Ngày hai mươi chín tháng sáu, một ngày thật bình
thường, nhưng cũng có lẽ là ngày có nhiều người thương tâm nhất.
Tam công chúa của Thương Mân, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung
Uyển đột ngột qua đời, khiến nam tử trong khắp thiên hạ đều đau lòng.
Nghe nói, Mộ Dung Uyển là trúng một loại độc dược
tên là ‘Triền
mộng’ mà chết. Đến tột cùng là kẻ nào
lại nỡ lòng nhẫn tâm hạ độc thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như thế, lời đồn rất đa
dạng phong phú, có điều phần lớn nguyên nhân đều là do
yêu quá hóa hận mà thôi.
Trên thực tế, trong thiên hạ quả thật không ai
nhẫn tâm đối với tiểu mỹ nhân hạ độc, như vậy đệ nhất mỹ nhân trúng độc, độc từ
đâu đến, quả thật là đoán không ra.
Mấy lời đồn đãi cũng không đến được Sinh Tử cốc nơi Tây Vực ngàn dặm xa
xôi, thế nhưng vào ngày hai mươi chín tháng sáu lúc này, Sinh Tử cốc cũng bao phủ nồng đậm bi
thương.
Thượng Quan Lăng phát tác cổ độc lần thứ ba, sau
khi hộc máu chìm sâu vào hôn mê, không còn hay biết gì nữa.
Muốn nói ngày hai mươi chín tháng sáu có cái gì
có thể làm người ta vui vẻ một chút, chính là chuyện Huyền Cơ lão nhân giúp
Đông Phương Cửu đổi máu thành công.
Sau hai ngày thay máu, Đông Phương Cửu vẫn chưa
thật sự tỉnh lại. Đầu óc luôn không tỉnh táo, khi cho hắn uống thuốc hắn cũng
chỉ nói lầm bầm hai tiếng, sau đó nuốt xuống một cách khó khăn, thế nhưng đôi
mắt phượng kia, lại chậm chạp không mở ra.
Đông Phương Cửu còn cần uống thuốc điều trị, việc
chăm sóc và cho hắn uống thuốc đều là do Y Y lo liệu. Cô thiếu ngủ nhiều ngày, chiếu cố
Đông Phương Cửu xong lại phải đi chăm sóc Thượng Quan Lăng lúc này cũng đang
hôn mê, nếu mệt thì nằm ở bên giường đánh một giấc, tỉnh lại lại tiếp tục không
rời mắt. Khanh Trần đến khuyên cũng không có tác dụng. Y Y chỉ nói một câu: “Ta
muốn thay chủ tử nhìn gia
tỉnhlại.” Liền
khiến mọi lời muốn khuyên của Khanh Trần đành phải nuốt vào. Cuối cùng chỉ đành
chiều theo ý cô.
Kỳ thật, Khanh Trần, Bạch U đều chờ đợi trong lo
lắng, chẳng qua bọn họ là che giấu ở
trong lòng, còn Y Y là thống khoái mà biểu đạt ra ngoài.
Ngày bốn tháng bảy, Đông Phương Cửu cuối cùng
cũng tỉnh.
Hắn chậm rãi mở to mắt, đôi mắt phượng sáng ngời
như trước, chỉ là giọng rất khàn, hơn nữa đã lâu chưa ăn cơm, trong người hết
sức suy yếu, thanh âm phát ra cũng yếu ớt đáng thương: “Lăng nhi của gia đâu?”
Y Y đứng ngây ngốc ở một bên, thẳng đến khi Khanh Trần đẩy cô một phen, cô mới đem bát trà đưa đến bên
miệng Đông Phương Cửu, ánh mắt nghĩ ngợi buông xuống vừa định nhìnbọn Khanh Trần thương lượng tốt để
che giấu cho qua, Khanh Trần lại bất chợt đứng chắn ở trước mặt cô, nói: “Gia hôn mê đã nhiều
ngày đều là do Lăng chủ tử ở bên chăm sóc, nhiều ngày không ngủ. Mấy nô tỳ thật
sự không đành lòng liền tạm thay để Lăng chủ tử nghỉ ngơi.” Khanh Trần nhìn
thẳng vào đôi mắt phượng của Đông Phương Cửu, lại nói: “Để nô tì đi đánh thức
Lăng chủ tử.” Nói xong, cô thản nhiên xoay người, hệt như
trước đây, thực sự có thể đánh thức Thượng Quan Lăng đang hôn mê bất tỉnh.
