Chí Dị Huyền Nghi Hệ Liệt - Dạ Đàm Bồng Lai Điếm

Chương 7: Chương 7: Rơi rớt




Sắc trời dần tối, dưới bóng chiều, đường nét trên khuôn mặt hắn đã có chút không rõ ràng. Mấy chén trà Vi Kính khổ cực bê tới nằm yên trên khay, nguội ngắt. Tô Vọng Ngôn chợt thấy khô cổ, nhấc một chén lên uống cạn, rồi lật qua lật lại chiếc chén trong lòng bàn tay.

Giữa bóng tối có tiếng thở dài thật dài, đè lên hơi thở và thính giác của mọi người, chẳng rõ là đau đớn hay khoái lạc, liên tục gảy sợi dây đàn thấp thoáng âu lo trong tâm trí.

“Đêm ấy, nàng ngủ thiếp đi rồi không ngừng kêu mấy câu buông tha nàng, mang nàng đi ... Ta lại nghe thấy cái tên Vi Trường Ca, nhưng ta không sợ nữa, nàng phải ở đây, đừng hòng đi đâu ! Ta vừa nghe nàng nói mơ vừa ra khỏi giường, bên ngoài, trời không trăng không sao, nghe thấy cả tiếng gió thổi qua ngọn cây xào xạc, y như đêm cúng tuần đại ca năm đó, nhưng ta cũng không sợ. Ta cười thật thỏa mãn, đóng thật chặt từng cánh cửa sổ, phòng rất nhanh trở nên oi bức, Tang Thanh trên giường trở mình gọi “ Thành Nhiên “ , phất phất tay rồi yên ắng trở lại. Ta đứng bên giường nhìn nàng, miệng nàng hơi hé mở, thật là muốn hôn lên …” Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, hắn liền mỉm cười, dù nụ cười này trong mắt mấy người Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn đều có vẻ đáng khinh.

“Ta mở cửa, ra khỏi phòng, khóa hết cửa sổ lại, mấy ngày trước ta đã mượn cớ mất trộm mà đuổi hết lũ người hầu phòng bên cạnh xuống sân sau, như vậy sẽ không ai quấy rối việc ta làm. Ta trở lại phòng, tưới dầu hỏa chuẩn bị sẵn lên bàn, ghế, hộc tủ, tưới lên cả xiêm y của nàng rồi quăng xuống đất. Trong kho củi có sợi xích, chẳng biết trước đây người nhà họ Kiều dùng làm gì, dù sao vừa đúng dịp có thể buộc lên cửa .”

Hắn nói tới đây thì mọi người đều đã hiểu tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không khí xung quanh lập tức trở nên im ắng. Phía sau đột nhiên có âm thanh vang lên, Thi Lý mặt mày trắng bệch, hốt hoảng chạy tới. Vi Kính có chút suy tư, nhìn xuống đất không nói một lời. Tô Vọng Ngôn thì đờ ra. Tô Vọng Ngôn nhìn quanh một lượt rồi mới thu hồi tầm mắt, cảm giác cơ mặt có chút co rút, định cười thử một tiếng, kết quả phát hiện mới một lúc mà đã chẳng biết phải cười kiểu gì.

Lý Thành Nhiên vẫn cười: “Ta làm những việc đó rất nhanh. Từ đầu tới cuối không gây dù chỉ một chút tiếng động. Ta vốn tưởng bản thân sẽ cực kỳ căng thẳng, nhưng không, chẳng căng thẳng chút nào. Bản thân ta cũng không ngờ, mình lại có thể bình tĩnh đến như thế, khéo léo như thế, ung dung như vậy … Nàng vẫn ngủ say, đến lúc lửa đã cháy vẫn không biết … Lửa thiêu đốt hộc tủ bàn ghế, thiêu đốt tất cả ! Chỉ còn lại chiếc giường, ta không muốn quấy nhiễu giấc mơ đẹp của nàng nên đã không tưới dầu lên giường. Ả tiện nhân kia đến lúc ấy vẫn ở trên giường ta, gọi tên người trong mộng ! Ta đứng ngoài cửa, chậm rãi buộc xích sắt, ta buộc khá lỏng, giữa hai cánh cửa vẫn hở ra một khe hẹp, chỉ có vậy ta mới có thể tiếp tục chứng kiến tình cảnh trong phòng ! Tang Thanh ho vài tiếng yếu ớt, ta nghĩ đã đến lúc đánh thức nàng. Nếu không, ả tiện nhân này chắc chắn sẽ ngủ mất ! Hơn nữa, khói ngày một dày, ta sợ chẳng mấy chốc mà chẳng nhìn thấy nàng nữa. Ta gọi tên nàng, gọi vài tiếng nàng mới dậy. Ban đầu, Tang Thanh vẫn mơ mơ màng màng nhìn ánh lửa, một lúc sau mới bừng tỉnh, vội vàng túm lấy xiêm y nhưng không thấy, xiêm y của nàng đều đã bị ta đốt trụi. Nàng hét lên, trần truồng nhảy khỏi giường, bổ nhào về phía cửa, lại phát hiện cửa đã khóa, thế nên nàng mới ngẩn cả người. Ta nói: “Sao ngươi nhìn ta như vậy ? Ánh mắt ngươi cứ như không thể tin nổi ? Chẳng phải ngươi vẫn sợ ta mang theo tiền của ngươi bỏ trốn sao ? Chẳng phải ngươi đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay sao ?“ Tang Thanh điên cuồng đập cửa, thét gọi ta, muốn ta mở cửa, ta chỉ lắc đầu, nàng gọi tên ta một lần, ta lại lắc đầu một lần. Lửa càng lúc càng lớn, nàng khóc như phát điên, nàng định mở cửa sổ, nhưng không mở được, lại chỉ có thể quay về chỗ ta đứng …” Hắn than thở, vẻ mặt lại hiện lên hai chữ thỏa mãn.

