Hai người Vi, Tô đều sửng sốt.
“Cái gì ?"
“Nàng thực sự là quả phụ ư ? Nàng thực sự đã có chồng ..."
Phía sau không hẹn mà cùng truyền tới hai tiếng kinh hô, một của Vi Kính, còn lại chính là người chẳng biết đi tới bên cạnh từ lúc nào - Thi Lý. Sắc mặt vốn rất kém của Thi Lý lúc này lại càng tái nhợt, bộ dáng lung lay như sắp đổ. Ba người Vi Trường Ca trông thấy, không khỏi vừa buồn cười vừa thông cảm.
Một khi đã kể, Lý Thành Nhiên cũng chẳng thèm quan tâm tới bọn họ nữa, hắn lùi về sau mấy bước, chán nản ngồi sụp xuống.
Hắn kể với giọng đều đều: “Ta vốn là người Lăng Châu(1), trong nhà có một đại ca hơn hai mươi tuổi. Tẩu tẩu mất sớm, huynh ấy sống một mình nhiều năm, cuối cùng mới cưới một người vợ kế.
(1) Lăng Châu : địa danh cổ thuộc tỉnh Tứ Xuyên , phía Tây Nam Trung Quốc.
Năm ấy ta mười tám, người tẩu tẩu mới kia cũng vậy, mười tám tuổi ... Ta còn nhớ rõ, buổi sáng ngày thứ hai sau khi họ thành thân, đại ca cùng tẩu tẩu tới chỗ cha mẹ dâng trà. Ta đứng sau lưng cha mẹ, liếc mắt liền nhìn thấy nàng, nàng còn trẻ như vậy ! Mặc áo tân nương màu đỏ, mắt như sóng nước, trong veo động lòng người ... Ta nhìn nàng, nàng ngẩng đầu, cũng nhìn ta, tay bỗng run, chén trà rơi xuống đất, vỡ thành trăm mảnh. Một tiếng choang, mọi người giật nảy mình, đám a hoàn xung quanh như ong vỡ tổ vội vàng ào tới thu dọn, miệng ai cũng lẩm bẩm: “Hoa khai phú quý , như ý cát tường ". Hoa khai phú quý ? Như ý cát tường ? Ha ha, lúc ấy, nhìn nàng yên lặng quỳ trên mặt đất, ta đã sớm biết chẳng có cái gì như ý, cát tường hết. Nàng là người đàn bà của đại ca, kiếp này ta còn trông mong gì ? ... Nhưng ta thật không cam lòng ! Nàng còn trẻ như vậy ! Vì sao kiếp này lại chỉ có thể làm tẩu tẩu, không thể làm thê tử của ta ? Vì sao ta lại gặp nàng chậm một ngày ? Chỉ cần sớm hơn một ngày, không, sớm hơn một canh giờ thôi ! Ta sẽ đi cầu xin đại ca, cầu xin cha mẹ. Đại ca thương ta, cha mẹ yêu ta, ta muốn gì bọn họ đều cho cả ! Ta sẽ đi cầu xin bọn họ, đến lúc đó người cưới nàng sẽ là ta ! Nếu người đó là ta, biết đâu nàng sẽ hạnh phúc ? Bây giờ ngẫm lại, quả là oan nghiệt từ kiếp trước ! Biển người mênh mông, sao ta lại gặp nàng ? Trong chớp mắt, ta thế mà lại nghĩ: “Đại ca , vì sao không chết ? Vì sao không chết đi ?" ."
Lý Thành Nhiên bỗng giơ tay, tự tát một cái thật mạnh, nửa bên mặt liền đỏ ửng, hiện rõ vết năm ngón tay. Ánh mắt hắn trở nên hỗn loạn, trộn lẫn trong đó cả khổ sở, ân hận, đau lòng, căm tức, khiến hắn thoạt nhìn giống như một con dã thú đến bước đường cùng phải tự sát.