Quả nhiên, Đông Phương Cửu cản cô lại: “Thôi, để cho nàng ngủ
ngon một lát.” Không biết là nghĩ tới cái gì, Đông Phương Cửu nở một nụ cười thật suy yếu: “Lát
nữa gia sẽ cho nàngmột niềm vui bất ngờ.”
Niềm vui bất ngờ? Đối với ba người đang cung kính
đứng trong phòng, chỉ có bất
ngờ.Chứ không có vui.
Bọn họ không biết, nếu Đông Phương Cửu biết được
chân tướng sẽ như thế nào.
Bọn họ không dám tưởng tượng.
“Y Y ngươi đi chuẩn bị chút thức ăn cho gia,gia phải tranh thủ bồi
dưỡng tốt thân mình.” Uống qua chút nước, giọng nói của Đông Phương Cửu cũng
không đến nỗi khàn, ngay cả khí lực cũng khôi phục vài phần: “Khanh Trần, ngươi đến nói cho gia biết gia đã dạo một vòng địa phủ rồi
trở về như thế nào.”
“Bạch U, ngươi thả bồ câu đưa thư cho Tương Sở,
nói gia ít ngày nữa sẽ khởi hành
hồi kinh, bảo hắn thay gia lo
liệu tốt mọi việc cần thiết cho ngày đại hôn của gia và Lăng nhi.”
Y Y vừa mới bước tới ngưỡng cửa chợt dừng lại,
sau đó chạy trối chết như muốn rời xa khỏi cái nơi làm cô hít thở không thông. Cô không thể ở đó tiếp nữa, cô sợ chỉ cần ở đó thêm một giây, cô sẽ đem toàn bộ những chuyện
không nên nói nói ra hết.
Cô đứng ở ngoài phòng do dự không yên. Huyền Cơ lão
nhân từ trong phòng đi ra, ánh mắt trống rỗng dừng ở trên người Y Y, nói: “Bệ
hạ đã tỉnh.” Lời nói rất chắc chắn,
căn bản không giống câu hỏi.
Y Y gật đầu, sau lại cảm thấy Huyền Cơ lão nhân
không thể nhìn thấy, lại nói: “Đúng vậy.”
Huyền Cơ lão nhân vuốt cằm một chút, hờ hững nói:
“Mạng sống của chủ nhân chỉ còn có ba ngày.”
Y Y sửng sốt, chợt muốn mở miệng nói chuyện, cổ
họng lại như nhét đầy bông, không nói nên lời.
“Nếu thân thể bệ hạ đã tốt hơn, vậy bảo hắn đến
xem chủ nhân đi, ba ngày sau, sợ là hắnmuốn nhìn cũng không nhìn được.”
Nước mắt, nháy mắt rơi xuống từ hốc mắt của Y Y,
nối thành một chuỗi, rốt cuộc khôngngừng được.
Vốn là từ trước đến nay, giấy không thể gói được
lửa.
Chân tướng vốn không muốn cho ai kia biết,có điều chỉ là hai canh giờ sau khi Đông
Phương Cửu tỉnh lại liền bị vạch trần.
Bạch U đánh không lại Hiên Viên Tiêu, nhưng cho
dù có thể ngăn Hiên Viên Tiêu xông vào phòng Đông Phương Cửu, chỉ là không thể
ngăn cản Hiên Viên Tiêu rống giận như sấm.
“Đông Phương Cửu, nàng vì ngươi ngay cả mạng cũng
không cần! Ngươi tỉnh lại chỉ biết nằm ở trên giường giả chết sao?”
Sét đánh giữa trời quang.
...........
Đông Phương Cửu ngồi ở bên giường của Thượng Quan
Lăng.
Mới đầu, hắn chỉ im lặng không lên tiếng, mắt
không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt gầy yếu của Thượng Quan Lăng, sau đó lại
bắt đầu nói liên miên cằn nhằn:
“Lăng nhi, nàng xem ta đã tỉnh, nhưng saonàng vẫn còn ngủ?”
“Lăng nhi, chờ nàng tỉnh, ta liền xây dựng thêm hậu
cung cho nàng chiêu
nạp ba nghìn mỹ nam vào cung hầu hạ nàng....”
“Lăng nhi, nàng không phải là người rất khôn
khéo sao, sao lại vì ta làm chuyện ngốc như vậy? Uổng công nàng còn sảng khoái nói với ta cái
gì tình yêu của người khác rất sâu đậm, tình yêu của nàng lại rất hời hợt....”
“Lăng nhi, nàng đừng ngủ nữa....”
“Lăng nhi, ta cầu xin nàng...”
