Cũng may là Yến Tứ Phương cũng không đợi đáp án
của tôi, không hiểu sao hắn cười, lại chuyển chủ đề khác: “Hỉ phục không tệ lắm
đúng không?”
Tôi vừa định nói việc này tôi có thể trả lời –vừa vặn, kết quả lại tiếp thêm
một câu tôi không đỡ nổi —
“Không rườm rà, không lôi thôi, cho dù có chạy
trốn cũng thuận tiện đúng không?”
“Khụ khụ khụ?” Lão nương đã lâu không ho khan!
Yến Tứ Phương cười châm biếm, thể hiện rõ là đang
trêu đùa lão nương.
“Người phàm đều muốn tiêu diệt Yêu Tinh,cô có bao giờ muốn chưa?”
Tôi định mở miệng nói chưa, nhưng quỷ tha ma bắt là
tôi lại vì một câu nói của hắn mà do dự, bởi hắn hỏi: “Dù chỉ trong khoảnh
khắc?”
Tôi trầm mặc.
Dường như, có lẽ, đoán chừng? Thật sự là đã từng
có khoảnh khắc như vậy sao?
Tôi không nhớ rõ lắm?
Tôi mơ hồ nghe được một tiếng thở dài, rất khẽ,
rất khẽ.
Sau đó hắn lại làm như là không có việc gì nói:
“Ðược rồi, tranh thủ ngủ để lấy lại tinh thần. Ha hả, nhanh thật, đại hôn ngày
mai chắc là rất náo nhiệt đây.”
Náo nhiệt? Còn không phải sao. Đã bao lâu rồi mọi
người mới có cơ hội tề tụ một chỗ như vầy?
Nhưng tại sao nghe hắn nói xong thì trong lòng
lại có chút chua xót.
Yến Tứ Phương không bình thường, rất không bình
thường, bởi vì hắn cho tôi một loại ảo giác – thân
phận của chúng tôi đổi chỗ cho nhau, tôi chính là kẻ đầu sỏ bức ép người khác
kết hôn, mà hắn là một kẻ đáng thương, không thể phản kháng phải phục tùng
tôi!?
Làm sao lại có loại ảo giác này chứ?
Thật là chóng mặt?
Ngủ thôi, đi ngủ trước đã, ngày mai sẽ rõ ràng
thôi.
Năm Yến Lăng, ngày mười tháng năm.
Bầu trời trong xanh rộng lớn.
Ðại hôn của Yến Lăng vương, vãn võ bá quan, các
phái đoàn sứ giả của các nước nô nức tới tham dự ở Thần Chỉ đài.
Dưới Thần Chỉ đài, người dân thành Vân Kinh, kinh
đô của Ngôn quốc
đều tề tựu.
Đại hôn lần này dường như cũng độc nhất vô nhị
giống như lần một năm rưỡi trước.
Cũng náo nhiệt, cũng vui mừng hớn hở. Chỉ là
không biết kết quả có giống nhau hay không – đều là hỏng bét.
Ðội khăn hỉ trên đầu, tôi chỉ có thể nhìn thấy
làn váy đỏ trên chân mình. Bên tai văng vẳng âm thanh từ bốn phương tám hướng,
nhưng từ đầu đến cuối chẳng nghe được câu nào trọn vẹn. Trong lòng lo lắng hơn.
Tôi khẽ hỏi tiểu Vô Cầu đang dìu tôi đi lên bục
thần: “Khách khứa đến hết rồi à?”
Cảm thấy thân thể Vô Cầu hơi giật nhẹ, hắn quay
về phía tôi, nhỏ giọng: “Vẫn chưa.”
Này, thực ra tôi có hàm ý cái khác, chỉ là muốn
hỏi một chút xem tên
ngốc Ðông Phương Cửu kia có đến đây
không, đến đây rồi thì tốt xấu gì tôi cũng an tâm một chút.
“Người kia? Khụ? Đến?”