“Ấy vậy mà ta lại muốn huynh ấy chết, vậy mà ta lại muốn huynh ấy chết ! Đại ca hơn ta hai mươi tuổi, đông huynh đệ như vậy, người huynh ấy thương nhất là ta. Từ nhỏ đến lớn, đại ca chưa từng mắng ta dù chỉ một lời, thứ mọi người muốn, đại ca nhất định sẽ dành cho ta, nhưng cuối cùng cũng chính ta, chính đệ đệ mà đại ca thương nhất, lại muốn huynh ấy chết ! Ta còn chẳng bằng cầm thú, cầm thú mà !" Hắn vò đầu, thở hổn hển, một lúc lâu sau mới mở miệng nói tiếp. “Không biết có phải tại ta nguyền rủa hay không, chẳng bao lâu sau, đại ca nhiễm phong hà, vốn chỉ là bệnh nhẹ, không ngờ lại trở nên dai dẳng, từ đó về sau, sức khỏe của huynh ấy ngày càng tệ, chưa đến ba năm đã qua đời. Những ngày cuối cùng, đại ca chỉ nằm trên giường bệnh, huynh ấy mất, cả nhà đều không quá ngạc nhiên. Nhưng ta luôn có cảm giác là ta hại chết đại ca, biết đâu huynh ấy vốn chưa tới số, vốn có thể sống thật lâu, nhưng vì ta đã từng muốn đại ca chết nên huynh ấy mới chết ...
Đêm cúng tuần(2), ta khăng khăng đòi ở lại trông giữ linh đường. Nửa đêm, Tang Thanh tới. Linh đường vắng ngắt cũng chỉ có hai chúng ta, lúc ấy, ta chẳng dám ... nhìn nàng nữa ... Nàng thắp hương cho đại ca rồi bỗng dưng quay sang hỏi: “Vì sao ngươi không nhìn ta ?" Nhưng ta đúng là không dám nhìn, ta cúi đầu dè dặt, một câu cũng không dám nói. Ta biết chứ, ta biết, bài vị của đại ca còn ở phía trên, một câu nói, một hơi thở đều là chứng cứ phạm tội. Tang Thanh hỏi ta, hết lần này đến lần khác: “Vì sao ngươi không nhìn ta ?" Chẳng biết qua bao lâu mới có tiếng bước chân nàng chậm rãi rời đi. Linh đường âm u, ánh nến chập chờn, bên ngoài không có lấy một chút ánh trăng. Trời đầy mây đen, cờ chiêu hồn bay phần phật trong gió, cái bóng trắng khẽ lay, khẽ lay ... Cuối cùng, ta cũng ngẩng đầu lên, toàn thân lập tức toát đầy mồ hôi lạnh ! Nàng đứng ngay đó, đang nhìn ta cười nhạt ! Chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnh lùng cười ..."
(2) Cúng tuần, còn gọi là tuần thất, tiến hành bảy ngày một lần và lập lại bảy lần. Đêm cúng tuần đầu tiên là đầu thất, đêm cúng tuần cuối ( 49 ngày ) là chung thất, đây là đêm cúng tuần đầu tiên.
Giọng Lý Thành Nhiên càng lúc càng hạ xuống, như than như thở, đưa người nghe quay trở lại cái đêm đen như mực ấy.
Đêm ấy không trăng không sao, mây dồn xuống thấp, ngoài phòng bóng trúc dày đặc, cờ chiêu hồn trắng đung đưa tạo ra những âm thanh kỳ lạ , trong linh đường , ánh nến u ám theo ngọn gió không biết từ đâu tới trở nên lập lòe. Bài vị ở trên cao, như một đôi mắt vô hình lạnh lùng quan sát bốn phía, mà ở cửa, cũng có một đôi mắt, mắt của một người đàn bà. Hai đôi mắt, một trước một sau, đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, mồ hôi ướt đẫm vạt áo.
“Trong khoảnh khắc, ta như cái gì cũng không thấy, lại như thấy rõ tất cả ... Thật kỳ lạ, chớp mắt ấy ta cũng chỉ nghĩ, môi nàng nhất định tô son , nếu không sao có thể đỏ đến như thế ? Đẹp đến như vậy ? Đôi môi đỏ sẫm đó cứ quanh quẩn trước mắt ta, ta toát mồ hôi lạnh nhưng lòng lại xốn xang khó tả, như bị quỷ ám, hết nóng rồi lạnh, hễ chạm tới ánh mắt nàng liền không kìm được run rẩy ! Ta nói: “Tẩu tẩu biết không, là ta hại chết đại ca. Đều là lỗi của ta !" Nàng dường như không nghe thấy, xoay người bỏ đi, nên ta lại nghĩ, có lẽ câu kia cũng chưa từng nói ra khỏi miệng ...