Bây giờ Đông Phương Cửu nói cái gì Thượng Quan Lăng cũng không thể nghe thấy, nhưng hắn
vẫn như cũ nói bên tai nàng cả một đêm. Hắn cảm thấy cử chỉ của mình có chút
điên rồ, nhưng lại không thể dừng lại, hắn thậm chí muốn thử uy hiếp người đang
hôn mê kia, nói với nàng, nếu nàng không tỉnh, ta liền ngủ cùng nàng. Lời này ở đáy
lòng hắn xuất hiện vô số lần, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, không nói ra.
Hắn biết, người nọ thích cái gì, tuyệt đốikhông
cho phép cái gì.
Hắn biết, tiểu Lăng nhi muốn hắn tiếp tục sống,
cho nên hắn không thể nói, chỉ có thể ở đáy lòng lặp lại một vạn lần.
Tay Thượng Quan Lăng đặt ở hai bên hông, Đông
Phương Cửu trong lòng vừa động, liền kéo lấy tay nàng, nắm ở trong tay mình.
“Lăng nhi, nàng là cố ý, nàng muốn bức ta khóc có phải
không?”
Một giọt nước mắt rơi xuống đầu ngón tay Thượng
Quan Lăng, trượt vào lòng bàn tay nàng.
“Lăng nhi, ta khóc rồi, thiên hạ đệ nhất Lương
hoàng khóc rồi, nàng còn
không mau tỉnh lại tận mắt nhìn xem?”
“Lăng nhi, nếu nàng không tỉnh lại thì ta sẽ không giữ lời hứa nữa đâu....”
Khanh Trần, Y Y, Bạch U, Tô Tử Chiêm, Hiên Viên
Tiêu, Vô Cầu.... Mọi người đứng ở ngoài phòng, im lặng lắng nghe, có người rầu
rĩ khóc, có người yên lặng rơi lệ, có người lại dứt khoát nhắm mắt lại không
dám mở ra...
“Thượng Quan Lăng! Nàng đừng dùng thủ đoạn này nọ đùa
giỡn với gia, gia lệnh cho nàngtỉnh lại ngay lập tức!”
“Thượng Quan Lăng, kiên nhẫn của gia có giới hạn, nàng đừng để....”
Đông Phương Cửu không nói được nữa, hắn giương
miệng, nước mắt liền dọc theo bên sườn môi thành đường chảy xuống.
Hắn im lặng khóc, hắn thậm chí không biết mình
đang khóc, hắn chính là cảm thấy mũi như bị cái gì đó ngăn chặn, không thể hô
hấp, tim đập cũng không có khí lực, hoảng hốt khiến hắn muốn nặng nề ngủ.
Cửa bị đẩy ra, Huyền Cơ lão nhân bước vững vàng
từng bước đến gần Đông Phương Cửu, cung kính cúi người, nói: “Bệ hạ tính toán
lúc nào rời khỏi Sinh Tử cốc? Kẻ
hèn sẽ chuẩn bị sớm cho bệ hạ.”
Đông Phương Cửu kinh ngạc quay đầu, nhìn ánh mắt
trống rỗng không chút gợn sóng và thái độ kính cẩn của Huyền Cơ lão nhân, hắn
đột nhiên phẫn nộ như núi lửa bùng nổ mãnh liệt phun trào.
Hắn gắt gao bắt lấy bả vai Huyền Cơ lão nhân, như
phát tiết mà rung lắc: “Ngươi vì sao không cứu nàng? Vì sao không cứu nàng!”
Huyền Cơ lão nhân cười nhạt, ánh mắt hắn cong
lên, cười nói: “Bệ hạ biết mà, không phải sao.”
Không phải tất cả mọi người tinh thần sa sút đều
sẽ phát điên. Đông Phương Cửu không có. Hắn chính là lại im lặng trở lại ngồi
tại đầu giường, im lặng kéo tay Thượng Quan Lăng, một lần lại một lần ở trong
lòng bàn tay nàng viết, viết...
Huyền Cơ lão nhân đứng hồi lâu, cặp mắt trống
rỗng kia lại không rời đi hai người.
Mắt lão không thể nhìn, lão dụng tâm nhìn.
Rất lâu, rất lâu, lâu đến mức mọi người ở ngoài
phòng đều quên mất Huyền Cơ lão nhân đã đến đây được bao lâu, không khí trong
phòng thật trầm lặng.
“Chủ nhân cũng không phải người ở nơi này, bệ hạ
hẳn là biết mà.”
