(1) Nguyên văn: “Phù sinh nhược mộng , vi hoan kỷ hà " , trích một câu trong bài Xuân dạ yến đào lý viên tự ( Bài tự đêm xuân uống rượu trong vườn đào lý ) của tác giả Lý Bạch ( thời Đường ).
“Cố Niệm và Cố Phán ... có thật chúng đã được Cố phu nhân đón đi rồi không ?"
Tô Vọng chần chừ hồi lâu, rốt cuộc vẫn không kìm được hỏi vậy.
Khi ấy, y đang cùng Vi Trường Ca ngắm trăng trên sông.
Trời gần tối, hai người ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, từ đầu nguồn theo dòng trôi xuống, hai canh giờ sau thì neo lại giữa một bãi bồi.
Vi Trường Ca vui vẻ ngồi ở đuôi thuyền, hờ hững cười. “Có lẽ vậy ... Có lẽ Cố phu nhân đã dẫn chúng đi , hoặc chính chúng muốn đi , ai mà biết được ?"
“Ta cũng mong rằng chúng thật sự được Cố phu nhân đón đi ... " Tô Vọng Ngôn thở dài, có chút buồn vô cớ ." So với chúng ta, bọn chúng còn sống lâu hơn , nhưng trong lòng lại vẫn chỉ là hai đứa trẻ vĩnh viễn không lớn. Dù khổ sở tới đâu, vẫn một mực không thay tên đổi họ, vẫn bắt mỗi " bà mẹ " của mình đều phải mang họ Cố, nghe chúng ta nói đã từng gặp Cố phu nhân thì vui mừng như vậy ... Haizz, bọn chúng thực ra cũng chỉ là hai đứa trẻ lạc đường đi tìm cha mẹ mà thôi ..."
Vi Trường Ca chỉ cười, không nói năng gì.
Trong nháy mắt, y liền nhớ tới nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Phán.
Vi Trường Ca đổi chủ đề, lại nói: “Nói tới mới nhớ, nếu đệ không thuận miệng bịa ra lá thư của Cố phu nhân thì huynh muội nhà họ Cố cũng còn lâu mới nói ra mọi chuyện ."
“Tuy rằng Cố phu nhân viết gì trong thư nay đã không còn ai biết, nhưng người mang trong lòng nỗi niềm như thế, chắc cũng không ngoài những lời kia đâu ." Tô Vọng Ngôn khẽ cười, cúi đầu nhìn lòng sông, lát sau mới khẽ hỏi: “Vi Trường Ca, trên đời thật sự có Bồng Lai tiên sơn sao ? Nếu thật sự có Bồng Lai, nơi đó rốt cuộc là một nơi như thế nào ? Là nơi có thể thỏa mãn hết ham muốn của con người, hay là nới vốn không có ham muốn gì cả ?"
Vi Trường Ca nghĩ thật lâu, thật lâu nhưng cũng chẳng trả lời.
May là Tô Vọng Ngôn cũng không nhất thiết muốn có câu trả lời của y.
Vi Trường Ca đứng dậy.
Đêm đó, ánh trăng đặc biệt sáng, trên rặng núi xanh thẫm phía xa có thể thấy được màu đỏ của lá phong bạt ngàn giữa núi đồi.
Thuyền nhỏ neo bên một khóm lau, nhờ gió sông thổi mà bốn phía toàn là lau bay mù mịt , phất phơ tứ tán, ngay đến chiếc thuyền cũng mờ dần giữa bụi cỏ trắng phau.
Trên sông có đôi ba ngọn đèn dầu, là dân thuyền chài chậm rãi lướt tới. Bóng trăng dập dềnh theo con nước, như vật sống chuyển động.
Chợt thấy một chiếc thuyền đánh cá chậm rãi trôi trên sông, trên thuyền vọng tới tiếng khóc. Một người đàn bà thuyền chài tay ôm đứa bé còn quấn tã, thong thả bước tới đầu thuyền, miệng lẩm nhẩm hát ru, không ngừng nhẹ nhàng đong đưa đứa trẻ. Lại nghe thấy một giọng đàn ông quát hỏi: “Sao con cứ khóc mãi thế ?" Cùng với giọng quát là một gã thanh niên cao lớn, thô kệch bước ra từ buồng nhỏ, vụng về đón lấy đứa trẻ trong tay người đàn bà, miệng dỗ không ngừng: “Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo đừng khóc nữa ! Còn khóc thì lão Long Vương liền tới bắt bây giờ !" Người đàn bà mỉm cười đứng một bên nhìn, mà quả nhiên tiếng khóc của đứa trẻ càng lúc càng nhỏ.
Vi Trường Ca nhìn theo chiếc thuyền trôi xa, bỗng cười khẽ thành tiếng.
“Huynh cười gì thế ?"
