Ta không biết mình ngủ từ khi nào, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu
rồi, lúc ta bừng tỉnh, tứ phía đều một màn đen kịt, ở góc xa xa truyền
đến tiếng nước rí rách, loáng thoáng có vài tiếng người huyên náo từ
phía trên vọng tới.
Đương lúc ta còn nghi hoặc, trong bóng tối đột nhiên lóe lên ánh lửa,
ánh sáng đúng lúc rọi lên gương mặt dữ tợn chằng chịt vết sẹo của Bích
Quân, lòng không kìm được khẽ run lên. Khuôn mặt Bích Quân, quả thật có
phần khiến người ta sợ hãi.
Ho nhẹ một tiếng, ta hỏi: “Bích Quân, chúng ta đang ở đâu thế?”
Bích Quân nghiêng đầu, hướng ta nhẹ giọng hỏi: “Nàng tỉnh rồi?”
“Ừm……” Mặc dù ta không biết chính mình vì sao lại ngủ.
“Trên thanh chủy thủ kia có tẩm dược, ra khỏi hoàng cung không bao lâu
nàng liền bất tỉnh.” Bích Quân thản nhiên nói, trong đôi mắt màu đỏ sậm
của hắn không hề gợn sóng, nhìn không ra chút suy nghĩ gì.
“Ah.” Ta đưa tay sờ lên cổ mình, “Ah……” Thật đúng là bị thương. Cũng tại mình đóng kịch thật quá. Ta mỉm cười với Bích Quân: “Cám ơn Bích Quân.”
“Công chúa không quản sống chết cứu mạng ta, Bích Quân vốn là nên cảm tạ công chúa.” Giọng Bích Quân không lạnh không nhạt, có hơi khàn khàn.
Ta đăm chiêu, chung quy vẫn cảm thấy Bích Quân có vẻ kỳ quái, nhưng lại
không biết ở đâu, ta đành phải quay lại hỏi vấn đề ban đầu: “Chúng ta
đang ở đâu?”
“Công chúa đừng lo, chúng ta rất an toàn. Trong thành Vân Kinh này, mạch nước ngầm, ai có thể biết rõ hơn Bích Quân? Bích Quân từ nhỏ đã lớn lên ở đây, huống chi Bích Quân vốn là người Bích gia, kể cả cơ quan ngầm
trong thành Bích Quân cũng biết.” Thanh âm Bích Quân rất thấp, nhưng ý
cười nơi khóe mắt lại rất rõ ràng.
“Ah…… Vậy là tốt rồi.” Đối diện với Bích Quân thế này, ta cũng không
biết nên đáp lời hắn ra sao nữa, lại đành phải cúi đầu xuống.
Trầm mặc lúc lâu, Bích Quân mới chậm rãi mở miệng: “Nàng muốn rời khỏi… Ngôn quốc đến thế sao?”
“Ừm, nơi này không phải đất nước của ta.” Không chút do dự, ta trả lời,
khi ta nhận ra Bích Quân khẽ thở dài một tiếng, ta mới hoảng hốt hiểu
được mình đã lỡ lời, ngẩng đầu nhìn về phía Bích Quân, nhưng cũng chẳng
nhìn ra được điều gì.
“Ta…… cũng không phải người Ngọc quốc……” Bích Quân rất khó khăn mở miệng, chỉ thoát ra được vài tiếng.
Ta nhẹ giọng nói: “Ta biết.” Ngươi nếu là người của Ngọc quốc ta, Ất làm sao không biết, Đinh sao cũng lại không nói cho ta hay. “Ta biết ngươi
là người Ngôn quốc, Bích gia nhà ngươi ở Ngôn quốc cũng từng có địa vị
rất cao……” Nhưng mà sau này dòng họ Bích gia gần như toàn gia bị diệt,
người sống sót chỉ còn lại Bích Quân mà thôi.
Lúc này vẻ mặt Bích Quân hết sức kinh ngạc nhìn ta hỏi: “Công chúa biết?!”
“Ừ, biết.” Ta cười cười, ta chẳng lẽ lại có thể không điều tra rõ thân
phận của ngươi mà đã cho ngươi lưu lại trong Tiên Nguyệt Phường sao.
Aizzz, Bích Quân thật đúng là một người đơn giản, tựa hồ giống như Vân
tiên nhân…… Lồng ngực bỗng dưng nhói đau…… Quên đi, không nghĩ tới nữa,
lấy đâu ra một người có thể hoàn toàn trong sáng như thế, huống chi hắn
lại sinh ra trong gia đình đế vương, giữa những kẻ chỉ chuyên giở thủ
đoạn.
“Công chúa vì sao không muốn gả cho vương ta?” Bích Quân chớp chớp mắt,
hết sức phân vân mà nhìn ta, “Bích Quân nhớ là công chúa từng nói: Vân
tiên nhân rất đặc biệt, hắn là người tốt duy nhất mà nàng từng gặp ở chỗ này.”
Ta bỗng giật mình, chăm chú nhìn Bích Quân. Ngây ngốc nhìn hắn hồi lâu,
ta đang tự hỏi có nên trả lời hắn vấn đề này không, nếu phải trả lời thì ta nên giải thích thế nào đây? Trong lòng nửa muốn nửa không, chần chừ
do dự.
“Bích Quân……” Ta khẽ gọi hắn, “Ngươi có tin những lời thần thánh kì quái hay không?” Cười khổ một tiếng, ta chợt nghĩ tới Sở Sở, chẳng biết nàng ta đã bình về an đến Kim quốc với Hiên Viên Tiêu chưa, mà tên ngốc Đông Phương Cửu kia đối với việc chạy trốn của ta có tức giận tới mức miệng
méo sệch hay không?