Chỉ Cần Có Em

Chương 4: Chương 4




Về đến nhà Đinh Nam, Hạ Yên liền nằm ườn ở trên giường, anh lay mãi mà cô không chịu dậy.

Cuối cùng Đinh Nam cũng bỏ cuộc, anh chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, kéo rèm lại cẩn thận, đắp chăn lại cho cô rồi mới đi ra ngoài. Nhìn bộ dạng cô mệt mỏi như vậy, chắc chắn ở trường đã xảy ra chuyện lớn rồi. Cô gái này anh hiểu, tính cách cô tuy ngang bướng kiêu kỳ nhưng tuyệt đối không chủ động gây chuyện với người khác.

Đinh Nam vừa vào thư phòng thì điện thoại của anh vang lên.

“Con bé đang ở chỗ cháu sao”. Hạ Lập Quần lo lắng cho con gái nên lập tức hỏi luôn.

“Yên Yên vừa ngủ, có lẽ hơi mệt ạ”.

“Thật là, ngay từ đầu bác đã bảo nó đừng vào ở ký túc xá làm gì, chỗ đó thì làm sao mà ở được chứ, thế mà nó không nghe, cứ một mực làm theo ý mình”. Ba Hạ gà trống nuôi con bao nhiêu năm nay nên cũng mang tính cách của một bà mẹ, chỉ cần có chút chuyện xảy ra là lải nhải mãi không thôi.

“Sau lần này cháu sẽ khuyên cô ấy chuyển ra ngoài ở, nhưng mà chuyện đi học thì e là hơi có chút bất tiện”.

Hạ Lập Quần nghe đến đây lập tức có chút nóng vội, cắt ngang lời Đinh Nam:

“Bất tiện cái gì chứ, ta sẽ kêu tài xế đưa đón nó mỗi ngày”.

Đinh Nam day day thái dương, anh cố gắng để giọng nói của mình trở nên chân thành nhất có thể:

“Nhưng mà Yên Yên không dậy sớm được, cháu e là…”

“…”

Hạ Lập Quần cảm thấy bản thân mình thật là thiếu sót, ban đầu con gái yêu nhất định đòi ở lại trường chẳng phải vì chuyện này sao.

“Hơn nữa thân thể cô ấy không tốt, ngủ không đủ giấc thì lại càng mệt mỏi hơn, sẽ ảnh hưởng đến việc học”. Thấy ba Hạ bên kia đã có chút dao động, Đinh Nam không ngần ngại tấn công thêm một bước.

“Chuyện này cháu nói cũng phải, nhưng mà bác không muốn con bé phải ở trong ký túc xá, ai biết được là nó có bị ai ức hiếp không”.

Đến mức này thì Đinh Nam cũng phải sợ ba Hạ luôn rồi, con gái ông chẳng lẽ ông lại không hiểu hay sao, Hạ Yên không chủ động trêu chọc người ta, thế nhưng cô tuyệt đối chẳng để yên cho người đã hại mình. Bây giờ cô an ổn ngủ trên giường anh, chỉ sợ là người kia ở trường cũng chẳng dễ dàng gì.

“Về vấn đề này cháu cũng có chủ ý”. Đinh Nam ngập ngừng mở lời.

“Chủ ý gì, cháu mau nói xem nào”. Bên kia Hạ Lập Quần đã sớm không chịu được nóng vội hỏi.

“Nhà bác ở ngoại ô, khoảng cách đến trường đại học của Yên Yên rất xa, nếu vậy bác chỉ cần để Yên Yên ở trong nội thành, vừa không phải chịu cảnh cực khổ trong trường, mà đi lại cũng tiện hơn”.

Chuyện này không phải Hạ Lập Quần chưa từng nghĩ tới, nhưng mà…

“Để con bé ở một mình bác không yên tâm”.

“Không sao đâu ạ, cháu đã nghĩ kỹ rồi, khu cháu ở có một căn hộ vừa rao bán, chủ nhà đi Mỹ định cư nên muốn bán càng nhanh càng tốt, nếu Yên Yên thích thì có thể chuyển đến ở bất cứ lúc nào”.

“Tốt quá rồi, có cháu ở gần thì bác cũng yên tâm phần nào”. Hạ Lập Quần mừng rỡ nói.

“Có cháu ở đây thì bác không cần phải lo lắng đâu ạ, khi nào Yên Yên tỉnh lại cháu sẽ nói chuyện với em ấy”.

“Nếu nó không đồng ý thì cháu cố gắng khuyên bảo nó một chút, từ nhỏ cháu nói gì nó cũng nghe, lần này nhờ hết vào cháu vậy”.

