Đây là Sinh Tử cốc, sức sống mùa xuân, giá lạnh mùa đông.
Bóng đêm dần dần sâu thẳm, ánh trăng đổ xuống,
rừng trúc nơi đáy cốc, một mảnh trắng bạc.
Một người cô độc dưới ánh trăng, một dòng thu
thủy ngăn cách ở giữa, hắn hờ hững nhìn bờ bên kia.
Người nọ lãnh đạm như một ngọn thanh sơn, một
vịnh bích thủy, trăng bạc phủ lên toàn thân hắn mơ hồ quanh quẩn ánh tím trong
suốt.
Một thanh niên áo vải bước nhanh về phía hắn,
cách hắn ngoài ba trượng thì dừng bước, cung kính khom người hành lễ: “Cốc chủ.”
Nghe tiếng, người nọ ung dung quay người, đôi mắt
trống rỗng không ánh sáng vừa vặn dừng lại trên mắt người mới tới quan sát.
“Người tới rồi?”
Người thanh niên ngẩn ra, khom người nói:“Dạ
phải.”
Người nọ hơi gật đầu, tiếp đó lộ ra một nụ cười,
nụ cười thản nhiên: “Nhìn
dáng vẻ của ngươi, ta còn tưởng có kẻ muốn đốt Sinh Tử cốc này của ta cơ đấy.”
Người thanh niên cúi đầu: “Cốc chủ thứ tội, là
thuộc hạ hấp tấp.” Lại nâng một tờ giấy nhỏ trong tay lấy từ trong vạt áo ra.
Đôi mắt trống rỗng kia dừng lại tại tờ giấy trên
thân người kia một lát, hắn nói: “Đọc.”
Người thanh niên mở tờ giấy, thì thầm:
“Kính gửi sư phụ: Thấy chữ như thấy người.
Sư phụ tôn vị ở trên, đệ tử Tiêu Vô bái kiến.
Người đã chiếu theo lời dặn của sư phụ giả chết
ít ngày nữa sẽ tới cốc.
Đệ tử bất tài không thể bầu bạn cùng sư phụ,
trong lòng sợ hãi vô hạn, mong sư phụ nể chân tình, nghe chí hướng nhỏ nhoi của
ta, dùng cốt cách phi phàm, ta không khỏi rơi lệ cảm kích. Những sai lầm của
ta, ta lấy làm vô cùng đau đớn.
Hi vọng trời đất thương xót tấm lòng tôn sư của
ta, cho sở nguyện thế tôn của ta được toại nguyện.
Đệ tử bất tài Tiêu Vô kính gửi.”
“Vâng, cốc chủ.”
***
Kim quốc, Cẩm Hâm.
Hoàng cung, lãnh cung.
Cách sinh nhật thái hậu còn có ba ngày, nhưng từ sau khi Yến Tứ
Phương đến chỗ tôi vào bảy ngày trước, hắn liền không có động tĩnh gì, không lẽ
hắn muốn đợi qua sinh nhật thái hậu mới lại ra tay?
Ôi, việc trước mắt tôi có thể làm cũng chỉ là chờ
đợi. Không thể dựa vào bản thân, cũng không thể dựa vào kẻ khác thì chẳng phải chỉ cóthể ngồi mở to mắt mà chờ đợi thôi sao.
Nhưng mà, đừng nói y thuật của Yến Tứ Phương
không tốt, thuốc viên hắn đưa tôi, tinh thần tôi mỗi ngày một tốt hơn, cũng
không ho nữa, cũng không sợ hàn lạnh nữa. Dù đã là mùa xuân rồi, nhưng chẳng phải vẫn còn cái hàn lạnh của tiết xuân sao?
Nhìn vào gương đồng, véo một cái, tôi có vẻ béo
lên? Mặt phồng lên rồi...
Tôi đang cảm thán sự thần kỳ của viên thuốc nhỏ kia, thì lời của Tiểu Tuyết cắt
ngang suy nghĩ của tôi.
“Chủ tử, tinh thần người mấy hôm nay tốt rồi, mặt
cũng hồng hào.” Tiểu Tuyết bưng bát cháo tổ yến đi vào: “Xem ra cháo tổ yến này thật
hữu dụng, về sau, mỗi ngày nô tỳ đều nấu cho chủ tử hai bát!”
