CHƯƠNG 5
Kỳ thực vấn đề Kha Phi luôn bận tâm chính là “ Mạc Vũ em là nam nhân, em không có biện pháp sinh cho anh một đứa nhỏ.”
“ Ha hả” Lâm Mạc Vũ nhoẻn miệng cười, nguyên lai là vậy.
“ Tiểu Phi ~” Anh nhanh chóng hôn lên khuôn mặt cậu “ Em cảm thấy là anh cần một đứa nhỏ sao?”
Kha Phi còn có thể nói gì nữa.
“ Tiểu Phi!” Lâm Mạc Vũ cầm quả táo, “ Em cái gì cũng đừng để tâm nữa, chỉ cần ở bên anh thôi.”
“ Hảo” Kha Phi cười cười, cho dù sau này Mạc Vũ sẽ không cần cậu nữa, nhưng ít nhất bây giờ anh thích cậu, cậu còn mong đợi gì !
Lâm Mạc Vũ nhìn thấy trong mắt cậu ngoài vui mừng còn có chút ưu thương, vì sao lại ưu thương? Quên đi, chắc cậu vẫn còn chưa tin anh hoàn toàn. Anh đi đên phòng bếp, bưng ra một bát cháo, ngồi đối diện Kha Phi “ Em ăn một chút gì đi.”
Kha Phi có nằm mơ cũng không tưởng tưởng được, Mặc Vũ lại tự tay uy cậu ăn. Cậu quả thật đã hồ đồ, Mạc Vũ làm như vậy là vì cái gì? Vì sao muốn cùng cậu ở bên nhau? Cậu hoàn toàn không thể ngờ, kỳ thực những vấn đề này Mạc Vũ đã sớm trả lời rồi.
Lâm Mạc Vũ uy cậu ăn xong, hôn lên trán cậu “ Không có việc gì đâu”. Chỉnh chổ nằm cho tốt, rồi hôn lên trán cậu lần nữa “ Hảo hảo nghĩ ngơi, anh sẽ trở lại”, vốn muốn dẫn cậu đi nơi đó, nhưng hiện tại cậu ấy đang bị bệnh, đành để sau vậy.
Kha Phi ngây ngốc gật đầu, nhìn Mạc Vũ rời đi, dùng lực vỗ má mình, là sự thật! Mạc Vũ thật sự chăm sóc cậu! Cậu xem ra cần phải nghỉ ngơi a.
Kha phi mở to mắt, bốn phía bụi mờ mịt, trước mắt là đỉnh núi.
“Mạc vũ. . .” Cậu đứng ở trên vách núi, đối diện là Mạc Vũ, anh thoạt nhìn có chút hư vô mờ mịt, cậu không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.
“Em không yêu anh” Thanh âm rất bình thản nhẹ nhàng.
“ Mạc Vũ, anh còn muốn em phải như thế nào?” Kha Phi lo lắng muốn đi tới cạnh anh.
“ Em không yêu anh” vẫn như trước bình tĩnh không cảm xúc.
“ Em phải làm gì đây? Nói cho em biết đi!” Kha Phi nhìn thấy Lâm Mạc Vũ quay đầu bỏ đi, cậu chạy tới
“ Đừng đi.”
Cậu rơi xuống vách núi đen. “A!”
” Tiểu Phi! Tiểu Phi!”
Kha Phi có chút mê mang
“ Mạc Vũ ~” ánh mắt dần dần nhìn rõ
“ Mạc Vũ!” Cậu nhào tới ôm lấy Mạc Vũ, lắc lắc đầu, cậu nên làm gì đây? Vì sao Mạc Vũ lại nói cậu không thương anh!
“ Làm sao vậy?” Mạc Vũ lau đi nước mắt dính trên khóe mắt cậu, “ Nói cho anh biết.”
“ Mạc Vũ” Kha Phi hiện tại giống như một đứa nhỏ lạc đường sợ hãi “ Mạc Vũ, em còn phải như thế nào nữa?” Cậu không kiềm chế được mà khóc, mỗi một giọt nước mắt tựa như hạt trân châu rơi xuống “ Em thật sự đã làm hết mọi khả năng, em không quan tâm anh có bao nhiêu tình nhân, cũng không dám bước ra khỏi cửa chỉ chờ anh trờ về, chỉ muốn hi vọng được ở bên anh, còn muốn như thế nào nữa? Vì cái gì?”
“ Tiểu Phi? Rốt cuộc là em đã mơ thấy gì “ Làm sao vậy?”
“ Vì sao lại nói em không yêu anh? Vì sao?
“ Tiểu Phi” Lâm Mạc Vũ ôm chặt cậu, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nỉ non “ Anh biết, anh biết, em đã làm quá nhiều vì anh, đừng sợ!”
Kha phi dần dần an tĩnh lại “Mạc vũ “
Lâm Mạc Vũ đứng dậy lấy khăn mặt “ Nhìn em kia, mắt đều đã sưng đỏ hết lên.”
Xúc cảm lạnh lẽo khiên Kha Phi thanh tĩnh một chút “ Mạc Vũ…..”
“ Tiểu Phi, đừng bất an, em phải tin tưởng anh.” Mạc Vũ ngăn cậu mở miệng
“ Nghe anh nói, anh là một con người phong lưu, nhưng cũng không phải là hoa tâm, anh không yêu bọn họ, nói đúng hơn chỉ cảm thấy hứng thú với thân thể họ, không hề giống với em!” Mạc Vũ nhìn thẳng cậu,
” Anh yêu em”.
Nhìn gương mặt ngạc nhiên của Kha Phi, anh nói
“ Em không tin anh sao?”
Kha Phi gật đầu.
Lâm Mạc Vũ thở dài:
“ Tiểu Phi em có biết hay không, từ khi em bỏ đi, anh đã lo sợ đến chừng nào! Thực sự sợ rằng em sẽ không bao giờ trở lại nữa, nhưng mà, hiện giờ anh nhất quyết sẽ không bao giờ để em rời bỏ anh nữa đâu, em mãi mãi thuộc về anh.!”
Nước mắt Kha Phi tràn ra
“ Thật sự sao?”
Lâm Mạc Vũ hôn nhẹ hắn
“ Ừm.”
Mạc Vũ sẽ không bao giờ lừa cậu, đúng không?