Một tối ba tháng sau, Tang Thanh tới tìm ta. Ta mở cửa, thấy nàng đứng bên ngoài, cũng không giật mình, chẳng qua, lòng đã sớm biết một ngày nào đó nàng sẽ tới. Ta chỉ không ngờ tới những lời nàng nói ! Nàng đứng ở cửa, câu đầu tiên lại là: “Là ta hại chết hắn, không phải ngươi ". " Lý Thành Nhiên nhắm chặt mắt, giọng run rẩy: “Nàng bảo ta, ba năm qua, ngày nào nàng cũng bỏ độc vào thuốc đại ca uống, là nàng hạ độc giết chết đại ca ! Ta hỏi nàng tại sao, nàng chỉ nhìn ta, hỏi gì cũng không đáp, cuối cùng bỗng hỏi ngược lại: “Ngươi muốn ta chứ ?" ."
Vi Trường Ca khẽ hỏi: “Ngươi vẫn muốn có nàng ư ?"
Lý Thành Nhiên im lặng một lúc rồi cười gượng. “Dù nàng hạ độc giết chết đại ca, nhưng đối với ta, lại chẳng phải chính ta hạ độc chết huynh ấy sao ? Ta hại chết không chỉ đại ca, còn hại chết cả nàng, hại chết chính bản thân ta. Từ ánh mắt đầu tiên trông thấy nàng , đã định sẵn ba người chúng ta không ai có thể sống ... Nàng hỏi ta: “Ngươi còn muốn ta không ?" Ta nhìn môi nàng khép mở, bèn xông tới ôm chặt lấy, ta ôm quá chặt, nàng kêu lên đau đớn, ta nói đừng lo, chỉ là ta muốn nhập nàng vào xương tủy. Chỉ có ta hiểu được nỗi cô đơn của nàng, cũng chỉ có nàng đủ sức cùng ta chia sẻ tội lỗi, từ nay về sau, trên đời này, ta và nàng chỉ còn có nhau mà thôi ."
Hắn thở ra một hơi thật dài, như muốn đem nỗi sợ hãi khôn cùng từ tận đáy tim một hơi thổi hết.
“Sau hôm đó, ta và nàng đến với nhau. Nhưng tổ tiên nhà họ Lý ba đời làm quan, dòng dõi thư hương, là nhà quyền quý số một, số hai ở Lăng Châu. Tang Thanh là dâu trưởng , ta lại là con dòng chính, ta và nàng thích nhau là trái với luân thường đạo lý , gia tộc như thế sao có thể chấp nhận ? Nếu bị người ta phát hiện thì chỉ còn con đường chết, trưởng bối trong nhà chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nhưng tất cả đã quá muộn, từ giây phút ta ôm lấy nàng, chúng ta đã quyết không rời xa nhau ! Tang Thang nói với ta: “Dù chết, chúng ta cũng sẽ chết một cách thoải mái. Chàng tốt với ta thì không uổng công ta tử tế với chàng ; nếu chàng bỏ ta mà đi, kiếp sau ta sẽ quay về quấn lấy. Chỉ cần có thể ở bên nhau, dù một giây, một phút ta cũng chấp nhận !" Nghe nàng nói vậy, ta hết sức cảm động, bèn thề: “Nàng yên tâm, ta đời này thật lòng với nàng, mạng còn chẳng tiếc, mong nàng đừng quên lời nói hôm nay ." Vì câu nói ấy, nàng cười rộ lên, không ngừng hôn ta, hỏi có thật không, ta trả lời, dù gia pháp tổ tiên đặt trước mặt, ta vẫn một lời như vậy. Tang Thanh nghe xong thì lười nhác dựa vào người ta, nửa ngày không nói. Ta hiểu tâm tư của nàng, nàng còn sợ hãi. Thật ra ta cũng sợ, chẳng qua nàng sợ người sống, còn ta thì sợ người chết ...
Chúng ta vốn tranh thủ đêm hôm gặp gỡ ở chốn không người, nhưng chẳng bao lâu, Tang Thanh vờ nhiễm bệnh, rồi vì thân thể hư nhược mà chuyển ra biệt uyển ngoài thành tĩnh dưỡng. Ta cách vài ngày lại mượn danh nghĩa thăm bệnh tới gặp nàng, tuy chẳng ai nghi ngờ, nhưng lâu dần, cũng tự thấy chột dạ. Chúng ta cũng đã từng nghĩ tới việc cao chạy xa bay nhưng cuối cùng vẫn phải sống như vậy ."