“Lửa rất nhanh đã cháy tới, ánh mắt nàng sao mà tuyệt vọng, phản chiếu ánh lửa, thiêu đốt cả ta. Nàng từ từ khuỵu xuống, với tay về phía ta, miệng nói: “Mở cửa ra ! Thành Nhiên, van xin chàng mở cửa ra !" Ta ngồi xổm xuống đất, giơ một tay nắm lấy tay nàng, tay còn lại xoa xoa gương mặt mềm mại. “Tang Thanh , nàng thật đẹp , ánh mắt nàng , đôi môi nàng , thân thể nàng đều đẹp như vậy ! Nàng biết không , thân thể đẹp như thế vốn không cần xiêm y , nên ta mới đốt hết mấy thứ bó buộc đó , nàng nên ra đi trong dáng vẻ xinh đẹp nhất mới phải ..." Nàng kéo áo ta , khóc hỏi vì sao. Vì sao ? Vì sao ? Ta nào biết vì sao ? Ta ngơ ngác nhìn nàng, chìa mặt ra hôn nàng. Ta nói: “Ta muốn nàng vĩnh viễn không rời bỏ ta. Vi Trường Ca cũng thế, mà ai khác cũng vậy, không ai có thể mang nàng đi. Nàng trước kia bảo rằng chỉ cần có tiền, chúng ta sẽ không phải sống khổ, nhưng như bây giờ thì chẳng phải là sống khổ sao ? Ta biết, nàng cũng vĩnh viễn sẽ không hạnh phúc ... Nàng nói yêu ta, vậy sao không làm ta vui ? Nàng muốn ta buông tha nàng, vậy ai sẽ buông tha ta ?" Chẳng biết từ lúc nào, nàng ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn cứ như ta là kẻ điên, nhưng rồi nàng cũng ghé mặt sát lại, cuồng loạn mà hôn kẻ điên này !

Là nước mắt của nàng hay nước mắt của ta ? Ướt đẫm khuôn mặt ... Mặt nàng nóng bừng, ta nghĩ mình cũng sắp cháy đến nơi rồi, cùng với nàng chảy chung một chỗ. Lời lẽ lung tung lộn xộn này là nàng nói hay ta nói ? Là nàng muốn ra hay ta muốn vào ? Bóng lửa lập lòe liệu có phải ánh mắt của đại ca ?"

Giọng Lý Thành Nhiên càng lúc càng cao, lẫn trong đó có tiếng khóc, đôi mắt mờ mịt bỗng lóe lên tia sáng khác thường.

“Bất chợt lúc ấy, hết thảy đều tĩnh lặng ! Ta nghe rõ từng câu từng chữ mà nàng nói bên tai : Ta buông tha chàng ... Giọng nói ấy xuyên vào cốt tủy, cứ ở trong đầu ta vang vang rung động. Sau đó, sau đó ... nàng đứng trong lửa, liên tục nói: “Thành Nhiên, ta buông tha chàng, ta buông tha chàng ! Chàng chạy mau ! Chạy mau lên !" Ta kinh ngạc nhìn nàng, nàng đưa tay đẩy thật mạnh, khiến ta lao đảo lùi lại. Nàng cũng lùi một bước, nói: “Ta không trách chàng, cũng không phải chàng không buông tha ta, không phải chàng muốn giết ta ! Là bọn chúng, bọn chúng không buông tha ta ! Ta đã biết, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ta !" Rồi lại lớn tiếng hô: “Bảo Vi Trường Ca đi mau ! Bảo hắn đi mau !" Đến cuối cùng, nàng vẫn gọi tên người khác, vẫn nhớ người khác ... Rốt cuộc là nàng điên, hay là ta điên ? Lòng thoáng lạnh lẽo, nhưng rồi trấn định trở lại, khi ấy, cả cuộc đời ta chưa bao giờ bình tĩnh như vậy. Lừa phừng phừng cháy, tiếng xà nhà gãy đổ, xa xa, có người khàn tiếng báo cháy. Nhìn quanh một lượt, cả gian phòng đã chìm trong biển lửa ... Ta không nhìn thấy nàng, chỉ nghe thấy tiếng nàng cười trong kia, cười dài rồi lại như đang khóc ..."

