Ngất... Đây là chuyện gì vậy Bộ dạng Vân tiên
nhân có nửa điểm nào giống như bị giam cầm đâu lâu ngày đâu,
rõ ràng là tốt không chịu được.
Lại nhìn trên đài, chỉ vì một câu nói của hắn mà
trong chớp mắt đã không còn một ai.
Số còn lại đều là một đám tự cho là đúng... vínhư Hiên Viên Tiêu, ví như tên ngốc... ví như là Yến Tứ Phương đang bị
con ngươi màu bạc của Vân tiên nhân gắt gao không tha mà tập trung vào.
Còn ví như Lăng mỗ tôi, kẻ đang do dự không quyết định
được nên chạy hay không.
Ồ? Mộ Dung Uyển lá gan cũng thật lớn, saocô ta còn ở trên đài? Ngay lúc tôi
phát hiện racô ta, cô ta nhìn tôi mỉm cười, cười đến
khiến lòng tôi lạnh lẽo, vội quay đầu nhìn chỗ khác.
“Xem ra vương đệ đã luyện thành ‘Mạch Tuyệt’
rồi.”
Yến Tứ Phương mang theo nụ cười nhàn nhạt như mây
trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không đem Vân tiên nhân cả người đang tỏa ra sát
khí xem vào mắt.
Âu Dương Vân không chút động tĩnh, từ từ di
chuyển bước chân, trông như nhà thơ múa quạt, thân hình tao nhã, phong thái mỹ
lệ như nước chảy, tất cả mọi người chỉ có thể chăm chú mà nhìn.
Tại thời khắc này, cuồng phong dường như đã ngừng
lại, mà ngay sau đó lại vội vàng mãnh liệt thổi qua, đánh tới đám người đang
đứng xung quanh Âu Dương Vân, nhẹ nhàng xoay cánh tay của mình, gió ngưng tụ
thành nước, làm thành một màn nước, dường như có sự sống hiện hữu tạo thành
luồng sáng bạc chuyển động quanh hắn.
“Không tồi, không tồi, đã tạo thành màn nước.”
Yến Tứ Phương giống như đang khen ngợi, nhưng vẫn không thèm để ý như cũ.
Luồng sáng ngưng tụ càng ngày càng mạnh, hào
quang ngày càng sáng, ánh sáng bạc quả thực làm lóa mắt khiến mọi người giống như không thể mở mắt ra được,
trong tầm nhìn mờ ảo đó, tôi chỉ có thể thấy được ánh sáng dần dần ngưng tụ,
tạo thành quả cầu ánh sáng đang bồng bềnh từ từ trên tay Âu Dương Vân, sau đó
màu bạc dần dần bị che khuất bởi luồng sáng xanh lam.
Ông trời ơi, trận chiến này so với lần trước tôi
chính mắt thấy hắn cùng anh họ
độc miệngđánh nhau trong rừng cây quả thật còn lợi hại hơn. Quả nhiên, hắn vẫn là len lén luyện
thành phá công kia rồi.
Tất cả mọi người đều nín thở, Hiên Viên Tiêu,
Đông Phương Cửu trầm ngâm nhìn chằm chằm Âu Dương Vân, mà Yến Tứ Phương vẫn cười hi hi ha ha ha không
hề để ý như cũ.
Quầng sáng xanh tĩnh mịch chiếu rọi khuôn mặt
tuấn tú của Âu Dương Vân, lộ ra vẻ đẹp như quỷ dị của hắn, hai tròng mắt màu đỏ
kia xuyên qua quầng sáng, khiến hết thảy mọi người đều rùng mình cả kinh.
Mọi người chỉ lo nhìn chằm chằm Vân tiên nhân,
khi quay đầu lại, đã thấy Yến Tứ Phương từ từ nâng bàn tay cầm một quả cầu ánh
sáng màu đỏ đang chuyển động rất nhanh.
Fuck, Yến Tứ Phương, tên yêu nghiệt này có phải
là người nữa không? Công việc này hắn chuẩn bị từ lúc nào vậy? Sao có thể còn
nhanh hơn Vân tiên nhân đã biến thành ma? Rõ ràng mới vừa rồi hắn còn ngây ngốc
mà cười như vậy? Ông trời
ơi...