Vi Trường Ca hỏi: “Nếu đã từng nghĩ tới, vì sao lại không đi ?"
Lý Thành Nhiên đáp: “Tang Thanh không chịu theo ta đi ... Nàng vốn xuất thân nghèo khó, nếu không phải tái giá thì chẳng vào được cửa nhà họ Lý, nhưng bây giờ làm thiếu phu nhân quen rồi, nàng đâu muốn cùng ta sống tiếp đời gian khổ chứ ?"
Tô Vọng Ngôn bỗng bật cười. “Thật chỉ vì nàng ta không chịu thôi sao ?"
Lý Thành Nhiên ngẩn ra, ngừng một chút rồi nói: “Ta ... ta,... Không sai, dù nàng có chịu, ta cũng không nỡ. Sao ta có thể để nàng phải chịu khổ chứ ..."
Tô Vọng Ngôn lạnh lùng nhìn từ trên xuống, lúc sau mới nói: “Thực là không nỡ sao ? Ta thấy chưa chắc đâu, Tang Thanh quen làm thiếu phu nhân , chẳng lẽ ngươi không quen ăn trắng mặc trơn kẻ hầu người hạ ? Hừ, ngươi không nỡ để nàng chịu khổ, chẳng qua chỉ sợ ngươi càng không nỡ để bản thân chịu khổ ."
Lý Thàng Nhiên nghe vậy liền sợ hãi, ngây người cả buổi mới lẩm bẩm: “Không sai ... Ta luôn nói là nàng không buông được vinh hoa, phú quý. Thực ra chính ta cũng chưa từng buông ... Ta luôn trách nàng, lại quên mất tự hỏi mình rốt cuộc có chịu được hay không, có buông được hay không ?"
Vi Trường Ca lẳng lặng nhìn Lý Thành Nhiên, trong chốc lát không biết là nên chán ghét hay là nên thương hại.
Y yên lặng thở dài. “Nhưng sau đó Tang Thanh vẫn rời khỏi Lăng Châu, cùng hai con tới sống tại thôn nhỏ gần Thạch Thành ."
Lý Thành Nhiên vùi mặt vào đầu gối, hai tay ôm chân, than thở: “Con ư ... hai đứa bé kia cũng chẳng biết rốt cuộc từ đâu ra ..."
Vi Trường Ca giật mình, quay sang nhìn Tô Vọng Ngôn, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp.
Tô Vọng Ngôn vờ hỏi qua loa: “Chẳng biết từ đâu ra ? Là sao ?”
“Hai đứa bé đó là do một người đàn bà mang tới, khoảng chừng năm, sáu năm trước có một hôm, một người đàn bà mang theo hai đứa con đột nhiên tìm tới cửa .“ Lý Thành Nhiên vừa nhớ lại vừa từ từ nói: “Khi đó, Tang Thanh ở biệt uyển, hôm ấy trời mưa to, ta tới thăm nàng. Giống như bình thường, ta từ cửa sau tiến vào, đến thẳng phòng này, chưa đến cửa chợt nghe bên trong có tiếng trò chuyện. Căn biệt uyển này là nơi Tang Thanh “ dưỡng bệnh “, nàng lại là quả phụ nhà họ Lý, nói là muốn tránh rắc rối, nên rất ít người lui tới. Ha, người ngoài còn tưởng thiếu phu nhân Lý gia là trinh tiết liệt nữ nữa kia !”
Nói tới đây, Lý Thành Nhiên cười nhạt, ánh mắt chợt hiện lên vẻ căm hận.
Hắn kể tiếp: “Ta biết trong phòng có người khác, bỗng thấy hoảng sợ, ta nghĩ , không biết bên trong là ai, nàng lại cho đối phương vào tận khuê phòng nói chuyện, chần chừ một lát, ta quyết định tới gõ cửa. Tang Thanh bên trong hỏi vọng là ai, ta đáp, đại tẩu, là ta, mẹ bảo ta tới đưa đồ cho tẩu. Tang Thanh vẫn không ra, chỉ bảo ta tới phòng khách chờ nàng. Ta đồng ý, lòng lại càng nghi ngờ, đi được vài bước liền lén quay lại, vòng ra cửa sổ phía sau. Người trong phòng nói chuyện rất khẽ, chỉ nghe thấy đang nói vài từ “ đứa trẻ” , “ kỳ hạn “ gì đó. Ta cẩn trọng nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy Tang Thanh ngồi cùng một người đàn bà lạ, nàng kia ăn mặc rất giản dị, mặt mũi cũng thường thường không có gì nổi bật, hai đứa con ngồi hai bên trái phải. Ta còn tưởng rằng là bạn từ nhà mẹ đẻ tới thăm nàng. Ba mẹ con kia nhanh chóng rời đi. Tang Thanh sau khi ra khỏi phòng có gì đó lạ lạ , hành vi cử chỉ đều mất tập trung, ta nói chuyện với nàng, nàng cứ như nghe không thấy. Ta tức giận lớn tiếng: “Nàng thế này là sao ? Người đàn bà kia là ai ? Cô ta nói với nàng cái gì ?” Nàng dường như càng hoảng sợ, nhìn ta muốn nói lại thôi. Ta càng tức, xoay người bỏ đi , vừa tới cửa, nàng lại gọi: “Lần sau họ tới, chàng nhất định không được nghe trộm, họ biết cả đấy !” .”