Đêm mùa hè ngột ngạt.

Lời kể lúc lên cao trào lúc xuống thấp như tiếng vọng từ vực sâu ngàn trượng.

Đứng bên đống tro tàn sau trận lửa, Tô Vọng Ngôn rùng mình một cái. Bên cạnh, một bàn tay lặng lẽ nắm lấy tay y, lòng bàn tay chạm vào nhau, truyền đến sự ấm áp khiến lòng người yên ổn. Không quá cao, cũng không quá thấp, rất vừa phải, chính là độ ấm mà Tô Vọng Ngôn cần cho một buổi tối.

“Tang Thanh đã chết ..."

Tô Vọng Ngôn thì thào, nắm chặt tay Vi Trường Ca. Một luồng nhiệt khí không tên cứ thế lan tỏa khắp thân, trào lên vành mắt, y tới trước mặt Lý Thành Nhiên, từ trên cao nhìn xuống, lớn tiếng nói: “Nếu ta nói với ngươi rằng ngươi đã trách lầm nàng, giết lầm nàng thì thế nào ?"

“... Là ý gì ?"

Lý Thành Nhiên ngẩng đầu, có chút si ngốc nhìn y.

Tô Vọng Ngôn hít một hơi thật sâu, quay qua kéo Vi Trường Ca. “Hắn là Vi Trường Ca, nhưng người Tang Thanh gặp ở Thạch Thành lại là ta. Ngươi nói nàng thay lòng đổi dạ, nhưng nàng thậm chí ngay cả ta là ai cũng không biết ! Tang Thanh đang sợ hãi, nhưng không phải sợ ngươi. Nàng muốn ta đưa nàng đi, chẳng qua là vì ta nói cho nàng biết, ta có thể cứu nàng ! Một ngày kết nghĩa phu thê cả đời làm phu thê, sao trước khi phóng hỏa, ngươi không hỏi nàng cho rõ ràng mọi chuyện ?"

Lý Thành Nhiên trợn mắt, rồi hờ hững đáp: “Vậy thì sao ?"

Tô Vọng Ngôn khựng lại.

Lý Thành Nhiên nhìn y, đột nhiên phá lên cười, cười đến gập bụng không ngừng lại được.

“Vậy thì sao ? Ngươi có phải Vi Trường Ca không, Vi Trường Ca là ai thì liên quan gì ? Dù cho không có " Vi Trường Ca " đi chăng nữa, một ngày nào đó ta vẫn sẽ giết nàng. Ta vẫn sẽ phóng một mồi lửa thiêu cháy tất cả, mặc kệ nàng có thay lòng đổi dạ hay không, mặc kệ nàng có ngờ vực ta hay không. Dù cho Lý Thành Nhiên có không phải tên là Lý Thành Nhiên, Tang Thanh không phải tên là Tang Thanh, chỉ cần chúng ta gặp nhau, nhất định sẽ dẫn đến kết cục này !"

Vi Trường Ca thở dài, nói: “Rốt cuộc ngươi oán hận gì nàng ?"

Lý Thành Nhiên giật mình sửng sốt rồi chậm rãi lắc đầu, nói giọng mơ hồ: “Ta hận nàng sao ? Rốt cuộc là hận nàng hay yêu nàng, ta cũng chẳng rõ ..."

Lý Thành Nhiên lảo đảo đứng dậy, chậm rãi bước từng bước trên con đường lát đá của Lục Gia trấn, cũng không ngoảnh lại, mê mê mang mang, cứ như là ngày rộng tháng dài chỉ còn mỗi một việc là đi dọc con đường này.

“Yeu gì nàng ? Hận gì nàng ? Nàng là nàng, ta là ta. Ta vì sao mà yêu nàng, lại vì sao phải hận nàng ? Ta là ta, nàng là nàng, ta yêu nàng cùng nàng có liên quan gì đâu ? Ta hận nàng nói từ đâu bây giờ ? Nàng thì sao, nàng yêu ta hay là hận ta ? Tất thảy thì liên quan gì tới ta ? Yêu là gì ? Hận là gì ? Lý Thành Nhiên, Tang Thanh. Tang Thanh, Lý Thành Nhiên ... Ha ha ha ... Oan nghiệt, là oan nghiệt !"

Lý Thành Nhiên cười dài trong nước mắt, càng bước càng nhanh , cuối cùng chạy như bay, bóng lưng rất nhanh đã bị bóng tối nuốt trọn.