Cũng may không chỉ một mình tôi nghệch mặt ra,
đôi mắt đen giương lên của tên ngốc Đông Phương Cửu, con ngươi vàng đang trừng
lớn của Hiên Viên Tiêu, cả ánh mắt đang nhẹ nhàng trở nên sắc bén của Vân tiên
nhân, nhưng điều này nói cho tôi biết rằng, bọn họ cũng không thể tin được.
Giữa lúc điện quang tóe lữa, lúc đầu tôi chỉ cảm
thấy có chút đau đớn, bởi vì Yến Tứ Phương hạ độc thủ đối với tôi, tôi cũng
không biết hắn dùng
lực lớn đến đâu để đẩy tôi ra phía sau hắn, tôi chỉ cảm thấy bả vai bị đánh
trúng đau đớn, sau đó liền chết lặng.
Lúc có thể nhìn rõ sự vật trở lại, đã thấy móng
vuốt của Vân tiên nhân nắm ở cổ họng của Yến Tứ Phương, mà tôi thì vô tội bị
ném sang một bên, chẳng qua là vẫn chưa ngã xuống, Yến Tứ Phương một tay vẫn
còn cầm tay tôi.
Vui lòng tha thứ cho việc tôi hình dung bàn tay
ngọc ngà của Vân tiên nhân là móng vuốt,
thật ra là bởi vì móng tay của hắn thật sự dài đến dọa người.
Xem ra Yến Tứ Phương đánh thua rồi. Nhưng mà cảm
giác lúc mới bắt đầu thì hắn không nên thua mới đúng nha, huống chi hắn còn xuất
khẩu cuồng ngôn với tôi, nếu như Vân tiên nhân luyện thành công phu kia thì
cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn mà thôi. Điều này chứng tỏ Vân tiên nhân vẫn chưa
thể đánh bại
hắn, vậy tại sao hắn lại thua?
Âu Dương Vân từ từ bóp chặt tay, Yến Tứ Phương
cong mắt cười, không hề sợ hãi.
Ách... Vân tiên nhân là muốn bóp chết tên yêu
nghiệt này sao?
Không tốt nha?
Tôi vừa định lên tiếng lại nghe thấy hai thanh âm
quen thuộc vang lên.
Đông Phương Cửu nói: “Hạ thủ lưu tình.”
Hiên Viên Tiêu quát: “Ngừng tay...”
Âu Dương Vân giật mình nhìn vào mắt Đông Phương
Cửu, đôi mắt màu đỏ dần dần tan đi, thay vào đó là ánh bạc trong trẻo nhưng
lạnh lùng, không có chút tia ấm áp. Hắn không chút cảm tình nhìn Yến Tứ Phương,
nói: “Cô hiện
tại sẽ không giết ngươi, cô đã
đồng ý với Âu Dương Vô Ngôn để ngươi sống trong vòng ba năm, cô nói được sẽ làm được.” Nói
xong, hắn liền thu hồi các móng tay đang để trên cổ Yến Tứ Phương.
Hắn nói tự nhiên như vậy, cứ như là mọi người
không nên có phản ứng ngây ngốc như vậy.
Trong mắt Âu Dương Vân không có một ai, hờ hững lấy một
khăn tay trắng trong cổ tay, tỉ mỉ mà lau đi bàn tay vừa bóp cổ họng Yến Tứ
Phương, sau đó mới vứt đi, đôi mắt màu bạc đảo qua mọi người, cuối cùng dừng
lại trên mặt Đông Phương Cửu, hắn lạnh nhạt mà nói ra hai chữ: “Đa tạ.”
Đông Phương Cửu hơi sửng sốt, môi chợt nở ra nụ
cười: “Âu Dương huynh không cần khách khí.”
Vân tiên nhân tại sao phải tạ ơn tên ngốc Đông
Phương Cửu kia? Tên ngốc kia đã giúp Vân tiên nhân cái gì?
“Lương hoàng tự nhiên là đã giúp đỡ Vân vương đệ
rồi, bằng không, hôm nay sao lại có vở kịch hay như vậy, đúng không Lương
hoàng?” Yến Tứ Phương không có chút nào cảm giác giống như là mới ở trước mặt
thần chết quay trở về, vẫn như trước cười tà mị, đôi mắt tím lóe tia lạnh lẽo.