Lý Thành Nhiên thở dài, trên gương mặt lẫn lộn cảm xúc phức tạp bỗng nhiên hiện ra chút ôn hòa khó hiểu. “Giọng nàng mềm mại như vậy, lời nàng êm tai như vậy. Mặc dù chỉ là một câu đơn giản, lửa giận của ta đã nhanh chóng tiêu tan, cơn tức cũng không biết biến đi đâu mất … “
Chẳng biết có phải đang nhớ lại tình cảnh ngọt ngào khi ấy không, cũng chỉ là một câu đơn giản, lời hắn kể lại mang theo cả nỗi nhớ nhung xa xăm. Người nghe cũng có chút ý tứ, không hẹn mà cùng mỉm cười.
“Ta ngoảnh đầu lại nhìn nàng, nàng cười với ta, ta cũng chẳng trách nàng được nữa. Nàng nằm trong lòng ta, nói: “Chúng ta cứ thế này cũng không phải là cách.” Chuyện này từ khi mới bắt đầu, ta đã nghĩ vô số lần, chỉ là chung quy vẫn không nghĩ ra. Ta an ủi nàng: “Nàng yên tâm, một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ đường đường chính chính ở bên nhau.” Nàng nói: “Một ngày nào đó ? Là tới ngày nào ?” Ta ngắm nhìn má nàng, đôi môi đỏ thẫm đẹp tươi, nhìn ánh mắt tươi cười, rạng rỡ, ta đột nhiên trở nên xúc động. “Nếu nàng đồng ý, ta sẽ đưa nàng đi ! Chúng ta tới nơi không ai quen biết, sống một cuộc đời thật vui vẻ !” Nàng chẳng nói gì, ta cũng hiểu vì sao nàng không nói, bởi tất cả nhiệt tình đều đã nguội lạnh. Nàng suy nghĩ thật lâu mới đáp: “Ta muốn ở bên chàng, nhưng cũng không muốn chịu khổ. Nếu có cách khiến chúng ta đường đường chính chính ở bên nhau mà chẳng cần buông bỏ thứ gì, thậm chí còn được thêm nhiều thứ, nếu có cách như vậy, chàng thấy được không ?”
Ta nghe xong thì cảm thấy hết sức kỳ quái, bèn gặng hỏi, ban đầu nàng cứ chối quanh co, cuối cùng cũng chịu nói ra. Thì ra mấy người hồi sáng là người nhà một gia đình giàu có phía nam , vì va chạm với quan sai nên cả nhà bị bắt nên toàn bộ tài sản bị sung công. Cũng chỉ có người đàn bà đó mang theo hai đứa nhỏ trốn thoát, nhà mẹ đẻ nàng ta làm quan trong triều, khá có quyền thế, nàng ta chuẩn bị trở về kinh cầu cứu. Nhưng đường xá ngàn dặm xa xôi, mang theo con nhỏ không tiện, cũng không an toàn, bởi vậy muốn tìm người giúp nàng chăm sóc hai con, năm năm sau, nàng sẽ quay lại đón chúng về. Người đàn bà kia còn hứa với Tang Thanh, chỉ cần nàng giúp cô ta năm năm, cô ta sẽ cho nàng một số tiền cả đời dùng không hết. “
Vi Trường Ca vội hỏi: “Tang Thanh đã đồng ý ?”
