Mũi lờ mờ ngửi thấy tràn ngập mùi vị thuốc sát
trùng, bên tai vang lên văng vẳng tiếng khóc, nặng nề đè nén. Tôi cảm giác được
hai má có chút ẩm ướt, rồi hoảng hốt nhận ra, người khóc kia hình như là tôi. Dần dần, tôi nghe rõ
tiếng thổn thức ẩn trong tiếng khóc, vừa lo lắng, vừa không biết làm gì, mang
theo sự khẩn trương cùng kích động.
Thanh âm rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến
nước mắt tôi không thể kìm nén, càng thêm nóng bỏng.
Tôi biết, tôi đã trở về.
“Lam Nhan Lăng! Mày làm sao vậy! Mau mở mắt ra
cái đồ bại hoại! Ối, Bác sĩ! Bác sĩ —cô ấy, cô ấy đã tỉnh — Có ai không! Y tá!—MD có thể
nhanh lên không! Người chị em của tôi, cô ấy đau đến phát khóc nè!”
Tôi thầm cười khổ trong lòng. Lâm Nhược Mai vẫn
như xưa, nghĩ sao nói vậy. Ở bệnh viện mà lại la ó um sùm.
Một trận hỗn loạn, ống nghe lạnh lạnh áp vào trên
ngực của tôi, làm cho tôi giật mình một cái. Cánh tay, chân, mí mắt không chỗ
nào được buông tha, giày vò nửa ngày mới yên tĩnh.
Qua một lát, tôi rốt cuộc cũng gom đủ khí lực chậm rãi mở
to mắt. Không có ánh sáng chói mắt, cả phòng bệnh bao phủ bởi một tầng sáng mờ
nhạt, tôi đưa tay sờ soạng trên mặt mình một phen......
Chậc chậc, khóc thật là thảm thiết.
Tôi hết khóc lại cười, lúc này mới nghiêng đầu
đón nhận ánh mắt của Lâm Nhược Mai bởi vì ngạc nhiên
mà đang trừng lớn.
“Hi — Mai — đã lâu không gặp.” Khóe môi
cong lên một cái, tôi hiểu rằng đây nhất định là nụ cười nhợt nhạt, nụ cười này
thực ấm áp.
Hai hốc mắt Lâm Nhược Mai như ẩn như hiện dâng
đầy nước mắt, môi run rẩy, mắng câu: “Con nhỏ này, rốt cuộc là sao hả! Nấu nước
sôi mà mày không biết phải tắt bếp à?! Nếu không phải hệ thống báo cháy trong
bếp của mày vẫn chưa hỏng thì ngay cả mạng nhỏ cũng không còn! Con nhỏ mày có
biết hay không.....” Nói xong, nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống, hít hít
cánh mũi, lại trừng mắt nhìn cái đứa ‘điếc không sợ súng’ là tôi, nó lại nói: “Mày lúc nào cũng khiến cho mọi
người không thể yên tâm? Mày có biết nếu chú dì biết được mày thế này......
Ai......”
Tôi giật mình một lúc, khàn giọng nói: “Mai, cám
ơn.”
Lâm Nhược Mai sửng sốt, lại liếc trừng tôi một
cái, “Cái đồ BT mày còn biết nói lời cảm tạ à, xí —” Rõ ràng là ánh mắt khinh bỉ
song khóe môi cũng không tự giác cong lên một chút.
......
Tôi đã trở về, một năm qua đi kia, từng biến cố,
đau khổ cùng hạnh phúc cùng lắm chỉ là giấcmộng Hoa Tư.
Tỉnh mộng, mọi thứ đều tan biến.
Tôi càng trở nên trạch (*), trừ bỏ một tuần một lần đi
mua đồ ăn căn bản không ra khỏi nhà, ngay cả sở thích mua sắm ngày trước cũng
không còn, báo hại cô bạn Lâm Nhược Mai vừa định chế giễu tôi tiết kiệm, nhưng
tôi lại ở dướisự
kinh ngạc vô cùng của mọi người mà thay đổi phòng ở.
(*) Trạch: Suốt ngày ở nhà.
Từ nhà trọ ở nội thành chuyển đến biệt thự nơi
ngoại thành.
Lâm Nhược Mai cho rằng tôi bị kích thích nên càng
thêm tiêu tiền mà không hề cố kỵ. Trên thực tế, nhà tôi chỉ là cái sân không lớn
lắm ở nơi đó. Trong sân, tôi còn trồng đủ loại thúy trúc (*).
(*) Thúy trúc: Trúc xanh.
Lâm Nhược Mai trêu tôi cũng bắt đầu để ý phong
thủy bát quái, còn cười nhạo tôi bởi vì một lần trúng độc khí than liền từ đứa
ngốc tùy tiện qua đường lười nhìn trái phải trở nên luyến tiếc tính mệnh mà
hiểu được nên biết chăm sóc bản thân.
Tôi cũng chỉ cười trừ.
Tôi nhớ rõ, tôi đã từng hỏi qua một người, vì sao
thích màu xanh biếc, người nọ nói bởi vì đó là màu xanh của trúc. Tôi lại hỏi,
vì sao thích trúc, người nọ cười nói bởi vì trúc rất chung tình.
Tôi còn nhớ rõ người nọ nói: Trúc sống trăm năm, lại chỉ nở
hoa một lần, hoa lạc trúc tử (*).
(*) Hoa tàn trúc chết.
Tôi cũng không nhớ rõ ngay lúc đó tâm tình của
tôi như thế nào, chỉ còn nhớ mang máng bóng tôi chiếu vào trong mắt người nọ,
cười đến khổ sở.
Một câu nói, giống như ma chú, luôn quanh quẩn
bên tai: Tâm như
lục trúc, cuộc đời vô tận, chỉ vì một lần, hoa tẫn tán đi (*), tâm liền đã chết......
(*) Hoa tàn bay đi.
Chết tâm là gì, tôi không rõ, nhưng là tiểu
thuyết gõ rồi lại tắt, tắt rồi lại mở, thật sự đã ngừng nửa năm rồi.
Không lòng dạ nào viết chữ, không lòng dạ nào ngược
người.
Người mẹ kế có thể ngửa mặt lên trời cười to lúc
trước kia hình
như đã mất, bản thân cô bây giờ chỉ
còn là một cái ảo ảnh, mà con người thật thì đã chết ở cái nơi kia, chỉ là chưa
chết ở trong lòng người nào đó.
