CHƯƠNG 4
Kha Phi đầu óc hỗn loạn, cậu thực sự không thể tin được, nhưng Mạc Vũ làm gì có lí do để lừa cậu, mà anh cũng sẽ không hao phí tâm tư mình để đi lấy lòng kẻ khác, muốn có một người ở bên cạnh mình….
Lâm Mạc Vũ biết, ở trong lòng Kha Phi, anh chính là một tên hoa hoa công tử trong chốn phong trần, anh sẽ không bao giờ thật tâm đối tốt với ai cả. Kì thực ban đầu anh cũng chỉ muốn đùa bỡn Kha Phi, bởi vì nam nhân này có thể bồi ở bên người anh, anh chán ghét mấy loại nữ nhân nghĩ mình có chút tư sắc liền tự cho là đúng,thay vì những người có khuôn mặt xinh đẹp, anh thà chọn người có thân thể tốt ở bên mình, trở thành người của mình.
“ Mạc Vũ, đừng như vậy, em vừa mới chuẩn bị tinh thần để rời xa anh, đừng khiến em phải lung lay,” Kha Phi nghĩ Mạc Vũ nói như vậy chỉ vì thương hại mình.
“ Tiểu Phi, em cho rằng chỉ vì thấy em đáng thương nên anh mới tìm tới em sao?” Buồn cười, anh lại đi để ý tới một tình nhân? Một người làm ấm giường sao?
Kha Phi cảm thấy thật khó tin, cậu có thể tin tưởng rằng Mạc Vũ sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu sao? Nếu cậu là một nữ nhân hoàn hảo, thì còn có thể, nhưng cậu lại là nam nhân,cậu không biết Mạc Vũ là ai, cậu càng không hiểu rõ anh, nhưng cậu biết anh tuyệt đối là một thiên chi kiêu tử, làm sao có thể không kết hôn?
“ Tiểu Phi, đừng hoài nghi anh, em có thể yêu anh, vì cái gì anh lại không thể yêu em?” Mạc Vũ anh từng nghĩ cuộc sống của mình trước kia không có gì là không tốt, nhưng hiện tại anh đã hiểu, việc phong lưu của anh đã gây ra tác hại gì, Kha Phi đã không còn tin anh nữa.
Lâm Mạc Vũ nhanh chóng dùng hành của anh để chứng minh cho Khả Phi tin tưởng mình
“ Ân~” Kha Phi ôm lấy bả vai Mạc Vũ, đáp lại nụ hôn sâu của anh, khoang miệng ngứa ngáy , hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Lâm Mạc Vũ ôm lấy lưng cậu, từ từ nới lỏng thắt lứng……
Buổi chiều ngày hôm sau, Kha Phi mệt mỏi mở to đôi mắt, hảo mệt ~
“ Sao rồi?” Sáng sớm Lâm Mạc Vũ bị cơn sốt nặng của Kha Phi đánh thức, anh nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ đến khám.
Kha Phi như phát hiện ra một tân đại lục, cậu ngạc nhiên: Mạc Vũ lại đi gọt táo cho cậu!
Lâm Mạc Vũ thấy cậu kinh ngạc, trong lòng thầm than, xem ra mình làm quá ít. Buông quả táo, cầm chén nước để trên bàn, đỡ Kha Phi dậy
“ Uống tí nước đi, sáng nay em bị sốt đến 39 độ đấy!”
“ Xin lỗi!” Kha Phi nói lí nhí, chính mình lại không chăm sóc bản thân, hại đến anh lo lắng, tăng thêm sự phiền toái cho anh.
Lời xin lỗi ấy vào tai Lâm Mạc Vũ lại như lời châm chọc, rõ ràng người có lỗi là hắn, đầu tiên là làm tình với một nữ nhân trong nhà cậu, lại không để ý tới thân thể cậu, cậu sinh bệnh là bởi vì hắn,vậy mà Kha Phi lại đi xin lỗi hắn!
Hít sâu một hơi, vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn của cậu, ngón tay ma sát khuôn mặt cậu, nam nhân này nhất định nghĩ cậu có lỗi với mình, bằng không như thế nào lại đợi anh, mà nếu vậy không phải tốt sao, em hãy dùng cả đời của mình để xin lỗi anh đi.
Lâm Mạc Vũ tươi cười làm Kha Phi thất thần ( cười đểu =)), anh rất ít khi cười thật sự, cậu không thể không thừa nhận rằng, Mạc Vũ rất đẹp! Mặc dù dùng từ này để hình dùng vẻ đẹp của anh hoàn toàn không thích hợp, nhưng vẻ đẹp của Mạc Vũ thuộc vẻ đẹp trung tính, hoàn toàn tương hợp vởi vẻ đẹp anh tuấn, tuy rằng anh để tóc dài, nhưng lại hòa hợp đến lạ kì, người đẹp hoàn hảo như vậy, thật sự rất ít.
“ Nhìn anh say đắm như vậy!” Lâm Mạc Vũ thực rất may mắn, khi hắn được người nam nhân này yêu mình.
“ Tiểu Phi, chúng ta kết hôn đi.”
Kha Phi bất ngờ bị sặc “ Khụ khụ!”. Ngày hôm qua cậu đã quyết định không còn muốn dây dưa với Mạc Vũ nữa, nhưng hiện tại anh lại làm cho mình rung động!
“ Khụ khụ!” Kha Phi che miệng ho kịch liệt, khuôn mặt bởi vì ho mà đỏ bừng.
“ Tiểu Phi, em không muốn lấy anh sao?” Lâm Mạc Vũ vỗ nhẹ lưng cậu, giúp cậu thuận khí.
“ Không, khụ! Không phải, không phải, chính là……” Kha Phi cố gắng thở đều lại: “ Mạc Vũ, anh có biết kết hôn là tượng trưng cho cái gì không
“ Đương nhiên, kết hôn không phải chỉ là thề thôi sao, vô luận giàu có hay nghèo hèn, đều phải luôn ở cạnh đổi phương, không xa rời nhau.”
“ Mạc Vũ, mãi ở bên đối phương không phải là chuyện dễ dàng, anh chỉ là đang nhất thời thôi.”
“ Tiểu Phi” Mạc Vũ đánh gãy lời nói của cậu “ Anh chỉ muốn được hỏi em một câu.”
Kha Phi nghi hoặc nháy mắt “ Sao cơ?”
Lâm Mạc Vũ nghiêm túc nhìn cậu: “ Em có yêu anh không?”
“Đương nhiên!”
”Cả một đời?”
”Đương nhiên!”
“ Nếu như vậy, vì sao lại không muốn cùng anh kết hôn?” Lâm Mạc Vũ rất hay đoán được suy nghĩ của Kha Phi, nhưng hiện tại anh lại không thể nào hiểu nổi, tại sao chứ?
“ Mạc Vũ” Kha Phi cắn cắn môi dưới “ Em không muốn anh sau này phải hối hận.” Cậu không muốn phải vọng tưởng! Kha Phi chưa từng nghĩ tới, đừng nói là kết hôn, ngay cả mong muốn được gần Mạc Vũ cậu cũng chưa từng xa cầu.
Lâm Mạc Vũ giờ mới hiểu, thì ra cậu ấy vẫn không tin mình, cậu sợ, sợ anh sẽ vức bỏ cậu, Lâm Mạc Vũ lắc đầu, ôm lấy cậu “ Tiểu Phi, anh biết bây giờ em không hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng hãy cho anh một cơ hội, được chứ?”