Tô Vọng Ngôn đau xót trong lòng, quay lại nhìn Vi Trường Ca.

Vi Trường Ca yên lặng đi tới, khẽ vỗ vai y an ủi.

Chỉ nghe tiếng cười thê lương buồn bã càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ, rồi thoắt cái ngừng bặt.

Mọi người đều sửng sốt, Vi Trường Ca kêu lên một tiếng " Không xong " rồi lập tức thi triển khinh công đuổi theo hướng Lý Thành Nhiên bỏ chạy. Tô Vọng Ngôn và Vi Kính cũng vội vàng theo sau.

Bầu không khí thoáng mùi máu tươi nhàn nhạt.

Lý Thành Nhiên đứng giữa phố, quay lưng về phía bọn họ, một người từ phía đối diện ôm lấy nửa trên thân thể hắn, có tiếng thứ gì đó chảy xuống từ lưng, tí tách, tí tách, tụ thành một vũng sậm màu trên nền đất.

Người nọ buông tay, Lý Thành Nhiên ngã xấp xuống.

Giữa trái tim hắn còn cắm một thanh đoản đao.

Lưỡi đao trong bóng đêm phản chiếu ánh sáng.

Vi Trường Ca kinh ngạc trợn mắt , liền nghe thấy tiếng kêu khẽ của Tô Vọng Ngôn và Vi Kính phía sau.

Thi Lý lẳng lặng nhìn thi thể Lý Thành Nhiên trên mặt đất, thật lâu sau mới giương mắt nhìn về phía ba người trước mặt, nhếch khóe miệng muốn cười, nhưng rồi lại rơi nước mắt. “Tang Thanh, Lý phu nhân, Lý quả phụ, Cố tẩu, nàng rốt cuộc là ai ? Ta quen ai trong số này ? Nàng hạ độc giết chồng, nàng cùng em chồng yêu đương vụng trộm, nàng thích tiền, thích nhà cao cửa rộng, nàng không phải người đàn bà tử tế , những điều này ta đều biết, nàng đã làm chuyện xấu xa như vậy, nhưng vì sao ta vẫn ..."

Vi Kính tiến lên hai bước, khẽ gọi: “Thi Lý ..."

Vai Thi Lý run rẩy, ngã nhào trên mặt đất, cuối cùng không kìm được mà khóc rống lên.

Lòng Vi Trường Ca đầy thương cảm, gã thanh niên mới mười tám tuổi này còn trẻ như vậy, đây là lần đầu xa quê, gã chưa từng đến nhiều nơi, cũng không biết cách đối nhân xử thế, ngoài làm đồng ra cái gì cũng không hiểu, trước đêm nay, gã thậm chí còn không biết ái tình là gì, vậy mà, chỉ trong một đêm, gã đã hiểu nhiều như thế, nhiều đến tàn nhẫn ...

Trong thoáng chốc, hắn nghe thấy tiếng hít thở của Tô Vọng Ngôn lại gần.

Vi Trường Ca nghiêng đầu, Tô Vọng Ngôn với vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào thi thể Lý Thành Nhiên, chẳng biết nghĩ gì. Vi Trường Ca chợt nghĩ ra một chuyện, vội gọi Tô Trường Ngôn: “Lúc Tang Thanh sắp chết có nói: “Bảo Vi Trường Ca đi mau ", nhưng thực ra ý của nàng là bảo đệ chạy may đúng không(1) ? Đệ biết tại sao nàng lại nói vậy không ?"

(1) Đi và chạy , trong tiếng trung đều dùng chữ: " 走 " ( zou)

Tô Vọng Ngôn dường như không nghe thấy , một lúc sau mới thở dài đầy lo âu.

Vi Trường Ca nhìn sắc mặt y, cẩn trọng hỏi: “Chúng ta làm gì bây giờ ?"

Tô Vọng Ngôn liếc y, nói: “Trước tiên tới kinh thành xem sao đã ..."

Nói xong lại thở dài, cô đơn nhìn sang nới khác, ngơ ngác quan sát một người sống, một người chết cách đó vài bước. Vi Trường Ca im lặng nhìn y chăm chú, bỗng nhiên mở miệng nói: “Đừng suy nghĩ nữa !" Tô Vọng Ngôn không quay lại, chỉ cười khẩy. “Huynh biết ta đang nghĩ gì sao ?" Vi Trường Ca cười , nói: “Mặc kệ đệ đang nghĩ gì, ta đều muốn đệ đừng nghĩ nữa ." Tô Vọng Ngôn đột ngột quay đầu lại, nhìn thẳng vào Vi Trường Ca. Vi Trường Ca cười thong dong, Tô Vọng Ngôn mặt đầy tức giận, quát: “Huynh làm sao biết ta đang nghĩ gì ?" Vi Trường Ca chỉ cười, Tô Vọng Ngôn liếc nhìn đầy căm tức, đôi con ngươi chẳng rõ là sáng hay tối, rồi dần dần lại thấy có tia sáng lóe lên bên trong, qua một khắc, từng giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

Tang Thanh đã chết, manh mối để lại cũng chỉ còn lời nàng nhắn qua Thi Lý: “Kinh thành, cành dương thụ ."