Trong gương đồng chiếu ra ý cười khe khẽ trên mặt
Tiểu Tuyết, lòng tôi đau đớn, nhưng khi tôi xoay người, lại là một gương mặt
lạnh lùng, ý cười của Tiểu Tuyết trong nháy mắt cũng biến mất rồi, cô ấy có chút xấu hổ liếc mắt nhìn
tôi, tiếp đó rất nhanh đặt cái bát trên mặt bàn, lại lui về sau vài bước, mới
mở miệng: “Chủ tử, cháo sắp nguội rồi.”
Cô ấy cúi đầu, nên tôi nhìn không rõ biểu tình của cô ấy, nhưng chỉ nghe tiếng
liền biết cô bé này có tâm tình gì.
Không chút để ý liếc nhìn bát cháo kia, tôi lạnh
nhạt nói: “Không muốn uống, ngươi bưng xuống đi.”
“Chủ tử...” Tiểu Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, đôi
mắt nhìn tôi có sự tủi thân không nói nên lời.
Tôi vừa chuẩn bị nổi cáu với cô ấy, bóng dáng có chút run
rẩy của Ất đã đi tới, hắn nói với Tiểu Tuyết: “Ta và chủ nhân có chuyện cần
nói, ngươi ra ngoài trước đi.”
Tiểu Tuyết chần chừ một lát, cuối cùng quay người
rời đi, nhưng chưa cầm bát cháo đi.
“Cần gì phải làm như vậy?”
Ất thở dài gần như không thể nghe thấy, khi tôi ngẩng đầu lên bắt
gặp đôi mắt dịu dàng như nước hồ thu.
Tôi không biết làm thế nào, chỉ có thể cúi đầu
xuống.
Trầm mặc hồi lâu, tôi mới nhớ ra có việc quan
trọng chưa nói với Ất.
Tôi ho nhẹ một tiếng, giương mắt nhìn Ất, ngoắc
ngoắc tay bảo Ất ngồi gần tôi hơn, miệng tôi gần như sắp dán lên tai hắn rồi. Khoảng cách gần như vậy
làm tôi cảm nhận được sự khó chịu của Ất, cái cổ cứng ngắc của hắn chính là
bằng chứng rõ nhất. Không còn cách nào khác, tôi lại kéo khoảng cách ra một
chút, thật sợ cái cổ cứng ngắc như vậy của Ất có thể bị chuột rút...
Tôi hạ giọng, gần như không thể nghe thấy: “Mạc
Ly, mấy ngày này ta hẳn có thể rời khỏi nơi này, đến lúc đó, huynh cũng tìm một cơ hội rời đi đi.”
Ất phía đối diện đột nhiên trợn trừng mắt, tôi
nhất thời không phản ứng lại, rất lâu sau, tôi lại ho nhẹ một tiếng, nói: “Đừng
lo cho ta, ta đi Ngôn quốc có chuyện nhất định phải làm. Cònhuynh, thay ta đi
Sinh Tử cốc ở
Tây Vực một chuyến.”
“Ta ghét như thế này.” Ghét lại phải chia lìa!
Nghe Ất nói như vậy, tôi thực sự cả kinh thiếu
chút từ ghế tựa nhảy dựng lên. Đầu mày Ất nhăn có thể so với ngọn núi nhỏ,
trong đôi mắt dịu dàng đều là phiền muộn.
Tôi ngốc nghếch chớp mắt mấy cái, nhất thời không
biết nói gì tiếp theo. Một lúc lâu sau mới giật nhẹ khóe miệng lộ ra một nụ
cười ba phải, thế nào cũng được: “Không có gì, nếu huynhkhông muốn thì không cần...”
“Ta đi.”
“... Không có gì, nếu huynh không muốn thì không cần đi đâu.”
“Ta đi.”
...Nói đến như thế tôi cũng không cần nói gì nữa,
Ất nhà tôi nói chung không có tật xấu lớn gì, ngoại trừ quá bướng bỉnh, cố
chấp, mấu chốt là sự bướng bỉnh cố chấp của hắn là loại ngấm ngầm, âm ỉ khó
phát hiện ra, nhưng một khi đã bướng lên thì không có cách gì. Tôi đành gần kề
hắn một chút, căn dặn hắn đi Sinh Tử cốc làm gì: “Nói với cốc chủ kia chủ nhân của hắn sắp chết rồi, bảo hắn nhanh
đến Ngôn quốc cứungười...”