“Tên người yêu cũ của tỷ không tới đâu!”Tên nhóc xấu xa Vô Cầu rất không nể tình nói
câu chặn họng tôi: “Ðừng
trông mong!”
“Đệ —” Tôi hung ác nhéo mạnh vào mu bàn tay nó, nghe thấy tiếng nhe răng
trợn mắt của nónhưng
tôi cũng không vui vẻ chút nào.
Tên ngốc kia tại sao vẫn chưa đến?
Sắp phải cử hành nghi thức mà lúc này hắn vẫn còn
chưa lăn đến đây? NND hắn có phải là định để cho lão nương bị cướp đi không?
Fuck, mệt cho lão nương vẫn luôn nghĩ đến hắn! Sớm biết
hắn như vậy thì lão nương nên đem Thất Sắc thảo ăn luôn, sau đó lại hạ độc chết
tên ngu ngốc vong ân phụ nghĩa kia. “Tỷ lẩm bẩm gì vậy?” Vô Cầu kéo tôi một cái, “Có bậc
thang, nhấc chân!”
“Biết rồi.”
Yến Tứ Phương đứng ở giữa Thần Chỉ đài, một thân
quần áo đỏ, chỉ là ở vạt áo có một cành hoa mai trắng. Bộ hỉ phục này e rằng là
hắn chọn trong số những bộ quần áo hắn mặc hàng ngày mà thôi? Nếu không tại sao
màu đỏ này không có vẻ vui mừng?
Yến Tứ Phương tiếp nhận tay Thượng Quan Lăng từ
tay của Vô Cầu, nhìn Vô Cầu cười: “Ngươi có thể đi xuống.”
Vô Cầu hơi sửng sốt, đến tiếng sư phụ còn chưa
gọi, liền quay đầu đi xuống Thần Chỉ đài, “Sư phụ xấu xa! Vô Cầu hận người! Hận
người!” Nó bất mãn lẩm bẩm, âm thanh chỉ
cónó nghe thấy.
Yến Tứ Phương nhìn bóng dáng nhỏ bé, không tiếng
động thở dài, nở nụ cười.
“Ồn ào —”
Khăn hỉ trên đầu bị người xốc lên, tôi trừng to
mắt nhìn Yến Tứ Phương gần trong gang tấc, đè xuống kinh ngạc, dùng khẩu hình
hỏi hắn: “Ngươi định làm gì vậy?”
Hỷ khăn sao có thể vén lên lúc này? Tên yêu
nghiệt này lại tính toán cái gì đây?
Yến Tứ Phương cười nhạt: “Kẻ hèn này không có chú
ý nhiều như vậy, đội hỷ khăn lên nhìn thấy không thật, tháo xuống tốt hơn.”
Tôi sửng sốt, quay đầu không nhìn hắn nữa. Được,
hắn thích sao cứ làm vậy, tôi đây không quản được, dù sao cũng không có ai
quản? Vừa nghĩ ánh mắt tôi lặng lẽ nhìn bốn phía Thần Chỉđài?
Đúng là không có tên ngu ngốc đấy! Mẹ ơi, Hiên
Viên Tiêu cũng đã đứng đây rồi, tên ngu ngốc kia đã chết rồi sao?!
Giờ Tỵ hai khắc.
Đông Phương Cửu vẻ mặt tức giận ngồi trong xe
ngựa, Y Y, Khanh Trần, Bạch U đứng khoanh tay, trừ bỏ khuôn mặt Bạch U, vẻ mặt
hai người khác đều là u sầu, mặt Khanh Trần càng nghiêm trọng hơn.
Chẳng qua là bốn người lo lắng chuyện khác nhau
mà thôi.
“Gia bất tỉnh hai ngày nhưng ba người các ngươi
không có đầu óc sao? Không biết gọi gia một tiếng?” Đông Phương Cửu nhíu mày, không
vui nhìn ba người cúi thấp đầu hỏi.
Y Y nâng mặt: “Gia, nô tỳ biết sai rồi.”
Đông Phương Cửu bất đắc dĩ kêu một tiếng cũng
không truy cứu nữa.