Đông Phương Cửu nhìn hắn mỉm cười: “Yến huynh hài
lòng là tốt rồi.”
Fuck, bọn họ đang nói tiếng lóng gì vậy? Sao tôi
nghe mà không hiểu chút
nào.
“Ha hả, người cuối cùng cũng đã đến đủ.” Yến Tứ
Phương cười khẽ một tiếng, phóng tầm mắt nhìn Tô Tử Chiêm, Thượng Quan Thiên
đang khoan thai bước tới.
“Biểu ca!” Tôi kinh hãi. Không phải kinh ngạc vì
sự xuất hiện của hắn, mà kinh ngạc vì hắn mang một thân vũ khí, liếc mắt có thể
hiểu được, bộ đồ áo liền quần này là dùng để đánh lộn nha. Hơn nữa, còn là đánh một
trận sinh tử mới phải dùng đến.
Thiên Thiên đi ở phía sau của anh họ độc miệng, khi tôi nhìn
đến hắn, chống lại là ánh mắt oán độc của hắn.
Lòng không hiểu sao lại xoắn lại.
Đúng vậy, hắn là hận sao tôi không chết quách đi,
tôi chết rồi thì có thể trả lại hoàng tỷ của hắn cho hắn.
Bỗng nhiên phong vân đột biến, xung quanh Thần
Chỉ đài bất ngờ xuất hiện rất nhiều cung thủ cùng hắc y nhân.
Thượng Quan Thiên trừng mắt nhìn tôi, cảm tình
rối rắm phức tạp trong mắt hắn cuồn cuộn, thật lâu sau, hắn đưa tay chỉ vào
tôi, lãnh ngạo mở miệng nói: “Ngươi, lại đây.”
Tôi liếc về phía Đông Phương Cửu một cái, chỉ
thấy tên ngốc đó nhíu mày thật sâu, không hài lòng mà nhìn về phía Thượng Quan
Thiên: “Ta nhớ rõ đã từng nói qua, ngươi không được làm tổn hại đến tính mạng
của Yến Tứ Phương.”
Thượng Quan Thiên lộ ra vẻ qua cầu rút ván, hướng
Đông Phương Cửu, cười khẽ một tiếng, nói: “Trẫm bằng lòng hợp tác với ngươi đã
là thiên ân, ngươi còn muốn kỳ vọng trẫm đáp ứng cái gì nữa hả?”
Đổ mồ hôi!... Tôi là đang thay tiểu Thiên Thiên
đổ mồ hôi nha...
Hắn dứt khoát đắc tội với tên ngốc Đông Phương Cửu kia như vậy cũng thật là
không tốt đâu.
Đông Phương Cửu cười: “Hay cho một cái ‘thiên
ân’, hay.” Tầm mắt hướng qua người Thượng Quan Thiên, dừng lại trên người Tô Tử
Chiêm, cười hỏi: “Tô đại nhân thấy thế nào? Cũng muốn dùng loạn tiễn bắn chết
Ma Y mới cam tâm?”
Tô Tử Chiêm nhíu mi: “Yêu tinh tất phải tiêu
diệt.”
“Tô đại nhân biết vì sao Yến Tứ Phương đưa Lăng
nhi từ Kim quốc tới Ngôn quốc mà.” Đông Phương Cửu cười lạnh lùng: “Tô đại nhân
cảm thấy tiêu diệt yêu tinh quan trọng hơn hay là mạng sống của người vẫn luôn
gọi ngươi là ‘biểu ca’ quan trọng hơn.”
Hiên Viên Tiêu cũng đồng thời lên tiếng: “Yến Tứ
Phương chết đi, nàng cũng không thể sống được!”
Cả người Tô Tử Chiêm run lên, giật mình bừng
tỉnh, cao giọng quát: “Cung tiễn thu lui...” Hắn sao lại quên người nọ là phải
lấy máu của Yến Tứ Phương thì mới có thể duy trì mạng sống.
Nhưng cung tiễn thủ lại không ai nghe lệnh.
