Tất cả dường như đều cùng đồng loạt hỏi ta một câu giống hệt nhau — ta làm
thế nào mà biết được Ma Y hiện đang ở Cửu Trọng Sơn của Lương quốc chứ.
Quả nhiên là vui quá hoá buồn a?
Ha ha, thế nhưng cũng quá coi khinh bản lĩnh của mẹ kế ta rồi, dựa vào
cái lưỡi liến thoắng của ta thì thiếu gì mấy cái lời nói dối?!
Do đó mà ta kể – trong một đêm phong hoa tuyết nguyệt…… Khụ khụ……@#¥……*¥##@[*&……
Sau cùng tóm lại chính là, ta với một mỹ nữ tỷ tỷ đã tu đạo hơn hai trăm năm có giao tình không nhỏ, tỷ tỷ này lại có năng lực tiên tri, là nàng nói cho ta biết tăm tích của Ma Y đấy, bởi nàng đoán ta sẽ có ngày phải thỉnh cầu Ma Y, nên mới đem hành tung Ma Y sớm nói cho ta biết. Kỳ
thực, người mà ta luôn miệng kêu “Tỷ tỷ” chính là một ta nữa, điểm ấy ta tin Âu Dương Vân chắc chắn hiểu được .
Tất nhiên với một con “Sói” và một con “Hồ ly” a, dám chắc sẽ không dễ
dàng mà hoàn toàn tin vào cái lý do thoái thác của ta đâu, thế là liền
hỏi ta hành tung của tu đạo tỷ tỷ, ta đây làm sao mà nói được a, vì thế, ta bảo rằng nàng thích vân du tứ hải, hơn nữa nói không chừng nàng đã
sớm đứng vào hàng thần tiên rồi cũng nên!
Bọn họ đều á khẩu không nói thêm được gì, chỉ có Âu Dương Vân là liếc
mắt nhìn ta với một thâm ý khác, đối với hắn cũng không thấy sợ, nên ta
cứ thế hung hăng mà nhìn lại hắn.
Vậy là, trải qua một cuộc “Hội nghị đại biểu toàn dân” cùng nhất trí
thông qua, vào ngay ngày hôm sau đúng chính ngọ(giữa trưa) giương buồm
xuất phát thẳng tiến Cửu Trọng Sơn của Lương quốc.
===
Hôm sau, tại bến tàu Vân Kinh.
“Công chúa, chúng ta lên chiếc thuyền nào bây giờ?”
Phía sau truyền đến tiếng Ất nhỏ giọng hỏi, ta ngoảnh lại cười với hắn: “Chúng ta ngồi thuyền ngươi đem tới là được rồi.”
Ất hơi nhíu mày, có phần khó xử nói: “Công chúa, thuộc hạ ngồi thuyền tới…… không có.”
“Ah……” Ta gật gật đầu, tiếp tục từ tốn tiến về phía trước, đi tới thuyền rồng có quốc huy rực rỡ của Kim quốc liền bước tránh qua.
Một người đi qua sát bên ta mang theo một cơn gió, sau cùng còn phất tay áo hừ lạnh với ta một tiếng.
Hừ cái gì mà hừ! Sẽ không thèm ngồi thuyền của ngươi đâu!
Ta chỉ vào một con thuyền khác mang chữ “Cửu” to tướng đang lay động
trong gió, nghiêng đầu khẳng định với Ất: “Đi, chúng ta lên chiếc thuyền này! Con thuyền này nó càng lớn, càng xa hoa, càng thoải mái, lại càng
an toàn!” Ta xoay người khẽ liếc Hiên Viên Tiêu đang phẫn nộ trừng mắt
nhìn ta, cố ý khuếch đại âm lượng khiêu khích nói, “Quan trọng là trên
con thuyền này không có – cái người trông chướng mắt a!”
Kim mâu Hiên Viên Tiêu lửa giận dâng lên cuồn cuộn, sải từng bước dài đi tới lạnh giọng hỏi: “Thượng Quan Lăng, ngươi nói cái gì?!”
Ta cười hì hì với hắn, bĩu môi nói: “Lời hay không nói hai lần!” Vung tay lướt qua hắn hướng thuyền Đông Phương Cửu mà đến.