Lâm Nhược Mai đẩy cửa bước vào, thanh âm như sấm,
“Lam Nhan Lăng mày là cái đồ vô lương tâm, nghỉ ngơi
hơn nửa năm nửa chữ cũng không có, ngược văn ‘Tứ phân thiên hạ’ của mày kia không phải đã sớm
viết xong sao, tại sao vẫn xoay quanh cái phần nơi trước khi màybị đâm chết? Hả?!”
Mũi chân tôi hơi hơi dùng lực, ghế xoay chuyển
một cái liền đối mặt với một ánh mắt chất chứa đầy oan ức.
“Hôm nay không phải dừng ở chỗ đó.” Tôi cười ảm đạm.
“Sao?” Lâm Nhược Mai lúc này mới có chút ý cười,
nâng cằm đi đến bên người tôi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, giả vờ như có
chút không để ý, nhẹ nhàng trượt chuột kick vào link tựa ‘Tứ phân thiên hạ’.
Vài giây trầm mặc đầy quỷ dị, tiếp theo chỉ là tiếng kêu ức chế không được của
cô nàng, chấn động khiến tôi không thể không dùng sức trượt ghế xoay rời xa‘tâm
địa chấn’.
“Sao lại thế này? Hai mươi tám chương sau đâu?
Lam Nhan Lăng!!!!” Tôi bị người nào đó bắt lấy bả vai không ngừng lay động, tôi
mông mông lung lung cảm thấy cứ như vậy có thể sẽ khiến não chấn động, “Nói cho
tao biết tại sao đi?! Hai mươi tám chương sao chỉ còn lại một nửa?! Mày đem văn
chương để hết ở chỗ nào vậy?! Nói mau! Bằng không tao thật sự bóp chết mày!
Thật sự đấy!!!!”
Tôi nhẹ nhàng hất tay nó ra, bình thản như trước
nhìn nó cười cười: “Xóa
rồi!”
Hoảng hốt, tôi như cảm thấy được sau khi Lâm
Nhược Mai liếc tôi một cái liền sẽ hôn mê luôn, tôi từ ghế đứng lên chạy nhanh
đến đưa tay đỡ nó. Mặc kệ nói như thế nào nó cũng là bạn bè tốt của tôi nhiều
năm, nếu không cứu cũng không có thể để cho nó chết ở nhà tôi được.
“Mày — mày —” Lâm Nhược Mai đúng là run run rẩy
rẩy nói được hai tiếng, không chút khí lực.
Tôi đỡ cô nàng đến ngồi lên sô pha cạnh tường,
lại bưng tách trà bưởi pha mật ong đang uống dở đưa cô nàng, “Nào, hạ hỏa nhanh
lên. Tuổi còn trẻ thế mà lại có thể tức giận kinh thế.” Tôi cười cười, đem cái
chén đặt vào trong tay cô nàng.
Nó hoàn hồn, một tia mãnh liệt nhìn chằm chằm
tôi, đem tách đặt bừa lên bàn
trà thủy tinh, sững sờ hỏi: “Lăng, mày có chuyện gì phải không? Tại sao tao lại
cảm giác được nửa năm nay mày không được bình thường. Nhìn mày giống......” Nó
do dự nửa ngày, mới nửa giận dữ nói: “Mày có còn là cái đứa ‘mỗ Lăng vô lương đến vô tâm vô
phế’ mà tao quen biết không!”
Tôi cười cười: “Làm sao vậy? Mẹ kế vô lương không thể nghỉ ngơi
sao? Mỗ Lăng tao chính là mẹ kế vô lương ngược người khác, cũng không phải là
mẹ ruột bị ép gõ chữ tự chịu ngược.” Thấy nó không có hứng thú đối với tách trà
bưởi tôi đưa, tôi tự mình cầm lên uống. Thầm nghĩ, nước mình pha cũng không tệ
lắm.
Thời điểm tôi giương mắt lên lần nữa, Lâm Nhược
Mai vẫn như trước không thể tin, đôi mắt xuất thần nhìn chằm chằm tôi: “Mày nói cho tao biết đi mày
lại phát điên cái gì vậy, mày trồng trúc đầy sân là chuyện gì? Cái con nhỏ như
mày nuôi cái gì chết cái đó, đến cả bản
thân mình cũng không thể nuôi sống được, sao lại phí nhiều tâm tư mà đi chăm
trúc? Mày là cái đứa cuồng mua sắm, một ngày không đi dạo phố càng quét hàng
hóa liền khó chịu làm sao lại đồng ý chọn cái nơi cách xa trung tâm thương mại
để ở? Đừng nói với tao bởi không khí tốt lành, con nhỏ mày chính là cái đứa bởi
vì không khí tốt lành sẽ không đi mua sắm sao?!”
“Mày rốt cuộc bị sao vậy hả..... Lăng......”
Nó cuối cùng than nhẹ một tiếng, khiến cho trong
lòng tôi có một tia hơi hơi dao động, tôi quay đầu, không dám nhìn nó, một lát
sau, mãi đến thời điểm tôi đem nước trong tách uống đến một giọt cũng không
còn, tôi mới mở miệng, tôi nói: “Mai, tao đã yêu một người.”
Lâm Nhược Mai đầu tiên là trố mắt, líu lưỡi, tiếp
theo dường như hiểu rõ bật cười, vỗ vỗ vai tôi, thảnh thơi nói: “Hèn gì, hèn gì
kêu mày đi gặp anh tao mày không chịu đi, nhớ trước đây mày rất say mê anh ấy
nha......”
Tôi có chút dở khóc dở cười, hất rơi cánh tay
khoát lên vai tôi, chống lại ánh mắt của nó, tôi há mồm, tôi muốn nghiêm túc
nói với nó là tôi thật sự đã yêu một người, một người có thể không quan tâm bản thân bất chấp tất cả bảo hộ tôi,
người kia chính là......
Song cuối cùng tôi chỉ lựa chọn nở nụ cười nhàn
nhạt, thay đổi tư thái nói: “Cái ông anh yêu nghiệt của mày không phải là người
tao có thể thu nhận được.”
“Ai nha tao hiểu mà, tính tình của anh trai
tao......” Nó dừng lại, tức khắc khó phát hiện, mắt hiện lên một tia bối rối,
sửa lời nói: “Bộ
dạng vô đối không giống người thường như anh trai tao thật là chịu không
nổi.....” Cho dù mắng, Lâm Nhược Mai cũng không dám dùng từ ngữ vô đối để hình
dung anh trai nhà nó, cho dù trong tình huống anh trai nó không có ở đây cũng
vậy.
Tôi nở nụ cười ở trong lòng. Con nhóc kia vẫn là trước sau như một sợ
hãi anh trai nó nha.