Tô Tử Chiêm sững sốt, con ngươi màu lục trong
nháy mắt tràn ngập hoảng sợ, hắn nghe được Thượng Quan Thiên đứng bên cạnh cười
khẽ: “Ha ha, biểu ca không cần hao nước bọt, cung tiễn thủ này không phải là
người của ngươi, tất cả đều là người của trẫm.”
Đôi mắt màu lam tràn của Thượng Quan Thiên đầy
huyết tinh, hắn khinh thường hướng Đông Phương Cửu cười cười, lại nhìn về phía
tôi, lặp lại: “Ngươi, lại đây.”
Không gian ngưng đọng, gió ngừng lại, mọi người
đều không ai lên tiếng, chỉ có tôi nghe được nhịp đập trái tim mình.
Tôi đang tập trung mà nghe âm thanh của nội tâm
mình.
Yến Tứ Phương, vận mệnh của hắn chỉ vì tôi nhất
thời hứng khởi an bài mà có ngày hôm nay.
Yêu tinh, mọi người đều muốn giết.
Đêm qua hắn hỏi tôi: Cô đã gặp qua yêu tinh sao? Cô cũng muốn ta chết đi sao? Dù
chỉ trong khoảnh khắc?
Tôi đã không trả lời hắn, khi đó tôi đã do dự.
Bởi vì tôi sống tại thế giới này, có đau đớn, có vui vẻ, có trúng độc, có quyến
luyến, có yêu... Cho nên tôi bàng hoàng, thử hỏi đối mặt với một người thành
yêu thành ma lấy bất hạnh của người khác làm niềm vui cho mình, tôi có thể
không chút giữ lại mà chúc phúc hắn sao? Tôi có thể toàn tâm toàn ý nói không
sao cả, người trong thiên hạ có thể vứt bỏ anh, tôi cũng không muốn anh chết, anh cũng không phải là kẻ đại gian
đại ác, anh cũng có mặt lương thiện, anhcũng...
Thật quang minh chính đại! Thật nực cười.
Tôi căn bản chưa từng thấy được mặt lương thiện
của Yến Tứ Phương, cho nên lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy!
Kỳ thực tôi chẳng qua là...
“Thiên Thiên, đệ không cần giết hắn, có được
không?” Tôi nhẹ nhàng cầm tay Yến Tứ Phương, đẩy hắn ra phía sau tôi. Đầu ngón
tay hắn rất lạnh, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp lạ thường. Sự ấm áp này đã
truyền đến tận trái tim tôi.
Tôi không muốn hắn chết, một chút cũng không.
Vận mệnh nếu đã có thể sáng tạo vậy thì cũng có
thể thay đổi.
Hắn là yêu tinh thì có gì quan trọng? Không chừng
mấy năm sau lại có ma tinh xuất hiện thì sao, không phải đáng sợ hơn hắn rất
nhiều sao?
Phải, bàn tay của hắn đã dính rất nhiều máu,
nhưng tất cả những người nơi đây có bàn tay ai là sạch sẽ đâu?
Ngay cả bản thân tôi, sợ cũng không phải.
Thượng Quan Thiên giật mình dừng lại, tức thì hét
lên: “Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi dám ra lệnh cho trẫm?!”
“Ta không ra lệnh cho đệ, ta chỉ là... cầu xin
đệ. “ Tôi nháy mắt vài cái, hy vọng đứa nhỏ này sẽ niệm chút tình cũ. Cho dù
tôi không phải là hoàng tỷ đã ở cùng
hắn hơn mười mấy năm, nhưng sau khi tôi đến thế giới này, Tôi đối với hắn thật
sự là như đối với em ruột của mình! Vì hắn thanh lọc
triều đình là tôi, vì hắn tuyển phi là tôi, vì hắn giao ra đại quyền giám quốc
là tôi! Không phải ai khác chính là Lăng mỗ tôi...
Thượng Quan Thiên tức đỏ mắt, cả giận nói:
“Này... ngươi...”
Mộ Dung Uyển cười khẽ một tiếng ngắt lời hắn, cô ta duyên dáng bước đến bên cạnh
Đông Phương Cửu, cười nói: “Cửu ca ca, hôm nay ngủ có ngon không?”