Đông Phương Cửu không có trả lời hắn, ánh mắt
không hề dời khỏi mặt Thượng Quan Lăng nửa phần.
Huyền Cơ lão nhân như cũ nói: “Để cứu chủ nhân,
có lẽ còn có một biện pháp...”
Thoắt cái Đông Phương Cửu đã đứng trước mặt Huyền
Cơ lão nhân, hắn giương đôi mắt phượng, trong giọng nói khó nén khẩn trương:
“Biện pháp gì? Ngươi nói mau!”
Huyền Cơ lão nhân như trước thần sắc bình thản,
hắn không nhanh không chậm nói: “Từ nơi nào đến thì quay trở về nơi đó.”
Đông Phương Cửu ngây ngẩn cả người, mọi người đẩy
cửa vào cũng đều ngây dại.
Tiếng mở cửa lớn làm quấy động không khí, nhưng
lại không thể phá tan tĩnh mịch bên trong phòng.
Tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ của Huyền Cơ
lão nhân, nếu muốn cứu nàng liền phải mất đi nàng, nếu cố chấp giữ nàng, nàng
sẽ chết.
Không ai muốn Thượng Quan Lăng chết, càng không
ai muốn mất đi nàng.
Cả hai lựa chọn đều là đau khổ, mọi người cả trong lẫn
ngoài phòng đều lâm vào yên lặng, một sự yên lặng chết chóc.
Không ai nghĩ đến người đầu tiên lên tiếng chính
là Đông Phương Cửu. Không ai có thể hiểu được mấy phút đồng hồ ngắn ngủi này
đối với hắn là tàn phá cùng tra tấn đến mức nào.
Thế nhưng Đông Phương Cửu nở nụ cười, nụ cười
thản nhiên khảm bên môi, hắn nói: “Được.”
Hắn chỉ nói một chữ, nhưng không một ai tại đây
có thể cảm nhận hết được ẩn giấu trong một chữ đó là bao nhiêu bi, bao nhiêu
thương, bao nhiêu đau, bao nhiêu quyến luyến, bao nhiêu không đành lòng!
Tất cả, chỉ có một mình Đông Phương Cửu hắn mới
có thể hiểu rõ ràng, rõ ràng đến khắc sâu vào cốt tủy.
Thần trí mọi người đều bị một chữ này của Đông
Phương Cửu kéo trở lại một chút, lại vì tiếng nói của một người khác mà hoàn
toàn thanh tỉnh.
Thượng Quan Sở Sở chậm rãi tiếng vào, cô tađi đến trước mặt Đông
Phương Cửu, thần sắc bình tĩnh nhưng ngữ khí lại phá lệ kiên định: “Ta không
đồng ý.”
Đông Phương Cửu không nhìn cô, hắn chính là xoay người trở
lại trước giường Thượng Quan Lăng, ánh mắt ôn như thâm tình dừng tại trên mắt
Thượng Quan Lăng, đuôi lông mày, chóp mũi, khóe môi, từng tấc từng tấc di
động...
“Các ngươi đều biết nói Lăng nhi không phải là
người của thế giới này, vậy các ngươi có biết Lăng nhi rốt cuộc từ đâu tới không?” Thượng Quan Sở Sở cũng
không để ý đến phản ứng của Đông Phương Cửu, cô thản nhiên nhìn quanh mọi người, mắt đẹp cười yếu
ớt hỏi.
Tô Tử Chiêm đột nhiên có một loại dự cảm không
tốt, hắn thậm chí muốn chặt đứt lời nói của Thượng Quan Sở Sở, hắn cảm thấy
đượcbản thân không
muốn nghe đáp án.
Con ngươi sắc vàng của Hiên Viên Tiêu hiện lên
một tia tò mò, nhưng rất nhanh lại bị thay thế bởi nồng đậm bất mãn.
“Từ nơi nào đến, chuyện này thì có gì cần phải
biết đâu? Vô Cầu chỉ cần biết, tỷ ấy là Lăng tỷ tỷ của Vô Cầu không
phải lả được rồi sao? Ai cần phải biết
những chuyện kỳ lạ như vậy!”
Phản ứng của Vô Cầu làm mọi người cả kinh, trên
mặt Huyền Cơ lão nhân hiện ra nụ cười nhợt nhạt.
