Hết thảy mọi người đều giật mình, giờ phút này trên Thần Chỉ Đài thập phần im lặng, bầu không khí gượng gạo tới cực điểm.
Không ai có thể nghĩ rằng đại hôn của Ngôn quốc vương cuối cùng lại diễn ra một vở kịch hay như vậy, mà người khởi xướng không ai khác chính là
Cửu vương gia Lương quốc tiếng tăm lẫy lừng, người có khả năng kế vị
ngai vàng nhất của Lương quốc.
Truyện tiếu lâm như thế cho dù ở dân gian cũng đã hiếm thấy rồi, huống
chi đây lại là nơi muôn người chú ý, sứ giả các quốc gia khắp bốn phương tề tựu đông đủ.
Có người thì trong lòng cảm thán Đông Phương Cửu khí phách, có người
trong lòng thì lại thương tiếc Âu Dương Vân cô tịch, nhưng càng đông hơn cả là số kẻ đang chú mục nhìn chằm chằm vào cái người có thể khiến cho
hai vị quân vương kia vì nàng mà bất chấp liều lĩnh minh tranh.
Một cuồng lực dữ dội khiến ta đang ở trong lồng ngực Đông Phương Cửu bị
giật mạnh lại, ánh mắt cực kì băng hàn thẳng trừng nhìn ta, giữa sắc
vàng trong đôi mắt ngập đầy lửa giận phừng phừng cứ như muốn đem ta ăn
tươi nuốt sống luôn vậy, rồi đột nhiên ánh vàng sắc bén kia rọi thẳng
vào người đang đứng sau lưng ta, Hiên Viên Tiêu thanh âm lạnh lùng nói: “ Đông Phương Cửu, trước mặt người khác đóng kịch coi được sao?!”
“Tiểu vương chưa từng đóng kịch.” Đông Phương Cửu mím môi cười, phong tình vô cùng.
Hiên Viên Tiêu tầm mắt dừng trên người Đông Phương Cửu vài giây mới lại
chuyển hướng vào ta, hỏi: “ Sở Sở trúng độc, tính mệnh sắp lâm nguy rồi, ngươi muốn cùng ta trở về cứu chữa nàng chứ, hay là muốn cùng Đông
Phương Cửu quay về Lương quốc làm cái Cửu Vương phi gì gì đó hả?!”
A?! Sở Sở bị bệnh sao? Không, là trúng độc?! “ Độc gì? Kẻ nào hạ? Có
nghiêm trọng không?” Bộ não ta hỏi không ngừng, tiếp đến liền không chút do dự kéo tay Hiên Viên Tiêu, “ Đi, chúng ta mau quay về Ngọc quốc!”
Hiên Viên Tiêu lơ đãng nở nụ cười, Đông Phương Cửu đứng phía sau chứng
kiến cảnh ấy đầu hơi cúi xuống, rồi lại ngẩng lên, trên mặt lộ ra nét
cười nhạt mê hoặc lòng người, ôn nhu nói: “ Lăng nhi chớ vội.”
“Hử?” Ta ngoảnh đầu lại nhìn Đông Phương Cửu, không vội? Tính mệnh sắp
lâm nguy rồi còn không gấp hay sao? “Chuyện này, Đông Phương Cửu……
chuyện này……” Cám ơn ngươi đã tới giải cứu cho ta, bất quá, ta phải về
trước chăm sóc Sở Sở nhà ta đã, đợi Sở Sở bình phục rồi ta nhất định
đích thân tới Lương quốc cảm tạ ngươi, “ Ta phải về trước, đến lúc đó sẽ lại đi Lương quốc tìm ngươi.” Lời nói ra, đã thay đổi ý tứ.
“Đứng lại –”
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng bay tới, nghe giá băng lạnh thấu xương, cảm giác áy náy đột nhiên lan dần toàn thân ta.
Ta yếu ớt xoay người, không dám ngẩng đầu, không dám nói lời nào hết, ta có thể cảm nhận được Vân tiên nhân thở ra cũng mang theo sự run rẩy,
hôm nay ta làm như vậy, hay đúng ra là, chúng ta làm như vậy, đối với
Vân tiên nhân mà nói đó thực sự là một sự xúc phạm khá lớn, ta không còn mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn hắn nữa, càng hiểu được xin lỗi cũng chỉ là
vô ích mà thôi, cho dù sự tình khai mào là hắn không đúng trước, nhưng
mà, nhưng mà……
“Lăng nhi, nàng đã ưng thuận ta rồi.” Khẽ một câu, lòng băng giá.