“Đứng lại!” Hiên Viên Tiêu hét lớn một tiếng, như làn gió lạnh thấu xương gào thét, tứ phía tràn ngập khói mù dậy lên nồng đậm.
Dựa vào cái gì chứ? Ta không dừng lại, ngay cả đầu cũng không thèm
ngoảnh lại, để cho ngươi đối diện với cái ót sau gáy a! Ha ha!
Cảm giác phía sau có sự chuyển động khác thường, vừa quay đầu liền chứng kiến ngay tên thất phu Hiên Viên Tiêu kia tung chưởng đánh vào ngực Ất
nhà ta, còn chưa đợi ta mở miệng chửi hắn, tên thất phu ấy đã lại nhanh
chóng với lấy tay ta, trong phút chốc cánh tay đã bị nắm chặt.
“A!– thả…thả…… tay… ra.” Ta mặt nhăn mày nhó, thực là đau đến mức lông
mày cũng sắp chạm vào nhau đến nơi rồi , “ Đau, đau… đau quá a……” Chết
tiệt! Hạ thủ hung ác như vậy, cẩn thận không ta giết lão bà nhà ngươi
a?!
Đột nhiên, một đạo chưởng phong từ trên đầu ta xẹt qua, hướng thẳng cánh tay đang sít chặt của Hiên Viên Tiêu đánh xuống, rồi đỡ lấy ta vào
trong lồng ngực mềm mại.
Ta còn hoảng hồn chưa kịp định thần, chợt nghe thấy thanh âm thâm trầm
của Đông Phương Cửu vang lên bên tai: “Hiên Viên huynh, động thủ phải
cẩn thận!”
“Đúng đúng, ngươi nói ta đâu có động thủ a?! Có biết là quân tử dùng lời chứ không dùng tay dùng chân không hả?! Ngươi là cái đồ thất phu! Tên
thất phu chính hiệu!” Xoa xoa vết tích ửng đỏ trên cổ tay, ta trợn mắt
dữ dằn chửi hắn, “Hừ! Ngươi khi dễ nữ nhân, ngươi có phải là nam tử hán
đại trượng phu nữa không đó?! Vậy mà ngươi lại vẫn có thể đứng đầu một
đất nước cơ đấy, thật là mắc ói quá đi……”
Mắt thấy ma trảo Hiên Viên Tiêu lại hướng vào ta, liền vội vàng từ trong lòng Đông Phương Cửu nhảy phắt ra trốn sau lưng hắn, miệng như cũ vẫn
không chịu buông tha: “Ngươi còn dám đụng đến ta, ta sẽ không gả Sở Sở
cho ngươi đâu!” Hừ! Cho Kim quốc các ngươi không có triều đại tiếp theo
luôn a!
Đông Phương Cửu một tay nắm chặt Thương Quan Lăng đang kêu gào không
ngừng ở đằng sau, một tay luôn chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể
nghênh đón cơn phẫn nộ của Hiên Viên Tiêu, chính vì vậy lại càng không
thể đi thuyền Kim quốc của cái tên Hiên Viên Tiêu mắt vàng đang trợn
trừng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta được.
“Hắn lên thuyền của ngươi làm gì?!” Ta ngây người, quay vào Đông Phương Cửu nói: “Đừng có cho hắn lên thuyền của ngươi a!”
Đông Phương Cửu khẽ cười một tiếng, hỏi: “Tiểu Lăng nhi không thích Hiên Viên huynh?”
“Không phải là không thích, mà là phiền! Ta thấy hắn rắc rối lắm!” Ta nói rành mạch từng chữ một.
“Thế à?” Đông Phương Cửu như vô tình thốt ra một câu: “Ta sao lại nhớ rõ lúc trước Lăng nhi có nói là rất yêu rất thương hắn nhỉ.”
Ta kinh ngạc, hồi lâu sau mới hoàn hồn được, nuốt nuốt nước miếng rồi mở miệng: “Đó là trước kia……” Tiếp theo liền xoay người bước nhanh lên
thuyền.
Đông Phương Cửu thở dài, lắc đầu, cũng chậm rãi bước lên boong tàu, khẽ
lẩm bẩm: “Lăng nhi, nàng bao giờ mới có thể nói thật với ta đây.”