Thượng Quan Sở Sở cũng không chút để ýcười cười, cô xoay người hỏi Đông Phương Cửu:
“Lương hoàng bệ hạ, chẳng lẽ ngài không muốn biết là ai đã an bài vận mệnh của
ngài, là ai khiến mẫu thân ngài sớm bỏ ngài mà đi như vậy, là ai khiến thời thơ
ấu của ngài ngày ngày sống trong lo lắng, là ai khiến cho trong lòng ngài một
lần nữa không thấy ánh mặt trời, là ai khiến hai
bàn tay ngài dần dần dính đầy máu tanh, là ai khiến ngài nhẫn tâm bức cung thí
phụ(*)?” Mọi người nghe mà trong lòng cả kinh, Thượng Quan Sở Sở lại thong thả
nói từng chữ một, cứ như vậy càng làm lòng ai đó đau
đớn, thật giống như dùng đao nhọn khoét lòng người từng chút từng chút một. Cô đi đến sau lưng Đông Phương
Cửu, cúi người, tựa như dán tại bên tai Đông Phương Cửu, cô chậm rãi phun ra một câu: “Ngài
thật sự không muốn biết người thao túng vận mệnh của ngài là thần thánh phương
nào sao?”
(*) Bức cha thoái vị rồi giết.
“Cô rốt cuộc muốn nói gì?”
“Không muốn biết.”
Một câu là Thượng Quan Thiên không nhịn được hỏi,
câu còn lại là do Đông Phương Cửu hờ hững đáp lại.
Thượng Quan Sở Sở phút chốc rời khỏi bên người
Đông Phương Cửu, đứng bên cạnh Huyền Cơ lão nhân, cười hỏi: “Chẳng lẽ mọi ngườikhông tò mò người như
thế nào có thể khiến Huyền Cơ lão nhân tôn làm chủ nhân sao?”
Một câu, hoàn toàn kích thích thần kinh mọi
người.
Đông Phương Cửu thủy chung không rời bên giường
nửa bước, hắn chính là đứng thẳng người dậy, nghiêng đầu về phía sau nhìn
thoáng qua, phân phó nói: “Bạch U, mời Sở Sở quận chúa ra ngoài.”
Bạch U đang sửng sốt liền hoàn hồn, vội nói:
“Tuân lệnh —”
Thượng Quan Sở Sở cười ha hả đứng lên, chỉ vào
Đông Phương Cửu cười đến gập thắt lưng, “Ha ha.... Đông Phương Cửu ngươi còn định
lừa mình dối người đến khi nào? Ngươi đừng nói từ trước đến giờ ngươi chưa từng
hoài nghi qua!”
“Một người căn bản không phải người của thế giới
này, làm thế nào lại biết bên trong tẩm cung của Thượng Quan Lăng có mật thất,
còn biết khởi động ngăn bí mật bên trong tẩm cung như thế nào. Đông Phương Cửu,
không cần nói cho ta biết, ngươi thông minh như vậy mà lại chưa từng hoài nghi
qua!”
“Tô Tử Chiêm, quốc sĩ đại nhân như ngươi cũng
không cảm thấy kì quái ư? Vì cái gì ngay cả Thượng Quan Lăng chân chính cũng
không hoàn toàn tinh tường địa hình Ngọc quốc, mà một kẻ từ nơi khác đến lại có
thể hiểu một cách rành mạch như vậy?”
“Tiêu, ngươi không hiếu kì à? Vì sao nàng có thể trăm phần trăm xác
định Ma Y Yến Tứ Phương sẽ ở Lương quốc, ở Cửu Trọng sơn!”
“Vì sao nàng có thể biết long mạch của Ngôn quốc ở đâu?”
“Vì sao nàng có thể hiểu rõ tính tình của mỗi người, thậm
chí....”
“Đủ rồi!” Đông Phương Cửu lên tiếng cắt ngang.
“Chủ nhân quả thật có thể xem như là vị thần linh
của ta.”
Huyền Cơ lão nhân bình tĩnh mở miệng, sắc mặt vẫn
lạnh nhạt như trước, nhưng một câu nói này của hắn có thể nói là kinh thiên
động địa. Chấn động qua đi, căn phòng nhỏ hẹp lại lâm vào trầm lặng quỷ dị.
Hồi lâu, Đông Phương Cửu từ nãy đến giờ vẫn đứng
trông coi trước giường lại rời đi, lướt ngang qua mọi người, rồi đi ra ngoài.
Đông Phương Cửu đi rất nhẹ, thẳng đến khi hắn
biến mất mọi người mới đột nhiên bừng tỉnh.
Huyền Cơ lão nhân giống như thì thào tự nói: “Xem
ra muốn đưa chủ nhân trở về còn phải chờ thêm chút thời gian mới có kết quả.”
.........
