Chỉ Có Bắt Đầu Không Có Kết Thúc

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Ngồi ở trên máy bay trong lòng Kha Phi vẫn thực bình tĩnh, cậu đã thoát ly hoàn toàn khỏi căn nhà đó, mà kỳ thực kể từ ngày mẹ cậu bị đuổi đi, cậu đã không còn đem nơi đó trở thành nhà nữa.

Kha Phi không hề mong những thứ đó, cậu chỉ mong rất nhanh có thể về đến nhà, cũng mau chóng được nhìn thấy Mạc Vũ.

Kéo thân thể mệt mỏi ngồi lên tắc xi, nhìn cảnh đêm Hàng Châu quen thuộc, trong lòng đầy sự chờ mong: Hiện tại hẳn là Mạc Vũ còn đang bận, để sáng mai gọi điện báo đi.

Trờ về nhà trọ, cậu vừa  mở cửa  liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến cậu phải ngây ngốc, trong căn phòng quen thuộc của cậu tràn ngập một mùi hương xa lạ, Mạc Vũ nằm ở trên sô pha, một nữ nhân tóc vàng ngồi trên người anh, thân thể vừa vặn vẹo vừa kêu rên.

Quả nhiên, anh vẫn thích nữ nhân, mà cậu vĩnh viễn cũng không thể giống như nữ nhân chủ động lấy lòng anh

“ Thực xin lỗi, đã quấy rầy.”

Kha Phi chỉ cảm thấy máu ở toàn bộ cơ thể mình đều bị ngừng trệ, cậu không biết mình đã bắt xe như thế nào, đã vào khách sạn như thế nào.

Thẳng cho đến buổi chiều ngày hôm sau, Kha Phi mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu rất đau, cả người đều đau……..Mà tình cảnh ấy lại hiện lên trước mắt cậu.

“ A!”

Cậu ôm đầu, không cần phải suy nghĩ nữa! Ngươi không phải sớm đã biết anh có rất nhiều tình nhân sao! Mà cho tới bây giờ đều do đối phương chủ động! Tình nhân  sẽ không vượt quá ba tháng!

Ngươi đã ở với anh sáu mươi chín ngày, anh chán ghét ngươi cũng là điều bình thường, không phải sao? Người có khác gì mấy người tình nhân trước đây của anh đâu chứ? Còn mong muốn cái gì nữa! Chỉ là vì sao lại muốn đưa người lạ vào nhà của cậu? Nếu chán ghét, chỉ cần nói với cậu, cậu sẽ không quấn quít lấy anh nữa! Cậu rất sợ khi phải nhìn thấy anh cùng người khác ở cùng một chỗ, rất sợ.”

Cậu ở trong phòng một bước cùng không ra,một lòng mong muốn anh đến tìm mình.

Lúc nào cậu cũng phải cẩn thận,không dám cự tuyệt anh cái gì, chỉ vì sợ anh không vui! Cậu cũng là nam nhân, nhưng lại cam tâm tình nguyện ở dưới thân anh, biết rằng không thể nào vĩnh viễn ở bên cạnh anh, nhưng cậu vẫn cứ mong mỏi như thế, anh còn muốn cậu phải làm như thế nào nữa! Cậu không gặp bất cứ người bạn nào của anh, cũng không can thiệp vào cuộc sống của anh, cậu chỉ muốn hai người bọn họ có một cuộc sống bình thường, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao? Cậu đã cẩn thận như vậy, vì cái gì……Vì cái gì……

“ A~” Kha Phi chưa từng nghĩ rằng điều này sẽ làm chấm dứt cuộc sống mà cậu đã cẩn thận giữ gìn, cậu lúc nào cũng ở trong một tâm trạng chuẩn bị nói lời chia tay với Mạc Vũ, cho dù có vức bỏ cả tự tôn của chính mình,cậu cũng có thể chấp nhận, chỉ cần người kia không thuộc về bất cứ ai, cậu cũng tự biết bản thân mình, cậu không cầu mong điều gì xa vời. Nhưng  cảnh tượng ấy đã làm cậu cảm thấy thật đau khổ, cũng vô pháp chấp nhận, gian phòng kia là của cậu và Mạc Vũ, cho dù có một ngày Mạc Vũ không cần cậu nữa, cậu cũng có thể dựa vào những hồi ức mà sống, nhưng mà hiện tại, đã hết thật rồi…….