Mọi người đều bị một câu hỏi không liên quan này
của Mộ Dung Uyển thu hút.
Đầu tiên mọi người có lẽ là thật sự cần thư giãn
một chút thần kinh đang bị căng thẳng.
Không đợi Đông Phương Cửu có phản ứng nào, Mộ
Dung Uyển lại chuyển hướng nhìn về phía tôi, cười yếu ớt hỏi: “Lăng tỷ tỷ có
biết món điểm tâm kia có tên gọi là gì không?”
Tôi ngây ngốc mà lắc đầu, có chút ngỡ ngàng, có
chút... kinh hãi...
“Ha ha, Uyển nhi đặt cho nó một cái tên rất hay.”
Dừng lại một chút, đôi mắt đẹp quét qua đám người dừng lại ở gương mặt không
chút biểu tình của Đông Phương Cửu, sâu thẳm mà nói: “Triền mộng.”
“Triền mộng!” Tiếng thét kinh hãi này là của
Khanh Trần đang đứng dưới Thần Chỉ đài, đôi mắt của cô ấy nhìn chằm chằm Mộ Dung Uyển,
hận không thể bắn xuyên qua khuôn mặt đó.
“Lăng tỷ tỷ nếu không rõ có thể hỏi Ma Y đại nhân nha, ngày ấy Uyển nhi đến Ma Y
quán là muốn cầu xin Ma Y đại nhân, Ma Y đại nhân lại rất vui vẻ mà cho Uyển
nhi mà.” Mộ Dung Uyển cười, càng cười càng làm cho người ta thấy sợ hãi, “Người
mà Lăng tỷ tỷ muốn bảo vệ thật là nhiều~~ Uyển nhi hình như muốn nhìn xem khi
Lăng tỷ tỷ hận một người thì có bộ dạng như thế nào đâu.”
“Mộ Dung Uyển...” Lần đầu tiên tôi gọi thẳng tên cô ta, “Cô có ý gì?”
“Đã nói rồi đó, tỷ hãy hỏi Ma Y đại nhân đi, ha ha, không ai
hiểu biết hơn Ma Y đại nhân về ‘Triền mộng’ đâu,
nói không chừng...”
Ánh mắt nhẹ nhàng hướng Khanh Trần đang tức giận
không thể kiềm chế: “Nói không chừng, Khanh Trần tỷ cũng biết rõ đó.”
Tôi xoay người nhìn chằm chằm Yến Tứ Phương, hỏi
từng chữ từng chữ một: “Triền mộng là có ý gì?”
Yến Tứ Phương nhìn tôi cười, “Chính là một loại
độc dược rất mỹ diệu, chẳng qua độc này không có thuốc giải mà thôi.”
“Lăng tỷ tỷ không biết sao, là tỷ, là tỷ đã giúp Uyển nhi hoàn thành tâm
nguyện đó. Ha ha...”
Điểm tâm... Triền mộng...
Là tôi... là tôi... tôi làm cái gì?
“Nếu không phải là Lăng tỷ tỷ tặng, Cửu ca ca làm
sao dễ dàng mà ăn vào chứ.”
“Ai nha, Lăng tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Như thế nào lại
ngây ngẩn cả người? Tỷ tỷ có nếm thử chút điểm tâm hay không? Hương vị quả thật
không tồi, Uyển nhi vẫn còn lưu lại nửa đĩa đâynày.”
“Lăng tỷ tỷ còn muốn che chở cho hắn sao? Che chở
Ma Y đại nhân? Tuy nói Uyển nhỉ là người xin độc, nhưng độc dược lại do Ma Y
đại nhân ban cho nha, Uyển nhi dám chắc là Ma Yđại nhân biết Uyển nhi muốn đem thuốc này đối
phó ai, lại nói, mắt xích quan trọng nhất vẫn là tỷ tỷ...”
“Câm miệng —” Đông Phương Cửu, đôi mắt phượng hận
không thể róc thịt Mộ Dung Uyển, miệng lạnh lẽo phun ra hai chữ.
Thân hình Mộ Dung Uyển cứng đờ, run rẩy nhìn lại
Đông Phương Cửu.
