Chị À, Anh Yêu Em

Chương 8: Chương 8




Trong văn phòng giáo viên, Lâm Nhật Nguyệt chuyên tâm sửa bài tập của học sinh.

“Ai ai ai, cô giáo Phan, cô có nhìn thấy giáo viên thể dục mới đến trường ta không?” Giáo viên dạy lý Du Thanh hưng phấn mà vọt tiến vào.

“Không có a, làm sao vậy?” Giáo viên lịch sử Phan Ngọc ngẩng đầu nhìn hướng Du Thanh.

“Đẹp trai lắm nha! Nghe nói là từ Canada trở về , ở đại học Toronto học thạc sĩ, tên là Sở Hạo! Anh ta thật sự rất đẹp trai a!”

Anh đẹp trai sao? Cô như thế nào không cảm thấy? Lâm Nhật Nguyệt giật nhẹ khóe miệng, tiếp tục sửa bài tập của cô.

“Nghe nói anh ta là đai đen cấp 7 TaeKwonDo đó!” Vì hình tượng bề mặt đạt, Du Thanh tạo nên một tư thế TaeKwonDo.

“Phải không?” Người trong văn phòng không quá để ý cô, Du Thanh này có đôi khi thần kinh hề hề .=)))

“Đúng vậy! Mọi người chưa nhìn thấy đâu, da thịt màu đồng, dáng người gầy gò, trên người anh ta kết hợp khí chất Trung Tây thật mê người nha! Anh ta quả thực chính là tình nhân trong mộng của tôi!”

Lâm Nhật Nguyệt thiếu chút nữa cười ra tiếng, Trung Tây kết hợp khí chất mê người? Cô phải nghiên cứu chút a, trung tây kết hợp?!

“Tôi quyết định !” Du Thanh dùng sức địa điểm phía dưới, giống như tuyên bố một quyết định trọng đại.

“Cái gì?” Không biết ai đáp một câu.

“Tôi sẽ theo đuổi anh ta! Nhất định phải đem anh ta nắm trong tay!”

“Cô không sợ người ta đã là hoa có chủ hay sao?” Phan Ngọc hắt cô gáo nước lạnh.

“Không quan hệ, anh ta còn chưa kết hôn, tôi còn có cơ hội!” Du Thanh tin tưởng mười phần.

“Cô làm sao mà biết anh ta kết hôn? Nói không chừng người ta đã có con rồi ý chứ !”

“Không có! Tôi vụng trộm nhìn qua , mười ngón tay anh ta trống trơn, không có nhẫn, hiển nhiên còn chưa kết hôn đâu?” Cô quan sát rất cẩn thận!

“Cô giáo Phan , đó là dự định của tôi , cô đừng có tranh giành với tôi đó nha a!”

“Tôi….. Cô cứ yên tâm đi!” Phan Ngọc bị cô làm cho tức giận đến thiếu chút nữa nói không ra lời.

Tranh giành? Cô làm như ở đây là thương trường đại bán phá giá a? Hơn nữa, cô đã có bạn trai , ai thèm cùng cô ta tranh giành a?

“Còn cô, cô giáo Lâm?” Du Thanh đem đầu ánh mắt hướng về phía “Hoa chưa có chủ” Lâm Nhật Nguyệt.

Như thế nào lại nhấc đến cô ? Lâm Nhật Nguyệt ngẩng đầu đối cô có lệ cười cười.

“Cô cười là có ý gì? Chẳng lẽ cô định tranh giành với tôi?”

“Cốc cốc cốc!” Trên cửa truyền đến tiếng đập cửa.

“Xin chào mọi người!” Sở Hạo đứng ở cửa, đối mọi người cười cười, ánh mắt quan sát toàn bộ văn phòng .

Anh là đến tìm Lâm Nhật Nguyệt . sau khi việc bên Canada kết thúc, anh liền quyết định đến nơi đây làm giáo viên, có thể phụ xướng phu tùy thôi!

(Nguyên văn là : phu xướng phụ tùy

(Nghĩa đen) Tùy nghĩa là theo. Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.(Nghĩa bóng) Một quan niệm phong kiến cho là người phụ nữ phải luôn luôn phục tùng người chồng Ở đây Hạo ca dùng là phụ xướng phu tùy: vợ làm gì, chồng cũng làm theo =))

“Xin chào!” Vừa thấy là Sở Hạo, Du Thanh khẩn cấp nghênh đón.

