Hoàng cung nước Kim, Dật Thanh cung.
Trong điện, thái y đang quỳ dưới đất.
Ngoài điện, cung nhân loạn thành một đoàn.
Bất kể ai đi vào trong Dật Thanh cung, mặt mày
đều nghiêm túc, mỗi người đều vì người đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường
rồng kia mà cầu nguyện.
Cầu nguyện người đó bình an vô sự, nếu không thì
bọn họ không biết mạng mình có sống lâu hơn người đó một khắc nào không.
Nguy cơ trùng trùng, chính là tiếng lòng của tất
cả những người ở Dật Thanh cung.
Hiên Viên Tiêu mang theo tiếng gió xông vào tẩm
cung của chính mình, không thèm để ý tới thái y đang quỳ dưới đất, đi thẳng tới
chỗ người đang nằm trên giường.
Triệu viện sử nhìn thấy Hiên Viên Tiêu đến, vội tránh sang
một bên, âm thầm lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán: “Vi thần bái kiến hoàngthượng.” Nhưng mà, vừa lau
xong mồ hôi lại chảy ra ròng ròng.
Không hài lòng vì bị người khác chiếm mất vị trí
tốt nhất, Hiên Viên Tiêu lạnh lùng hỏi: “Thượng Quan Mặc Ly, ngươi không nhìn
thấytrẫm sao?”
Thượng Quan Mặc Ly không quay đầu lại, mà cũng
lười chả buồn nói, tầm mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt của Thượng Quan Lăng
nửa phân. Đôi tay cũng không nhàn rỗi, lúc thì lau mồ hôi trên trán nàng, lúc
thì lại vuốt tóc nàng ra đằng sau.
Những hành động này theo trong mắt của Hiên Viên
Tiêu thật là khiến người ta phẫn nộ, cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa, ỷ
vào mình là người có uy quyền độc nhất vô nhị ở Kim quốc, hắn ra lệnh: “Trẫm ra
lệnh cho ngươi...”
Thượng Quan Mặc Ly dường như rất bất mãn, lúc hắn
quay đầu nhìn sang Hiên Viên Tiêu thì đầu lông mày nhíu chặt.
“Ngươi nói nhỏ một chút!” Thanh âm tuy nhỏ, nhưng
cũng có thể nghe ra trong lời nói kèm theo sự bất mãn sâu sắc.
Để tránh cho người nào đó lại tiếp tục to tiếng,
Thượng Quan Mặc Ly lùi ra hai bước, nhường chỗ cho người nào đó.
Hiên Viên Tiêu trừng to đôi mắt giận dữ nhìn Ất
một hồi, cuối cùng cũng nhìn xuống xúc động muốn gào thét, nhếch môi đầy ác ý
đi đến chỗ Ất nhường cho bá đạo ngồi xuống.
Một lát sau, Hiên Viên Tiêu mới nhớ tới việc phải
tìm Triệu Viện Sử không biết đang trốn ở góc nào, “Triệu viện sử, Triệu Trung
Đồ!”
Triệu viện sử vừa nghe thấy bệ hạ gọi, liền lau mồ hôi lạnh
đang đột nhiên xông ra. Hắn tất nhiên biết, hoàng thượng gọi hắn là vì cái gì,
nhưng cũng chính vì hắn biết nguyên nhân nên mới lo sợ.
“Có vi thần...” Hắn run rẩy đi ra khỏi góc tối,
vừa thoáng nhìn thấy thánh nhan liền quỳ xuống.
“Tại sao nàng vẫn chưa tỉnh? Thái y viện các
ngươi không có lấy một ai hữu dụng ư?”
Triệu Viện Sử nhanh chóng dập đầu xuống đất, kính
sợ nói: “Thần lo sợ! Vi thần biết tội!....”
“Trẫm không muốn nghe những cái này, chotrẫm biết
khi nào nàng có thể tỉnh lại?”
“Vi thần... Vi thần...” Mồ hôi trên trán hắn nhỏ cả
xuống đất. Giờ phút này, Triệu Trung Đồ thật sự hối hận vì lúc trước đã lựa
chọn làm thái y.
“Hoàng thượng, người chấp vấn như thế thì Triệu viện sử làm sao trả lời được?” Thái
hậu khoan thai đi đến, thái độ ung dung trước sau như một.
Hiên Viên Tiêu nhìn thấy thái hậu thì bình tĩnh hơn ba phần,
không còn nổi nóng, nén cảm xúc, hạ giọng hỏi: “Rốt cuộc là như thế nào? Ngươi
thành thực nói cho trẫm
nghe.”
