Tiếng sấm cuối hè ầm ầm kéo tới từ phía chân trời, Tô Vọng Ngôn đang ngắm bức tranh treo tường cũng bị tiếng sấm làm cho giật mình tỉnh mộng, mở choàng mắt, đứng bậy dậy rồi lại ngồi xuống.
Vi Trường Ca cầm trên tay một quyển sách, hết sức tập trung tinh thần đọc nó.
Tô Vọng Ngôn đang yên ổn nhìn y cả buổi, chợt đứng bật dậy, giật lấy sách ném ra xa.
Vi Trường Ca sửng sốt bước tới nhặt, vỗ vỗ bụi bám trên sách, quay đầu lại, cười hỏi: “Làm sao thế ?"
Tô Vọng Ngôn hờn dỗi nói: “Đã sáu ngày rồi ."
“Ta biết ."
“Chúng ta chết dí ở chỗ này rốt cuộc để chờ cái gì chứ ? Đã tới kinh thành sao không đến thẳng thôn Dương Thụ ?"
Vi Trường Ca chợt cười, còn chưa kịp giải thích thì một gã thủ hạ mang theo một bọc vải đã vội vã chạy tới, khom lưng thi lễ, tiến lên hai bước, cung kính đặt bọc vải lên mặt bàn. Vi Trường Ca nghiêm mặt, phất tay cho lui, lúc này Tô Vọng Ngôn mới nhìn thấy lá thư đặt trên bọc vải, lập tức thong thả tới bên cửa sổ, chăm chú nhìn mây đen nặng nề phủ xuống trời xa. Vi Trường Ca xé bỏ vỏ ngoài, lấy ra một trang giấy mỏng, liếc nhanh từ trên xuống dưới. Quay đầu lại, thấy Tô Vọng Ngôn đang quay lưng đứng cạnh cửa sổ, dù biết y có ý tránh đi nhưng vẫn thấy trong lòng chua chát. Tuy vậy, chỉ trong chớp mắt, Vi Trường Ca đã búng tay lên tờ giấy cái " tách ", Tô Vọng Ngôn nghe thấy bèn quay lại.
Vi Trường Ca cười cười , kéo y ngồi xuống. “Sao đệ phải sốt ruột ? Ta muốn đệ chờ, đương nhiên có cái lý của ta ." Ngừng một chút lại hỏi: “Đệ còn nhớ chuyện này bắt đầu như thế nào không ? Chân tướng toàn bộ câu chuyện, chúng ta đã biết được bao nhiêu ?"
Nói xong lại nhẹ nhàng đặt tờ giấy giấy mỏng xuống trước mặt Tô Vọng Ngôn.
Mặt giấy viết bốn chữ.
Trên mặt Tô Vọng Ngôn hiện lên vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Vi Trường Ca, lòng đầy thắc mắc.
Vi Trường Ca chỉ cười nhạt: “Lá thư này tới từ chỗ Dạ Minh Sinh ."
Một tiếng sấm rền vang trên nóc nhà, dội vào tai kêu ong ong, hai người đều im lặng. Chờ dứt tiếng sấm, Vi Trường Ca vừa sắp xếp lại mạch suy nghĩ vừa chậm rãi nói: “Câu chuyện bắt đầu từ Bồng Lai điếm, cuối mùa đông năm ngoái, ngươi ghé qua Thạch Thành, tình cờ chứng kiến cái chết của Hoa Hòa Thượng. Cũng ở Bồng Lai điếm, ngươi gặp Tang Thanh và hai đứa trẻ. Mà Vô Thị Phi từng kể, Hoa Hòa Thượng trước khi chết, ở thôn nhỏ gần Thạch Thành có truy hỏi một người đàn bà điều gì đó. Nếu chúng ta đoán không nhầm thì người đàn bà đó chính là Tang Thanh. Tuy Vô Thị Phi rốt cuộc không biết Hoa Hòa Thượng đã hỏi cái gì, nhưng lại thấy nàng trả lời: “Chúng là con ta " , có thể thấy câu hỏi của Hoa Hòa Thượng chắc chắn có liên quan đến hai đứa bé. Hoa Hòa Thượng vừa đi khỏi, Tang Thanh cũng dẫn theo hai đứa trẻ rời đi. Như đệ từng nói, Hoa Hòa Thượng chết ở Bồng Lai điếm, trùng hợp thay, cùng lúc ấy Tang Thanh và hai đứa bé cũng ở đó. Cái chết của Hoa Hòa Thượng chắc chắn có liên quan tới hai đứa trẻ kia ."