Qua một lát Lâm Nhược Mai giống như sực nhớ tới mục đích cuối đến đây lần này,
lại trợn tròn ánh mắt hỏi tôi: “Sao mày lại đem tiểu thuyết xóa hết, thấy không
hay thì chỉnh sửa lại cho hoàn chỉnh, là mày nổi điên xóa đi hả?”
Tôi liếc mắt nhìn nó một cái, cười cười, đầu
chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy khắp sân vườn toàn là thúy trúc, tâm trạng rốt cuộc cũng trở nên
tốt hơn, hình
như có thể nhìn thấy người kia đã ở
chỗ sâu trong vườn thúy trúc, cười với tôi...
Tôi nhẹ nhàng mà nói: “Tao muốn viết lại một cuốn
nữa, viết về một mẹ kế vô lương tâm xuyên qua đến trong câu truyện ngược văn
của chính mình.”
Lâm Nhược Mai, giật mình sững lại.
......
Ba tháng sau.
Lâm Nhược Mai vội như cơn gió chạy vào sân nhà
tôi, trong tay quơ chính là bản thảo kết thúc tuần trước tôi giao cho cô nàng.
“A a a — Lăng à,
rốt cuộc cũng
được xuất bản.”
Tôi nhìn Lâm Nhược Mai đang phô diễn sự điên cuồng khịt mũi, khinh
thường liếc nhìn nó một chút rồi tiếp tục tưới nước lên cây trúc bảo bối của
tôi.
“Này, tao đang nói chuyện với mày đấy, con người
mày thế nào vậy, chưa gì đã giở bệnh ngôi sao rồi.”
Tôi buông thùng, xoay người nhìn nó: “Cũng không phải lần đầu tiên
xuất bản tiểu thuyết, mày kích động cái gì thế, không phải là người ta cho mày
chừng này chứ?” Hai tay tôi thủ thành hình chữ bát (八). Ý là
cho dù người ta có cho mày 8% nhuận bút cũng không nên bày ra cái dáng vẻ như
thế, cũng không đủ cho mày. Haha, cũng không đủ tiền cho một cái 2.55 (*) củamày mà.
(*) 2.55: Nhãn hiệu túi xách Chanel.
Lúc này đổi lại Lâm Nhược Mai cười nhạt xem
thường. Nó quan sát tôi từ đầu đến chân, nhìn đến mức khóe miệng tôi co rút, nó
mới từ khịt mũi khinh thường hừ một tiếng: “Cho nên mới nói mày là đứa trời không cho khả
năng buôn bán, bộ mày nghĩ chỉ cần ăn cái nhuận bút của mày, có thể sống tạm
sao? Có thể mua túi xách sao? Có thể mua xe phong cách sao? Có thể......”
“Ngừng lại đi quý cô.” Tôi đứng thẳng dậy, chạy
nhanh bịt miệng bà cô này lại, tôi
thực không chịu nổi người này.
“Lăng......” Lâm Nhược Mai ngược lại khônghề thấy phiền, sáp lại đây còn ôm lấy
tôi, giống như một cô gái thẹn thùng! Trong nháy mắt tôi như bị sét đánh hỗn
độn. Một phen vừa đẩy nó, vừa nói: “Tao chỉ yêu người khác phái thôi!”
Lâm Nhược Mai khóe miệng như co rút, phỉ nhổ tôi
một ngụm, còn chỉnh vuốt quần áo vừa bị tay tôi lôi kéo, cả giận nói: “Lão
nương tao cho dù ngày nào đó biến thành T cũng sẽ không coi trọng mày! Mày hãy
chết phần tâm này đi!”
Tôi ấn thắt lưng cười lớn: “Cứu mày? Cái dạng như mày mà
còn muốn làm T? Cười chết chị đây......”
Trên mặt Lâm Nhược Mai một hồi đỏ một hồi trắng, tức giận
trực tiếp đem bản thảo némvào người
tôi, giống như đang ở nhà mình mà chạy vào trong phòng tôi.
Tôi thoải mái bưng chén trà đến bên cạnh nó ngồi
xuống, lộ ra nụ cười thanh nhã, nói: “Lâm đại quản lí rốt cuộc có thể nói cho
kẻ hèn này biết rốt cuộc là tao có được vận hên gì không?”
Lâm Nhược Mai bĩu môi, đoạt cốc nước trong tay mà
tôi tự rót cho mình uống, nhấp một ngụm nhỏ, bộ dáng đóng kịch, nói: “Tập đoàn
Dịch thị coi trọng tác phẩm của mày.” Nhướng nhướng lông mày, thần bí cực điểm,
“Tao nói cho mày biết một con số —” Cô nàng so vai một cái, thần sắc cao ngạo, ngón
tay ngay tại trước mắt tôi quơ qua quơ lại, đến chóng mặt.
Tôi không biết tập đoàn Dịch thị là cái quái gì, nghe có vẻ lai
lịch không nhỏ, song bình thường đều là ‘đứa bạn xấu’ của tôi đây đem bản thảo trực tiếp đưa đến nhà
xuất bản, sao bây giờ lại đưa tới tập đoàn đó chứ? Trong lòng có chút nghi
hoặc, có điều xem ra trả tiền thực không ít,
ít nhất có thể làm cho con nhỏ bạn xấu là đại diện trên danh nghĩa đang đứng
bên cạnh tôi mua được túi rồi, bằng không nó cũng sẽ không có nét mặt toả sáng
như thế.
Tôi cười nói: “Đừng nói với tao là trả mười vạn nha.” Một quyển
sách tôi bán có khi nào quá mười vạn, bình thường là hai vạn, không thì ba bốn
vạn là cao nhất rồi. Đừng nói là trải qua một lần xuyên qua kỳ lạ, những hồi ức
tôi viết cũng đáng giá tiền?
Ha hả, tiền của tôi sắp đến rồi?
Vậy còn tình yêu của tôi đâu?
Lâm Nhược Mai khóe môi giờ phút này cười đến sắp
trở thành yêu ma rồi, giống như nó đang chờ tôi nói ra một con số không thực tế
vậy. Tôi mới vừa sửng sốt thất thần, tay đã bị nó vạn phần kích động nắm chặt,
nó nhìn vào mắt của tôi, tôi cũng nhìn mắt của nó, từ trong mắt nó tôi phảng
phất thấy được dường như không phải cái bóng của tôi, mà là cây rụng tiền đang
rơi lá.
Trong lòng thoáng chốc run lên.
“Lăng! Là một trăm vạn! Một trăm vạn đó!”