Tôi không thể không dừng lại, bởi tai của Ất đột
nhiên rời xa miệng tôi. Tôi tưởng rằng hắncảm thấy kỳ quái là cốc chủ của Sinh Tử cốc, cũng chính là sư phụ của
Yến Tứ Phương và Khanh Trần, sư phụ của bọn họ đã chết từ lâu. Vì cớ gì tôi còn
sai hắn đi tìm. Tôi vừa muốn mở miệng giải thích, Ất nhà tôi bất thình lình ngẩng đầu sáp
lại, suýt chút nữa đụng phải cái mũi đạt tiêu chuẩn của tôi, tôi bị đôi mắt đột nhiên
trợn trừng giống lục lạc dọa một trận, vô thức muốn lui về sau, kết quả lại bị
đôi cánh tay rắn chắc của Ất tóm lấy: “Sau khi đưa hắn đi Ngôn quốc, thì sẽ không chia
lìa nữa, có phải không?”
Khóe miệng tôi cuống quýt giật giật vài cái, trán
mơ hồ nhảy lên, dốc sức thở ra một hơi, cuối cùng cũng thoải mái một chút. Tôi
còn cho rằng là chuyện ghê gớm gì, phản ứng của Ất dọa chết tôi rồi.
Tôi đau đầu: “Phải, phải, sẽ không chia lìa nữa!”
Đôi mắt như lục lạc thoáng chốc lại trở nêndịu dàng như nước hồ
thu, nhưng đôi tay tóm lấy tôi vẫn chưa hề buông lơi.
Ta cười cười, nâng tay chuẩn bị tự mình thoát
khỏi, nhưng ngay lúc này tay trái truyền đến một trận đau đớn, nỗi đau này đến
quá nhanh, quá mãnh liệt, trước mắt tối sầm suýt nữa đau muốn ngất đi.
“A...” Tiếng kêu này không phải loại rên rỉ, mà
là chân chính gào lên. Tôi căn bản không có thời gian không có sức lực đè nén
tiếng kêu gào trong miệng xuống, tiếng gào liền thảm thiết như thể xé rách mà
ra.
Ất nhất thời ngây ngẩn ra, chỉ hai giây chần chừ,
vội vàng kéo Thượng Quan Lăng mất hết sức lực vào lòng, tay run run lau mồ hôi
lạnh chảy ra trên trán Thượng Quan Lăng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Sao thế? Làm sao thế?!” Xoay
đầu hướng ra ngoài phòng hét to: “Tiểu Tuyết! Thái y! Mau đi tìm thái y đến!—”
Tiểu Tuyết một cước đạp cửa, nhìn thấy cảnh này,
không chút do dự quay người, thi triển khinh công, trong nháy mắt rời đi.
Cánh tay đau quá...
Tim cũng rất đau...
Hít thở cũng khó khăn...
Qúa khổ cực, làm sao bây giờ...
“Rốt cuộc là làm sao vậy....”
Tiếng rên rỉ của Ất từ đỉnh đầu tôi truyền tới,
tôi cố mở mắt, muốn cười với hắn, nhưng không hiểu một giọt đắng chát trong
chớp mắt rơi vào mắt trái tôi, tôi không thể không nhắm mắt, những giọt đắng
chát kia song lại từ khóe mắt tôi trào ra.
Tôi biết rõ, đó là gì.
Nhưng tôi muốn giả như không biết gì,
Tôi cố gắng mở miệng, tôi muốn nói: Đừng buồn.
Tôi hiểu được đây là cổ độc phát tác.
Lần thứ hai.
Có lẽ tôi có thể chống đỡ qua lần này, đừng lo
lắng.
Trái tim tôi, một hồi lại một hồi quặn đau, tôi
căn bản không nói nên
lời, ra sức mở miệng chẳng qua cũng chỉ là hé ra một kẽ hở mà thôi.
“Đừng nói! Đừng mở miệng nữa!—”
Ất dường như phát cuồng bịt miệng của tôi, một
bàn tay lại tăng thêm một bàn tay.
Tôi không rõ hắn đây là vì sao, hắn như thế làm
tôi hít thở càng khó khăn nha, thật khổ cực...
Hắn rút một bàn tay xé y phục trên thân mình,
cuối cùng y phục của hắn bị xé ra một mảnh, tay hắn cầm mảnh vải run rẩy, làm
tôi hiểu được tại sao hắn phát cuồng — Tay cầm máu, tấm vải đỏ thẫm...
Ồ, hóa ra là tôi thổ huyết, trách không được cảm
thấy trong miệng có mùi tanh của máu.
Ha ha, thật khổ mà...
***
Cùng lúc đó, tân chủ của Ngôn quốc đã thuận lợi
tiến vào Cẩm Hâm, còn có một đội kỵ mã đang trên đường vội vàng tiến về Cẩm
Hâm.
Cờ hiệu của đội kỵ mã trong gió phần phật phiêu
đãng, trên cờ hiệu một chữ ‘Cửu’ màu vàng giương xoay thiêu đốt
ánh nhìn của mọi người, giống như cuồng long bay lượn trên trời.