Tô Vọng Ngôn gật đầu: “Không sai. Huynh nhớ không, đêm Hoa Hòa Thượng chết, có người rõ ràng nghe thấy hắn cùng ai đó nói chuyện trong phòng, nhưng trên cửa sổ lại chỉ có bóng của một mình hắn. Khi ấy, Lục Sửu vì thế mà khăng khăng khẳng định đêm đó có người vào phòng, ta còn cho là không phải, chỉ nghĩ hắn một mình lẩm bẩm.
Giờ mới thấy, nếu có người nói chuyện với hắn chỉ cao chưa đến cửa sổ thì trên vách đương nhiên sẽ chỉ thấy mỗi bóng của hắn rồi ."
Vi Trường Ca nói: “Nhưng nếu thực sự là bọn chúng, thì vì cái gì lại muốn hại Hoa Hòa Thượng ."
Y nói tiếp, không đợi Tô Vọng Ngôn trả lời: “Đêm đó, tiểu nhị nghe thấy Hoa Hòa Thượng quát một câu trong phòng: “Hóa ra thật sự là các ngươi ! Người đó thì sao ? Người đó đâu ?" Những lời này rốt cuộc là có ý gì ? " Hóa ta thật sự là các ngươi !" , nghe giọng có chút giật mình, hoặc là đã sớm biết từ trước. Thế nên ta nghĩ, chắc là người quen của Hoa Hòa Thượng, hoặc vừa trông thấy, Hoa Hòa Thượng đã nhận ra ngay, nhưng không biết vì sao lại không dám khẳng định. Có lẽ sau khi người kia tự mình xác nhận, hắn chắc chắn đúng là người mình quen rồi nên mới thốt lên câu đó. Nhưng Hoa Hòa Thượng ngay lập tức lại hỏi: “Người đó thì sao ? Người đó ở đâu ?" , hắn vội vàng như vậy, không biết là hỏi tung tích của ai?"
Ánh mắt sắc bén của Tô Vọng Ngôn chợt lóe lên. “Huynh biết đấy, ba mươi năm nay, trong lòng hắn chỉ có một người ."
“Đúng vậy, trong lòng hắn chỉ có một người, người hắn hỏi, có lẽ chính là người đó ." Vi Trường Ca vừa cười vừa thở dài. “Nghĩ kỹ mới thấy, nếu đêm ấy đúng là hai đứa bé kia nói chuyện với hắn thì quả có chút thú vị ."
Tô Vọng Ngôn mỉm cười: “Chuyện cũ ba mươi năm trước, lại hỏi đứa trẻ đầu còn để chỏm, đúng là thú vị thật ."
Vi Trường Ca nói tiếp: “Thời gian trăm năm cũng chỉ như bóng câu qua cửa sổ, huống hồ chỉ có ba mươi năm. Tựa như người đàn bà nơi Cực Bắc kia vậy, với nàng thì ba mươi năm trước, ba năm trước hay ba ngày trước thì có gì khác biệt, chẳng qua càng lâu thì càng thêm nhiều truyện mà thôi."
Dứt lời bèn thở dài một tiếng, như chất chứa tâm tư.
Ngoài phòng, tiếng sấm như bị giam trong một cái túi lớn, vang lên nặng nề giữa những tầm mây thấp.
Vi Trường Ca lại nói: “Chính vì vậy ta mới nhớ ra, ba mươi năm trước, lúc Hoa Hòa Thượng gặp gỡ nàng kia trong ngôi chùa cổ, nàng cũng dẫn theo hai đứa bé, tuổi cũng xấp xỉ hai đứa trẻ kia. Lý Thành Nhiên từng nói, hai đứa bé không rõ lai lịch, vô cùng kỳ quái, mà ngươi cũng đã nghe được những lời chúng nói trong khách điểm, không hề giống như lời từ miệng hai đứa trẻ chưa đầy mười tuổi nói ra, trừ khi ..."
Tô Vọng Ngôn tiếp lời: “Trừ khi chúng và người đang bà nơi Cực Bắc kia là cùng một loại. Cho nên, huynh mới cho người đi tìm Dạ Minh Sinh ?"