Lúc này đến lượt tôi ngất.
......
Một tháng sau.
“Tao nói rồi tao không đi.” Tôi hướng máy tính
lốc cốc gõ chữ, mặc kệ cái vị phía sau kia đang nhe răng nhếch miệng, chính là
người nào đó bán bạn cầu vinh.
“Lăng~~~” Kế này không thành thì ta bày kế khác.
Lâm Nhược Mai hận không thể đem đầu áp trên cánh
tay của tôi.
“Đừng ồn, con mèo bệnh nhà mi!” Không phản ứng lại nó, tôi
đóng laptop lại xoay người ra khỏi thư phòng.
“Lam Nhan Lăng đừng quan tâm tới mấy cây trúc của
mày nữa được không! Chẳng lẽ tiền đồ của đứa bạn thân duy nhất trong cuộc đời
của mày lại không quan trọng bằng mấy cây trúc nhỏ kia sao!” Lâm Nhược Mai ở
phía sau tôi rống lên.
Tôi tắt vòi nước, đem thùng tưới nước nhấc lên,
mắt lạnh nhìn nó, nói: “Tao đã sớm nói với mày, tao sẽ không tham gia bất cứ
ngày hội ký tên nào, càng không có tâm tình tiếp ông chủ lớn của Dịch thị ăn
cơm, cũng không có tâm tình gặp ca sĩ kiêm đại minh tinh điện ảnh và truyền
hình. Lâm Nhược Mai, tao đều đã nói trước với mày rồi, mày làm như vầy là đang
ép tao đó.” Mang theo thùng nước đi đến trong sân, cẩn thận tưới từng gốc thúy
trúc.
Lâm Nhược Mai đăm đăm nhìn tôi trong chốc lát,
yên lặng quay trở lại phòng, lúc trở ra đã mặc áo khoác, thời điểm nó đi qua
ngang người tôi, tôi bất đắc dĩ thở dài, lầm bầm một câu oán giận: “Bạn thân chính
là dùng để bán đứng.”
Lâm Nhược Mai tựa như không nghe thấy, không có
nửa giây dừng lại, rất nhanh khuất khỏi tầm mắt tôi.
......
“Lâm tỷ, Lăng Đại rốt cuộc có tới không, đã là
một giờ năm mươi phút, còn khoảng mười phút nữa là đến giờ ký sách bán rồi.” Trợ lý Tiểu Trần gấp đến
độ như kiến bò trên chảo nóng, chốc chốc lại vương đầu liếc trộm dãy người mê
sách xếp hàng từ sớm chờ ký tên, tâm trạng không thể chỉ dùng hai chữ ‘không yên’ để hình dung.
Lâm Nhược Mai cười cười, vẻ mặt bình tĩnh:“Tiểu
Trần cậu cùng ‘Đông Phương Cửu’ kia xác định lần nữa, đừng đến lúc đó nhầm thời
gian lên sân khấu.”
Tiểu Trần sửng sốt, vội chộp lấy tay áo Lâm Nhược
Mai, khó xử nói: “Lâm tỷ, tôi không thể xử lý được chuyện của Dịch đại soái ca,
thân phận tôi mà đi sẽ bị trực tiếp bị giết, vẫn là ngài già hơn đi đi —”
Lâm Nhược Mai khóe miệng run rẩy, oán thầm ở
trong lòng: Cậu mới già á, cả nhà cậuđều già! Song ngoài miệng
lại nói: “Cũng
được, tôi đi cùng anh ta xác định lại thời gian, cậu ở đây chờ Lăng.” Lâm Nhược
Mai nâng lên cổ tay nhìn thoáng qua, “Phỏng chừng còn khoảngsáu phút nữa cô ấy sẽ đến.”
Tiểu Trần hai tay giao nhau vẻ mặt sùng bái nhìn
theo Lâm Nhược Mai rời đi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng hạ xuống.
......
Lâm Nhược Mai rất có lễ phép gõ cửa ba tiếng,
cách một lúc phòng nghỉ rốt cuộc có động tĩnh, Lâm Nhược Mai tưởng là trợ lý Dịch
Việt, lại không nghĩ rằng người mở cửa chính là thư ký của Dịch tổng tài.
Có điều thư ký tổng tài chỉ đem cửa đẩy ra một khoảng vừa
người, trong mắt mang theo vài phần xin lỗi nói: “Dịch tổng đang nghỉ ngơi, Lâm
tiểu thư có chuyện gì có thể nói với tôi.”
Lâm Nhược Mai thoáng có chút xấu hổ,nhưng liền vội đổi thành tươi cười thân
thiết, nói: “Tôi không ngờ Dịch tổng sẽ đến, quấy rầy thật sự là ngượng ngùng.
Tôi đến tìm trợ lý Phương để xác định thời gian Dịch Việt lên sân khấu.”
Thư ký nở nụ cười nhợt nhạt, thực khách khí nói:
“Lâm tiểu thư yên tâm, hai giờ rưỡi lên sân khấu, tất cả đều đã được chuẩn bị
thỏa đáng.”
Lâm Nhược Mai ngượng ngùng gật đầu, khách khí hai
câu liền rời đi.
Đúng vậy, Dịch Việt, em trai tổng tài tập đoàn Dịch thị, sao lại có thể không để cho anh hai nhà mình chút mặt mũi, cho dù
có mang tiếng là yêu đương lăng nhăng cũng sẽ không dám không đem lời nói của
anh hắn để ở trong lòng. Lăng chính là được công ty giải trí thuộc tập đoàn
Dịch thị sắp sửa thu dụng làm biên kịch.
Lâm Nhược Mai cười bản thân đa tâm. Chẳng qua,
chỉ là tại sao tổng
tài Dịch thị lại tự mình đến ILE ngày hội ký bán sách?
Áp chế nghi vấn trong lòng, Lâm Nhược Mai bước
nhanh hướng hiện trường ký bán sách đi đến.
......
Quần áo tơ tằm hiệu JUICY màu xanh biếc, mũ lưỡi
trai G-STAR màu trắng.
Cuối đầu, vành nón ngăn trở tầm mắt, gần như có thể nhìn thấy khóe môi hơi hơi gợi lên nụ
cười, tay phải nắm bút càng không ngừng kí tên.
Tự tôi cũng cảm giác mình giống như một cái máy.
Cả cánh tay đều tê cứng hết.
Cảm thấy phía sau mình có người dựa vào, hơi hơi
nghiêng đầu nhìn, chính là đứa bạn xấu bán đứng chị em, không tiếng động trừng
mắt liếc nhìn Lâm Nhược Mai một cái, cũng không biết ánh mắt bị mũ che khuất có
thể truyền đi sự phẫn nộ tràn ngập trong lòng tôi không.