Trên đường tới kinh thành, Tô Vọng Ngôn vẫn mặt nặng mày nhẹ, người nào tinh ý đều có thể nhận ra, Tô công tử đang cực kỳ mất hứng. Trừ khi nhất định phải nói, còn không Tô Vọng Ngôn luôn ngậm chặt miệng, thỉnh thoảng có nói vài câu thì đó cũng là mấy phút yên ổn hiếm hoi. Phần lớn thời gian y đều như đang suy nghĩ điều gì đó, quên hết mọi sự. Vi Trường Ca lúc nào cũng phải nhắc nhở y chuyện ăn, ngủ, nghỉ. Nửa đêm những khi mất ngủ, lần nào Vi Trường Ca nhìn qua cửa sổ, cũng thấy bóng người kia quanh quẩn dưới ánh trăng, mà cứ phải chờ cho đến lúc phía đông trời hừng sáng, người nọ mới ngơ ngẩn quay về phòng.

Thế nên, giờ đến phiên Vi Trường Ca bắt đầu thong thả đi tới đi lui trong đình.

Dọc đường, y có rất nhiều cơ hội âm thầm quan sát vị hảo bằng hữu, tới lúc nhìn vào mắt Tô Vọng Ngôn, lại phát hiện trong con ngươi trước nay luôn sôi nổi, hào hứng giờ bỗng trở nên u ám khiến người ta phát hoảng.

Đêm tới kinh thành, tại trang viên của Thiên Hạ Bảo, Vi Trường Ca đứng sau cửa sổ cả buổi, quan sát đến nửa đêm mới đẩy cửa ra khỏi phòng.

Bụi sơn chi(2) đúng kỳ nở rộ, lớp lớp cánh hoa đều đặn mở ra, màu trắng muốt nổi bật trên nền xanh biếc, ngỡ như trong suốt. Hương thơm thoang thoảng thấm vào cánh mũi, không mục tiêu, cũng không phương hướng, cứ thế như có như không tỏa ra bốn phía, tới khi tràn ngập không gian.

(2) Hoa sơn chi : Còn gọi là hoa dành dành, thường nở vào mùa hè, có sáu cánh uốn cong màu trắng, mùi rất thơm, trông khá giống hoa trà.

Tô Vọng Ngôn đứng lặng trước bụi hoa, tay mân mê một đóa sơn chi, dường như chẳng nghe thấy tiếng bước chân vững vàng phía sau.

Vi Trường Ca đặt hai cái chén lên bàn đá, bày ra một bầu rượu, nâng bầu rượu lên, khẽ động cổ tay, một dòng nước bạc tao nhã rớt xuống từ miệng bình, phát ra tiếng róc rách, rất nhanh hai chiếc chén đã đầy. Thấy Tô Vọng Ngôn vẫn không định đáp lại ý tốt của mình, y chẳng để bụng, chỉ mỉm cười rồi ngẩng đầu quan sát bầu trời.

Vầng trăng ngày rằm cong cong như một nét mi treo trên ngọn ngô đồng.

Mây hờ hững như trôi như ngừng, gió phảng phất như không như có.

Vi Trường Ca nâng chén rượu về phía bầu trời xa, tự cạn một chén, lại rót đầy, rồi tiếp tục cạn, cứ như vậy ba chén liền. Rồi y đứng lên, rũ rũ vạt áo, nhấc cái chén đối diện, khom lưng đổ xuống đất. Y chăm chú nhìn dòng nước thấm xuống, chờ cho tới lúc trước không còn dấu vết gì, mới thở dài xa xăm.

“Cỏ xuân tàn úa gió thu lay, gió thổi đã ngừng cỏ lại bay, lụa bán xong rồi quán đóng cửa, đàn sáo ngừng chơi đến luống cày. Từ xưa ai không chết, nuốt hận khóc thêm bấy lâu nay(3) ."

(3) Nguyên văn: “Xuân thảo mộ hề thu phong kinh, thu phong bãi hề xuân thảo sinh, khỉ la tất hề trì quán tẫn, cầm sắt diệt hề khâu lũng bình. Tự cổ giai hữu tử, mạc bất ẩm hận nhi thôn thanh ..." Trích từ bài Phú hận ( Bài phú về nỗi oán hận ) của tác giả Giang Yêm ( Lương - Nam Bắc triều )

Đứng lặng hồi lâu, y xoay người đặt chén xuống, nói với bóng lưng Tô Vọng Ngôn: “Ba chén ấy, ta tạm thay đệ tế bái Tang Thanh. Giờ đệ cũng nên về ngủ đi thôi ."

