Ta ngoảnh đầu nhìn vào cặp mắt cáo già Vô Ngôn, ước đoán ý nghĩa trong lời nói của lão……
Ah, phải rồi! Ma Y vốn là người Ngôn quốc mà! Chính mình viết ra sao lại có thể quên được chứ, thảo nào mà Hiên Viên Tiêu muốn tới Ngôn quốc
thế.
Nhưng vậy hình như không được đúng lắm a, theo như nhân vật mà ta viết
thì tên kia đích thị là một kẻ điên ngao du bốn biển. Còn tại sao lại
kêu Ma Y chắc chắn là một kẻ điên? Là bởi muốn khiến cho tên kia chữa
bệnh so với lên trời còn khó hơn gấp vạn, muốn hắn cứu người thì nhất
định phải giải đáp được câu hỏi xảo quyệt mà hắn đề ra, cho dù có trả
lời đúng đi chăng nữa hắn cũng chưa chắc đã thèm chữa cho ngươi, còn
phải xem tâm trạng của hắn thế nào đã, với lại cứ cho là hắn đồng ý
chữa cho ngươi đi, thì trong quá trình điều trị nếu hắn đột nhiên mà
thấy khó chịu, rất có thể ngươi sẽ được trực tiếp đi gặp Diêm Vương
luôn! Đấy ngươi xem, thế không phải một tên điên thì là gì? À, mà cũng
có thể là bệnh thần kinh đó.
“Lỡ đâu Ma Y không hề ở Ngôn quốc.” Ta lắc đầu, thở dài, “Ai biết được hắn lại tới chỗ nào chơi đùa chứ……”
Đôi phượng mâu đen thẫm của Đông Phương Cửu chợt trừng lớn, rồi lại cười yếu ớt nhìn Thượng Quan Lăng, vẻ mặt cố che đậy ý không thể tin được
trong đáy mắt, giọng điệu như trêu chọc nói: “ Ồ, ngay cả Tiểu Lăng nhi
của ta cũng biết Ma Y không ở Ngôn quốc .”
Nhận thấy sự lay động trong ánh mắt Đông Phương Cửu từ phía sau, Hiên
Viên Tiêu tựa hồ cũng lờ mờ hiểu được chút gì…… Ngày ấy hắn cùng Đông
Phương Cửu ở trên mái Sở Dật các……
Bỗng nhiên, Hiên Viên Tiêu kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Lăng.
“Ta sao lại không biết chứ? Ta dù sao cũng là công chúa của Ngọc quốc
nha!” Nói xong, ta nghĩ muốn đánh chính mình quá, tận dụng chút ánh sáng chăm chú nhìn về phía Âu Dương Vân lúc ấy. Cũng may, hắn chỉ hạ mắt
xuống không nhìn ta.
Hú vía, may mà Âu Dương Vân vẫn còn có chút nhân tính không lột trần ta
tại trận, nếu hắn mà tố giác ta, ta chắc sẽ lập tức bị Hiên Viên Tiêu
đánh chết, hoặc cũng có thể là bị Đông Phương Cửu tra tấn tới chết mất
thôi.
Cảm giác này cứ như có con dao đặt ngay sau lưng, thật không hay chút
nào. Mọi người đều biết ngươi là kẻ bịp bợm cũng chẳng phải đáng sợ gì,
cái đáng sợ chính là chỉ có một người biết ngươi là kẻ bịp bợm, mà người kia còn xem ngươi diễn trò lừa những người khác, tới khi nào thấy đùa
giỡn nhàm chán không còn hững thú nữa rồi, sẽ đem những lời bịa đặt của
ngươi vạch trần từng chút một để tìm kiếm niềm vui mới.
Tâm tình Đông Phương Cửu, có phần hỗn loạn. Dĩ nhiên, trong lòng hỗn loạn không phải chỉ có mình hắn.