“Tôi là Du Thanh, Giáo viên dạy môn lý trung học. Anh là thầy Sở mới đến đúng không!” Du Thanh ôn nhu nói xong, tận lực làm cho chính mình thoạt nhìn thục nữ một chút.

“Ách, Xin chào!” Sở Hạo có lệ tính lên tiếng trả lời, ánh mắt tìm kiếm Lâm Nhật Nguyệt.

Bàn công tác của Lâm Nhật Nguyệt là ở tận cùng bên trong góc sáng sủa , hơn nữa cô hiện tại chính cúi đầu tránh ở sau xấp bài thi, cho nên Sở Hạo lập tức cũng tìm không ra cô.

“Thầy Sở, nghe nói anh là mới từ Canada trở về ?” Du Thanh lại lạc lạc lạc lạc nói, mọi người trong văn phòng nghe thấy nghĩ đến mùa đông đến.

“Đúng, đúng vậy!”

“Vậy anh……”

“Xin hỏi, cô giáo Lâm – Lâm Nhật Nguyệt có ở đây không ạ?” Sở Hạo cắt ngang Du Thanh nói.

“Ách?” Nghe được Sở Hạo muốn tìm Lâm Nhật Nguyệt, Du Thanh ngẩn người.

“Cô ấy có ở đây không?” Sở Hạo không kiên nhẫn hỏi.

“Có, nhưng mà không biết thầy Sở tìm cô ấy có chuyện gì?” Du Thanh khẩu khí không tốt lắm hỏi.

Sở Hạo liếc cô trắng mắt một cái, nữ nhân này làm cái gì nha? Anh tìm Nguyệt Nguyệt thì liên quan gì đến cô ta?

“Nguyệt Nguyệt!” Chờ không kịp Sở Hạo đơn giản chính mình ra tiếng tìm.

“Nơi này.” Góc sáng sủa vươn một cái tay mảnh khảnh vẫy vẫy.

Kỳ thật Du Thanh cùng Sở Hạo đối thoại cô tất cả đều nghe thấy được, chính là nhớ tới những lời nói Du Thanh vừa nói với cô, cho nên cô sẽ không ra tiếng .

“Hóa ra em ở trong này a!” Sở Hạo bước nhanh đi hướng Lâm Nhật Nguyệt.

Lúc này tất cả người trong văn phòng đều nhìn hai người, bọn họ rất tò mò!

“Từ hôm nay trở đi chúng ta chính là đồng nghiệp!” Nhìn Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo ở trên mặt cô hôn một chút.

Cái này làm toàn bộ mọi người mở to hai mắt nhìn, đây là cái tình huống gì? Mà Du Thanh ở một bên lại dấu không được kinh ngạc cùng phẫn nộ!

“Cô giáo Lâm, cô không muốn giải thích với mọi người một chút sao?” Thanh âm Du Thanh không hề lạc lạc lạc lạc .

Cái gì? Là giải thích với cô ta thì có? Bị cô tha xuống nước sắc mặt những người khác có chút khó coi nhìn Du Thanh.

“Để tôi nói! Tôi là Sở Hạo, giáo viên thể dục mới tới, cũng là vị hôn phu của cô giáo Lâm!”

“Phải không? Cô giáo Lâm, như thế nào chưa bao giờ nghe cô nói a?” Du Thanh sắc mặt khó coi hỏi.

“Tôi nghĩ chuyện riêng của tôi không cần thiết phải nói cho cô!” Lâm Nhật Nguyệt thản nhiên trả lời.

“Cô…..”

Không khí khẩn trương, những người khác đều không dám ra tiếng, đều cúi đầu làm bộ sửa bài tập, kỳ thật lỗ tai đều dựng thẳng đứng lên .

Sở Hạo thấy không khí quỷ dị trong văn phòng cũng không quan tâm, vẫn là vui tươi hớn hở nhìn Lâm Nhật Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, văn phòng của anh ở chỗ bộ thể dục, khi nào không có tiết thì nhớ tới tìm anh. Bây giờ anh phải đi bộ thể dục báo danh, lát gặp!” Cấp cho Lâm Nhật Nguyệt một cái ôn nhu cười, Sở Hạo ra văn phòng.

“Cô giáo Lâm a, thật không nghĩ tới hóa ra thầy Sở mới tới là vị hôn phu của cô a!” Người trong văn phòng đối hí kịch hóa chuyển biến rất ngạc nhiên!

“Hai người định khi nào thì kết hôn a? Đến lúc đó chớ quên mời chúng ta uống rượu mừng a!”

“Hai người khi nào thì bắt đầu yêu đương nha?”