Đông Phương Cửu ngửa đầu nhìn mặt trăng lưỡi liềm
ở trên trời, giống như từ đáy cốc có thể nhìn thấy ánh trăng có bao nhiêu khác
biệt, mắt hắn không chớp, cứ như vậy lẳng lặng nhìn.
“Đứng cả một ngày, không mệt sao?” Thượng Quan Sở
Sở thản nhiên đứng ở bên người Đông Phương Cửu, khóe mắt mang ý cười: “Xem ra Lương
hoàng là cũng suy nghĩ được không ít rồi.” Thấy Đông Phương Cửu không để ý tới
mình, cô ta vừa cười vừa nói:“Tốt xấu gì ta
cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, chẳng lẽ một tiếng chào hỏi ngươi cũng
không thèm nói với ta sao?”
Đông Phương Cửu hờ hững nói: “Ngươi vì sao phải
cứu ta?”
Thượng Quan Sở Sở kề sát mặt vào: “Ngươi muốn ta
trả lời như thế nào? Là lời nói thật hay là những lời để trong lòng ngươi thoải
mái hơn một chút?”
Thanh âm trầm thấp như là từ đáy cốc truyền ra:
“Ngươi đã làm gì với nàng?”
“Khi đó nàng đến cầu xin ta, ta kêu nàng quỳ thì
nàng quỳ....” Thượng Quan Sở Sở cẩn thận miêu tả chuyện tình lúc đó, “.....‘chỉ
cần ngươi gật đầu, ngày mai ta sẽ xuất cốc đến thanh lâu gần nhất báo danh, cam
đoan mỗi đêm tiếp đãi ít nhất ba người khách, thẳng đến ngày ta chết mới thôi’ — Cuối cùng nàng nói như vậy, đã
làm động lòng ta.”
Bỗng nhiên, Đông Phương Cửu bóp chặt cổ Thượng
Quan Sở Sở. Giờ khắc này hình tượng bình tĩnh hoàn mỹ không lộ chút cảm xúc của
hắn trong quá khứ hoàn toàn tan rã, sự kích động và phẫn nộ hiện lên rõ ràng
trong đôi mắt phượng, trên gương mặt, dưới mỗi lớp da thịt mạch máu của cơ thể
hắn.
Thượng Quan Sở Sở cười đến thật sáng lạn, giống
như tay Đông Phương Cửu chưa hề siết chặt cổ họng nàng: “Lương hoàng hung ác
như vậy, là thật muốn bóp chết ta sao?”
“Ta thực sự muốn giết ngươi.” Đông Phương Cửu nói
thật chậm rãi, nặng nề.
“Lương hoàng lãng phí thời gian giết ta, còn
không bằng dùng đôi mắt ngắm
nàng nhiều một chút, dù sao.....”
Đông Phương Cửu buông Thượng Quan Sở Sở ra, kiên
quyết xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong phạm vi tầm mắt
nàng.
“Kì thật ngươi không cần phải như thế.” Huyền Cơ
lão nhân yên lặng đứng ở sau lưng Thượng Quan Sở Sở, lời nói vẫn đạm mạc như
trước, “Nếu ngươi nguyện ý giúp chủ nhân, cần gì phải....”
“Ha hả, ta đây chính là trả thù Lăng nhi lần cuối cùng.” Thượng Quan Sở
Sở không hề gì cười cười.
“Vậy sao? Nhưng kẻ hèn này sao lại cảm thấy không phải vậy.”
“A, ta chính là dùng phương thức này để cảm tạ
nàng.”
“Vì sao phải cảm tạ chủ nhân?”
“.....Ta hình như từ trên người nàng mà hiểu được
làm thế nào để yêu một người....” Thượng Quan Sở Sở cười chua chát.
........
Ngày bảy tháng bảy, Sinh Tử cốc đột nhiên đổ mưa to, cho
đến đêm khuya cũng chưa dứt.
Trong trời đêm, có một loại thê lương chậm rãi
lưu động, giống như báo trước ly biệt, giốngnhư ông trời cũng đang tỏ lòng thương xót.
Đông Phương Cửu gắt gao nắm lấy tay Thượng Quan
Lăng, ánh mắt như gắn chặt trên mặt nàng, một giây cũng không rời đi.
Từ lúc Đông Phương Cửu trở lại gian phòng này,
nắm lấy tay nàng, hắn cũng không nói một câu. Trong phòng cũng chỉ có hai người
họ. Không ai dám đến quấy rầy, cũng không ai nhẫn tâm đến quấy rầy.