Lâm Nhược Mai cúi người tiến đến bên tai tôi, hạ
giọng nói: “Biết ngay là Lăng nhà tớ đối với tớ tốt nhất. Ha ha, lát nữa có sự bất ngờ
dành cho mày, mày cần phải ‘phối hợp’ thật tốt nha —”
Tôi sửng sốt, tay cũng không ngừng, đưa ra một
quyển lại tiếp nhận một quyển ký tên.
“Sao mày lại ăn mặc như một cái cây xanh biếc?
Mày từ lúc nào lại thích màu xanh biếc thế?”
Con nhóc kia còn đang lải nhải bên tai tôi, tôi thừa dịp lúc đưa ra cuốn sách dùng khuỷu tay huých nó một cái, nó
mới ngượng ngùng rời khỏi tôi.
Nhất thời bên tai lại thanh tĩnh không ít.
Không biết qua bao lâu, ước chừng đã ký khoảng
được nửa giờ, lặng lẽ giương mắt, hàng dài có vẻ không chỉ có không ngắn lại mà
giống như đuôi rồng còn dài thêm vài phần.
Trời ơi, tôi ở trong lòng kêu rên một tiếng, bất
đắc dĩ dùng tay trái nhu nhu cánh tay phải đã sớm tê cứng.
Lại là một quyển sách đưa tới trước mắt tôi, tôi
bất đắc dĩ chìa tay cầm, lại không rút tay được. Kiên nhẫn của tôi sớm bị những
tranh cãi ầm ĩ của đám người nơi ký sách làm hết sạch, nào có tâm tình rỗi hơi
cùng kẻ quấy rối. Cũng không ngẩng đầu lên, tôi lạnh giọng nói: “Sách của ngài là không
cần kí tên sao?”
Không ai đáp lời tôi, mà quyển sách kia như cũ
đặt ở trước mắt tôi bất động.
Tôi ngẩng đầu, trong lúc nhất thời, sửng sốt.
Kính râm màu đen to đùng đặt trên cái mũi thẳng
tắp, môi mỏng khẽ gợn lên, cái loại cảm giác này......
Đột nhiên, một cái túi hương màu xanh biếc đặt
vào tay tôi. Mùi hương thoang thoảng làm kích thích cái mũi của tôi, trên túi
gấm xanh biếc thêu chính là thúy trúc.
Tiếp theo, hắn nói: “Trúc sinh trăm năm, lại chỉ
nở hoa một lần, hoa lạc trúc tử.”
Tôi bậy dậy khỏi ghế.
Trong lúc nhất thời, ngay cả đám người đang tranh
cãi ầm ĩ cũng im lặng.
Tôi nhìn người nọ, người nọ cho dù vẫn còn bị che
mất nữa khuôn mặt lại vừa trở nên chói mắt, túi hương cầm trong tay tản ra mùi
thơm tựa như có thể câu hồn phách con người,
nở nụ cười.
Cười to.
Đám người bắt đầu lao xao.
Những người mê sách ở đó nhìn quyển sách‘Giấc
mộng Hoa Tư’ lại nhìn đến người, một màn
trước mắt này thật là chấn động. Đây không phải là một màn ở chương cuối cùng
cảnh Thượng Quan Lăng cùng Đông Phương Cửu gặp lại ở hiện đại sao.
Tiếng xôn xao trong đám người càng mãnh liệt.
Lâm Nhược Mai đứng ở góc sáng, cười đến thực vui
vẻ. Cô cần chính là loại hiệu quả này,
cho dù người mê sách cuối cùng biết là giả, nhưng sự xuất hiện của Dịch Việt
Dịch đại soái ca đã mang đến cho họ sự rung động thật lớn. Huống chi nếu những
người này biết Dịch đại soái ca sắp diễn vai nam chính vở kịch truyền hình được
Lăng cải biên từ cuốn tiểu thuyết cùng tên ‘Giấc mộng Hoa Tư’, không biết sẽchấn động ra sao đây?
Còn chưa chờ Lâm Nhược Mai tự mình trong mộng đẹp
tỉnh lại, cô đã bị tiếng kinh hô đồng thanh
đám người mê sách làm xuất mồ hôi lạnh, tiếp theo bị một ánh mắt có thể giết
người phóng đến suýt nữa dọa ngất.
Một mắt hướng đến cái người được kính râm che nửa
khuôn mặt, hung hăng đem túi hương kỳ lạ vứt lên mặt hắn, phẫn hận trừng Lâm
Nhược Mai vẫn còn bất động, lạnh lùng xoay người rời đi, không nói một lời.
Lâm Nhược Mai à Lâm Nhược Mai, khổ cho tao có
người bạn thân là mày, mày thế nhưng lại tính kế tao như thế. Mày cũng biết,
cái kiểu này gọi là thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ mày bảo tao làm sao chịu nổi hả!
Tái hiện chương cuối ‘Giấc mộng Hoa Tư’?
Ha ha......
Mày thật đúng là biết đầu tư, mời Dịch đại soái đến sắm vai tên
ngốc kia của tao. Song, đồ giả, đồ giả, cho dù diễn thật giống, mỗ Lăng taoở ánh mắt đầu tiên bị mê hoặc thì
không lẽ ở ánh mắt thứ hai không thể nhìn ra được hắn không phải tên ngốc của
tao sao?!
Tên ngốc......
Đông Phương Cửu cái tên ngốc này! Bà đây đã theo
mong muốn của anh viết xuống tất cả những gì đã
chúng ta trải qua, từng cái từng cái chưa hề thiếu sót, một cái nhăn mày cười
củaanh bà đây
đều dốc lòng nhớ rõ, mỗi một ngày so với mỗi một ngày nỗi nhớ càng thêm rõ
rệt......
Tôi biết, tôi đang khóc.
Tốt lắm, đã bao nhiêu lâu rồi tôi không khóc?
Chỉ có khóc lúc tỉnh lại hôm trở về, về sau đều
là nhợt nhạt cười qua mỗi ngày.
Trong lòng càng muốn khóc, tôi lại càng phải
cười, tôi tưởng rằng làm như vậy sẽ không có việc gì.
Gương mặt hắn hiện lên càng rõ nét, tôi lại càng
muốn quên, tôi nghĩ làm như vậy chắc chắn rồi sẽ quên.
Mỗi câu nói của hắn đều như ma chú, vang lên bên
tai vây khốn tôi không thoát được.