Vi Trường Ca cười, nói: “Đúng, Tang Thanh và Lý Thành Nhiên đều đã chết, không sao truy ra được lai lịch của hai đứa trẻ kia, đành phải tìm cách khác chứng minh. Năm đó, người đàn bà dẫn theo hai đứa con xuất hiện ở Lăng Châu tự nhận là Cố phu nhân, Tang Thanh lẩn trốn ở thôn nhỏ cạnh Thạch Thành cũng bảo mọi người gọi nàng ta là Cố tẩu, bây giờ người đàn bà cùng hai con nhỏ sống tại thôn Dương Thụ cũng lại tên là Cố tẩu, từ đầu đến cuối, ba nữ nhân đó đều họ " Cố " ! Chẳng lẽ có lý do buộc họ phải mang họ Cố sao ? Nếu vậy thì Cố Niệm, Cố Phán, lẽ nào là tên thật của chúng ?
Có một chi tiết trong chuyện cũ của Hoa Hòa Thượng. Năm đó, nàng kia đứng dậy rời đi, hai đứa con vẫn đang chơi đùa trong bụi cỏ, nàng bèn gọi tên chúng, kêu chúng tới. Hoa Hòa Thượng suốt đời không quên được người đàn bà này, Dạ Minh Sinh lúc kể chuyện có nhắc lại đầy đủ cả những chi tiết nhỏ nhặt, chứng tỏ chuyện này hắn đã nghe tam ca khi còn sống kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần. Vậy lúc Hoa Hòa Thượng kể cho Dạ Minh Sinh, có nhắc tới tên hai đứa bé kia không ? Nghĩ tới đây, ta liền sai người đi cả đêm để tìm Dạ Minh Sinh ."
Tô Vọng Ngôn gật đầu , đảo mắt qua lá thư trước mặt , con ngươi bỗng bừng sáng. “Ta nghĩ ta biết người đàn bà ba mươi năm trước xuất hiện ở ngôi chùa cổ trên núi Nga Mi là ai rồi ?"
Vi Trường Ca cười, hỏi: “Là ai vậy ?"
Tô Vọng Ngôn hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ huynh không biết sao ?"
Vi Trường Ca chỉ cười không nói.
Tô Vọng Ngôn tiếp lời: “Hoa Hòa Thượng cái gì cũng kể cho Dạ Minh Sinh nghe, chỉ có một chuyện quan trong nhất lại không nói, thực ra hắn đã sớm biết nàng kia là ai ?"
“Ồ !"
Giọng Vi Trường Ca kéo dài đầy ý tứ.
Tô Vọng Ngôn cười cười vẻ am hiểu: “Trăng thu chùa Bạch Thủy là cảnh đẹp có tiếng trong thiên hạ, Đạn Cầm Oa càng là thứ có một không hai vùng Thục Tây, ngoại trừ ao Bạch Thủy ở núi Nga Mi ra thì thiên hạ không đâu có. Thế nên hôm đó vừa nghe Dạ Minh Sinh kể, ta đã biết ngay đó là chùa Bạch Thủy trên núi Nga Mi. Nhưng Dạ Minh Sinh từng nghe Hoa Hòa Thượng kể rất nhiều lần lại không biết. Theo lý mà nói, một người khi kể chuyện cũ, đầu tiên sẽ phải nói rõ thời gian, địa điểm xảy ra câu chuyện. Nhưng Hoa Hòa Thượng thì không, hắn kể hết tất cả chuyện to chuyện nhỏ, chỉ có mỗi địa điểm là ba mươi năm không nhắc tới một lần, hắn làm vậy là vì cái gì ?"
Vi Trường Ca nói: “Vì hắn biết, chỉ cần nói ra hai chữ " Nga Mi " thì một ngày nào đó, Dạ Minh Sinh cũng sẽ đoán được ra lai lịch của người đàn bà đó ."