Bên trong xe ngựa.
Đông Phương Cửu một thân ám kim, giống như mặc áo
giáp hào quang đầy trời, chói mắt mà lại ấm áp.
Hắn dựa trên giường nhỏ, trong tay cầm sách.
Bỗng dưng, tay cầm sách run rẩy, đồng thời đầu
mày siết chặt, tay còn lại ấn ngay trên ngực, sắc mặt cũng chợt lạnh đi.
Đông Phương Cửu dáng vẻ trầm mặc hồi lâu, cuối
cùng buông cuốn sách trong tay ra, trầm giọng hướng ra phía ngoài kêu : “Y Y.”
Y Y nhẹ nhàng vén mành gấm, khom người đi vào,
“Gia, có gì phân phó?”
Đông Phương Cửu cúi đầu trầm ngâm một lát, nói:
“Chuẩn bị ngựa cho gia, gia phải...”
Y Y phảng phất hiểu được ý tứ của Đông Phương
Cửu, mỉm cười, nói: “Gia, cứ theo tốc độ này ba ngày nữa chúng ta có thể tới
Cẩm Hâm, gia không cần sốt ruột như vậy...”
“Chuẩn bị ngựa cho gia!” Đông Phương Cửu nhướng mắt, mắt phượng lạnh lùng, “Các
ngươi gấp rút lên đường như cũ, gia cưỡi khoái mã tiếnvào Cẩm Hâm trước.”
“...Vâng.” Y Y bị ánh mắt của Đông Phương Cửu
dọa, vội đáp lại lui ra ngoài.
“Cưỡi khoái mã ngày đêm thần tốc hai ngày có thể
đến rồi. Có lẽ, một ngày rưỡi cũng đủ rồi...” Đông Phương Cửu nào có tâm tư lo
thuộc hạ của mình có phải bị vẻ mặt tàn bạo của mình dọa rồi hay không, một
lòng một dạ đều đang tính toán làm sao để đi nhanh hơn.
Đông Phương Cửu cảm thấy cảm giác vừa đánh bất
ngờ ở ngực mình rất không tốt. Hắn mơ hồ cảm thấy, nếu hắn không nhanh hơn,
nhanh hơn nữa, hắn nhất định sẽ phải hối hận.
Rất hối hận.
Nhưng, ngàn tính vạn tính, sức người luôn khó mà
thắng trời được.
Nhưng, Đông Phương Cửu không thể biết.
Có thể, cứ cho là hắn biết, lấy tính cách của hắn
cũng sẽ đi đánh một trận đi.
***
Hoàng cung Kim quốc, Ngự thư phòng.
“Âu Dương Yến tới chưa?” Hiên Viên Tiêu cuối cùng
dừng bước, quay người nhìn Thập Tứ đang quỳ trên mặt đất bẩm báo. Hắn đã ở Ngự thư phòng đi đi lại lại hai canh giờ rồi.
“Theo như thuộc hạ của Thập Nhất điều tra, Âu
Dương Yến khoảng một canh giờ nữa sẽ tới Cẩm Hâm, hiện tại hẳn là đang ở nhà
trọ Ngôn quốc nghỉ ngơi.”
Hiên Viên Tiêu đầu mày nhíu chặt, hắn luôn cảm
thấy có chỗ nào đó không ăn khớp, nhưng hắn của giờ phút này làm sao còn có
được bình tĩnh cùng cẩn thận của ngày thường. Hai canh giờ trước đã không còn
cái gì rồi, hắn hiện giờ là tên mãng phu cái gì cũng nguyện ý tin tưởng, chỉ
cần người nọ nói hắn có thể cứu được Thượng Quan Lăng.
Không có một chút chần chừ, hắn phân phó Thập Tứ:
“Ngươi hãy phái người đi mời Âu Dương Yến
nhập cung!”
Thập Tứ ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tiêu, dừng lại
một lúc, hắn nói: “Hoàng thượng, Âu Dương Yến từng là thân phận Ngôn vương, chúng ta hôm nay mời hắn
vào cung có phải không ổn hay không?”
Hiên Viên Tiêu trợn hai mắt, giận dữ nói: “Trẫm
bất kể hắn có thân phận gì, chỉ cần hắn là Ma Y là được! Bất chấp dùng cách gì
đưa người nhập cung cho trẫm,
lập tức!”
Thập Tứ cuống quýt cúi đầu, nói: “Vâng, thuôc hạ
lĩnh mệnh.”