!”

“Cái gì?” Sở Phương Uy trừng hướng con.

“Được rồi con tự giống con đã được chưa? Con cùng Nguyệt Nguyệt muốn đi ra ngoài mua một vài thứ, mọi người tiếp tục tán gẫu, mọi người tiếp tục tán gẫu!” Sở Hạo chịu không nổi , lôi kéo Lâm Nhật Nguyệt lấy cớ đi ra ngoài.

“Nguyệt Nguyệt!”

Lâm Nhật Nguyệt vừa đi ra ngoài cửa chợt nghe đã có người gọi cô, quay đầu vừa thấy là An Trạch. An Trạch tựa vào trên cửa xe, nay anh coi như là một người đã thành công. Tự mình lập công ty, công ty phát triển không ngừng, chính là ở lĩnh vực tình cảm vẫn không được lạc quan.

Nhiều năm như vậy , anh vẫn là đối Lâm Nhật Nguyệt ôm hy vọng, hy vọng cô có một ngày có thể tiếp nhận anh, nhưng là Lâm Nhật Nguyệt thủy chung không có cho anh cơ hội. Nhưng anh không buông tay, nhưng chỉ cần cô không kết hôn, anh còn có hy vọng tín niệm thủy chung canh giữ ở bên người của cô.

An Trạch chấp nhất làm cho Lâm Nhật Nguyệt đối với anh vừa áy náy vừa bất đắc dĩ.

“Học trưởng.” Lâm Nhật Nguyệt đi hướng An Trạch, đối anh cười cười.

“Nguyệt Nguyệt, em……” An Trạch nhìn cô, cảm thấy cô có thay đổi .

Trong mắt kia cổ linh khí đã quay trở lại, cả người lại trở nên sinh động lên. Là cái gì làm cho cô có thay đổi như vậy?

“Làm sao vậy, học trưởng?” Lâm Nhật Nguyệt nâng nâng mi.

“Em thay đổi.”

“Có sao?”

“Nguyệt Nguyệt!” Sở Hạo kéo hành lý hướng bọn họ đi tới.

Ngày hôm qua hắn bay trở về Canada để xử lý mọi việc ở trường trung học, nhưng mà anh nguyên bản là ngày mai mới trở về mà .

“Anh sao hôm nay lại quay về rồi ? Không phải nói ngày mai sao?” Lâm Nhật Nguyệt nhìn Sở Hạo đang đi đến hỏi.

“Mọi việc xử lý xong rồi , cho nên liền về trước, mà hơn nữa là anh nhớ em !” Đi đến bên người Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo giữ lấy dục mười phần ôm thắt lưng cô,“Xin chào, tôi là Sở Hạo! Vị hôn phu của Nguyệt Nguyệt !” Chuyển hướng An Trạch, Sở Hạo tự giới thiệu nói, tuy rằng bọn họ gặp qua. Sở Hạo nhớ rõ anh ta, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Nhật Nguyệt làm cho anh chán ghét, trước kia là thế, bây giờ cũng thế.

Vị hôn phu? Bọn họ có đính hôn sao? Lâm Nhật Nguyệt một bên ngắm ngắm Sở Hạo, nhưng là không ra tiếng sửa lại. Vừa vặn mượn cớ này làm cho An Trạch không cần lại khổ chờ đợi .

An Trạch nhớ rõ nam nhân trước mắt này, bọn họ chỉ thấy đúng một lần, nhưng anh chính là nhớ kỹ. Anh ta chính là người năm đó làm cho anh có cảm giác nguy hiểm tự xưng là bạn trai của Nguyệt Nguyệt.

“Xin chào, tôi là An Trạch, học trưởng của Nguyệt Nguyệt.” An Trạch khóe miệng có ti chua sót, đến bây giờ anh chỉ có thể tự xưng là học trưởng mà thôi. (@PP: thương thay số phận nam phụ T^T)

“Hai người đính hôn khi nào vậy ? Nguyệt Nguyệt, sao chưa bao giờ nghe em nói?” Bọn họ thật sự đính hôn sao?

“Ngay tại mấy ngày hôm trước.” Sở Hạo thay Lâm Nhật Nguyệt trả lời An Trạch.

“Nguyệt Nguyệt?” An Trạch chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Lâm Nhật Nguyệt.

“Đúng vậy, học trưởng.” Lâm Nhật Nguyệt gật gật đầu.

“Phải không?! Như vậy chúc em hạnh phúc, Nguyệt Nguyệt! Hẹn gặp lại !”

“Hẹn gặp lại.”

Nên buông xuống thôi! Nhiều năm như vậy , Nguyệt Nguyệt nếu định tiếp nhận anh thì đã sớm tiếp nhận rồi, anh thế nhưng chỉ là lừa mình dối người mà thôi! Nên buông xuống thôi! An Trạch xoay người cô đơn mở cửa xe, ngồi vào xe đi rồi.

“Được rồi, không cần nhìn nữa ! Nhìn nữa anh sẽ tự tử!” Sở Hạo vươn tay xua xua trước mắt Lâm Nhật Nguyệt, xóa đi tầm mắt cô nhìn An Trạch rời đi.

“Vậy anh đi tự tử đi.” Lâm Nhật Nguyệt có chút buồn cười.

“Anh chết , em chính là quả phụ !”

“Anh vừa mới nói anh là vị hôn phu của em, chúng ta có đính hôn sao?” Lâm Nhật Nguyệt tức giận nói.

“Hình thức thì chưa có! Nhưng mà thực chất cũng gần giống như vậy rồi mà? Hơn nữa, em định không thừa nhận sao?”

Liếc trắng mắt, Lâm Nhật Nguyệt không để ý tới anh.

“Anh vừa đi một khoảng thời gian em có nhớ anh không a?” Làm bộ không thấy được Lâm Nhật Nguyệt xem thường, Sở Hạo cười hì hì tiến đến trước mặt cô.

“Đương nhiên không có!” Mới một ngày mà thôi, nói cứ như anh đã đi mười ngày vậy.

“Không có?! Em cư nhiên dám nói không có?” Sở Hạo cầm lấy Lâm Nhật Nguyệt, thở phì phì .

“Không có chính là không có, sao lại không dám nói chứ ?”

“Anh ở Gia Nã Đại rất nhanh liền nhớ em, em cư nhiên không nhớ anh?! Xem anh phạt em đây!”

Ném xuống hành lý, Sở Hạo một phen kéo qua Lâm Nhật Nguyệt, cho cô một cái hôn nóng hừng hực. Anh thế nào cũng phải hôn cô đầu óc choáng váng mới được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.