Tô Vọng Ngôn đáp: “Không sai. Xuất thân của nàng ta chắc chắn có liên quan tới núi Nga Mi, thế nên Hoa Hòa Thượng mới sợ Dạ Minh Sinh nếu biết câu chuyện xảy ra ở Nga Mi thì sẽ đoán được ngay nàng là ai. Nhưng Lục Sửu từ trước đến giờ vẫn cùng tiến cùng lùi, như tay chân trên cùng một cơ thể, mà chuyện này Hoa Hòa Thượng lại giấu tất cả, chỉ kể cho mỗi Dạ Minh Sinh, có thể thấy hắn vô cùng tin tưởng vị tứ đệ này. Đã vậy, giữa hai người xòn chuyện gì không thể nói chứ ? Rốt cuộc thì nàng kia là ai, có bí mật gì mà ngay cả Dạ Minh Sinh cũng không thể biết ?"
Tô Vọng Ngôn nói sang chuyện khác: “Chúng ta vẫn nghĩ nàng kia xuất thân từ nhà giàu có, quyền quý vô song, nhưng thực ra, giống như Tang Thanh, trên đời vẫn có rất nhiều người phất lên chỉ sau một đêm. Chuyện này thực ra khá đơn giản, chúng ta có thể nghĩ tới thì Hoa Hòa Thượng chắc chắn cũng có thể. Người Thục Tây, nhà chồng họ Cố, một đêm trở nên giàu có ... Đem những điều đó tập trung vào một chỗ, chẳng phải rất dễ dàng đoán ra nàng kia là ai sao ?"
Nói xong nhướng mày cười.
Vi Trường Ca cười khẽ: “Nếu không phải thế thì Hoa Hòa Thượng cần gì phải khổ cực giấu giếm giúp nàng ta ba mươi năm nay làm gì ?"
Một tia chớp xẹt qua bầu trời, tiếng sấm qua đi, từng hạt mưa lác đác rơi xuống, đập vào song cửa, vang lên tí tách.
Vi Trường Ca buông một tiếng thở dài, mặt vẫn tươi cười, nhưng ý cười đã mang theo vài phần buồn bã. “Nàng đi lần đó, quả nhiên bặt vô âm tín, không còn tung tích nữa ... Chỉ là trước khi đi, nàng than thở cuộc đời đen tối, oan ức khó giải, chẳng biết lúc ấy mang theo tâm trạng gì ."
Tô Vọng Ngôn cũng thở dài mênh mang.
Lại nghe thấy, chỉ trong vòng nửa khắc, mưa ngoài song cửa đã trở nên lớn hơn, rào rào rơi xuống mặt đất, làm tăng lên vô số bọt nước. Hạt mưa theo gió tạt vào bàn cạnh cửa sổ, đóa sen cắm trong lọ sứ men xanh đặt trên bàn cũng theo đó đung đưa. Hai người cùng quay lại nhìn, một lúc lâu cũng không ai nhúc nhích, mặc cho gió mang hơi nước tràn vào phòng.
Tô Vọng Ngôn với tay kéo bọc vải, cũng đã biết bên trong là thứ gì. Y tháo từng lớp từng lớp vải bọc, mở hộp đồng bên trong ra, hòn đá đen vuông vắn lẳng lặng nằm ở đó. Tô Vọng Ngôn nheo mắt, nhìn chăm chú.
Y hỏi: “Thế gian này thực sự có bồng lai tiên cảnh ?”
Vi Trường Ca không trả lời.
Đá quý nạm trên nắp hộp không ngừng phản chiếu ánh sáng, lấp lánh chiếu rọi cả căn phòng, bên cạnh là lá thư dập dềnh trước gió, mặt trên chỉ viết hai cái tên: “Cố Niệm, Cố Phán “.
Màn trúc vang lên tiếng lạo xạo rồi bị ai đó chậm rãi mở ra.
Gà chó trong sân nghe động, liền nháo nhác ầm ĩ, có tiếng trẻ con lanh lảnh mắng mỏ: “Súc sinh, cút ngay !”Chẳng biết có phải vì trông thấy tiếng cửa mở nên tiếng bước chân cũng ngừng nơi bậc thềm, sau đó, hai đứa trẻ một trước một sau tiến vào, hai thanh niên ngồi trong bóng tối nhập nhoạng thì toàn thân lập tức bất động.
Cố Niệm đột nhiên mở miệng: “Mẹ ơi, nhà có khách … Mẹ ? Mẹ ?” Gọi mấy lần mà không thấy có tiếng trả lời. Cố Niệm ngẩn ra, xoay người chạy tới phòng trong, vén rèm lên nhìn một lượt rồi quay trở lại, ngẩng đầu nhìn hai người Vi, Tô, sắc mặt lạnh lùng, hỏi: “Mẹ ta đâu ?”