Triệu viện sử nuốt nước bọt, vẫn cúi đầu như
trước, bẩm báo: “Độc trên người Lăng chủ tử đã thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, nên
vẫn hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ không lâu nữa độc sẽ ngấm vào tâm mạch, khi đó...” Lại nuốt nước miếng, lấy lại
dũng khí, rồi nói tiếp: “Sợ đến
lúc đó, cho dù có là Đại La thần tiên đi chăng nữa thì cũng hết cách....”
Nhất thời, Dật Thanh cung im lặng một cách đáng
sợ, chỉ có Ất tay chân vẫn bận rộn như trước, nhưng ý cười dịu dàng luôn hiện
trong ánh mắt của hắn không còn sáng lên nữa.
***
Cẩm Hâm, hành quán Ngôn quốc.
“Chủ thượng, bữa tối hôm nay dùng ở đây hay là
quay về nội đường dùng?” Một người gầygò, thân mặc áo vải màu xanh, hơi cúi
đầu, cung kính hỏi.
Một người thân mặc áo lụa trắng dài, lơ đãng xoay
người, một cành mai đỏ lặng yên nở rộ ở trên vạt áo.
Khóe môi hơi nhếch lên, núm đồng tiền phía bên
phải như ẩn như hiện, một cặp mắt dường như có mâu quang tím cười như không cười:“Hôm nay
miễn ăn tối đi.”
Người áo xanh sửng sốt, dùng dư quang ánh mắt
nhìn chủ nhân áo trắng, cúi đầu thấp xuống nói: “Dạ.”
Lát sau một tiếng cười khẽ vang lên, hắn thờ ơ
nói: “Bữa tối hôm nay bổn tọa e rằng sẽ dùng ở trong cung của Hiên Viên Tiêu.”
Ngừng một chút, hắn lại nói: “Tiêu Vô, ngươi đi báo cho Phong Khiếu, gọi Liệp
Phong đường chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa lớn thật tốt, bổn tọa e rằng không
cần chờ đến ngày sinh nhật của tháihậu
Kim quốc, chúng ta đã có thể trở về
Kinh.”
Tiêu Vô còn chưa kịp cân nhắc thâm ý trong lời
nói của vị cung chủ cao thâm khó dò của hắn thì đã nghe thấy người hầu ở ngoài
cửa bẩm báo: “Khởi bẩm vương thượng, Hiên Viên đế sai người mang thiếp mời đến
đây.”
Nghe vậy, khóe môi người nào đó cong lên một
chút, nụ cười khẽ khàng yếu ớt kia cuối cùng cũng có thể thấy rõ ràng.
“Cho người đó vào.” Trong lời nói thản
nhiên của hắn mang theo ý cười khó mà có thể phát hiện ra. Một chút khoe khoang
đối với việc xảy ra đúng như trong ý liệu, chút khoe khoang không cần người
khác thấy được.
“Thuộc hạ cáo lui trước.” Tiêu Vô ngẩng đầu
lên...
Gương mặt đã từng chứa đầy không biết bao lần sợ
hãi bất an, đôi mắt không biết đã từng hàm chứa bao nhiêu lần nước mắt, đôi môi
đã từng sợ sệt gọi không biết bao nhiêu người là chủ tử, con người ấy từng lấy
một cái tên tầm thường, Tiểu Tạc Tử.
Tiêu Nguyên lui ra ngoài, cùng với Thập Tứ hãy
còn thở hổn hển lướt qua.
***
Thiên hạ bây giờ đều biết, cung chủ của Bỉ Ngạn cung Âu
Dương Yến chính là Ngôn vương
mới, nhưng những người có thể biết được tân Ngôn vương chính là Ma Y đại nhân
của Ma Y quán Cửu Trọng sơn thì
chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đương nhiên, Hiên Viên bệ hạ trước giờ không gì
không thể tự nhiên là được liệt trong số người đếm trên đầu ngón tay đó.
Khi Hiên Viên Tiêu cho Thập Tứ đi mời gấp Âu
Dương Yến tới để chữa bệnh cho Thượng Quan Lăng, hắn cũng không chắc chắn. Chưa
kể đừng nói đến hiện giờ Âu Dương Yến đã lên ngôi vua, ở trên vạn người, chỉ
dựa vào cái danh hiệu Ma Y này, Hiên Viên Tiêu cũng chưa
dám khẳng định là hắn sẽ đến.
Khiến cho Ma Y này chữa bệnh so với lên trời còn
khó hơn.
Tìm hắn đã khó, muốn cầu xin hắn chữa bệnh còn
khó hơn, mà cứu sống hay là trị chết thì không ai dám chắc.
Ma Y cứu người còn phải xem tâm trạng. Tâm
trạng không tốt, không cứu; tâm trạng rất tốt, cứu sống rồi lại giết chết, cũng
không phải không có khả năng.