Kha Phi nằm ở trên giường, thân thể không nhịn được mà run rẩy, đôi môi trắng bệch không chút máu bật ra tiếng rên rỉ thống khổ

“ Đừng nghĩ nữa, không nên suy nghĩ nữa!” Vẻ mặt thỏa mãn của Mạc Vũ, cơ thể đầy đặn của nữ nhân…..”

“Tránh ra ! A”

Kha Phi ngã xuống đất, từ từ đứng dậy, nhìn căn phòng, thật xa lạ…..

Nga, thì ra là phòng khách sạn……

Kha Phi nhìn căn phòng trống rỗng,mua một căm phòng mới, là có một cuộc sống mới sao?

Mạc Vũ…..

Kha Phi thống khổ nhắm mắt lại

“ Anh quả là nghiệt duyên của em!”

Lấy điện thoại ra: “ Uy, chuẩn bị cho tôi mấy đồ dùng có màu trắng, ngay cả phòng ngủ cũng phải như vậy” “ Ân, đều phài thuần trắng, địa điểm là Hoa Nguyên. Phúc Hoa Uyển tầng 4  phòng 401.” Phải, cảm ơn.”

Một căn phòng toàn màu trắng, Kha Phi cảm thấy tâm mình như bị đóng băng, lạnh lẽo, từng từng từng đợt đâm vào tận xương cốt.

Nửa đêm, chuông cửa vang lên, Kha Phi ở trên giường hoảng sợ, là ai? Công nhân vừa mới về mà. Mở tần số nhìn ra, Kha Phi ngây ngốc, là Mạc Vũ……Tại sao toàn thân anh lại ướt đẫm, mái tóc đen rối còn dích một vài giọt nước, Kha Phi cắn môi. Nhìn bộ dạng anh chật vật như vậy nhưng chính mình vẫn bị anh làm cho mê luyến

“ Không mở cửa ra sao? Lại là ngữ khí trêu tức.

“ Sắc mặt kém quá”

Lâm Mạc Vũ vuốt ve khuôn mặt của Kha Phi, anh biết chính mình đã quá đáng, anh nhớ khuôn mặt Kha Phi lúc ấy trắng bệch, biểu tình đó quả thật đã dọa sợ anh, anh chưa bao giờ cảm thấy đau lòng cùng kinh hoảng như vậy.

“ Em không sao” Kha Phi đến lấy khắn tắm “ Nhà tắm ở hướng kia” Cậu vẫn cúi đầu, cậu không dám nhìn thẳng anh , bây giờ tinh thần cậu rất hỗn loạn, Mạc Vũ tới đây làm gì ? Thương hại cậu sao?

“ Tiểu Phi, còn giận anh sao?”

Kha Phi nghi hoặc nhìn anh, tại sao lại nói như vậy?

“ Tiểu Phi, em thấy anh như thế nào?”

Kha Phi nhíu mày, như thế nào ư? Chỉ một từ hình dung thôi “ Cực mị lưc.” Chỉ có thể dùng từ đó mà hình dung.

Lâm Mạc Vũ nhẹ nhàng cười, chỉnh cái kiểu đùa cợt này đã làm biết bao nhiêu người phải ngã vào vòng tay anh.

“ Tiểu Phi, biết vì sao anh tới tìm em không?”

“ Không biết” Kha Phi lắc lắc đầu, cậu thật sự không biết, nhưng cậu biết Mạc Vũ chắc chắn sẽ không bao giờ để ý tới một nam nhân như cậu.

“ Tiểu Phi, anh muốn em làm người yêu của anh.”

“ A?” Kha Phi trừng mắt, làm người yêu?

“ Em cũng biết anh không có thói quen giải thích, nhưng hiện giờ, anh sẽ đem hết tất cả mọi chuyện ra giải quyết triệt để, sau đó, sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.” Lâm Mạc Vũ tiến tới ôm lấy Kha Phi đang si ngốc

“  Tiếu Phi, anh muốn em chỉ thuộc về anh.”

“ Mạc Vũ, em không hiểu……”

“ Tiêu Phi, em có muốn trọn đời này ở bên anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.