Tô Vọng Ngôn trả lời như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Nàng ta đi rồi .”
Cố Niệm trừng mắt, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hai kẻ lạ mặt.
Cố Phán đứng ở cửa, đôi tròng mắt đen trắng rõ ràng đảo quanh một vòng, dừng lại trên mặt Tô Vọng Ngôn, cười hì hì. “Thúc thúc, ngươi lại lạc đường sao ?”
Tô Vọng Ngôn cười, nói: “Bé con trí nhớ tốt thật đấy !” Rồi tỉ mỉ ngắm nghía Cố Phán, lại “ ồ “ một tiếng, ra vẻ kinh ngạc. “Ơ kìa, răng của bé vẫn còn chưa mọc sao ?”
Cố Phán nghiêng đầu, bật cười khanh khách, khuôn mặt búp bê xinh xắn lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Nó đi tới chỗ bàn trang điểm dựng ở góc tường, gắng sức leo lên cái ghế đẩu có vẻ hơi quá cao, đứng trên ghế, ngồi trên bàn trang điểm, rồi thuận tay vớ lấy chiếc lược gỗ, lật qua lật lại nghịch chơi. Hai chân nhỏ đung đưa, dáng vẻ hết sức đáng yêu.
Cố Niệm nói: “Người lớn trong nhà đi vắng, mời hai vị thúc thúc hôm khác hãy quay lại !”
Cố Phán cười, nói: “Ca ca, ngươi còn chưa nhận ra sao ? Họ không phải muốn tìm người đàn bà kia đâu, họ tới tìm chúng ta đấy !” Nó cười híp cả mắt, lần lượt đánh giá Tô Vọng Ngôn và Vi Trường ca, lòng y chợt dâng lên cảm giác lạnh lẽo. Loại ánh mắt sành sỏi và độc địa này sao có thể sinh ra từ khuôn mặt non nớt, đáng yêu như vậy ? Cố Phán cúi đầu cười khanh khách, không thèm nói nữa. Cố Niệm “ hừ “ một tiếng, ngồi xuống một cái ghế bắng góc tường bên kia.
Trời chiều đã ngả về Tây(1).
(1) Nguyên văn: “Nhật ký tây khuynh “ , trích từ câu “ Nhật ký tây khuynh , xa đãi mã phiền “ chỉ cảnh đường trường mệt mỏi trong bài Lạc thần phú ( Bài phú về nữ thần sông Lạc ) của tác giả Tào Thực ( thời Ngụy – Tam quốc ).
Dưới tán cây dương đầu truyền tới tiếng hi ha tạm biệt nhau, hẹn mai chơi tiếp của lũ trẻ. Có đứa đang chơi vui không chịu giải tán. bị cha mẹ bắt được, kêu la ầm ĩ.
Cố Niệm ngồi im không nhúc nhích.
Phía bên kia căn nhà, Cố Phán khe khẽ hát, vẫn chuyên tâm đùa nghịch với sợi tóc dài vướng trên cây lược.
Vi Trường Ca phá vỡ sự im lặng. “Sao không hỏi xem, mẹ các ngươi đi đâu ?”
Cố Niệm lạnh lùng đáp: “Hỏi hay không chẳng quan trọng, dù sao thì nàng ta chắc chắn sẽ về .”
Vi Trường Ca nói: “Ồ ? Thế nếu nàng ta không về thì sao ?”
Cố Phán bật ra tiếng cười cụt lủn, nó với Cố Niệm nhìn nhau cười, nghiêm mặt đáp: “Nàng sẽ về ."
Vi Trường Ca không nói gì, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Tô Vọng Ngôn nháy mắt với y, nói: “Huynh có muốn nghe chuyện xưa không ?"
Vi Trường Ca ngầm hiểu ý, cười , nói: “Muốn chứ !"
Tô Vọng Ngôn mỉm cười, nhẹ nhàng kể: “Nói là chuyện xưa, nhưng thực ra cũng là một chuyện hết sức chân thực xảy ra trong giang hồ. Đã là truyền thuyết trên đời, nói đi nói lại cũng không ngoài bốn chữ oán hận tình thù, mà duyên phận chồng chéo, đời người chìm nổi, nhiều lúc khó có thể tưởng tượng, nguyên nhân cũng không nằm ngoài tửu sắc tài vận.
