Xếp hàng cả tiếng đồng hồ, cuối cùng Hạ Yên và Tiếu Tiếu cũng vào được bên trong cửa hàng.
Theo thói quen mua sắm từ trước đến nay, Hạ Yên nhanh chóng nhìn một lượt khắp xung quanh, đánh giá phong cách thời trang của cửa hàng. Thế nhưng cô thất vọng nhận ra rằng ở đây kiểu quần áo nào cũng có, phong cách lung tung không theo một xu hướng nào cả.
Vì là hàng khuyến mãi nên mọi người chen lấn nhau lựa chọn, Tiếu Tiếu biết Hạ Yên không quen đến những chỗ như thế này nên luôn để ý quan sát cô. Hạ Yên biết vậy nên nói:
“Cậu cứ mua đi, mình qua bên kia đứng một lát”. Hạ Yên chỉ một góc trống nhỏ trong cửa hàng.
Lăng Tiếu Tiếu thấy như vậy cũng được nên chỉ dặn cô cẩn thận rồi ngay lập tức điên cuồng chọn chọn lựa lựa.
Hạ Yên đứng yên lặng ở một góc, nhân viên cửa hàng thấy cô đứng đó nên mới chạy lại giới thiệu một vài mẫu quần áo mới ra, tất nhiên những loại này đều không giảm giá.
Hạ Yên ghét đi mua sắm mà bị nhân viên cừa hàng làm phiền như vậy, huống chi người bán hàng kia cứ đứng sát vào cô, liên tục nói rất nhiều những lời sáo rỗng.
“Xin lỗi cô, tôi không mua”.
Thái độ lạnh lùng của Hạ Yên khiến nữ nhân viên kia ngượng đỏ cả mặt, cô ta thẹn quá hóa giận, không nhịn được lầm bầm vài câu:
“Còn không phải là đến đây mua đồ giảm giá hay sao, tỏ vẻ thanh cao gì chứ”.
Hạ Yên nhíu mày, vẻ tức giận thể hiện rõ trên mặt.
“Tôi tỏ vẻ thanh cao đó thì sao nào, có liên quan gì đến cô không”. Giọng cô tuy không lớn nhưng sắc lạnh.
Người nhân viên kia thấy thái độ của Hạ Yên cứng rắn, cũng biết mình có lỗi trước nhưng vẫn ngoan cố không chịu xuống giọng trước.
“Cô vào cửa hàng mà không mua quần áo thì mời đi ra cho, chỗ chúng tôi không tiếp kiểu người như cô”.
Hạ Yên vì câu nói của cô ta mà bật cười, ở đâu ra kiểu lý lẽ như vậy chứ.
“Cô này, tôi là khách hàng, cô tư vấn không đúng loại quần áo tôi cần thì nên trách mình chưa đủ tận tâm, đừng đổ lỗi cho người khác như vậy. Còn nữa, ông chủ của cô dặn cô đuổi khách ra ngoài như vậy sao. Cửa hàng nhờ có nhân viên như cô nên chỉ những dịp khuyến mãi mới có khách ghé thăm đông như vậy, thật đúng là nhân viên gương mẫu mà”.
Hạ Yên nói liên hồi khiến cho người nhân viên kia không thốt lên được lời nào, mọi người xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt về phía góc nhỏ này.
Lăng Tiếu Tiếu thấy Hạ Yên như vậy thì bỏ hết đám quần áo kia, vội vàng chạy về phía cô, chỉ sợ bạn mình bị người lạ ức hiếp.
“Có chuyện gì vậy Yên Yên, mấy nhân viên này dám làm khó dễ cậu hả”.
Thấy bọn họ ồn ào lớn như vậy nên cửa hàng trưởng đành phải ra mặt hòa giải:
“Không có gì đâu, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi mà”.
Hạ Yên vẫn lạnh lùng không hề lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm người nữ nhân viên kia.
“Chúng tôi xin lỗi, cô ấy là nhân viên mới nên chưa có kinh nghiệm”.
Cửa hàng trưởng kính cẩn xin lỗi cô, chỉ sợ sự việc này làm ảnh hưởng danh tiếng của cửa hàng.
Tiếu Tiếu ở bên cạnh lắc lắc cánh tay Hạ Yên, ý bảo cô nói gì đi chứ.