Tô Vọng Ngôn vẫn ngồi im không nói.

Vi Trường Ca chắp tay đứng phía sau. Tuy không thấy mặt Tô Vọng Ngôn nhưng y vẫn có thể tưởng tượng ra trên gương mặt ấy đang hiện lên thần sắc thế nào - trống rỗng, hoảng loạn, ánh mắt vô định, xa xăm mà sắc bén, tưởng chừng muốn nhìn thấu suốt thế gian này. Bồng Lai điếm tại Thạch Thành, có hay không một ngày Tô Vọng Ngôn tỉnh dậy, sau đó bỗng phát hiện, những gì xảy ra ở lữ quán chỉ là một hồi kỳ ngộ ở cái nơi khiến người ta mơ mộng ? Mà một lần tình cờ gặp nhau đó cũng chỉ là giấc tiêu lộc(4) khó phân thật giả ? Vi Trường Ca muốn an ủi y, vẫn còn nhớ năm xưa lúc phụ thân qua đời, Tô Vọng Ngôn đã nói: “Trăm năm đổ lại, ai mà không chết ." Y vẫn luôn tự do tự tại, hiểu biết hơn bất cứ ai, cười lạnh lùng hơn bất cứ ai. Nhưng giờ, đơn giản chỉ là Tang Thanh chết, đã khiến y thay đổi. Chẳng qua là một người đàn bà ngẫu nhiên gặp được ở quán trọ, sao lại làm cho y khổ sở đến vậy ? Trước mắt, thực vẫn là Tô Vọng Ngôn mắt xanh nào ai có, hỏi đường mây trắng qua(5) đó sao ?

(4) Mộng tiêu lộc : Sách Liệt tử chép nước Trịnh có người thợ săn bắt được một con hươu, đem giấu vào bụi chuối, sau không nhớ là giấu chỗ nào, than thở tiếc nuối, ngỡ mình nằm mơ. Có kẻ nghe được tin bèn đi kiếm, tìm thấy hươu mang về, vợ vẫn không tin, cho là đang nằm mộng. Đại ý ám chỉ tình cảnh mộng và thực lẫn lộn, khó phân biệt.

(5) Nguyên văn: “Thanh mục đổ nhân thiểu. Vấn lộ bạch vân đầu ." Trích từ một bài thơ tương truyền của hòa thượng Bố Đại thời Tống. Ý của hai câu này thể hiện lối sống tự do thoải mái, không màng sự đời.

"Người đẹp dáng thư nhàn

Khéo hái dâu bên đàng

Cành mềm buông tha thướt

Lá rụng bay mênh mang(6) ."

(6) Nguyên văn: “Mỹ nữ yêu thả nhàn, thải tang kỳ lộ gian. Nhu điều phân nhiễm nhiễm, lạc diệp hà phiên phiên ." Trích bốn câu đầu bài Mỹ nữ thiên của tác giả Tào Thực ( thời Ngụy - Tam quốc ). Người dịch : Vi Nhất Tiếu.

Y nghĩ , thật tiếc chẳng có duyên được trông thấy người con gái đi trên đường ven ruộng đó , không biết có thướt tha , yểu điệu như cô gái hái dâu trong khúc hát kia không(7).

(7) Bài Mỹ nữ thiên cũng là một bài từ nói về cô gái hái dâu , có ảnh hưởng từ bài từ cổ Mạch thượng tang. Chữ " Tang " trong tên của Tang Thanh nghĩa là cây dâu , do vậy Vi Trường Ca mới liên tưởng hình ảnh người con gái đi trên con đường ven ruộng với Mạch thượng tang và Mỹ nữ thiên.

Vi Trường Ca không muốn nghĩ tiếp nữa.

Y quay trở lại bàn, rót đầy một chén.

Trên mặt đất, bóng người, bóng cây, bóng hoa bao trùm, chất chồng thành một đống, Vi Trường Ca nâng chén cùng chiếc bóng. Một bầu rượu ngon mà chỉ để tế bái người đã khuất thì thực đáng tiếc, người mất cũng đã mất, thôi thì người sống nâng chén cùng cái bóng, kết niềm vui vô tình. Nếu may mắn mà say được một lần, cũng đủ để tế bái niềm đau dai dẳng.

Chiếc bóng thu lại, phía bên kia Tô Vọng Ngôn đã ngồi xuống.

Y đưa tay quơ bầu rượu, rót đầy một chén, một hơi cạn sạch, lúc này mới lẩm bẩm: “Huynh say rồi à ?"

Vi Trường Ca đáp: “Chưa say được ."