Hiên Viên Tiêu đang đánh cuộc, đánh cuộc rằng Âu
Dương Yến sẽ đến. Âu Dương Yến từng vì Thượng Quan Lăng cầu xin mà ra tay cứu
Sở Sở, lại còn giúp Thượng Quan Lăng giả chết rời Ngọc quốc, nên lần này hắn
nhất định cũng sẽ đến. Nếu hắn đánh cuộc sai, hắn sẽ lấy tư cách là hoàng đế Kim quốc tự mình đi thỉnh cầu, hắn
dùng tương lai mười năm hòa bình củahai nước để đề nghị vị tân nhiệm
của Ngôn quốc ra
tay tương cứu.
Không tiếc thứ gì.
Nên nói là, hắn có thể hy sinh tất cả mọi thứ hắn
có thể.
Nhưng trong thế giới của Hiên Viên Tiêu, luôn
luôn có thứ hắn không thể từ bỏ.
Chỉ là vì gánh nặng trên lưng hắn quá to lớn.
Hiên Viên Tiêu nhìn Thượng Quan Lăng đang hôn mê
bất tỉnh không hề có cảm giác, trong đôi mắt vàng hàm chứa quá nhiều thứ, trong
lòng bình tĩnh giống như là trống rỗng, ngay cả thở cũng nhẹ.
Sự yên tĩnh sắp làm cho người trong cung Dật
Thanh cung cảm thấy nghẹt thở, cuối cùng
bởi vì một người kia đến mà mang lại một làn không khí tươi mới.
“Hoàng thượng, Ma Y đại nhân đến.”
Giọng của Thập Tứ không lớn, nhưng khi truyền từ ngoài điện vào
trong điện, mọi người đều vì những lời này mà thở phào nhẹ nhõm một tiếng.
Cho dù chỉ là một hơi nhẹ nhõm.
Lại hai canh giờ nữa.
Trời đã tối.
Bữa tối? Ai còn nhớ đến việc đó nữa chứ?
Ngay lúc Âu Dương Yến đẩy cửa phòng ra, Hiên Viên
Tiêu vốn như đang trong trạng thái ngủ say, lại như có thần linh gọi về, liền
bật dậy khỏi ghế đi qua chỗ Âu Dương Yến.
Ất vốn đang ngồi canh ở cửa, dùng cặp mắt như
cúng bái thần linh mà nhìn Âu Dương Yến.
Âu Dương Yến cười thầm trong lòng. Thế này như
thể hắn được sùng bái như một vị thần linh tối thượng, làm cho hắn cảm thấy có
một chút lâng lâng. Nhưng chỉ một chút mà thôi.
Một cặp mắt hờ hững đảo qua mọi người, ngang
ngược dừng lại ở trên mặt của Hiên Viên Tiêu, hắn khẽ nói: “Người không liên
quan có thể lui xuống.”
Hắn bây giờ đang vượt quá chức phận, sao hắn có
thể ở địa bàn của Hiên Viên Tiêu mà thay hắn ra lệnh. Nhưng Hiên Viên Tiêu một
chút cũng không có cảm giác, hắn mở miệng lặp lại lời Âu Dương Yến: “Ra ngoài
hết đi.”
Thái y, cung tỳ, thái giám nối đuôi nhau ra ngoài, đại
điện vắng vẻ chỉ còn lại bốn người.
Chỉ còn một người là thái hậu hãy còn đang ngồi, bà
nghiêng đầu cười yếu ớt hỏi Âu Dương Yến: “Ma Y cần ai gia lánh đi sao?”
Âu Dương Yến tìm được chỗ ngồi xong, mắt cong
lên, nói: “Thái hậu sao có thể là người không liên quan được. Chuyện lát nữa
Yến mỗ muốn nói, e rằng còn phải cần thái hậu nói hộ một câu công bằng chứ.”
Thái hậu cười, nhấm nháp tách trà.
Ất thả lỏng thân thể cứng ngắc, lưng hơi dựa vào
ván cửa phía trên, nhìn Âu Dương Yến chằm chằm không chớp mắt, hắn sợ bỏ qua
bất kỳ biểu hiện gì của Ma Y, vì có lẽ đó sẽ là tin tức quan trọng.
Một lúc lâu sau, lúc chân mày của Hiên Viên Tiêu
đã kết thành một khối, Âu Dương Yến mới không để ý nói: “Đầu tiên, Yến mỗ muốn
hỏi Hiên Viên bệ hạ, bệ hạ có muốn cho người này sống không?” Một đôi mắt tím
yêu mị nhìn chằm chằm Hiên Viên Tiêu, dường như muốn nhìn thấu linh hồn hắn.
Mắt vàng hiện lên một tia sát khí, Hiên
Viên Tiêu suýt chút nữa thì nổi nóng, khóe miệng run rẩy nhiều lần, lạnh lùng
trả lời: “Đương nhiên là trẫm muốn nàng sống! Nàng phải sống cho trẫm!”