Lý Thành Nhiên gật đầu, một hơi kể hết chuyện mình lúc đầu luyến tiếc không muốn xa Tang Thanh, xong sau đó bị nàng thuyết phục đồng ý kế hoạch, rồi Tang Thanh nhận nuôi hai đứa bé, một năm sau liền mất tích, mãi nửa năm trước mới đột ngột trở lại Lăng Châu tìm hắn.
“Mất tích …” Vi Trường Ca nghiền ngẫm một chút, lại hỏi: “Sau đó Tang Thanh có nói với ngươi, mấy năm mất tích nàng đã đi những đâu không ?”
Lý Thành Nhiên đáp: “Nàng chỉ nói Cố phu nhân phái người truyền tin báo rằng kẻ thù đã tới Lăng Châu, sợ sẽ hại đến hai đứa trẻ, muốn nàng dẫn chúng lánh đi nơi khác một thời gian …”
Vi Trường Ca gật đầu, cúi mặt vẻ suy tư.
Tô Vọng Ngôn bước tới , ghé vào tai y thì thầm: “Lời Tang Thanh nói đều là giả …“ Y dựa vào quan sát nên Vi Trường Ca có thể ngửi thấy mùi dược liệu không tên lấn khuất trên người y ngan ngát tỏa hương. Vi Trường Ca vô tình quay lại nhìn, trán Tô Vọng Ngôn đã lấm tấm mồ hôi, mà khuôn mặt cũng được nắng chiều phủ lên một tầng hào quang rực rỡ. Lòng rung động, Vi Trường Ca không kìm được giơ ống tay áo, lau mồ hôi trên trán Tô Vọng Ngôn, miệng hỏi: “Nóng sao ?”
Tô Vọng Ngôn cũng giơ tay áo lau lau trán, vẻ mặt thản nhiên, cúi đầu cười nhẹ. “Có chút chút .”
Vi Trường Ca như lạc vào mấy mù, chỉ nhìn y mơ hồ đáp lại như vậy, bèn không nói gì nữa, cũng không nhúc nhích.
Vi Kính thấy vậy bèn tiến lên trước. “Bảo chủ, Tô công tử, hai vị đều đã khát rồi, thuộc hạ tới quán trà phía trước rót mấy chén nước !"
Vi Trường Ca giật mình như vừa tỉnh mộng, lặng lẽ gật đầu. Thấy Vi Kính đã đi, y buồn bã quay đầu lại, bình thản nhìn Tô Vọng Ngôn rồi bỗng nhiên cười vô cớ, Tô Vọng Ngôn vừa ngẩn mặt , y đã quay sang nói với Lý Thành Nhiên: “Những chuyện đó đều là nàng kể cho ngươi, vậy ngươi tin không ?"
Vai Lý Thành Nhiên đột nhiên run rẩy, lát sau run giọng nói: “Ta không tin ..."
Lý Thành Nhiên ngừng một chút rồi cắn răng nói: “Ta không tin ! Cố phu nhân gì chứ, tiền bạc gì chứ ? Nếu thật có người nhà trong triều thì sao lại bị tịch biên gia sản không rõ ràng như vậy ? Nếu tài sản đã sung công, sao còn có thể cho nàng số tiền tiêu cả đời không hết ? Nàng nói đại ca mất sớm, không con không cái, muốn nhận nuôi hai đứa bé, cha mẹ họ hàng không ai phản đối, một năm trôi qua yên ổn, sao tự dưng phải bỏ đi ? Bốn năm sau, nàng lại đột ngột xuất hiện, bảo rằng hai đứa bé được Cố phu nhân đón về rồi, lại nói lúc đó đưa chúng đi là để tránh kẻ thù, ta chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết nàng nói dối ! Các ngươi không biết đâu, những lúc nàng nói dối, mắt luôn đẹp vô cùng, vẻ mặt đó cứ như chỉ hận sao ta không lập tức ôm lấy nàng, hôn nàng vậy. Nàng lừa ta, ta biết ."
Nói xong câu cuối, lời đã rỉ máu.
Thấy hắn chìm trong đau khổ, mọi người đều lặng lẽ, không biết nên mắng chửi hay khuyên bảo, nên khóc hay nên cười ? Nhìn gã đàn ông bộ dáng tiều tụy trước mắt, nhất thời, đến Tô Vọng Ngôn cũng không biết nói gì cho phải.