“Ta nhớ lúc còn nhỏ, mỗi lần quấy khóc, bà vú cũng dọa ta như thế, bà ta luôn nói "Khóc đi, khóc đi, rồi Quỷ Vương tới bắt"."
“Quỷ Vương ? Là cái gì ?"
“Không biết ... Ta chỉ nhớ mỗi lần nghe vậy thì đều sợ đến mức không dám khóc nữa. Về sau, có một lần bà ta đang nói thì bị cha ta nghe thấy, ông nổi cơn thịnh nộ, gọi tất cả người hầu kẻ hạ tới, mắng cho một trận, rồi đuổi bà vú kia đi ..."
Tô Vọng Ngôn không kìm được cười rộ lên. “Thì ra Vi đại Bảo chủ nhà ngươi lúc nhỏ cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường mà thôi !" Ngừng một chút, lại cười, nói: “Nhưng mà, dùng ma quỷ để dọa trẻ con cũng là chuyện bình thường , sao lão Bảo chủ lại giận dữ như vậy ?"
Vi Trường Ca cười khổ, lắc đầu: “Chuyện lâu lắm rồi, ta sớm đã quên mất ..."
Y thở dài, quay về phía sông, nhìn một lúc rồi chợt cười, nói: “Lá phong cháy đỏ, hoa trắng ngập trời, cảnh đẹp như vậy, có thể sánh bằng trăng thu Bạch Thủy không ?"
Tô Vọng Ngôn liếc y một cái, cũng đứng dậy, nhìn sang bờ bên kia.
Vi Trường Ca vươn vai, thản nhiên nói: “Trời đất là quán trọ của muôn vật , thời gian là khách ghé của trăm đời. Đời người chìm nổi như giấc mộng, vui được có là bao(2) ? Chỉ có tháng năm đằng đẵng khiến người già cỗi ! So với việc bị những thứ phiền não ngoài thân quấn lấy, chẳng bằng một chiếc thuyền con, neo thuyền mà hát, ngắm trăng soi ngoài bãi, bắt lấy khoảnh khắc đẹp đẽ, thế gian diệu kỳ, lại chẳng thong dong tự tại hay sao ?"
(2) Nguyên tác : " Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ ; quang âm giả, bách đại chi quá khách. Nhi phù sinh nhược mộng, vi hoàn kỷ hà " , trích toàn bộ câu đầu bài Xuân dạ yến đào lý viên tự ( Bài tự đêm xuân uống rượu trong vườn đào lý ) của tác giả Lý Bạch.
Tô Vọng Ngôn đứng ở mũi thuyền bỗng bật cười, sau lại thở dài. “Không sai, đời người chìm nổi như giấc mộng, vui được có là bao ?" Rồi quay đầu nói với Vi Trường Ca: “Dù là Tang Thanh, hay là Hoa Hòa Thượng, đều là chuyện của quá khứ ... Từ nay về sau ta không nhắc tới nữa là được ."
Vi Trường Ca chỉ mỉm cười nhìn y.
Đang lúc trò chuyện, xa xa bên bờ lại có tiếng vó ngựa, một người một ngựa đang vội vã phi về hướng này.
Hai người quay sang nhìn nhau, Tô Vọng Ngôn khẽ " ơ " một tiếng, nói: “Là Tô Từ nhà ta ..."
Người nọ chớp mắt đã tới trước mặt, lập tức hô “ Đại thiếu gia “ , rồi vận khí bật người lên từ lưng ngựa, xoay mình một cái nhảy lên thuyền.
Thuyền hơi chòng chành.
Người nọ vội vã thi lễ, rồi hấp tấp nói: “Đại thiếu gia, nhà chúng ta cháy rồi !”
Tô Vọng Ngôn hoảng hốt nhíu mày. “Sao lại cháy ? Người nhà không sao chứ ?”
Tô Từ gật đầu ,” Cũng may không ai bị thương, giờ mọi người đều đang bận chữa cháy, lão gia sai tiểu nhân tới gọi thiếu gia lập tức trở về ngay !”
Tô Vọng Ngôn ngẩn ra, hỏi: “Chẳng qua là cháy, tìm nhiều người tới dập lửa là được, gọi ta về làm gì ?”
“Tiểu nhân cũng không biết … À, đùng rồi … “ Tô Từ vò đầu bức tóc, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội lấy ra một vật đưa cho Tô Vọng Ngôn. “Lúc nhà cháy, có người nhặt được ở cửa nhà ta cái này, lão gia bảo tiểu nhân mang tới cho đại thiếu gia xem.”
Tô Vọng Ngôn cúi đầu, chỉ nhìn thoáng qua liền không kìm được ngẩng đầu lên, nhìn Vi Trường Ca vẻ kinh ngạc.
Trong tay y là một chiếc mặt nạ Quỷ Vương mặt xanh nanh vàng đang nở một nụ cười dữ tợn.