Chỉ Có Bắt Đầu Không Có Kết Thúc

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

“ Tại sao lại gạt tôi!” Kha Phi ngồi ở trên ngế, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người trong nhà.

Tiểu Phi, anh không phải muốn gạt cậu, anh chỉ muốn cậu quay về thôi.”

“ Thế à, tôi về rồi đây, ngày mai tôi sẽ  trở lại”

“Tiểu Phi, đây là nhà của con “

“ Đúng vậy, Tiểu Phi,sao cậu lại không muốn sống cùng với chúng ta chứ? Anh cả Kha Phi là Tường Thành nói.

Kha Phi cảm thấy thực chán ghét tên giả tạo kia, lúc cậu tám tuổi mẹ cậu bị đuổi ra khỏi nhà, còn “anh trai” cậu thì mới mười ba tuổi đã vui sướng khi người khác gặp nạn, nhưng bây giờ thì sao, ở trước mọi người bày đặt giả vờ thương tâm.

“ Tôi đương nhiên không muốn rồi.”

Thấy gương mặt ba thoáng xấu hổ, Kha Phi nhịn không được mà cười lạnh

“ Tôi tự  do.”

“ Tiểu Phi, chúng ta không ép buột con” Ứng Văn Mị, mặc dù đã qua tuổi năm mươi, nhưng vẫn xinh đẹp như trước, người đàn bà này  không hề đơn giản.

“ Đúng vậy, đừng đi nữa, ở lại với chúng ta đi.”

Cha của Kha Phi là KhaVân Phong, ông ta là  một con người rất khôi ngô, diện mạo của hai đứa con trai ông cũng đều kế thừa từ ông, có thể thấy được người này khi còn trẻ nhất định rất có mị lực.

“ Cuộc sống của tôi ở Trung Quốc rất tốt.”

“ Ngươi là con trai của ta, người một nhà mà ở hai nơi thì còn ra cái thể thống gì nữa.”KhaVân Phong bắt đầu cường ngạnh đứng lên.

“ Ba, người đừng nóng, Tiểu Phi còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt.” Kha Tường nhẹ nhàng khuyên bảo

“ Tiểu Phi, cậu ở Trung Quốc sinh sống vài năm, chắc cũng đã quen thuộc, mấy ngày này ta dẫn cậu đi du ngoạn, tới lúc đó hãy quyết định, được chứ?”

“ Đúng vậy, Vân Phong, ông cũng phải để đứa nhỏ thích ứng đã chứ, xem kìa.”

Nhìn hai mẫu tử kẻ xướng người họa, thật không biết đã nghĩ ra cái chủ ý gì, bọn họ mà lại mong hắn ở lại sao?

Sao có thể được! Không phải giữ lại một người thì cơ hội cạnh tranh càng cao sao! Lão cha có sản nghiệp vĩ đại như vậy, mà hiện giờ nắm trong tay tên Kha Tường kia cũng chưa đến một nửa, cậu không tin người anh trai này lại nguyện ý đem nó tặng cho mình.

**********************************

Kha Phi ở trong phòng, nhìn máy tính ngẩn ngơ, cậu thất sự  muốn gửi mail cho Mạc Vũ, nhưng mà, lại không biết phải nói cái gì, trước kia mặc dù có lần cả một tuần cậu không gặp được Mạc Vũ, nhưng ở trong phòng cậu luôn có hơi thở của Mạc Vũ, nhờ đó mà cậu còn có thể yên giấc, nhưng bây giờ bọn họ lại cách nhau rất xa, trong phòng này một chút hơi thở của anh cũng không có, điều này làm cậu không thể ngủ được.

“Tiểu Phi, sao sắc mặt kém vậy?” Kha Tường quan tâm hỏi han Kha Phi

“Ngủ không được sao?” Ứng Văn Mị cùng Kha Vân Phong ngồi xuống

“Phòng lạ nên không quen “

“Sẽ từ từ quen thôi” Kha Vân Phong chậm chạp trả lời.

Kha Phi nhún nhún vai “ Không có biện pháp, không phải  phòng của mình thì thế nào cũng không quen được”

“ Tiểu Phi” Ứng Văn Mị nhẹ giọng ngăn lại.

“ Tiểu Phi chưa bao giờ tới đây, không quen là chuyện bình thường….”

Kha Phi đánh gãy lời nói của Kha Tường

“Cũng không liên quan.”

“ Ba!”KhaVân Phong đem dao đập xuống bàn.

“Vân Phong. . .”

“Bà im đi” Kha Vân Phong trừng mắt nhìn Kha Phi “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

Kha Phi không sợ khí thế của ông, tao nhã buông thức ăn xuống, cầm lấy khăn lau miệng

“ Tôi hôm nay sẽ trở về nước,”

“Ngươi dám!”

Kha Phi lạnh lùng liếc ông một cái, đứng dậy hướng ra ngoài cửa.

“Tiểu Phi!” Ứng Văn Mị gọi cậu lại

“Cứ để cho hắn đi!”

“Ba!”

” Coi như ta không có đứa con trai này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.