Tô Vọng Ngôn lại nói: “Tốt lắm, ta đang muốn cùng huynh uống say ." Sau đó đẩy cái chén tới trước mặt Vi Trường Ca ." Huynh rót đi ."

Vi Trường Ca cười cười nhìn y, vừa nhấc bầu rượu lên lại buông xuống, cười, nói: “Tiếc quá hết rượu rồi."

Tô Vọng Ngô không tin, giành lấy lắc lắc bên tai, không thấy gì bèn thở dài, cũng cười gượng. “Thật may ta đã say ..." Rồi duỗi tay nằm sấp xuống bàn, nhắm mắt lại.

Tô Vọng Ngôn gối đầu lên cánh tay, không nhúc nhích, chỉ thấy tiếng hít thở đều đều. Mây dời trăng động(8) , ánh sáng đổi hướng khéo léo chuyển tới chuyển lui trên cổ. Nếu không phải Vi Trường Ca đã quen y những mười ba năm thì có khi còn nghĩ y say thật.

(8) Nguyên văn: “Vân trì nguyệt vận ", trích một câu trong Kinh Lăng Nghiêm.

“Vi Trường Ca, huynh có từng nghĩ, vì sao bọn họ lại phải chết không ? Tang Thanh lúc sắp chết có nói: “Ta không trách chàng, không phải chàng không chịu buông tha ta, là bọn chúng không chịu buông tha ta ." Lý Thành Nhiên nghe không hiểu, ta lại hiểu. “Bọn chúng không chịu buông tha ta ", chính là nàng nhắc tới hai đứa bé kia, ta vừa nghe liền hiểu ! Nàng không trách Lý Thành Nhiên, vì nàng đến chết cũng vẫn tưởng là hai đứa bé kia không chịu buông tha nàng !" Tiếng Tô Vọng Ngôn vọng ra từ trong tay áo, cứ như là nói mơ.

“Vi Trường Ca , huynh biết không ? Chính ta đã nói với nàng như thế. Đêm hôm đó, ta đuổi theo, nói với nàng rằng: “Bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngươi ." Ta biết rõ nàng sợ hai đứa bé kia mà vẫn dọa nàng như thế. Giết chết Tang Thanh, căn bản không phải một mồi lửa của Lý Thành Nhiên, mà là một câu nói của ta. Là ta hại nàng, là ta giết nàng ! Lý Thành Nhiên và Tang Thanh thực ra đều bị câu nói kia giết chết. Nàng muốn ta chạy mau, nhưng ta có thể chạy đi đâu ? Chạy tới nơi nào cũng vẫn là ta hại chết bọn họ ... Nếu Tang Thanh không gặp ta, nếu ta không tò mò như vậy, nếu ta không đuổi theo nói chuyện với nàng thì có lẽ nàng sẽ không sợ hãi, lo lắng đến thế. Lý Thành Nhiên cũng sẽ không hiểu lầm nàng, sẽ không trách nàng, sẽ không phóng hỏa, Tang Thanh sẽ không phải chết, Lý Thành Nhiên cũng sẽ không bị Thi Lý giết chết ... Bọn họ có thể yên ổn sống bên nhau, hai kẻ yêu nhau chết đi sống lại, sao đến nỗi gặp phải kết cục đau đớn như vậy ?"

Vi Trường Ca vẫn mỉm cười.

Y có thể vỗ vai Tô Vọng Ngôn, nói đó không phải là lỗi của đệ ; an ủi Tô Vọng Ngôn rằng, tất cả đều là số mệnh. Y cũng có thể nhắc Tô Vọng Ngôn nhớ lại, Lý Thành Nhiên đã nói, dù Tang Thanh không gặp y thì rốt cuộc vẫn dẫn đến kết quả như vậy. Thế nhưng Vi Trường Ca biết, người ngồi kia chính là Tô Vọng Ngôn, một khi y đã khăng khăng như vậy thì có dùng sức ba bò chín trâu cũng không thể kéo y quay đầu đổi ý.

Vi Trường Ca đành nói: “Đệ bảo đệ hại chết Tang Thanh và Lý Thành Nhiên, vậy đệ là ai ?”

“… Ta là Tô Vọng Ngôn .”

“Nhưng Tang Thanh chẳng biết ai là Tô Vọng ngôn cả. Nàng chưa từng tới Thiên Hạ Bảo, chưa từng gặp Vi Trường Ca .Nàng chỉ biết có người đưa cho nàng một hòn đá, bảo nếu xảy ra chuyện gì thì tới tìm Vi Trường Ca, nàng còn nghĩ người đó chính là Vi Trường Ca nữa. Vậy nên, cho dù nàng có thấy oan ức, đi tố cáo trước Diêm Vương đi chăng nữa thì đó cũng là Vi Trường Ca chứ không phải Tô Vọng Ngôn. Vi Trường Ca còn không sợ, Tô Vọng Ngôn lo lắng nỗi gì ?”