Lập tức bốn phía đều im lặng, không biết đã trầm
mặc như vậy trong bao lâu, Yến Tứ Phương ở bên cạnh tôi bỗng nhiên cười hỏi:
“Cô chẳng phải cũng muốn ta chết? Hiện
tại có phải là cô hận muốn chết không?”
Bị lời nói của hắn làm kinh ngạc, dần tỉnh táo
lại.
Tôi nhìn hắn hỏi: “Triền mộng không có thuốc
giải?”
Yến Tứ Phương gật đầu cười.
Trong lòng bỗng chốc không có cảm giác, như là
chết lặng, nhưng quả thật không phải nỗi đau thật sự.
Tôi nhìn qua Đông Phương Cửu, ánh mắt tên ngốc
này có chút tránh né tôi, tôi trừng mắt liếc hắn một cái, hắn mới nhìn tôi cười
cười, tôi nói: “Khi mọi chuyện ở đây kết thúc, ta sẽ cùng tên ngốc nhà ngươi
trở về.”
Đông Phương Cửu cười, cặp mắt phượng trong trẻo
ngời sáng, hắn gật đầu: “Được.”
Mặc kệ là chuyện gì, em sẽ cùng anh gánh vác.
Nghe được câu trả lời của Đông Phương Cửu, tôi
nhìn qua Thiên Thiên đã phẫn nộ đến cực hạn: “Nghe lời nói của tỷ tỷ, thả Yến
Tứ Phương.”
Thượng Quan Thiên trừng to hai mắt, đưa tay chỉ
về phía tôi: “Ngươi không phải là tỷ tỷ của ta! Ngươi không phải! Dựa vào cái
gì mà nói với ta như vậy? Không được nói chuyện với ta như thế!—” Lửa giận cuối
cùng bùng nổ, không thể ngăn cản, “Phóng tiễn! Nghe lệch trẫm phóng tiễn — trẫm
không muốn thấy ngươi — không cần —”
Trong nháy mắt, phản ứng của mọi người là ngây
ngốc, khi hoàn hồn lại nhìn lên trời đã thấy cơn mưa tên.
Khoảnh khắc này, không ai biết đã xảy ra chuyện
gì, mà tôi cũng chỉ là cảm giác được Yến Tứ Phương dán vào lỗ tai tôi hỏi:
“Côkhông muốn ta chết sao? Cho dù như vậy cũng không muốn?”
Tôi nhớ rõ tôi không nói gì cả, căn bản là không
kịp, chỉ là có vẻ như hơi hạ cằm xuống, không biết có được xem là gật đầu
không, bởi vì cằm tôi đập vào cái bàn bằng đá cẩm thạch lạnh
như băng của Thần Chỉ đài.
Tiễn theo gió bay tới, mang theo hàn khí, bay vèo
vèo tứ phía bên thân tai của tôi, rơi rất nhiều trên người tôi. Nhưng tôi không
hề cảm thấy đau đớn, bởi vì trên thân tôi có một người hoàn toàn đem tôi bao
bọc lại, bàn tay hắn gắt gao đặt trên lưng ta, các đầu ngón tay theo khe hở của
bàn tay xuyên qua, mười ngón nắm chặt lại.
Người đó cười ở bên tai tôi, nụ cười càng lúc
càng mỏng manh.
Tôi cảm thấy được có rất nhiều chất lỏng ấm nóng
chảy ra, làm ướt quần áo tôi, tôi nghĩ đó nhất định có màu đỏ thật đỏ, chỉ
không biết là có đỏ hơn màu quần áo của tôi không.
Ánh mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất dần dần như
mơ hồ, chất lỏng từ mắt nhanh chóng chảy xuống mặt, rất nhanh tạo thành một
đường chảy qua cằm tôi dính vào bên môi.
Rất mặn, rất chát.
Không chút để ý, người nọ cười đến yêu nghiệt,
hắn nói: “Đi Sinh Tử cốc đi.”
Đó là câu cuối cùng hắn nói với tôi.
Cũng là tiếng nói cuối cũng của hắn.
Yêu Tinh rơi xuống, như sao băng quét qua, cái gì
cũng không lưu lại...