Đông Phương Cửu, anh tưởng rằng em thật sự chờ mong anh bất ngờ xuất hiện trước mặt rồi em sẽ nhận ra anh sao?
Đông Phương Cửu, anh nghĩ rằng em vì saophải ngốc nghếch viết
xuống một cái kết cục biết rõ không có khả năng!
Đông Phương Cửu......
“Tên ngốc......” Một tiếng này nhưng lại chân
chân thật thật phát ra.
Một tiếng cười khẽ, rồi sau đó là giọng nói ôn
nhu cùng sủng nịch: “Gia ở chỗ này.”
Chốc lát tim đập mạnh, theo giọng nói nhìn lại,
một đôi mắt phượng cong lên, mang theo ý cười tà mị, con ngươi đen trong suốt
như nông như sâu, đôi khóe mắt phong tình vạn chủng, tất cả tình yêu đọng trong
ánh mắt.
Không quan tâm tôi hoàn toàn ngây dại, hắn đi
nhanh về phía trước, tao nhã vươn tay phải, chớp chớp mắt phượng hoàn mỹ, môi
dương lên thành một nụ cười ôn nhu, sáng lạn như hoa, nói: “Tiểu Lăng nhi của gia còn không lại đây, hử?”
Tôi kinh ngạc nhìn người trước mắt, nước mắt cứ
như vậy vô thanh vô tức rơi xuống.
Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy được tôi lại lâm
vào trong mộng, lại là một giấc mộng đẹp......
Cho dù chung quy chỉ là giấc mộng Hoa Tư, tôi cũng nguyện ý tạm rời xa thực cảnh!
Tôi bất chấp tất cả hướng kẻ tươi cười kia chạy
đến, nhưng tôi thế mà lại ở trong mộng kích động đến mềm chân, một cái lảo đảo
liền mất trọng tâm, mũ rơi xuống đất, mặt của tôi thì hướng xuống đất......
Một tiếng than nhẹ tiêu tán nơi cổ tôi, mọi
chuyện năm xưa hết thảy chua xót.
Một thanh âm vang lên bên tai tôi, vài phần run
rẩy vài phần vui sướng vài phần thương tiếc.
“Ai, tiểu Lăng nhi của gia vẫn là hoàn toàn là đứa
ngốc như trước mà.”
Tôi bị hắn ôm vào trong ngực, má của tôi dính sát
vào ngực hắn, vây quanh tôi chính là hơi thở làm cho tôi trầm luân.
Tên ngốc nói: “Lăng nhi, cuộc đời này chúng ta
cùng nhau chậm rãi sống đến già, xuống đến cầu Nại Hà, cùng nhau đập bỏ chén
canh Mạnh bà.”
Tên ngốc của tôi lại nói: “Lăng nhi, cuộc đời này
của chúng ta trên trời dưới đất, mãi không xa rời.”
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Kết thúc
Hiện đại mãi về sau
Một tháng sau hội ký sách.
“Mày đừng cười ngốc nghếch như vậy nữa được
không? Tao nhìn mày cười đến phát bực rồi.”
Lâm Nhược Mai nhịn đến không thể nhịn nữa thì
cũng không cần nhịn, một kích đánh thẳng đến má trái của người nào đó nhưng
không ngờ lại dễ dàng bị ngăn chặn lại.
“Tao vui thì tại sao không được cười? Ai cần mày
lo. Mày ghen tị à. Lâm Nhược Mai mày đang ghen tỵ với tao.”
Nếu không phải bị chọc tức đến khóe miệng run rẩy
thì Lâm Nhược Mai đã trực tiếp ói ra, liếc người nào đó một cái rồi không tiếc
rẻ dùng từ ngữ trong ngực mà nói móc người nào đó: “Á à, Lam Nhan Lăng, phàm những
người giàu có thì sẽ kiêu ngạo. Mày phải hiểu được rằng Dịch tổng người ta đã
quen nhìn mỹ nữ, còn cái tên nửa yêu quái nửa đường xuất gia chưa có tu luyện
thành mỹ nhân như mày, người ta cùng lắm chỉ là thay đổi khẩu vị mà thôi, mày cũng đừng thật tâm mà
lún sâu vào tình cảm này. Đây không phải là tiểu thuyết, chúng ta đều trưởng
thành rồi mày hiện thực một chút đi!”
Nói là nói móc châm chọc, nhưng nói một hồilại biến thành thật lòng, Lâm Nhược
Mai thật sự sợ người bạn thân cùng cô lớn lên từ nhỏ này bị lừa dối làm tổn thương.
Trong suy nghĩ của Lâm Nhược Mai, thất thân là chuyện nhỏ nhưng thất tâm lại là
chuyện lớn. Nhìn hình dáng ngốc nghếch hiện tại của Lam Nhan Lăng thì đâu còn
là chuyện gia tình yêu, đâu còn là một nữ hoàng ngược tâm, mà hoàn toàn chính
là một đứa trẻ vô địch ngây thơ và ngốc nghếch mất ý thức.
Lâm Nhược Mai không hề tin tưởng cái gì gọi là
nhất kiến chung tình, người kêu Dịch tổng tài kia... Nghe đồn... khiến nhiều
người mê mẩn, không biết là đã trải qua bao nhiêu mỹ nữ tưới nước mới trưởng
thành thành một cây đại thụ che trời như hiện giờ.
Hơn nữa Lâm Mạt người anh trai yêu nghiệt không
gì sánh bằng của Lâm Nhược Mai sau khi nghe được tin tức tiểu Lăng rơi vào ma
trảo của Dịch Cửu, à, Dịch Cửu chính là Dịch đại tổng tài của Dịch thị. Sau khi
Lâm Mạt nghe được những tin tức bát quái của giới giải trí thì cười đến mức
dâm... khụ
khụ... là
mất... hồn.
Hắn tà ác nói vào bên tai Lâm Nhược Mai: Nghe nói tình nhân lâu nhất của Dịch
tổng tài cũng không vượt quá 3 tuần, Dịch tổng tài trong làng tin tức có danh
hiệu – hoa vô bách nhật tiên (*).
(*) Hoa tươi không tới một trăm ngày.
Lâm Nhược Mai lúc ấy nghe nói vậy suýt ói máu. Từ
đó về sau, mỗi khi Lâm Nhược Mai cùng Lam Nhan Lăng ở cùng một chỗ thì sẽ
khuyên giải an ủi người bạn này của mình; chỉ là khuyến cáo bằng lời nói từ từ
từng bước đến hiện giờ là dùng võ lực bức ép rồi. Nhưng tất cả đều như trước
không hề có hiệu quả. Người ở bên cạnh mình so với trước càng ngày càng cười
sáng lạn hơn, càng ngày càng ngu ngốc hơn, càng ngày càng ngớ ngẩn hơn, càng
ngày càng hết thuốc chữa...