Bình thường còn không sao nhưng hôm nay là thời
điểm quan trọng, nếu chậm trễ? Hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
“Còn bao lâu thì tới?”
Bạch U vén rèm nhìn xem xét bên ngoài, quay người
lại rồi nói: “Bẩm gia, không đến một khắc là đến.”
Đông Phương Cửu nhẹ gục gặt đầu, khẩn trương
trong lòng mới thả lỏng một chút, tay lại đặt lên trán, không còn nói gì nữa.
Khanh Trần do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói
bình thản: “Khanh Trần muốn bắt mạch cho gia.”
Đông Phương Cửu giương mắt nhìn Khanh Trần, trong
mắt phượng có gợn sóng, trầm ngâm một lát, hắn chắc chắn nói: “Bây giờ không
cần.” Rồi lại cúi đầu xuống chống lên
tay, nhắm mắt suy nghĩ.
Nhất thời bên trong xe ngựa yên lặng không tiếng
động. Đồng thời, một loại cảm giác nguy cơ hoặc nhiều hoặc ít xâm nhập vào tâm
trạng bốn người dù nhiều hay ít.
Y Y trong mắt lo lắng, Khanh Trần nhăn mày, Bạch
U nhẹ cúi đầu, tầm mắt mọi người nhìn Đông Phương Cửu đang nắm chặt tay.
Mỗi một ngày càng ham ngủ hơn, mỗi một giấc mộng
ngày càng ngọt ngào đẹp đẽ hơn, làTriền mộng sao?
Tay nắm chặt run rẩy một chút..
Cùng lúc đó, tại thủy lao, địa lao hoàng cung.
Một tiếng vang thật lớn của dây xích sắt và vách
tường mở ra, nhưng phát ra bên ngoài chỉ là tiếng vang mỏng manh.
Một đôi mắt màu bạc phảng phất như không thể cảm
thấy được sự đau đớn, hững hờ nhìn tay của mình đem dây xích sắc đang gắn trên
người mình từ từ rút ra.
Đó nên là một loại đau đớn như thế nào?
Từ đôi mắt màu bạc kia căn bản đọc không ra được.
So sánh ra thì người trong địa lao ung dung hơn
nhiều.
Tô Tử Chiêm kiên nhẫn lau chùi ngân long thương
yêu quí của hắn, mặc dù đã rất sạch sẽ rồi, đầu thương đã rất sáng nhưng hắn
vẫn chà sát vài lần nữa.
Thượng Quan Thiên đang được hắc y nhân hầu hạ
thay quần áo, gấm xanh thêu rồng, đó là biểu tượng của Thượng Quan gia ở Ngọc
quốc, chỉ có một nam nhân như hắn có thể mặc như vậy, có thể ở trên bộ quần áo
màu xanh thêu lên một con rồng vàng đang bay lên, bởi vì hắn là vua, là vua của
Ngọc quốc.
“Ngươi lau xong chưa? Có thể đi rồi!” Thượng Quan
Thiên bất mãn liếc mắt nhìn Tô Tử Chiêm.
Tô Tử Chiêm chậm rãi đứng lên, cũng không thèm
nhìn đến Thượng Quan Thiên, chỉ phân phó với đám người hắc y nhân hai chữ:
“Hành động.”
Toàn bộ hắc y nhân chắp tay cúi đầu và đồng thanh
đáp lời: “Dạ!” Trên mặt toàn bộ bọn họ đều mặt nạ đồng thau dữ tợn, không phải
là người của Diêm điện thì còn là ai?
Giờ Tỵ canh ba, trời trong bắt đầu có gió thổi.
Gió, mạnh dần.
Tiêu Vô vẫn mặc áo vải bông màu xanh, đứng tại
góc tây nam của Thần
Chỉ đài, kêu to: “Giờ lành đã
đến....”
Bên phải Thần Chỉ đài một bóng dáng thướt tha
cùng với mọi người đi tới, cô mỉn cười làm hấp dẫn tất cả ánh
mắt, nhưng trong mắt mỹ nhân chỉ có một người, xui xẻo thay người kia là tôi.