“Hiên Viên huynh thực chắc chắn tin rằng Ma Y du ngoạn đã trở về rồi
chứ?” Âu Dương Vân đợi đúng thời điểm mới hỏi, hắn vừa nhìn thoáng qua
liền hiểu ngay tâm tư Thượng Quan Lăng lúc này. Trong lòng hắn cảm xúc
lại có phần không như thế, nói đơn giản đó là sự hài lòng, hắn hết sức
cao hứng vì chỉ có mình hắn biết bí mật, một bí mật có thể khiến một
người ở lại bên cạnh hắn. Đó là nguyên do mà Âu Dương Vân nở nụ cười,
những tia sắc bạc trong ánh mắt khẽ dao động.
Hiên Viên Tiêu thấy nét mặt Âu Dương Vân nhất thời nghi hoặc, rồi nhân
tiện nói: “ Không biết, cho nên mới muốn hỏi Âu Dương.” Âm điệu vừa
phải, ngữ khí ôn hoà.
“Tiếc là, Âu Dương cũng không biết.” Mỉm cười lãnh đạm, tựa như chuyện không liên can đến mình.
Vô Ngôn nói chen vào: “ Ma Y tuy là người Ngôn quốc ta, nhưng Vô Ngôn
lại chưa từng may mắn gặp qua Ma Y lần nào. Thực đáng tiếc a, đáng tiếc
a……” Lắc đầu lia lịa, giống như hắn thật sự kính trọng Ma Y nhường ấy
vậy.
Đông Phương Cửu im lặng không lên tiếng, lặng lẽ suy tính. Nhưng cũng không suy ra được điều gì về Ma Y.
Hiên Viên Tiêu sớm đã dự đoán kết quả như vậy, cho nên hắn lúc xuất phát đã dặn dò hai đại ảnh vệ của mình đi tìm tung tích Ma Y, nhưng mãi đến
tận hôm nay hắn vẫn không nhận được chút xíu tin tức gì. Có chút nóng
ruột thật, dù sao Sở Sở bị trúng độc nặng thế nếu không được giải kịp
thời thì……
“Ta biết hắn ở đâu rồi!” A ha! Ta biết, ta biết! Vốn sau khi ta “xuyên”
tới ở chương hai, Hiên Viên Tiêu sẽ phải đưa Sở Sở hơi thở mong manh đi
khắp nơi bằng mọi giá tìm kiếm bóng dáng Ma Y, cuối cùng hắn cũng đã gặp được Ma Y trong một nơi thâm sơn cùng cốc của Lương quốc, tiếp đó lại
bị tên Ma Y kia làm khó đủ đường, nhưng rốt cục Sở Sở trong tình trạng
hấp hối tưởng chừng không thể qua khỏi cũng đã sống lại.
“Hắn ở đâu?”
Đông Phương Cửu đột nhiên hoàn hồn trở lại, Hiên Viên Tiêu ngay tức thì
truy vấn, Vô Ngôn híp mắt như cười, Âu Dương Vân ngân mâu khẽ run.
Ta lôi Đông Phương Cửu qua, nhìn vào mắt hắn, hỏi: “ Lương quốc ngươi có phải có một ngọn núi tên là…… Cửu Trọng Sơn không?”
Đông Phương Cửu giật mình sửng sốt, tiếp theo chậm rãi gật đầu.
“A ha, vậy thì đúng rồi, Ma Y lão nhân đang ở đó đấy!” Ta hưng phấn vỗ
tay bôm bốp, khẽ nhếch miệng cười rồi kéo Ất đang một phen ngạc nhiên
quá độ ra, lớn tiếng hỏi: “Ất, ta rất lợi hại phải không? Hắc hắc, làm
thuộc hạ của ta cũng mở mày mở mặt lắm chứ nhỉ?!”
Ta chính là biết rõ các ngươi đều không biết cái bí mật này mà!~~~
Oa ha ha ha, ta cảm giác như sự hồi sinh của ta giờ mới được bắt đầu!
Phật viết: Vui quá hoá buồn.