“Ta! Ta……” Ta ngẩng mạnh đầu nhìn thẳng vào đôi ngân mâu kia, ảm đạm
không ánh sáng, làm ta thấy rõ ràng lỗi lầm của chính mình. Ưng thuận
ngươi cái quái gì? Ta chưa từng làm tổn thương hắn, lại càng chưa từng
ưng thuận hắn, ưng thuận hắn không phải ta, không phải ta đâu a! Lát
sau, ta nhẹ cười một tiếng, khoan thai mở miệng: “Vân Lăng vương biết
mà, ưng thuận ngươi không phải là ta.” Nếu đã buông tha, thì buông tha
luôn đi chứ. Cứ chặn đường không ngừng như vậy, lại càng khiến người ta
thương tổn thêm thôi.
“Không đúng!” Âu Dương Vân bỗng dưng gia tăng âm lượng, “ Là chính miệng nàng bảo ta giữ lại nàng, lẽ nào nàng quên rồi sao?!”
OMG! Ta biết rồi, đúng là ta có nói như vậy, nhưng là do ngươi cài bẫy
ta nha, ta tưởng rằng “Giữ” nghĩa là giữ lại tính mạng ta chứ, nào ngờ
đâu ngươi lại dám chơi chữ với ta thế à!
Ta vừa định mở lời giải thích, thì Đông Phương Cửu ở phía sau liền đi
tới, hắn lôi ra một tờ giấy Tuyên Thành được gấp tư gọn ghẽ từ cổ tay áo đưa cho Âu Dương Vân, cười nói: “Âu Dương huynh không ngại trước tiên
xem vật này của Tiểu vương chứ, việc gì cũng cần phải có bằng chứng mới
được.”
Âu Dương Vân hơi sửng sốt đôi chút, rất nhanh đón lấy, mở ra vừa nhìn……
Hiên Viên Tiêu rõ ràng cũng rất hiếu kỳ về nội dung trên tờ giấy, nhưng
lại ngại thể diện không dám tiến lên, đành phải chờ phản ứng của Âu
Dương Vân vậy.
Tiếc là, hồi lâu sau, Âu Dương Vân vẫn chỉ cầm giấy không thốt ra một lời nào.
Rốt cuộc là cái gì nhỉ? Ta thực sự rất tò mò. Sao mà thấy cái tờ giấy này nhìn quen mắt thế cơ chứ?
Song cũng là, nhờ vào tờ giấy này hết a, ha ha.
Không biết từ lúc nào Đông Phương Cửu đã đứng cạnh bên ta rồi, cánh tay
hắn nhẹ nhàng đặt lên vai ta, làm ta liền nhớ tới lồng ngực của hắn, ta
kiễng chân gần vào tai hắn, nhỏ giọng hỏi: “ Hey, ngươi đưa cho Vân tiên nhân xem cái gì thế?”
Đông Phương Cửu cười cười: “ Lăng nhi muốn biết thì tự tới đó xem đi.”
Nói rồi liền đẩy ta về phía trước, do quán tính, ta thiếu chút nữa là
đâm sầm vào lòng Âu Dương Vân rồi. Ta lấy lại thăng bằng, ngoảnh đầu
lườm Đông Phương Cửu một cái, hắn cười tít mắt nhìn Vân tiên nhân đang
chăm chú xem tờ giấy kì lạ kia……
Trời xanh ơi! Thiên địa ơi! Cái này…này…này… chẳng phải là [Hiệp ước bất bình đẳng] mà ta cùng Đông Phương Cửu kí kết đó sao?!
Nhưng mà, nhưng mà……
Ta vọt tới trước mặt Đông Phương Cửu, trừng mắt phẫn nộ mắng hắn: “ Cái
tên ngốc Đông Phương Cửu ngươi cũng thâm độc lắm! Ngươi ngay cả…… Ngươi
ngay cả……”
“Hử? Lăng nhi, nói năng cũng phải cẩn thận a, mọi người đều sẽ nghe thấy mất.” Đông Phương Cửu quyến rũ cười, nhẹ buông mấy lời vân đạm phong
thanh.