Lý Thành Nhiên lặng im, một lúc sau mới thở dài lẩm bẩm: “Gió vàng mưa ngọc đã gặp nhau. Chẳng hơn đứt người đời hò hẹn(3) ... Ta vẫn luôn biết nàng lừa ta, nhưng ta không quan tâm, ta biết nàng thương ta thực lòng. Nàng toàn tâm toàn ý muốn cùng ta cao chạy xa bay, bốn năm đó, nàng một mình dẫn theo hai đứa trẻ, chẳng biết ở ngoài đã phải chịu bao nhiêu đau khổ ? Ta yêu nàng thương nàng còn không đủ , dù nàng thực sự không muốn cho ta biết thì đã sao ? Ta giả vờ không biết là được. Nhưng có một chuyện, ta lại chẳng thể giả vờ không biết ."
(3) Nguyên văn: “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng. Tiện thắng khước nhân gian vô số ." Trích hai câu thơ trong Bài tự theo điều Thước kiều tiên của tác giả Tần Quán ( thời Tống ). Đại ý khổ đầu gồm năm câu của bài từ này đều có ám chỉ tới câu chuyện Ngưu Lang - Chức Nữ. Ý của hai câu này là làm tiên dù một năm chỉ gặp được một lần thì niềm hạnh phúc vẫn hơn làm người trần ngày ngày ở bên nhau. Lý Thành Nhiên nói như vậy để nhắc tới tình cảnh của hắn và Tang Thanh, muốn ở bên nhau mà không muốn chịu khổ.
Sắc mặt hắn sa sầm cho tới lúc trở nên xám ngắt, ánh mắt lại bắt đầu nóng rực, gần như phát cuồng: “Các ngươi hỏi ta vì sao phóng hỏa ? Ta không hận nàng vì nàng dối lừa ta, ta hận nàng vì ta yêu nàng. Ta không phải vì hận mà giết nàng, nhưng lại vì yêu mà giết nàng ." Lý Thành Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua một lượt, cuối cùng dừng trên mặt Vi Trường Ca. “Ngươi biết ta giết nàng như thế nào không ?"
Vi Trường Ca không kìm được hỏi ngược lại: “Ngươi giết nàng như thế nào ?"
Lý Thành Nhiên cười ha hả nhưng không đáp , lại tiếp tục kể chuyện lúc trước: “Bốn năm, ta nhớ nàng đến phát điên ! Những ngày sau khi nàng đột nhiên trở lại, chúng ta đến buông nhau ra cũng luyến tiếc, như hình với bóng, như ở thiên đường. Nàng lấy ra vô số ngân phiếu, châu báu cho ta xem, gọi tên ta, nói những thứ này đều là của chúng ta, chúng ta rốt cuộc cũng có thể ở bên nhau ! Ta cùng nàng bàn bạc xong xuôi, muốn cùng cao chạy xa bay, tới một nơi không ai biết để có thể trọn đời chung sống. Vì vậy, ta sẽ về nhà chuẩn bị vài thứ, chờ tới lúc nàng mua xong chỗ này thì nhắn cho ta tới. Với người ngoài chỉ nói ta là người chồng được nàng kén chọn. Mới đầu, tất cả đều tốt đẹp, hai ta ở bên nhau, mỗi ngày đều sống cuộc đời thần tiên ! Nhưng chẳng bao lâu, tất cả đều trở nên kỳ quái ."
Tô Vọng Ngôn vội hỏi: “Kỳ quái ? Cái gì kỳ quái ?"
Lý Thành Nhiên tiếp tục nói: “Tang Thanh thay đổi. Nàng bắt đầu không thích nói chuyện, không thích ra ngoài, ngày nay qua ngày khác ở trong phòng đờ đẫn. Rất nhiều lần, ta vô tình nghe được nàng lẩm bẩm, chẳng biết nói gì, khi ta tới gần, nàng lại làm bộ như chưa từng nói. Ta không biết nàng bị làm sao, ta chỉ biết, chúng ta có tiền, lại ở bên nhau, mà nàng vẫn không hạnh phúc. Chuyện này ngày càng trở nên nghiêm trọng, nàng mất hồn mất vía, trong mắt như không có ta, lắm lúc hơi to tiếng một chút thì nàng sẽ sợ hãi cả ngày. Ta thực sự không hiểu , rốt cuộc nàng bị làm sao nữa ... Cho đến tối hôm đó, ta nửa đêm tỉnh dậy, nghe thấy nàng gọi tên một người đàn ông khác ..." Hắn nhìn về phía Vi Trường Ca.