“Vâng ạ, bác cứ tin tưởng vào cháu”.

Đinh Nam hết lời hứa hẹn, cúp điện thoại với Hạ Lập Quần xong, tâm trạng anh trở nên tốt lạ thường, vừa xem báo cáo vừa ngân nga vài điệu dân ca vui nhộn.

“Sếp, ngài có chuyện gì phân phó ạ”. Elly, thư ký toàn năng của Đinh Nam căng thẳng nghe máy. Chẳng phải hôm nay sếp có chuyện nên không ở công ty sao,tự nhiên lại gọi điện đến.

“Tôi muốn mua thêm một căn hộ nữa trong khu mà tôi đang sống, cô sắp xếp một chút đi”.

“Nhưng mà… chẳng phải là khu đó đã không còn phòng trống từ năm ngoái rồi sao”. Elly rụt rè lên tiếng, khu đó là nơi mà giới thượng lưu sinh sống, nhà còn chưa rao bán đã có chủ hết rồi, bảo cô đi đâu tìm một căn nhà mới bây giờ.

“Tôi biết, thế nên mới phải nhờ đến cô”.

“Nhưng mà sếp ơi...”. Giọng Elly nghe như sắp khóc đến nơi rồi.

“Thế nhé, tôi có việc bận”.

Đinh Nam nói xong thì lạnh lùng tắt máy, anh phải chuẩn bị xem phải nói chuyện với Hạ Yên như thế nào để cô đồng ý nghe theo sắp xếp của anh đây.

***

Hạ Yên ngủ một giấc đến 6 giờ chiều mới thức dậy, chủ yếu là vì đói quá mà tỉnh. Cô nhìn một lượt căn phòng xa lạ, một lúc sau mới nhớ được là mình đang không ở trong trường. Dù sao mai cũng là cuối tuần, cô cũng có hai ngày để chuẩn bị chỗ nương thân sau này.

Hạ Yên mơ mơ màng màng đi ra ngoài, có vẻ như Đinh Nam không ở nhà, cô rất quen thuộc với nơi này nên chẳng e dè chút nào, thành thạo đến tủ lạnh tìm sữa tươi uống. Đang đói, uống chút sữa cầm hơi vậy.

“Em làm gì vậy”.

Đinh Nam nhìn thấy Hạ Yên thì hết hồn, anh tự thấy định lực của bản thân rất tốt mới không hét lên như trong phim truyền hình. Hạ Yên vừa mới tỉnh dậy, tóc tai bù xù, chiếc váy trắng xinh đẹp cô mặc hồi chiều cũng trở nên nhăn nhúm, hình tượng thật không dám khen ngợi, lại cộng thêm cô không mở đèn, ánh sáng mờ mờ ảo ảo nhìn rất dễ khiến người khác có liên tưởng kỳ quái.

“Em uống sữa, anh có muốn uống không”.

Hạ Yên còn đưa chai sữa khác trong tủ lạnh cho anh, dáng vẻ như không hề có chuyện gì.

Đinh Nam nhìn chai sữa lạnh trong tay cô, lại nhìn xuống chân cô.

Tốt lắm, không mang dép, lại còn uống đồ lạnh, cô chán sống rồi chắc.

Hạ Yên nhìn nhìn theo ánh mắt anh, cảm thấy có chút gì đó không ổn, cô vội buông chai sữa ra, chạy lại cọ cọ người anh.

“Em đói, anh mau nấu cơm đi”.

Đinh Nam đẩy cô ra, giọng anh lạnh nhạt.

“Anh tưởng em uống sữa như vậy là đủ no rồi”.

“Sao mà no được, em còn phải ăn tối với anh nữa mà”. Hạ Yên không biết xấu hổ, anh đẩy cô ra thì cô lại càng bám chặt người anh hơn.

“Anh ăn rồi, em uống sữa của mình tiếp đi”.

Đinh Nam nói xong quay người định đi vào thư phòng.

Hạ Yên đã cố gắng nhẫn nhịn anh lắm rồi bây giờ thì không thèm kiêng nể gì nữa.

“Anh nói vậy thì em uống, uống cho hết sữa nhà anh luôn”.

Cô mở tủ lạnh ra, mang chai lớn chai nhỏ sữa tươi ra, hừ, uống không hết thì dùng để tắm, để ngâm tay, ngâm chân, ngâm đủ thứ hết. Đinh keo kiệt, có vài chai sữa mà anh cũng tiết kiệm với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.