“Ai nha Mai, mày an tâm đi, tên ngốc nhà tao
không phải như mày nghĩ đâu, mà tao cùng anh ấy cũng không giống như mày nghĩ.
Được rồi, không thèm nói với mày nữa, tên ngốc nói lát nữa sẽ đón tao đi dạo
phố. Đúng rồi, mày muốn đi không? Mày biết không, tao đã đi xem buổi trình diễn
các mẫu túi xách mới năm nay của LV, lòng tao ngứa ngày lắm rồi, rất đẹp đónha.
Đi thôi đi thôi cùng đi đi, Mai chúng mình cùng đi shopping —”
Lâm Nhược Mai thật sự là sắp khí huyết công tâm
rồi: “Lam Nhan Lăng! Một cái túi
xách giá bao nhiêu mà mày đem bán chính mình! Mày còn...”
“Không phải, tên ngốc kia đồng ý cho tao mua ba
cái, không chỉ một cái...”
“Lam Nhan Lăng...” Nhanh lên, Lâm Nhược Mai dường
như đang cần một cái máy hô hấp rồi, “Mày...”
“Ai nha Mai! Mày làm sao vậy? Làm sao mà mặt tái
mét vậy, ai nha, mày sao rồi?” Lam Nhan Lăng chạy nhanh đến đỡ Lâm Nhược Mai
như đang sắp ngất đến sofa ngồi xuống.
“Xem ra mày đi không được rồi. Quên đi, hôm nay
mày ở lại nhà tao đi đừng về. Tao gọi điện cho tên ngốc kêu anh ấy đừng tới
đây, tao với anh ấy ngày mai đi cũng được.” Lam Nhan Lăng thở một hơi dài đi
gọi điện thoại.
Lâm Nhược Mai nghe bạn nói không đi, nhất thời
sức lực cũng trở lại rồi, đầu cũng không choáng váng nữa. Cô nghĩ thầm mình ở
trong lòng của Lam Nhan Lăng cũng có chút trọng lượng. Cô không thể không lo
cho Lam Nhan Lăng để cho con
nhóc đó dấn
thân vào hố lửa để rồi sau đó vạn kiếp bất phục. Nghĩ đến những điều này Lâm
Nhược Mai có chút cảm động vì bản thân mình.
Hai tháng sau.
“Mai, rốt cuộc là mày có lòng tin thuyết phục
được anh mày tới diễn ‘Nhất Mộng’ không vậyhả?”
“...Cũng tàm tạm à.”
“Ai, tao nói này chị em tốt, mày không thể như
vậy được, cái gì gọi là cũng tàm tạm à, ‘tới với không tới’ khác nhau nhiều lắm
nha.”
Lâm Nhược Mai thuật lại: “Anh tao nói...”
“Nói gì?”
“Anh tao cái gì cũng không nói, chỉ nhìn tao rồi
cười.”
“...Fuck, mày cũng quá mức vô dụng đi!” Lam Nhan
Lăng nhướng mí mắt lên khinh bỉ.
“Lăng, mày thừa biết, anh trai tao từ trước đến
nay luôn đóng vai nam chính, nhưng trong vở kịch của mày anh ấy còn chẳng được
tính là vai nam thứ chính, rồi còn cái kết thì treo lơ lửng... Tao không tài
nào cưỡng ép anh trai tao được...”
“Lâm Nhược Mai!”
“Ờ!”
“Mai~~~”
Mồ hôi Lâm Nhược Mai chảy xuống: “Lăng, ngàn vạn lần mày đừng
gọi tao như vậy, mỗi lần mày kêu như vậy tao cảm thấy như mày đang tính kế với
sinh mạng của tao.”
“Lâm Nhược Mai mày là người không có lương tâm,
tên ngốc nhà tao đã cho mày làm người đại diện của anh trai mày, mày rõ ràng có
thể thật phong cách mà ngược đãi anh mày, vậy mà mày vẫn không có chí khí y như
trước kia vậy. Mày là tiểu M bị ngược đãi riết rồi quen rồi à?!” Lam Nhan Lăng
sớm thoát ly khỏi cảnh giới ai kỳ bất hạnh mà trực tiếp tiến vào cảnh giới nộ
kỳ bất tranh (*)
rồi.
(*) Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất
tranh: Gặp phải ai đó gặp bất hạnh mà cảm thấy bi thương, gặp phải ai đó
không biết tranh đấu mà cảm thấy phẫn nộ.
Lâm Nhược Mai môi cũng run lên, quát:“Tiểu Lăng tử, mày đừng có thùng rỗng kêu
to trước mặt tao, có gan mày gặp anh tao đi chứ đừng trốn như con nít ấy! Cho
dù tao làm người đại diện nhát gan, vậy còn mày? Mày không phải cũng giao cho
em chồng tương lai làm người đại diện để lấy lòng? Mày còn chân chó hơn người
khác nữa kìa? Tên ngốc nhà mày cũng nhìn không quen đi, mày chính là đồ sắc quỷ
thấy người đẹp là không thể động đậy được.”
Ánh mắt Lam Nhan Lăng phát hỏa, đôi mắt sắc như
ngọn lửa mang theo thuốc súng nhìn chằm chằm như muốn phi vèo vèo về phía Lâm
Nhược Mai.
Chiến sự hết sức căng thẳng, tiếc là chỉ diễn ra
trong im lặng và trầm mặc...
“Mai, mày không biết chứ, tao vừa nhìn thấy anh
mày liền cảm thấy anh ấy đặc biệt giống nhân vật đó. Thiệt đó.” Thở dài, Lam
Nhan Lăng lại mở miệng: “Tuy
nói không phải nam chính, nhưng Yến Tứ Phương cũng là nhân vật tao thích
nhất...” Chống lại với ánh mắt của Lâm Nhược Mai, “Mày chẳng phải cũng rất thích Ma Y sao?”
Lòng Lâm Nhược Mai khẽ động, nghĩ nghĩ rồi trả
lời: “Ừ, tao thích nhân vật này,
nhưng Yến Tứ Phương phải chết! Lăng, tao đã nói nên sửa lại vở kịch, thật ra Ma
Y không nhất định phải chết, mày tùy tiện cho hắn một lý do sống là được rồi,
vì cái gì mà do sư phụ hắn, cha hắn muốn hắn chết thì hắn phải chết nha.”