Mọi người đều hiểu là dù không nói nhưng chắc
chắn Đông Phương Cửu sẽ không đồng ý cho Thượng Quan Lăng trở lại thế giới của
nàng, trở lại nơi có thể chi phối vận mệnh của mỗi người bọn họ.
Người có thể không cần sinh tử, nhưng không thể
xem thường vận mệnh, lại càng không muốn bị vận mệnh thao túng. Ở trước mặt vận
mệnh, mọi người chỉ nhỏ bé yếu ớt như con kiến, có lẽ ngay cả kiến cũng không
bằng. Ở trước mặt vận mệnh, không có cảm giác chân thực, giống như tất cả đều
là hư ảo, ngay cả chính mình cũng không hề chân thật.
Như vậy, thật đáng sợ, hết sức đáng sợ.
Nếu ‘vận mệnh’ không hề tồn tại, như vậy tất cả đều do chính
mình nắm giữ, như vậy tất cả hỉ nộ ái ố bi hoan sầu đều sẽ khiến người ta vui
vẻ, có thể phá vỡ bi kịch, có thể kéo dài vui sướng, không cần phải khẩn cầu
trời cao thương xót, không cần phải than thở vận mệnh bất công, còn rất nhiều
rất nhiều nữa....
Hai ngày, hơn hai mươi canh giờ, không phải chỉ
mình Đông Phương Cửu suy nghĩ, gần
nhưtất cả mọi người trong Sinh Tử cốc đều chìm trong tự hỏi, đều bối rối, do dự, bồi hồi.
Nếu Thượng Quan Lăng là một người ở thế giới bình
thường, như vậy người duy nhất tê tâmphế liệt mất đi nàng chỉ có mình Đông Phương Cửu.
Nhưng nơi Thượng Quan Lăng phải trở về, là ‘Thần giới’, là nơi thao túng vận mệnh của bọn
họ, cho nên khiến rất nhiều người băn khoăn.
“Bệ hạ, chỉ còn một canh giờ, bệ hạ đã có quyết
định chưa?” Huyền Cơ lão nhân kính cẩn đứng phía sau Đông Phương Cửu hỏi, cũng
không vì thời gian gấp gáp mà trên mặt có bất kì biểu tình khẩn trương nào.
Sau một lúc lâu, Đông Phương Cửu quay đầu lại,
chậm rãi mở miệng: “Tất cả mọi việc đều đã chuẩn bị tốt?”
Huyền Cơ lão nhân khẽ gật đầu: “Đúng vậy, kẻ hèn
đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ ý chỉ cuối cùng của bệ hạ.”
Khóe môi Đông Phương Cửu kéo ra một mạt cười khổ: “Ông sớm tin chắc là ta sẽ đồng ý.”
Huyền Cơ lão nhân nở một nụ cười hiếm hoi: “Bệ hạ
thánh ý khó dò, kẻ hèn không thể đoán trước được. Có điều đây là bổn phận của kẻ hèn, chỉ
là sợ sau khi bệ hạ quyết định mà không kịp chuẩn bị, sẽ khiến bệ hạ hối tiếc
cả đời.”
Đông Phương Cửu nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi: “Ông không cảm thấy ta nên hận
nàng?” Mắt phượng đảo qua trên mặt Thượng Quan Lăng, ôn nhu như nước.
Huyền Cơ lão nhân chần chờ hai giây, trả lời: “Kẻ
hèn chỉ cảm thấy được bệ hạ thật yêu nàng.” Lần đầu tiên, Huyền Cơ lão nhân
không gọi Thượng Quan Lăng là chủ nhân.
Đông Phương Cửu khựng lại, chợt cười cười: “Đúng
vậy.... Ha
ha.....” Nụ cười như gió mát trăng sáng, tất cả vẻ lo lắng theo gió bay mất.
Vận mệnh, Đông Phương Cửu đã từng vô cùng oán
hận.
Trời cao, Đông Phương Cửu đã từng không nể tình
mắng.
Mặc kệ như thế nào, hắn đều chưa bao giờ khuất
phục, hình như ở một thời khắc nào đó hắn còn
cảm kích trời xanh, cảm kích trời xanh cho hắn gặp nàng.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến nàng chính là vận
mệnh của hắn, hắn phải làm thế nào để đối mặt, phải lấy loại tâm tình nào để
yêu nàng.