“Lăng tỷ tỷ không muốn chờ Cửu ca ca sao?”
Đột nhiên, trên Thần Chỉ đài như có cuồng phong
gào thét, kéo theo sự bối rối lòng người.
Tôi nhìn cô ta, nhất thời quẫn bách đến không biết nên nói gì
mới tốt.
Yến Tứ Phương bên cạnh tôi lại nở nụ cười, con
ngươi màu tím hơi hơi cong xuống, ôn hòa nói với Mộ Dung Uyển: “Đề nghị của tam
công chúa không tệ, khách khứa đến không đông đủ cũng không tốt.” Thản nhiên nhìn khắp Thần Chỉ
đài, nụ cười của hắn càng sâu, “Huống chi cũng không phải chỉ thiếu có một mình
Lương hoàng đâu.”
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng khi nghe Yến Tứ
Phương nói vậy, nhìn lén xung quanh, quả nhiên anh họ độc miệng cũng không có ở đây. Nhớ rõ
ngày ấy trong nhà lao, Yến Tứ Phương rõ ràng có nói muốn anh họ độc miệngtới dự đại hôn.
Ai, cũng không biết thương thế trên người anh họ có tốt hơn chưa.
“Lương hoàng Đông Phương Cửu đến —”Tiểu thái giám dưới Thần Chỉ
đài hắng giọng hô to.
Há? Cuối cùng tên ngốc kia cũng đến.
Không có quần áo đỏ thẫm, không có những sợi tóc
bay lên như thác, không có ánh mắt mị hoặc, tên ngốc kia đi từng bước một lên
Thần Chỉ đài,
không ngẩng đầu cũng không giương mắt, ngay cả một ánh mắt trấn an cũng không
cho tôi.
Nhưng cho dù là như vậy, chỉ cần nhìn thấy tên
ngốc đó là lòng tôi đã cười lên rồi.
Hắn đến là tốt rồi.
Yến Tứ Phương cười nhìn Đông Phương Cửu chậm rãi
bước tới: “Lương hoàng tới đúng lúc lắm.”
Đông Phương Cửu lúc này mới nâng mắt, mắt phượng
cong nhẹ, cười ảm đạm: Vậy sao? Vậy là tốt rồi. Còn sợ, không đến sớm, nha đầu
kia lại hung hăng mắng ta ở trong lòng.” Không để ý đến vẻ kinh ngạc đến ngây người của
mọi người, ánh mắt Đông Phương Cửu tự nhiên nhìn đến người Thượng Quan Lăng
đang đứng bên Yến Tư Phương, ánh mắt đột nhiên ôn nhu như nước, rõ ràng trong
lời nói có oán thầm, nhưng thanh âm lại vô cùng cưng chiều: “Tiểu Lăng của gia, người làm cho gia đuổi theo thật lâu.”
Tôi nhất thời sửng sốt, tim đập điên cuồng?
Tên ngốc kia vẫn là đồ ngốc, vĩnh viễn vẫn là đồ
ngốc rõ ràng luôn nói lời đê tiện vô cùng nhưng lại khiến hốc mắt người ta đau
đau! Đồ ngốc!
Tôi muốn đưa tay ra nhưng Yến Tứ Phương lạnh lùng
nói bên tai, hắn nói: “Chỉ dựa vào sức một mình Đông Phương Cửu thì đánh không
thắng kẻ hèn này đâu.”
Phải không? Yến Tứ Phương có bao nhiêu lợi hại
tôi không biết cũng chưa từng thấy qua, chỉ là có một ngày hắn từng hỏi tôi,
hỏi tôi nhận thấy võ công của mấy người bọn họ thế nào.
Tôi nhớ lúc rõ lúc ấy tôi đã nói thế này, Vân
tiên nhân lợi hại nhất, sau đó là tên ngốc Đông Phương Cửu kia, Hiên Viên Tiêu, anh họ độc miệng, Ất, cuối cùng
mới là hắn.