Trăm năm qua, người đời đều kể lại, bí mật lớn nhất thiên hạ là một nơi đặc biệt. Nơi đó chẳng biết là nơi đâu, chẳng biết làm sao tới, cũng không biết là ngày tháng năm nào bị người ở đâu phát hiện, nhưng vàng bạc châu báu nơi đó đủ khiến người ta trở thành kẻ giàu có nhất thiên hạ. Dù chỉ có được một chút kho báu cũng đã đủ để giàu đến độ không ai tưởng tượng nổi. Mà càng động lòng người hơn là nơi đó còn cất giấu một vật chí bảo, ai có thể khám phá được sự ảo diệu trong đó là có thể hiểu được nhân quả của tất cả mọi việc từ xưa đến nay, đến lúc đó thì thực là trên trời dưới đất, mặc ta sai khiến ! Dù muốn cả thiên hạ cũng có thể có được dễ như lấy đồ trong túi ! Từ khi có truyền thuyết này, trăm năm qua, không biết bao người đã bị kho báu và quyền lực trong truyền thuyết mê hoặc, hao phí tâm huyết cả đời, nhưng cũng chẳng được gì. Nơi có kho báu, cũng giống như chốn bồng lai tiên sơn trên biển kia, lúc ẩn lúc hiện, mãi mãi không tìm thấy cửa ."
Vi Trường Ca cười, nói: “Chuyện đệ muốn kể, chính là chuyện về kho báu này sao ?"
Tô Vọng Ngôn đáp: “Đúng ? Chuyện ta muốn kể chính là về nó ." Y vừa nói, ánh mắt vừa đảo qua đảo lại trên khuôn mặt hai huynh muội nhà họ Cố, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Cố Niệm, Tô Vọng Ngôn nhìn chằm chằm vào mắt nó, cười, nói: “Ba mươi năm trước, có một đôi phu thê họ Cố ." Nói đến đây thì ngừng lại. Mặt Cố Niệm vẫn lầm lì như trước, chỉ có bả vai hơi run rẩy, nhìn sang thì thấy cây lược đang lật qua lật lại trên tay Cố Phán đã ngừng.
Tô Vọng Ngôn làm bộ như không thấy, kể tiếp: “Cố phu nhân là con gái thứ của Nga Mi kiếm khách, tên thật là Phượng Sở. Nàng tuy là nữ nhưng lời nói, việc làm lại khiến không ít nam nhi phải giật mình. Trâm vàng mua rượu, ngàn dặm báo ân, tóc mây như gió, đẹp tựa thiên thần, thực là sau mưa trăng tỏ ! Người trong giang hồ một khi nhắc tới nàng, có ai là không tấm tắc khen ngợi. Đương thời, đã có không biết bao nhiêu hiệp khách trẻ tuổi quỳ gối dưới váy nàng. Nhưng tất cả đám người trẻ trung, ưu tú, con nhà quyền quý đó chẳng ai lọt được vào mắt Phượng Sở, cuối cùng mặc kệ sự phản đối của mọi người, nàng quyết gả cho Cố Tấn Chi ."
Cố Niệm không kìm được ngắt lời: “Cố tiên sinh là người tốt, sao lại phản đối ?"
Tô Vọng Ngôn thản nhiên nói: “Người tốt kẻ xấu, ngươi đủ tư cách nhận xét sao ?"
Vi Trường Ca yên lặng, nghĩ một chút mới giải thích: “Cố tiên sinh quả thực là người tốt, nhưng khi đánh giá một ai đó, người đời ít khi chỉ quan tâm đến việc người đó tốt hay xấu ."
Cố Niệm vẫn tỏ ra không hiểu, thật lâu sau mới khẽ " hừ " một tiếng khinh miệt.