Đối mặt mọi người hỏi, Lâm Nhật Nguyệt chính là cười cười, cũng không trả lời.

Một bên Du Thanh sắp tức chết rồi, thật vất vả mới có soái ca xuất hiện trong trường học, vừa vặn vẫn là kiểu người cô thích, không nghĩ tới cô còn không có bắt đầu tiến công đã bị phán tử hình, còn trở thành trò cười của mọi người, tức chết cô !

Sở Hạo đến trường học nhận việc mới một tuần, trong một tuần ngắn ngủi này, anh đã thành đối tượng ái mộ của giáo viên, nữ sinh toàn trường , đương nhiên còn bao gồm Du Thanh.

Mà Lâm Nhật Nguyệt lại trở thành — tình địch! Hiện tại cô đi đến chỗ nào cũng có những tầm mắt thù địch bắn về phía cô, giống như cô là tội nhân thiên cổ.

“Nguyệt Nguyệt, em nhìn anh đã 5 phút rồi đó ! Đây là kỷ lục đó nha , trước kia em không thèm nhìn anh nhiều hơn 1 giây . Hôm nay làm sao vậy?” Sở Hạo có chút tò mò, nhưng mà anh rất thích Lâm Nhật Nguyệt nhìn anh như vậy.

“Em đang nhìn xem anh đẹp ở chỗ nào!” Lâm Nhật Nguyệt thản nhiên nói.

“Anh chỗ nào cũng đẹp a!” Sở Hạo cười hì hì đối Lâm Nhật Nguyệt liếc mắt đưa tình.

“Em như thế nào lại không biết?” Lâm Nhật Nguyệt chính là không biết anh rất đẹp trai a! Vì sao nữ sinh nào cũng đều nói là anh đẹp trai?

“Em không biết là anh đẹp trai sao?”

“Ừm.” Lâm Nhật Nguyệt thành thật gật gật đầu.

“Anh nói này Nguyệt Nguyệt, em rốt cuộc có yêu anh hay không vậy?”

“Vì sao nói như vậy?”

“Mọi người đều nói ‘Tình nhân trong mắt ra Tây Thi”, em như thế nào lại không như thế?”

“Khuôn mặt này của anh, em từ nhỏ đã nhìn phát chán, lại thấy thế nào cũng không khả năng đem anh xem thành Tây Thi, trừ phi……” Lâm Nhật Nguyệt thừa nước đục thả câu không đem nói cho hết lời.

“Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi anh đi chỉnh dung, thuận tiện lại làm một chút phẫu thuật chuyển giới.” Lâm Nhật Nguyệt nghiêm trang nói.

“Em đùa giỡn anh rất vui đúng không?” Sở Hạo nhìn chằm chằm cô.

“Không có. Em muốn hỏi anh một vấn đề.” Dời đi một chút đề tài.

“Vấn đề gì?”

“Anh nói anh là như thế nào đem nữ sinh trong trường học chúng ta mê thần hồn điên đảo ?”

“Ha ha ha! Em bây giờ đã biết được mị lực của anh lợi hại thế nào chưa? Biết anh là hương mô mô (?) đi?” Sở Hạo dào dạt đắc ý nói.

Lườm hắn một cái, Lâm Nhật Nguyệt thật sự nghĩ không hiểu ánh mắt những người đó đều làm sao vậy?

“A! Nguyệt Nguyệt, nhìn thấy anh được hoan nghênh như vậy, em có phải đang ghen không đấy?” Ánh mắt Sở Hạo ở trên mặt Lâm Nhật Nguyệt quan sát .

“Ghen?” Cô chưa từng nghĩ tới nha!

“Đúng vậy! Có phải hay không trong lòng ê ẩm ? Nhìn đến nữ sinh khác ân cần chào đón anh, có phải hay không rầu rĩ không vui?”

“Không có.” Hình như là có như vậy một chút, cái này gọi là ghen sao? Lâm Nhật Nguyệt vụng trộm nghĩ.

“Thật sự không có?” Sở Hạo gợi lên cằm của cô, cười xấu xa nhìn cô.

“Không có.” Lâm Nhật Nguyệt gạt tay lỗ mãng của anh ra, cô mới không thừa nhận!

“Gạt người!”

“Em không có.”

“Em có!”

“Không có.”

“Có.”

“Không…… Ưm……”

Lâm Nhật Nguyệt mất tự nhiên né tránh làm cho Sở Hạo cảm thấy thật đáng yêu, nhịn không được đem cô kéo vào trong lòng, in lại môi hồng nhuận của cô.