Hạ Yên mặc dù rất bực mình với chuyện này, cô nữ nhân viên kia vẫn không hề lên tiếng xin lỗi, ngược lại còn tỏ vẻ ủy khuất như bị cô ức hiếp. Cô cố dằn cơn tức giận trong lòng, miễn cưỡng cười một tiếng.
“Không sao đâu, lần sau chú ý tập huấn cho nhân viên cẩn thận là được rồi”.
Nói xong cô lập tức xoay người bước ra khỏi cửa hàng này, ở lại càng lâu càng bực mình thêm.
Lăng Tiếu Tiếu vội vàng chạy theo.
“Cậu không sao chứ, có bị làm sao không”.
Hạ Yên tươi cười đắc ý trả lời cô.
“Cậu có bao giờ thấy mình phải chịu thiệt trong những chuyện như vậy chưa hả. Cô nhân viên đó nhất định sẽ bị khiển trách, công việc sau này cũng bị để ý nhiều hơn”.
Hai người chọn một quán cà phê vào ngồi, Lăng Tiếu Tiếu lúc này mới khoe với cô chiến lợi phẩm của mình.
Hạ Yên tròn mắt nhìn, trong lòng vô cùng khâm phục.
“Mình từ hôm nay sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác”. Với khoảng thời gian và điều kiện của cửa hàng lúc này mà Tiếu Tiếu chọn được nhiều quần áo đẹp như vậy thì quả là không tồi.
“Đương nhiên, mình vốn giỏi những chuyện này mà”. Lăng Tiếu Tiếu vô cùng hãnh diện khi được bạn tốt khen.
“Mình là sinh viên nên chỉ thỉnh thoảng mới mua đồ trong trung tâm thương mại thôi, mặc dù đã giảm giá nhưng với mình nó cũng chẳng rẻ chút nào”.
“Cậu….”
Hạ Yên muốn hỏi là cô ấy không được ba mẹ cho tiền tiêu vặt sao, nhưng lại không thể hỏi hết câu. Đúng vậy, đâu phải ai cũng như cô đâu chứ.
Lăng Tiếu Tiếu nhìn Hạ Yên là biết cô ấy đang nghĩ gì trong đầu rồi, khuôn mặt bầu bĩnh vẫn vô tư cười nói.
“Không phải ai cũng mệnh tốt giống như cậu. Ba mẹ có cho mình tiền, nhưng mình nào dám nhận nhiều chứ, trong nhà mình có em trai, nó học cấp 3 rồi, còn bao nhiêu thứ phải cần đến tiền”.
Hạ Yên rất thích tính tình lạc quan vui vẻ của Tiếu Tiếu, gia cảnh cô ấy cũng chỉ trung bình, nhưng chưa bao giờ than thở hay bất mãn điều gì.
“Sau này cậu nhất định sẽ giàu”. Hạ Yên tự nhiên nghĩ đến điều này nên nói luôn.
Tiếu Tiếu nghe vậy thì càng cười tươi, hai con mắt cũng híp lại.
“Lúc đó mình sẽ tha hồ đi du lịch”.
Hai cô gái sống trong viễn cảnh tương lai rực rỡ mà không nhịn được cười. Tương lai không ai biết được, nhưng lúc này đây họ đang rất hạnh phúc, như vậy không phải là tốt hay sao.
Hai người đang nói chuyện đến quên trời đất thì điện thoại của Hạ Yên vang lên. Nhìn tên người gọi đến, cô lập tức bắt máy.
“Em đang ở đâu vậy, sao anh về nhà mà không thấy ai hết”.
“Em đi mua đồ với bạn, hôm nay sao anh về sớm vậy”. Thường ngày anh đều bận việc đến khuya mà.
Đinh Nam nghe cô nói vậy thì biết cô bé kia chắc chắn đã quên hết mọi chuyện rồi.
“Hôm nay chúng ta về thăm ba, không phải hôm qua ba đã gọi điện cho em rồi sao”.
Hạ Yên nghe anh nhắc mới nhớ, cô trách mình quá lơ đãng. Hôm nay vợ chồng chị hai đến thăm ba nên cô cũng nhân cơ hội này về nhà luôn. Cũng may Đinh Nam gọi điện đến, nếu không cô đã sớm ném việc này ra sau đầu rồi.
“Anh ở nhà đợi em, em về ngay đây”.
Tắt điện thoại xong, Hạ Yên vội vàng chào tạm biệt Tiếu Tiếu, chạy nhanh ra ngoài bắt taxi.