Hắn đứng dưới ánh trăng tự hỏi một đêm, hắn bỗng
nhiên hiểu được, thì ra hắn chỉ mong muốn rằng, nếu nàng là thần tiên, là ông
trời, là vận mệnh, như vậy xin nàng nhất định phải đến nhân gian, để hắn gặp
được nàng, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Đông Phương Cửu cúi người nói khẽ bên tai Thượng
Quan Lăng: “Lăng nhi, sau khi nàng trở về, có thể không thương ta, có thể sẽ quên
ta, nhưng không cần xóa sạch những gì nàng và ta cùng trải qua, vận mệnh của ta không cần
phải thay đổi.”
Ta có thể không cần thiên hạ, không cần giang
sơn, không cần nàng ở lại bên cạnh ta, nhưng nàng không thể ngay cả trí nhớ
cũng không cho ta!
Chỉ cần trong vận mệnh của nàng, nàng có thể ghi
lại chuyện của chúng ta, từng chút từng chút một, để nàng khắc vào đầu ta thật
sâu, vĩnh viễn không cần quên....
Nếu không thể có được, cũng chỉ có thể liều mạng
nhớ kỹ, nhớ thật kỹ....
Một nén nhang sau, Đông Phương Cửu ôm Thượng Quan
Lăng đến giữa Thất Tinh trận
của Huyền Cơ lão nhân, hắn ngồi xổm xuống, thật nhẹ nhàng đặt nàng trên mặt
đất, sợ mặt đất lạnh như băng làm nàng bị thương.
“Nàng không thể đi!” Thượng Quan Thiên hấp tấp
chạy tới, chỉ một ánh mắt của Đông Phương Cửu, Bạch U nhanh chóng ngăn Thượng
Quan Thiên lại.
“Đông Phương Cửu, ngươi không có quyền quyết định
việc nàng đi hay ở! Chuyện này quan hệ đến vận mệnh của mỗi người chúng ta!”
Thượng Quan Thiên hướng Đông Phương Cửu rống lớn.
Đông Phương Cửu không hờn giận hạ mày.
Rất nhanh, mọi người đều đến đông đủ. Dù sao, đây
cũng là một thời khắc quan trọng, không ai là không đến.
Đông Phương Cửu chậm rãi đứng lên, nhìn mọi người
xung quanh, lạnh lùng hỏi: “Còn có ai không đồng ý?”
Tại thời điểm không ai nghĩ sẽ mở miệng, Hiên
Viên Tiêu suy nghĩ nói: “Có lẽ đem nàng lưu lại là chính xác.”
Đông Phương Cửu nở nụ cười, nhướng mi nhìn về
phía Hiên Viên Tiêu, hỏi: “Chẳng phải ngươi hận không thể giết chết ta cũng muốn cứu nàng sao? Như thế
nào? Hiên Viên bệ hạ sợ nàng khi trở về thì giang sơn Kim quốc phải sửa họ sao?!”
Hiên Viên Tiêu bị chọc giận, đôi mắt vàng giống
như có thể phun hỏa: “Đông Phương Cửu, trẫm không có đê tiện như ngươi nghĩ!”
“Nhưng chuyện ngươi làm lại khiến ta cảm thấy
thật đê tiện.” Khóe môi châm chọc giương lên, ánh mắt hờ hững rút khỏi người Hiên
Viên Tiêu.
Hiên Viên Tiêu vừa muốn phản bác, lại bị Sở Sở
nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo, khóe mắt hắn vừa vặn nhìn thấy Sở Sở cười yếu ớt
lắc đầu với hắn, ý cười trong mắt cô, cười đến ôn hòa thuần túy như vậy. Tâm hắn
hơi trầm xuống, lời muốn nói ra lại bị nghẹn ở trong miệng.
“Đối với việc oán hận vận mệnh gì đó, trong các
ngươi ai hiểu rõ hơn ta? Không có sao? Tốt lắm, vậy các ngươi nghe cho rõ đây
—” Mắt phượng lạnh lùng của Đông
Phương Cửu đảo qua mọi người, khóe mắt hơi cong lên một chút, nụ cười càng lộ
vẻ băng hàn: “Gia chỉ muốn Lăng nhi còn sống, cho nên nàng phải trở lại thế
giới của nàng. Các ngươi ai ngăn cản ta, ta giết kẻ đó, bất luận là ai!”
Thất Tinh trận khởi động, sương khói dần nổi lên, tầm mắt
mọi người mơ hồ, chỉ có đôi mắt hắn từ đầu đến cuối có thể thấy rõ người trong
trận kia, trong mắt hiện lên đều là không nỡ, không nỡ, không nỡ....
Người nọ đứng im, thật im lặng.
Hắn nói với nàng trong lòng: Ta chỉ cần nàng còn
sống, không hề ưu thương, nàng là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.
.............