Lần này đến phiên Bích Quân giật mình, ánh mắt hắn có chút dại đi, một lát
sau mới trở lại bình thường, nhìn ta hỏi: “Tin thì sao? Không tin thì
sao?”
“Bích Quân,” ta cười cười, “ngươi cảm thấy ta nên đối mặt như thế nào
với một người nhìn ta, nhưng lại tưởng đang nhìn một người khác không
phải là ta?”
“Vậy là sao?” Tay Bích Quân bỗng siết chặt, nhưng vẻ mặt không có chút biến hóa, vẫn không để lộ bất cứ biểu cảm gì.
Thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, ta cười nói: “Ta không phải Thượng Quan Lăng.”
Thời gian bỗng như ngừng lại.
“Ta không phải Thượng Quan Lăng mười lăm năm trước đã cho Vân tiên nhân
hy vọng lẫn hứa hẹn.” Ta cũng không biết vì sao lại nói với Bích Quân
những lời kinh tâm động phách, những lời trái với 《Bảo Điển Mẹ Kế》 của
ta, những lời trái với quy luật sinh tồn như thế. Không ai có thể tin
tưởng cả, bí mật chỉ có chôn giấu tận đáy lòng mới có thể an toàn. Nhưng ta hôm nay, nhưng ta hiện tại, lại đem những lời nói thật, những lời
thần thánh tà môn này nói với Bích Quân.
Có lẽ, hiện tại ta chỉ muốn có ai đó để trút bầu tâm sự, mà bên cạnh ta chỉ có mình hắn mà thôi.
Cũng có thể, tại cái thế giới hư vô mà hiện thực này, người ta có thể
tin tưởng cũng chỉ còn lại có một kẻ phong trần chốn thanh lâu như hắn
mà thôi.
Thật đáng buồn? Đúng vậy.
“… Vậy… ngươi là ai?” Sau một hồi trầm mặc, Bích Quân nghiến răng thốt ra một câu.
“Ta ư? Ha ha, ta đang ngủ ngon lành ở nhà, nào hay sau khi tỉnh lại mở
mắt đã thấy Đông Phương Cửu, mà bản thân chẳng hiểu tại sao lại biến
thành Ngọc Quốc công chúa độc ác Thượng Quan Lăng.” Không thể tránh được hồi tưởng lại hình ảnh xuyên không trong mộng đó, nỗi thê lương và bi
ai trong lòng bỗng nhiên lan tỏa khắp toàn thân.
Tiếng nước, tí tách, tí tách…
“Thượng Quan Lăng đang ở đâu?” Bích Quân đứng lên, lê bước có vẻ nặng nề tiến tới gần ta, thanh âm lạnh lẽo.
Ta ngẩng đầu, ta phải ngẩng nhìn hắn, vì ngược sáng ta không nhìn rõ vẻ
mặt của hắn, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, đông cứng lại, ta mới nói:
“Không biết, có thể đã chết rồi…”
Đột ngột, ngọn lửa trên hỏa chiết tử bỗng bùng lên dữ dội, bốn phía chợt sáng choang.
(hỏa chiết tử: là một cuộn giấy hoặc vật liệu dễ cháy được cuộn chặt
thành một cây nhỏ như cây nến, khi cần dùng lửa chỉ việc thổi mạnh thì
lửa sẽ bùng lên)
Một đôi tay vô cùng lạnh giá siết chặt trên cổ ta, không khí trở nên mỏng manh dị thường.
Giọng nói của Bích Quân, như nước suối chảy róc rách, trong vắt uyển
chuyển, suối chảy không ngừng, thỉnh thoảng xen lẫn những tiếng cười khẽ mơ hồ: “Ngươi biết không, trước nay ta luôn lạnh lùng thờ ơ, chỉ có
nàng nói muốn cùng ta bên nhau trọn đời, chỉ có nàng nói đôi mắt ta rất
đẹp, chỉ có nàng không nghĩ rằng ta là ma quỷ…”
Ta khổ sở cố hít chút không khí yếu ớt, trừng to đôi mắt không thể tin
nổi nhìn Bích Quân… ack, không, phải là Vân tiên nhân, Vân tiên nhân của ta a… ta nên sớm đoán ra ngươi, không phải sao? Lần đầu gặp nhau ở Tiên Nguyệt Phường, ta nên ngờ tới…
“Ngươi biết, ngươi đã hủy đi cái gì không?” Giọng Bích Quân run lên,
từng câu từng chữ oán giận tỏ rõ nỗi bi thương khó có thể bù đắp được
cuả hắn.
“Ack… ta…” Dù ta có cố hết sức cũng không nói thành lời, không khí không còn, tư duy cũng rời rạc, chỉ có thể nghe giọng nói quen thuộc bên tai, gỡ bỏ tiếng nói giả tạo, thanh âm trở thanh lạnh lẽo trong veo như
tiếng sáo trời, một giọng nói chỉ thuộc về mình ta thì ra lại là thanh
âm của nguyệt cung tiên nhân của một thế giới khác…
Ta sắp chết rồi, trong mơ hồ chỉ thấy hai bóng người, một đen một trắng, bọn họ tới mang ta trở về sao?
Ta muốn về nhà… dùng phương thức này… bị môt người như vậy…
Một giọt nước, từ khóe mắt không kềm được rơi xuống…