Ánh mắt Lam Nhan Lăng trở nên ảm đạm, trầm ngâm
trong chốc lát rồi sâu kín nói:“Nhưng mà Yến đích thực... đã chết.” Một cái chết vô âu vô
lo, một cái chết thong dong.
Tất cả mọi thứ đều chiếm được rồi lại thoải mái
đem hết thảy vứt bỏ đi. Không hề lưu luyến.
“Lăng? Lăng?”
“Hả, làm sao vậy?”
“Mày đang phát ngốc cái gì vậy?” Lâm Nhược Mai
cảm thấy mình vừa nhìn thấy ánh mắt Lam Nhan Lăng tràn ngập bi thương, cô không
rõ tại sao đang êm đẹp mà Lăng lại có vẻ mặt này, chẳng lẽ thật là vì anh của
cô không đáp ứng đóng vai Âu Dương Yến? “Được rồi, mày là bạn thân duy nhất của
tao, chị em giao phó công việc có lần nào tao không hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ
tiêu đâu, anh tao cũng đã cầm kịch bản rồi, chỉ cần ảnh thích nhân vật này thì
nhất định sẽ không có vấn đề gì, chẳng lẽ mày đối với nhân vật của mình không
có tự tin? Hay là không tin tưởng Yến Đại Ma Y của chúng ta?”
Lam Nhan Lăng sửng sốt rồi nở nụ cười.
“Tao biết Mai đối với tao là tốt nhất~~~”
“Thôi đi, lời ngon tiếng ngọt là viên đạn bọc
đường~~~”
Một tháng sau, ‘Giấc mộng Hoa Tư’ bắt đầu nghi thức bấm máy.
Trước nghi thức khởi quay nửa giờ, Dịch Cửu đã
sớm ngồi ở vị trí VIP được chuẩn bị sẵn dành cho hắn. Cho dù còn chưa thấy tiểu Lăngnhi nhà hắn đi ra,
nhưng tâm tình hắn cũng đã rất khoái trá trộn lẫn với kích động, và có phần
không yên, bất an.
Đám người Dịch Việt, Lâm Mạt lần lượt chuẩn bị
xong. Nghi thức bấm máy bắt đầu.
Mặc cho vô số ngôi sao chói mắt, vô số phóng viên
làng giải trí, vô số ánh sáng chớp chớp, ánh mắt hắn thủy chung chỉ nhìn theo
thân ảnh cô gái mặc bộ lễ phục màu xanh lục nhạt.
Đó là người hắn yêu duy nhất trong cuộc đời này.
Mà cô gái tươi cười hạnh phúc kia cũng có đôi khi
nhìn lén xuống hàng ghế dưới khán đài, mục đích của cô chỉ có một, chính là
người đàn ông có bộ dạng tuấn mỹ còn hơn cả dàn sao nam diễn viên, người đàn
ông đó tuổi trẻ, giàu có lại có tài hoa là người đứng đầu cả một tập đoàn lớn.
Tên kia sẽ tặng cô lễ vật gì? Lam Nhan Lăng bắt
đầu hối hận vì sao tối qua không lén xem cái túi của tên kia, khiến cô hiện tại
mất hồn mất vía tại nghi thức khởi quay này.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lam Nhan Lăng ôm
mọi người trong đoàn làm nghi thức chào hỏi lần cuối.
Lam Nhan Lăng đã thành công, cô không bao giờ còn
là người không có tiếng tăm gì chỉ ở nhà viết chữ, cô bây giờ đường đường chính
chính là một đại biên kịch, từ nay về sau ngòi bút của cô sẽ sáng tạo ra các
nhân vật với phong thái tươi sáng trong mắt mọi người
Dưới đài, Lâm Nhược Mai dùng sức vẫy tay hướng về
phía Lam Nhan Lăng.
Có chút không được tự nhiên nhưng cô vẫn bật ngón
cái với cha cô.
Mẹ cô nở nụ cười vừa lòng.
Cuối cùng, đương nhiên là người mẹ kế mỗ Lăng cô chú ý nhất, quý
trọng nhất – Tên ngốc của cô.
Bất kể người đó kêu là Đông Phương Cửu cũng được mà Dịch Cửu cũng không sao, bất
kể người nọ là hoàng đế Lương quốc cũng được mà là tổng tài Dịch thị cũng được, người đó đều
là người yêu độc nhất vô nhị của cô.
Giống như những người khác, Dịch Cửu cũng đứng
lên vỗ tay, đôi mắt đầy ôn nhu, nhưng cũng có một tia khẩn trương mà người bên
ngoài nhìn không ra.
Tên ngốc này muốn làm gì? Lúc Dịch Cửu đang từng
bước vô cùng tiêu sái tiến lên đài, nhịp tim Lam Nhan Lăng theo đó đập càng lúc
càng nhanh, ngay cả máu cũng dần dần nóng lên muốn sôi trào theo từng bước chân
của Dịch Cửu.
Lúc Dịch Cửu bước từng bước dài lên khán đài, tất
cả mọi người im lặng, chỉ có loáng thoáng âm thanh chớp sáng của đèn flash cho
thấy mọi người cũng đều kích động.
Dịch Cửu đối mặt với Lam Nhan Lăng, hắn nhìn
khuôn mặt của cô, trước mặt toàn thế giới mà thong dong lấy ra hộp nhỏ màu đỏ
đã được chuẩn bị từ trước: “Anh
nghĩ, hiện tại mọi người đang nói chúng ta sẽ chia tay hoặc là những tên khốn
đang nói Lăng nhi nhờ anh mà leo lên cao chắc là có thể câm miệng được rồi.”
Dịch Cửu nhìn Lam Nhan Lăng, nhìn vào trong mắt
cô, hắn mở nắp hộp ra.
Là một chiếc nhẫn kim cương.
“Trời ơi....”
“Mau! Mau chụp làm tiêu đề!”
Trên đài và dưới đài phát ra nhiều tiếng kinh
ngạc tán thán khác nhau.
Lam Nhan Lăng ngây ngẩn cả người, trong thời gian
ngắn không biết là nên khóc hay cười.
“Lăng nhi, chúng mình kết hôn đi.”
Người nào đó rốt cuộc cũng không khóc, chỉ là nở
ra nụ cười so với khóc càng khó coi hơn nói: “Được!” Tiếp theo liền bổ nhào vào lòng ngực anh.
Cho nên ai cũng không được nhìn thấy nước mắt
hạnh phúc có hình dáng ra sao.
___Hết___