Vi Trường Ca cố tình nói thật dễ nghe, quả nhiên Tô Vọng Ngôn bật cười khe khẽ, y nghiêng đầu, nhếch khóe miệng, nhìn Vi Trường Ca không chớp, trong con ngươi có chút ý cười. Vi Trường Ca cười lại với y, dịu dàng nói: “Đừng suy nghĩ linh tinh !”

Tô Vọng Ngôn cụp mắt xuống, hồi lâu mới nói: “Huynh không biết sao, ta say …”

Vi Trường Ca cười híp cả mắt. “Đúng vậ , đệ say, nói toàn lời say thôi …”

Tô Vọng Ngôn mơ hồ ậm ừ , bỗng nhiên lại nói: “Vi Trường Ca, rốt cuộc có phải ta đã hại bọn họ không ? Yêu hận, hận yêu, có phải hai chữ này luôn đi liền với nhau ?”

Vi Trường Ca lặng yên không đáp, nói đầy ẩn ý: “Có ta ở đây mà .”

Tô Vọng Ngôn không lên tiếng nữa, trong chốc lát vang lên tiếng thở dài đều đặn, Vi Trường Ca ghé sát mặt lại, Tô Vọng Ngôn đã ngủ thật rồi. Vi Trường Ca chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của y, cười cười đứng dậy, cố không phát ra tiếng động, rời khỏi đình. Y biết, khiến Tô Vọng Ngôn hoang mang không chỉ có cái chết của Tang Thanh mà có lẽ, trong lòng Tô Vọng Ngôn còn có nỗi niềm khác, lớn hơn cả sinh tử, nhưng y không nói, bản thân Vi Trường Ca cũng không thể hỏi …

Bụi sơn chi đang nở này chẳng biết cuối cùng kết hoa to hay nhỏ.

Vi Trường Ca tiện tay hái xuống một đóa, đặt trong lòng bàn tay quan sát. Có lẽ cảm nhận được mạch máu của y đang chảy, nên cánh hoa mỏng manh khẽ khàng rung động, hương thơm lặng lẽ lan tỏa, xuôi theo những ngón tay thon dài.

Đêm khuya mái hiện rộng, hoa nở thơm ngát đình(9).

(9) Nguyên văn: “Dạ thâm đình vũ khoáng, hoa khai hương mãn đình.” Lấy ý từ một câu trong bài Biểu huynh thoại cựu ( Nghe anh họ kể chuyện cũ ) của tác giả Đậu Thúc Hướng ( thời Đường ). Nguyên tác: “Dạ hợp hoa khai hương man đình “, dịch nghĩa : Hoa dạ hợp nở, hương thơm bay khắp sân.

Nhưng lòng Vi Trường Ca chẳng ở đây, y đang nghĩ tới ngày mai. Kinh thành, cành dương thụ, người được phái đi điều tra rõ, đó là một ngồi làng gần cửa Đông kinh thành , có tất cả ba trăm mười bảy người chia làm bốn mươi sáu hộ. Trong bốn mươi sáu hộ có tám hộ không phải dân nơi đó, nhưng mới dọn tới trong vòng nửa năm đổ lại cũng chỉ có một nhà. Nhà này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là một góa phụ trẻ tuổi dắt theo hai đứa con một trai một gái, con trai lớn tám tuổi tên Cố Niệm, con gái nhỏ Cố Phán mới vừa năm tuổi, người trong thôn đều gọi nàng là Cố tẩu.

Hai huynh muội họ Cố này phải chăng chính là hai đứa trẻ Tô Vọng ngôn từng thấy trong Bồng Lai điếm ? Phải chăng cũng chính là hai đứa bé Hoa Hòa Thượng gặp ở bên ngoài Thạch Thành ? Người hiện tại đang gọi Cố tẩu ấy rốt cuộc là ai ? Trên người hai huynh muội nhà này rốt cuộc giấu giếm bí mật gì ? Hay những lời Tang Thanh nhờ chuyển tới cũng không phải cầu cứu, mà là biết mình cuối cùng khó tránh khỏi cái chết, nên cố gắng để lại chút manh mối ? Trước lúc chết, nàng có hối hận vì đã nhờ Thi Lý chuyển lời tới Thiên Hạ Bảo này không ?

Lòng Vi Trường Ca đầy nghi hoặc.

Y quay đầu lại, Tô Vọng Ngôn vẫn nằm gục trên bàn say ngủ.

Lúc này, Vi Trường Ca bèn nghĩ tới một điều cuối cùng : Nếu trên người hai huynh muội nhà họ Cố thực sự giấu giếm bí mật nào đó, nếu Hoa Hòa Thượng và Tang Thanh đều chết vì bí mật này, thì liệu Tô Vọng Ngôn có thể gặp nguy hiểm hay không ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.