“Khụ khụ khụ!” Một trận không nhìn được thanh âm ho khan cắt ngang hai người ngọt ngào.

Sở Hạo có chút tức giận nhìn về phía người tới — là Du Thanh.

“Cô giáo Du , chẳng lẽ cô không biết trước khi vào cửa thì phải gõ cửa sao?” Sở Hạo khẩu khí không tốt nói.

“Tôi gõ rồi ! Là có người không có nghe thấy mà thôi.” Kỳ thật cô căn bản là không gõ.

“Phải không? Đó là sơ sót của chúng tôi rồi” Sở Hạo chịu đựng tức giận nói.

Lâm Nhật Nguyệt thì tại một bên nhìn bọn họ, cũng không nói gì.

“Tôi nói này cô giáo Lâm a, cô hảo hảo cũng là làm gương tốt cho mọi người, tác phong gần đây của cô giống như có điểm……” Du Thanh ngữ khi mang ác ý.

“Có điểm cái gì? Cô giáo Du có chuyện cứ việc nói thẳng.” Lâm Nhật Nguyệt rộng rãi nói.

“Cô giáo Lâm a, không phải tôi nói cô, nhưng nơi này là trường học, không phải nhà cô, tuy rằng cô cùng thầy Sở là vợ chồng chưa cưới, nhưng là không thể rất…… Ai nha, tôi cũng không thể không biết xấu hổ nói ra, cô hiểu được thì tốt rồi!” Du Thanh ra vẻ tiểu nữ nhi thái nhéo xoay thắt lưng.

“Cô giáo Du, chúng tôi không rõ, mời cô nói rõ ràng được không?” Sở Hạo nghe không nổi nữa, nữ nhân này muốn làm gì nha?

“Chính là…… Chính là hai người không thể ở trong trường học thân thiết như vậy, tạo ra ảnh hưởng không tốt! Tôi nghe nói hiệu trưởng đều đối với hai người có chút ý kiến đó!”

Cái gì hiệu trưởng đối bọn họ có ý kiến, đều là cô nói bừa , cô xem hai người bọn họ ân ân ái tình yêu liền hận muốn chết!

“Chúng tôi thân thiết như thế nào?” Sở Hạo không rõ, anh cùng Lâm Nhật Nguyệt cũng chỉ nắm tay, cho dù hôn môi cũng là ở trong văn phòng hắn không có người, điều này sao ảnh hưởng đến học sinh ?

“Chính là giống…… Giống…… như vừa rồi!”

Lâm Nhật Nguyệt buồn cười nhìn Du Thanh, vừa muốn che dấu hận ý vừa muốn giả bộ thành bộ dạng ngây thơ, đủ làm khó cô ta rồi!

“Chúng tôi là ở nơi không có người, cũng không phải ở sân thể dục nha. Mà bây giờ, nếu không phải cô giáo Du cô không gõ cửa liền tiến vào thì cũng chả ai biết !” Sở Hạo giật nhẹ khóe miệng, việc cô cắt ngang chuyện tốt của anh vẫn là có chút để ý.

“Tôi không phải đã nói tôi gõ cửa rồi sao? Là hai người không nghe thấy!”

“À, là vậy, tôi quên mất! Chúng tôi về sau sẽ chú ý , cám ơn cô giáo Du nhắc nhở!” Sở Hạo giả cười đối Du Thanh nói.

“Không cần khách khí !” Nụ cười này trong mắt Du Thanh lại thành đối cô có ý tứ cười, bởi vậy nên mặt cô một chút liền đỏ, còn cố ý nhìn Lâm Nhật Nguyệt – đã nhìn thấy chưa? Anh ấy cười với tôi nha!

Lâm Nhật Nguyệt thật sự là dở khóc dở cười.

“Như vậy cô giáo Du cô tới nơi này có chuyện gì sao?”

“Ách, tôi…… Tôi……” Cô vốn là muốn tìm cái lấy cớ cùng anh thân cận , nhưng là không nghĩ tới Lâm Nhật Nguyệt ở trong này.

“À, cô không có việc gì đúng không? Vậy phiền cô giúp tôi đóng cửa lại, cám ơn!” Sở Hạo tiếp tục cười với cô ta, lại hạ lệnh trục khách luôn.

“Ách…… Được! Rầm!” Du Thanh không tình nguyện đóng cửa lại, còn làm ra tiếng vang rất lớn.

Lâm Nhật Nguyệt nghĩ cô ta nhất định tức giận đến nghiến răng ngứa. Ai, sao phải khổ vậy chứ?