Âu Dương Yến vẫn cười lơ đẽnh như trước, ngược
lại quay về phía Ất, cũng hỏi với ngữ điệu như vậy: “Vĩnh An vương gia phải là
cũng tán đồng với cách nghĩ của Hiên Viên bệ hạ hay không?'
“Nếu như không phải để cứu người thì ta cũng
không nhờ đến Ma Y đại nhân. Giết người, sợ rằng Thượng Quan Mạc Ly còn thuần
thục hơn Ma Y đại nhân một chút.” Giọng của Ất không lớn, giọng điệu ôn hòa,
biểu đạt từng câu từng chữ rõ ràng không vội vàng nóng nảy. Chỉ là ý cười trong
mắt, giống như cái lạnh đầu đông.
Thái hậu vẫn chuyên tâm nhấp nháp trà như trước.
Lại qua một lúc lâu, Hiên Viên Tiêu không chịu
nổi, đi đến bên người Âu Dương Yến, trầm giọng nói: “Ngươi hỏi cũng đã hỏi rồi,
bây giờ cũng nên nói cho chúng ta biết nàng thế nào chứ!”
Âu Dương Yến nâng mắt lên, nhìn vào mắt
Hiên Viên Tiêu, “Cũng không phải là không thể cứu nàng ấy, chỉ sợ Hiên Viên bệ
hạ không cho kẻ hèn này cứu......”
“Âu Dương Yến, ngươi rốt cuộc là muốn trẫm làm
thế nào?” Hiên Viên Tiêu nóng nảy, hô thẳng tên húy của Ngôn vương bệ hạ.
Tuy nhiên, hai người khác ở phòng trong không hề
chấn kinh chút nào.
“Ha ha, bệ hạ đừng gọi kẻ hèn này như thế. Thân
phận của kẻ hèn hiện tại là Ma Y, tên là Yến Tứ Phương!~~” Cũng không biết Âu
Dương Yến là thật sự để ý, hay chỉ là nhàn rỗi đi trêu ghẹo vị Hiên Viên bệ hạ
đã bị lửa giận thiêu đến sắp sụp đổ rồi.
“Chỉ cần Ma Y đại nhân có thể cứu chủ nhân, Ma Y đại nhân có bất kể yêu cầu gì,
Mặc Ly thề sẽ liều mạng để hoàn thành giúp đại nhân.” Ất đứng thẳng lưng, tiến
thêm vài bước, đứng đối diện gần với Âu Dương Yến.
Âu Dương Yến vỗ tay khen: “Được!” Dùng khóe mắt liếc nhìn
Hiên Viên Tiêu, “Hiên Viên bệ hạ cần phải học tập khí phách của Vĩnh An vương
rồi!”
Âm thanh bẻ khớp xương răng rắc vang lên một cách
rõ ràng, Hiên Viên Tiêu rủ mắt, buồn bực lên tiếng: “Ngươi nói đi, trẫm đáp
ứng!”
“Tốt!” Âu Dương Yến không chút do dự đáp, “Hiên
Viên bệ hạ đơn giản chỉ cần để kẻ hèn này mang nàng đi, mặc dù ta không thể cam
đoan là nàng có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng ít ra lúc ta còn sống, nàng chắc
chắn sẽ không về chầu Phật Tổ trước ta đâu.”
“Cái gì?! Không được! Không thể được! Trẫm
không cho phép!” Một câu kinh hãi, ba câu phủ định. Lời của đấng thiên tử là
nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng mà cũng chỉ mới nuốt lời trong giây lát mà thôi.
Nhất thời không ai mở miệng, chỉ có một
tiếng vang nhỏ, là tiếng đặt tách trà lên trên mặt bàn thôi.
“Không biết khi nào thì Ma Y đại nhân muốn mang người đi?”
Thái hậu khẽ mở môi đỏ, ôn nhu cười.
“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.” Âu Dương
Yến cười rất vui vẻ, mắt cong thành hình lưỡi liềm.
“Trẫm bảo không được.”
“Hoàng thượng, chính con nhận lời Ma Y đại nhân trước, cho dù là người
bình thường cũng không được nuốt lời, huống chi con lại là thiên tử nhất ngôn
cửu đỉnh.” Thái hậu nhàn nhạt lướt qua Hiên Viên Tiêu không chịu khuất phục,
“Huống chi, Lăng nha đầu có thế sống tiếp mới là điều quan trọng nhất, không
phải sao?”
Hiên Viên Tiêu trừng mắt không phục: “Âu Dương Yến hắn nếu có thể
chữa bệnh thì ở đâu chả chữa được? Hắn rõ ràng là.....”
“Ôi chao, bệ hạ nói sai rồi, mặc dù ta có thể dùng
máu của để nuôi nàng. Nhưng, kẻ hèn này là người Ngôn quốc, mong bệ hạ lượng thứ cho ta.”