“Ta!……” Ôi…… Ta thực là xui xẻo mà! Cái tên ngốc kia còn bắt bẻ ta, còn
dám nói là ta bằng lòng làm Vương phi hắn nữa, lại còn nói cái câu buồn
nôn chó má kia “Trên có trời xanh dưới có hoàng tuyền, từ nay đến cuối
đời sẽ không phụ bạc nhau!”.
Ta…ta…ta dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nổi a! Trên thì chữ kí hoa lệ, dưới lại có dấu vân tay đỏ choét!
Ta làm gì suy nghĩ sâu xa được như thế, nếu không phải ta thấy chữ viết
bằng bút lông xấu tệ, ta sao có thể để hắn kí thay ta?! Nhưng cũng thật
đúng lúc mà, nào ai nhìn ra được sơ hở bên trong chứ?! Trừ phi, trừ phi
ta tìm được cái bản ký kết kia của ta!
Trên Thần Chỉ Đài mọi người đứng ngồi không yên, hiện tại phải gọi là
tình huống gì đây a, tân lang đứng ngẩn ra, tân nương trợn mắt khó ưa,
kẻ cướp dâu thì cười dịu dàng, còn có Hiên Viên đế lạnh lùng mạo hiểm
đứng ở giữa nữa chứ.
Sau đó, một người ăn vận rất đúng qui cách tiêu sái bước tới, cất cao
giọng nói: “ Nếu Quận chúa Sở Sở tính mệnh đang lâm nguy, thì Vô Ngôn đề nghị Vương thượng cùng Công chúa cứ tạm hoãn đại hôn trước đã.” Vô Ngôn dùng ánh mắt chân thành nói với Âu Dương Vân.
Âu Dương Vân chậm rãi gật đầu, tiếp đến đảo mắt tứ phía, thông báo với
toàn thể quan khách: “ Đại hôn tạm hoãn, Âu Dương thiết yến(tổ chức
tiệc) ba ngày tạ lỗi với các vị!”
Một hồi xôn xao.
Ách, đột nhiên có ba cuồng lực ép vào ta, đồng chí Âu Dương Vân thì túm
tay phải ta muốn kéo đi về bên phải, đồng chí Hiên Viên Tiêu thì lôi
cánh tay trái ta hướng về bên trái, còn tên ngốc Đông Phương Cửu kia thì lại ôm lấy thắt lưng ta từ phía sau khiến ta không thể nào mà di chuyển cũng như động đậy gì được .
Lão nương phát hoả, hét lớn một tiếng: “ Các ngươi có bỏ hết tay ra không thì bảo, lão nương sẽ tự mình đi!”
Nổi bão tố một chút cũng chẳng quan trọng gì, quan trọng chính là ta lại không đi theo hướng nào hết, mà chọn hướng trước mặt bước tới, cho mọi
người chiêm ngưỡng bộ dáng nữ nhân hùng dũng……
Hàng vạn ánh mắt xuyên thấu.
Được thôi, được thôi, vốn danh tiếng Thượng Quan Lăng đã không tốt rồi,
ta đây cũng không sợ cái “Mỹ danh” nữ nhân chanh chua đanh đá đâu a!
Aizz, phủi phủi người, kéo kéo áo quần, mẹ kế ta sải bước vô cùng hiên
ngang hướng phía dưới Thần Chỉ Đài đi tới, nhưng mà, cái khăn quàng rườm rà có thể dùng mà quét rác này lại khiến ta khựng lại một chút, rồi, ta tiếp đến dùng phương thức nhanh nhất mà xuống Thần Chỉ Đài……
Một trận cười vang.
“Ha ha ha, dùng cách lăn mà xuống quả nhiên là nhanh thật!”
“Đúng vậy, ha ha ha……”
Mẹ nó chứ, Cười đến chết đi! Coi chừng rớt cả quai hàm ra đấy!
Phật tổ ơi, tổ huynh ơi, ngài sao lại không trông thấy ta chứ?!