“Nguyệt Nguyệt!”

“Hử?”

“Cô giáo Du kia là ở cùng văn phòng em đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Cô ta có phải hay không có điểm……” Sở Hạo chỉ chỉ đầu, ý là có phải đầu óc có chút không bình thường hay không.

“Không có a, rất bình thường .” Lâm Nhật Nguyệt cười cười, anh còn không biết người ta có ý tứ với anh nha! Sở Hạo này có đôi khi thật sự trì độn!

“Vậy sao? Anh như thế nào cảm thấy cô ta giống như có điểm không bình thường?Hai chúng ta thân thiết thì có liên quan gì đến cô ta a?”

“Bởi vì ngày đầu tiên anh đến trường học này cô ấy đã thích anh, quyết định muốn đem anh nắm trong lòng bàn tay.” Lâm Nhật Nguyệt nhớ tới ngày đó Du Thanh hào hùng.

“Vậy sao? Vậy sau khi biết mối quan hệ của anh với em thì cô ta có làm khó dễ em không?” Sở Hạo lo lắng hỏi, anh chỉ sợ có người bắt nạt cô!

“Không có.” Lâm Nhật Nguyệt có chút uất ức!

“Thật sự không có?” Sở Hạo lo lắng lại hỏi.

“Thật sự không có. Cho dù có, anh không phải đang ở bên người em sao?” Lâm Nhật Nguyệt xoa xoa mặt anh, làm cho anh yên tâm.

“Nếu có người bắt nạt em, nhất định phải nói cho anh biết! Anh sẽ cho họ biết tay!” Sở Hạo kéo qua tay cô, phóng tới bên môi nhẹ nhàng mà hôn một chút.

“Đã biết.” Ai lại bắt nạt cô chứ!

“Nguyệt Nguyệt……” Sở Hạo lại nhịn không được hướng cô.

“Thầy Sở , anh dù sao cũng là hảo hảo làm gương tốt, phải chú ý hình tượng!” Lâm Nhật Nguyệt bướng bỉnh học giọng điệu Du Thanh .

“Nguyệt Nguyệt, em thay đổi!” Sở Hạo nhìn cô, trong mắt có chút vui mừng.

“Thay đổi như thế nào?”

“Sáng sủa ra, cũng biết đùa cợt nữa !”

“Vậy sao?”

Đúng vậy! Chính cô cũng cảm giác được . Tình yêu thật vĩ đại! Trách không được có người lại cứ muốn yêu! Tình yêu thật vĩ đại!

“ Thầy Sở!” Du Thanh lắc mông chân thành đi hướng Sở Hạo, cô xem đúng lúc này trong văn phòng bộ thể dục chỉ có mình Sở Hạo.

“Có chuyện gì vậy, cô giáo Du?” Sở Hạo mặt nhăn nhíu.

Từ khi biết Du Thanh đối với anh có ý nghĩ không an phận, Sở Hạo tận lực tránh cùng cô tiếp xúc, để tránh những phiền toái không cần thiết. Nhưng là tóm lại sẽ có lúc tránh cho không được, nhất là lúc Du Thanh cố ý muốn tiếp cận anh .

“Thầy Sở, tôi đối với Canada thực hứng thú nha! Anh có thể kể cho tôi nghe một chút chuyện bên đó không?” Du Thanh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Sở Hạo.

“Hiện tại trên mạng trên báo có rất nhiều các tin tức về nó, cô có thể tự xem được a!” Sở Hạo chán ghét hướng bên cạnh xê dịch.

“Tôi muốn nghe anh nói!” Du Thanh lại xê dịch sang thêm.

“Thực xin lỗi cô giáo Du, tôi chỉ sợ không thời gian nói cho cô. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Sở Hạo đứng dậy chuẩn bị rời đi văn phòng.

“Thầy Sở!” Nhìn thấy Sở Hạo đứng lên, Du Thanh cũng chạy nhanh đứng lên.

“Mời cô nhường đường” Sở Hạo ý bảo cô tránh ra.

“Thầy Sở, chẳng lẽ anh thật sự không nhận ra sao? Em thích anh!” Du Thanh xuất kỳ bất ý thân thủ giống bạch tuộc ôm lấy nửa người Sở Hạo.

Xuất kỳ bất ý: Bất thình lình, thừa lúc người ta không ngờ, làm cho người ta không kịp đối phó.