Bởi vì Vân tiên nhân từng ở Lăng phủ giết người
một cách dũng mãnh như thần, bản thân tôi đối với hắn khi mất khống chết phải
kính như ma vương?
Mà Đông Phương Cửu nếu đã ăn Thất Sắc thảo rồi mà vẫn đánh không lại Hiên
Viên Tiêu thì hắn có thể chết quách đi cho rồi!
Vả lại tôi cảm thấy Yến Tứ Phương, cung chủ Bỉ Ngạn cung như hắn
không cần tự mình ra tay chém chém giết giết, hắn có rất nhiều thuộc hạ khủng
bố tuyệt đối có thể thay hắn diệt trừ tất cả chướng ngại vật, hơn nữa trên
giang hồ cũng không có đồn đại hắn từng ra tay giết người nha.
Kết quả lúc ấy làm hắn nở nụ cười, cười đến chảy
nước mắt, cười đến yêu nghiệt.
Bình tĩnh một lúc lâu hắn mới kín đáo mở miệng
nói: Vân tiên nhân lợi hại nhưng Vân tiên nhân cũng bị hắn tận tay bắt giữ. Cho
dù ngày ấy Vân tiên nhân chỉ còn một phần ba công lực thì hắn cũng chỉ dùng ba
phần công lực thôi.
Lúc ấy tôi há to miệng ngớ người rất lâu, vẻ mặt
không thể tin được, không ngờ tên gia hỏa Yến Tứ Phương này, nói thêm một câu
còn bạo hơn, hắn nói: Nếu như Vân vương đệ có thể luyện ‘Mạch Tuyệt’ đến tầng
thứ chín thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay với kẻ hèn này thôi.
Tôi hoàn toàn mờ mịt. Tôi nhớ rõ khi đó tôi thật
sự muốn bóp chết tên yêu tinh này, yêu tinh cái gì, hắn rõ ràng chính là yêu nghiệt! Lớn lên
yêu nghiệt, nói chuyện yêu nghiệt, y thuật yêu nghiệt, mà ngay cả NND võ công
đều yêu nghiệt đến cực hạn rồi! Yêu
nghiệt như vậy tại sao lại sống trên đời chứ? Không phải là làm cho mọi người
khốn khổ sao!
“Cô nghĩ cái gì vậy?” Yến Tứ Phương thúc khuỷu tay
vào tôi, trên khuôn mặt treo một nụ cười ma mị đến vô cùng, “Phải hành lễ rồi.”
Tôi sững sờ xoay người, mắt cũng không còn dám
đặt trên người Đông Phương Cửu. Tôi không dám nhìn hắn, không muốn cho hắn biết
tôi lại sợ rồi. NND ai lại không muốn cái gì đều không sợ, cái gì cũng dám làm,
cái gì đều không kiêng? Nhưng tôi có làm được không? Được không!
Cho dù không làm cái chó má thánh mẫu gì, cho dù
bao nhiêu mạng người đều vờ như không thấy không để ý, nhưng người kia đâu?
Tính mạng tên ngốc kia đâu? Người khác nếu có một trăm phương pháp làm cho
người ta muốn sống không được muốn chết không xong thì Yến Tứ Phương có một vạn
phương pháp làm người ta muốn chết cũng chết không xong mà!
Không cần nghĩ chi xa, cứ nghĩ đến Vân tiên nhân
còn trong thủy lao là rõ?
Vân tiên nhân?!
Không phải? Không phải hắn ở trong thủy lao sao?!
Quần áo trắng, tay áo tung bay.
Một đầu bạc trắng bay theo gió.
Một đôi ngọc lưu ly màu bạc không chút tình cảm
liếc nhìn mọi người, vẻ mặt lạnh lùng càngkhắc sâu dấu vết năm xưa: “Muốn sống thì đi xuống.” Con
ngươi màu bạc dần biến thành đỏ đậm, trong lúc sét đánh tóe lửa đó, trên Thần
Chỉ đài cuồng phong gào thét.