Vi Trường Ca cười khổ, bất đắc dĩ hỏi: “Nàng gọi tên ta ư ?"
Ánh mắt Tô Vọng Ngôn chợt lóe sáng , hơi cúi đầu.
“Đúng. Người nàng gọi chính là ngươi ... các ngươi quen nhau như thế nào ?"
“Cũng không thể nói là quen ."
Vi Trường Ca suy nghĩ một chút rồi đáp: “Mùa đông năm ngoái, ta gặp Tang Thanh tại một khách điếm ở Thạch Thành, chẳng qua, chúng ta chỉ gặp qua có lần đó ."
“Chỉ một lần. Nàng gặp ngươi chỉ một lần mà đã thay lòng đổi dạ ..." Lý Thành Nhiên chán nản, cụp mắt xuống: “Ta vẫn luôn nghĩ cách khiến nàng vui vẻ, chẳng ngờ nàng không vui lại là vì ta. Khoảnh khắc ấy tưởng như mọi thứ xung quanh đều đông cứng lại, ý nghĩ đầu tiên đến với ta là chỉ muốn bóp chết nàng ! Nhưng ta không làm được ..."
Tô Vọng Ngôn vốn định nói Tang Thanh không hề thay lòng đổi dạ, nghĩ thế nào lại nén nhịn, đổi giọng hỏi: “Vì sao ?"
“Ta sợ ... sợ vô cùng ... Ta không biết rốt cuộc là sợ cái gì, nhưng một khi đã sợ thì càng lúc càng sợ, không sao kiềm chế được ! Thứ ta sợ ngày một nhiều, buổi tối không dám ngủ, sợ đang ngủ, nàng lại gọi tên người khác ở bên cạnh. Ta cả đêm thức canh nàng, thỉnh thoảng chợp mắt, liền mơ thấy đại ca người đầy máu tới tìm ta đòi mạng ! Đến mức ban ngày, ta cũng không dám nhìn nàng, sợ nàng khi tỉnh táo sẽ nói lời chia ly. Ta sợ tới mức không dám ở trong nhà, cũng không dám ra ngoài, sợ bị người quen nhận ra, đành trốn trong kho củi tối tắm, ngây ngây ngô ngô đợi ngày qua đi ...
Cả ngày, chỉ có lúc ăn cơm, chúng ta mới nói với nhau vài câu chuyện phiếm. Đôi môi nàng vẫn đẹp như xưa, nhưng giờ, nó chỉ khiến ta toàn thân căng thẳng tập trung hết sức nhìn nó khép mở, nơm nớp lo sợ nàng vô tình nhắc tới điều gì đó mình không muốn nghe. Dần dần, chúng ta trò chuyện ngày càng thưa, ngày càng ít, ít ra như thế cũng không cần phải tiếp tục đề phòng, ta như trút được gánh nặng ... Nàng hay nhìn trộm sau lưng ta, ta vừa ngoảnh đầu lại, nàng lập tức quay đi, ánh mắt tràn đầy vẻ xa cách. Ngày qua ngày, chúng ta như chim sợ cành cong, sợ cái bóng đè nặng trong lòng , chỉ cần một tiếng giật dây , những ngày trong mộng này sẽ vỡ vụn ... Nàng ngày càng hay nói mơ, có lúc nói "tiền , tiền" , có lúc gọi tên ta, có điều, phần lớn là câu " buông tha cho ta ". Ta nghe liền mấy đêm, suy nghĩ cũng mấy đêm, mới hiểu nàng đang sợ cái gì, Nàng sợ ta, nàng sợ ta giống nàng năm xưa, bỏ độc hại chết nàng, cướp đi số tiền nàng đã khổ cực kiếm được ! Trong mơ, nàng vẫn gọi: “Vi Trường Ca, dẫn ta đi "... Chính những lời này khiến ta hạ quyết tâm, nàng có thể vì ta mà hạ độc hại chết đại ca, cũng có thể vì Vi Trường Ca mà hạ độc hại chết ta. Nàng muốn chạy ư ! Đừng hòng ! Nàng là của ta ! Chạy đi đâu chứ !"
Nhìn vẻ mặt thê thảm của Lý Thành Nhiên, Vi Trường Ca lại có cảm giác rợn tóc gáy: “Ngươi đang làm gì ?"
Lý Thành Nhiên cười cười nhìn y, nói từng từ: “Ta phóng một mồi lửa, không phải các ngươi đều đã biết rồi sao ?"