“Cô làm gì vậy?” Sở Hạo phát hỏa, vươn tay muốn đẩy cô ta ra, hai tay vừa để lên vai của cô, khóe mắt dư quang thoáng nhìn, nhưng lại nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt đứng ở cửa văn phòng mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ.

“Nguyệt Nguyệt!” Sở Hạo sửng sốt một giây sau, một phen đẩy ra Du Thanh chạy tới bên người Lâm Nhật Nguyệt, mà Du Thanh bị đẩy ra thì lảo đảo một chút.

“Nguyệt Nguyệt, em đừng hiểu lầm! Anh cùng cô ta không có cái gì hết!” Sở Hạo vội vàng hướng Lâm Nhật Nguyệt giải thích, mặt cô không có biểu tình gì làm cho anh cảm thấy sợ hãi.

“Ôm như vậy còn nói không có gì, thầy Sở anh cũng thật trợn mắt nói dối a!” Du Thanh ở bên châm ngòi thổi gió.

“Cô câm miệng cho tôi!” Sở Hạo đối Du Thanh lạnh lùng nói.

“Nguyệt Nguyệt?!” Lâm Nhật Nguyệt đến bây giờ thủy chung không nói được lời nào.

“Gì vậy? Cô giáo Lâm, Thầy Sở, hai người sao lại đứng ở cửa như vậy a?” Một vài giáo viên thể dục đã trở lại.

“A! Thầy Vương thầy Triệu hai người tới thật đúng lúc, mau giúp tôi phân xử?” Du Thanh muốn đem sự tình làm lớn lên

“Cô giáo Du! Cô đừng có……” Nhận thấy được ý đồ của Du Thanh, Sở Hạo mở miệng ngăn cản.

“Hạo Hạo.” Lâm Nhật Nguyệt ra tiếng ngăn lại Sở Hạo.

“Nguyệt Nguyệt?” Sở Hạo khó hiểu nhìn cô.

“Anh vào đi.” Lâm Nhật Nguyệt đem Sở Hạo đẩy mạnh vào văn phòng.

“Thầy Vương thầy Triệu, chúng tôi có chuyện cần nói một chút, hai người 20 phút sau quay lại được không?” Lâm Nhật Nguyệt nói với hai vị giáo viên đứng ở cửa.

“À, được được, mọi người nói chuyện đi, mọi người nói chuyện đi!” Hai vị giáo viên thức thời xoay người đi.

Lâm Nhật Nguyệt đóng cửa lại.

“Nguyệt Nguyệt?!” Sở Hạo tâm bất ổn , không biết cô có hiểu lầm hay không ?Có tức giận không?

“Không có việc gì, em hiểu mà.” Lâm Nhật Nguyệt đối với anh cười cười, tươi cười chứng tỏ có hiểu rõ cùng tín nhiệm.

Sau khi nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt bao hàm lý giải cùng tin tưởng tươi cười, Sở Hạo mặt nhăn mày giãn ra . Cô tin tưởng anh! Không cần anh phải giải thích cô liền tin tưởng anh! Không, hẳn là cô ngay từ đầu liền tin tưởng anh!

Bởi vì yêu anh, cho nên tin tưởng anh! Sở Hạo cầm tay Lâm Nhật Nguyệt, trong mắt nồng đậm tình yêu như thế nào cũng tán không đi!

“Hai người đủ chưa?” Du Thanh thật sự là xem không nổi hai người bọn họ liếc mắt đưa tình với nhau coi như không có cô .

“Cô giáo Du, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện !” Lâm Nhật Nguyệt nói với Du Thanh .

“Được!”

“Nguyệt Nguyệt, để anh nói!”

Đương nhiên là anh nói, cô nói hữu dụng sao? Lâm Nhật Nguyệt ở trong lòng mắt trợn trắng.

“Cô giáo Du, Nguyệt Nguyệt là người tôi yêu từ nhỏ đến bây giờ, cô ấy là người duy nhất tôi yêu cả đời này , ở trong lòng tôi cô ấy là người không thể thay thế , cả đời này tôi không có khả năng sẽ yêu người khác . Cho nên, mời cô về sau không cần đem thời gian lãng phí trên người tôi!” Sở Hạo hữu lực nói với Du Thanh, nhưng là ánh mắt mắt chỉ nhìn Lâm Nhật Nguyệt .

“Anh…..” Du Thanh khẽ cắn môi, lại nói không lời.

“Vừa nãy anh vừa mới ôm tôi, vì sao anh không có lập tức đẩy tôi ra? Vì sao anh nhìn thấy cô ta mới đẩy tôi ra ? Anh rõ ràng cũng có ý với tôi!” Du Thanh không cam lòng nói.

“Cô giáo Du, mời cô tự trọng!” Sở Hạo đảo cặp mắt trắng dã, kia còn không nói là không lập tức đẩy cô ta ra? Anh bất quá sửng sốt một giây mà thôi, hơn nữa một giây kia cũng không phải vì cô mà sửng sốt , mà là vì Lâm Nhật Nguyệt mới như vậy.

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi chỉ yêu mình Nguyệt Nguyệt thôi. Xin cô về sau đừng làm loại chuyện nhàm chán này nữa !” Sở Hạo lại nói rõ.

“Tôi làm chuyện gì nhàm chán ? Tôi chỉ bất quá hướng người trong lòng thổ lộ tôi mà thôi, anh có quyền lợi gì ngăn cản tôi?” Du Thanh lớn mật nói xong.

“Cô……” Nữ nhân này nói như thế nào không rõ? Sở Hạo oán hận nghĩ.

“Cô giáo Du, tôi và Hạo Hạo đều không có quyền lợi ngăn cản cô. Cô là một con người tự do, cũng có quyền lợi yêu người khác, nhưng là cô có nghĩ tới thích một người nên dùng tình cảm chân thành của mình đến đối mặt hắn, mà không phải làm chút chuyện làm cho hắn cảm thấy chán ghét, đúng không?” Lâm Nhật Nguyệt thản nhiên nói với Du Thanh.

“Tình càm chân thành?!” Du Thanh nhẹ giọng nhớ kỹ ba chữ này, đột nhiên giống như có chút hiểu được .

Tình cảm thật sự! Mấy ngày qua cô vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Sở Hạo, cố ý giả bộ thục nữ, cố ý nói chuyện nhỏ nhẹ, khiến cho chính cô đều không biết mình là ai! Nếu Sở Hạo thật sự thích hình tượng đó của cô, chẳng lẽ cô phải giả bộ cả đời sao? Như vậy chẳng phải sẽ rất trầm trọng ?

“Thầy Sở, tôi thấy thật có lỗi vì đã làm chuyện phức tạp với anh!” Du Thanh dùng thanh âm chân chính của bản thân nói với đối Sở Hạo.

“Cô hiểu được là tốt rồi!” Rốt cục suy nghĩ cẩn thận ! Sở Hạo vụng trộm nhẹ nhàng thở ra.

“Cô giáo Lâm, cám ơn cô!” Du Thanh thành tâm nhìn Lâm Nhật Nguyệt.

Lâm Nhật Nguyệt hiểu biết đối cô cười cười.

“Nhưng mà cô giáo Lâm, chỉ cần cô một ngày không có cùng thầy Sở kết hôn, tôi còn có cơ hội đúng không?” Du Thanh cười khẽ đối Lâm Nhật Nguyệt liếc liếc mắt, sau đó đi ra văn phòng.

“Cái gì?!” Sở Hạo dở khóc dở cười.

Lâm Nhật Nguyệt còn lại là thói quen cười cười.

“Nguyệt Nguyệt, chúng ta kết hôn đi!” Sở Hạo có chút chịu không nổi , ai biết cái kia nữ nhân lần sau lại làm ra cái loại gì nữa.

“Làm sao vậy? Em còn không sợ, anh sợ cái gì?”

“Em không nghe thấy cô ta nói gì à?”

“Nghe thấy.”

“Có người muốn cùng em tranh giành anh nha! Em sao lại là vẻ mặt không quan tâm thế hả?” Anh thực hoài nghi cô rốt cuộc có phải hay không thật sự yêu anh.

“Cơ hội của cô ấy là do anh tạo ra , anh sẽ cho cô ấy cơ hội sao?” Lâm Nhật Nguyệt hỏi lại.

“Ách, sẽ không! Nhưng là em không biết là đã đến lúc chúng ta nên kết hôn rồi sao?”

“Không biết.”

“Vậy em cảm thấy khi nào thì chúng ta nên kết hôn?”

“ hai năm nữa đi!”

“Cái gì? Còn muốn hai năm?” Sở Hạo không thể tin kêu lên.

“Được rồi, thời gian cứ như vậy đi , em muốn đi học !”

“Nguyệt Nguyệt!”

Lâm Nhật Nguyệt đi rồi, còn lại Sở Hạo một người ở nơi nào suy tư về việc nên làm thế nào để cho cô đáp ứng cùng anh kết hôn.

“Nguyệt Nguyệt, em thật sự muốn hai năm nữa mới kết hôn với anh sao?” Sở Hạo ngồi xổm bên cạnh Lâm Nhật Nguyệt, càng không ngừng hỏi cô.

“Ừm.” Lâm Nhật Nguyệt cẩn thận chỉnh sửa bài thi của học sinh.

“Vì sao?”

“Không có vì sao.”

A? Sở Hạo khó hiểu nhìn cô,nghĩ không hiểu trong đầu óc cô đang suy nghĩ cái gì.

“Này…… Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?”

“Anh muốn biết sao?” Lâm Nhật Nguyệt rốt cục quay đầu nhìn anh một cái.

“Ừ!” Biết vấn đề mới có thể giải quyết vấn đề nha!

“Được rồi! Em sẽ nói cho anh!”

“Nói đi, vì sao?”

“Bởi vì anh để cho em năm năm cô độc.”

“Ách?! Vì vậy? Cho nên cũng muốn anh chờ em hai năm?”

“Ừ.” Lâm Nhật Nguyệt đương nhiên gật gật đầu.

“Em có lầm hay không? Anh rời đi năm năm còn không phải bị em làm hại? Em ngẫm lại năm đó là ai dứt khoát kiên quyết nói với anh vĩnh viễn cũng không khả năng yêu anh, hại anh thương tâm đi xa tha hương?” Sở Hạo vội vàng phân tích.

“Em cũng không có bảo anh phải đi.” Lâm Nhật Nguyệt không lương tâm nói.

“Em…… Được rồi Nguyệt Nguyệt, vậy em nói muốn thế nào mới có thể rút ngắn được khoảng thời gian để có thể kết hôn với em?” Sở Hạo bất đắc dĩ.

“Như vậy đi!”

“Như thế nào?” Sở Hạo hai mắt sáng lên.

“Nhìn thấy bài kiểm tra này chưa?” Lâm Nhật Nguyệt bắt tay hé ra bài kiểm tra của một học sinh hướng Sở Hạo.

“Ngô Vĩ Đào,8 điểm! Sao lại có học sinh ngốc như thế này?” (@PP: hình như thang điểm ở bên Trung là 100đ)

“Thấy rõ chưa ?” Lâm Nhật Nguyệt nhíu mày.

“Rồi, mà sao lại cho anh xem bài kiểm tra của học sinh?” Sở Hạo có điểm không thể hiểu nổi.

“Hắn năm nay cấp ba, anh chỉ cần làm cho cậu ta thi đỗ đại học, em liền kết hôn với anh.” Lâm Nhật Nguyệt nhàn nhàn nói.

“Cái gì? Vậy cũng phải một năm nha!” Sở Hạo kêu ra tiếng.

“Một năm và hai năm, anh chọn cái nào?”

“Đương nhiên là một năm! Nhưng là……8 điểm mà thi được đại học, với anh mà nói giống như có điểm khó khăn nha!” Sở Hạo cau mày, anh cau mày làm cho hai hàng lông mi đều nhanh thành bát tự .

“Anh không phải mị lực rất lớn sao? Không phải là thạc sĩ đi du học về sao?” Lâm Nhật Nguyệt vân đạm phong khinh nói.

(Vân đạm phong khinh: nhẹ nhàng thanh thản)

“Em cố ý chỉnh anh phải không?”

“Không có, em có thể nói cho anh, cậu ta thực thông minh, chính là không thích học tập mà thôi.”

“Như vậy a! Được, chỉ cần không ngu ngốc là được! Anh nhận chiến thư này, một năm sau em chờ gả cho anh đi!” Sở Hạo tình thế bắt buộc.

“Được, em chờ .”

“Nguyệt Nguyệt,sau khi tan học thì từ từ chờ anh cùng nhau về nha!”

“Buổi chiều hôm nay anh nhiều hơn em một tiết, em không đợi đâu.”

“Chờ anh đi mà !” Sở Hạo lắc lắc tay cô.

“Được rồi được rồi!” Lâm Nhật Nguyệt không kiên nhẫn nói.

“Vậy quyết định thế nha! Anh đi dạy học !” Sở Hạo đứng lên, còn thừa cơ trộm hôn môi thơm của cô.

Lâm Nhật Nguyệt liếc trắng mắt, nhìn xem bốn phía, hoàn hảo không có ai nhìn thấy. Nhưng mà cho dù có người nhìn thấy cũng không liên quan gì, bởi vì bây giờ không có người nào lại chỉ vào bọn họ giáo dục bọn họ nên làm gương tốt cho mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.