“Phượng Sở tự ý lấy Cố Tấn Chi, hai người dắt tay nhau hành hiệp giang hồ, cứu khốn phò nguy. Nhưng Nga Mi kiếm khách trước sau vẫn không nhận Cố Tấn Chi là con rể, tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ với Cố phu nhân, do vậy, hai người mới cùng nhau quay về đỉnh Tật Phượng trên núi Nga Mi cầu xin cha nàng chấp thuận. Kết quả hai cha con nàng một lời không hợp, phu thê nhà họ Cố giận dữ xuống núi, từ đó về sau, phu thê nhà họ Cố đột nhiên biến mất khỏi giang hồ. Có người nói, bọn họ nản lòng thoái chí nên nhảy xuống vực tự tử, cũng có người bảo, bọn họ về Thiên Trì(2) ẩn cư.
(2) Hồ Thiên Trì thuộc khu tự trị Tân Cương , vùng Tây Bắc Trung Quốc.
Vài năm sau, khi phu thê nhà họ Cố xuất hiện trở lại, bên người đã có hai đứa con một trai một gái. Nhưng lần xuất hiện này lại khiến giang hồ một phen phát điên phát cuồng ... Có người nói, về cùng Cố Tấn Chi và Phượng Sở, là một khoản tài sản tiêu cả đời không hết, đếm cả đời không xong. Phu thê Cố Tấn Chi nổi tiếng sau một đêm. Thế nên, giang hồ mới đồn đại họ đã tìm được kho báu trong truyền thuyết, và mấy năm mất tích đó chính là ở chỗ kho báu. Lời đồn lan ra, người trong thiên hạ ùn ùn kéo tới, nơi nơi truy đuổi cả nhà họ. Ai cũng muốn biết chỗ cất giấu kho báu, ai cũng muốn nhanh chóng bắt được họ. Ngay cả triều đình cũng ban chiếu khắp các quận huyện, ra sức lùng tìm. Cố Tấn Chi và Phượng Sở làm sao biết sự tình sẽ thành ra như vậy. Chỉ sau một đêm bốn bề là địch, chỉ một ngày ngắn ngủi mà thiên hạ bao la này đã không còn chỗ dung họ !
Đến bước đường cùng, Cố phu nhân đành gửi một lá thư về nhà, cầu xin sự giúp đỡ của cha. Chẳng ngờ, cha nàng nhanh chóng đồng ý, còn bảo cả nhà họ về đỉnh Tật Phượng trốn tạm. Thậm chí, hai ca ca của Cố phu nhân còn ngày đêm bôn ba ngang dặm, đích thân tới đón họ về nhà. Ban đầu, Cố Tấn Chi còn sợ liên lụy đến nhà vợ, hai ca ca của Cố phu nhân lại nói, vì chuyện hai người tự ý thành thân nên Nga Mi kiếm khách đã công khai tuyên bố cắt đứt tình cha con với Cố phu nhân, chắc chắn không ai nghĩ tới việc lên đỉnh Tật Phượng tìm người, lúc này mới thuyết phục nổi gia đình Cố Tấn Chi theo họ về núi ..." Tô Vọng Ngôn thơt dài một tiếng, lắc đầu tiếc hận, nhưng không kể tiếp nữa.
Y không kể tiếp, ba người còn lại cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Vi Trường Ca cũng không nén được rầu rĩ, chỉ vừa hướng suy nghĩ sang chuyện khác, liền lưu ý biểu hiện kỳ của hai huynh muội nhà họ Cố. Hai huynh muội nhà đó cực kỳ lơ đãng, chẳng thèm để tâm tới ánh nhìn chăm chú của y. Trên mặt Cố Niệm hiện lên vẻ giận dữ, tiếc nuối, đau thương lẫn hồi tưởng ...
Mà trong mắt Cố Phán, ngoài giận dữ, tiếc nuối, đau thương, hồi tưởng ra, phần nhiều còn là oán độc, hận thù. Tay nó nắm chặt đến mức cây lược gỗ kêu " rắc " một tiếng, gãy làm hai nửa.
Cố Niệm dường như cũng quên bẫng trong phòng còn hai vị khách xa lạ chưa rõ ý đồ, co quắp dựa vào tường, ôm hận thở dài.
Trong chốc lát, bọn họ thậm chí quên cả che dấu, có thể thấy được sự xáo động trong lòng.
Lúc trước hai người Vi, Tô đã phần nào đoán ra hai huynh muội trước mặt chính là hai đứa con năm xưa của Cố Tấn Chi và Phượng Sở, giờ thấy vẻ mặt và ánh mắt của hai đứa trẻ liền biết ngay mình đoán không lầm. Thế nhưng, quan sát cảm xúc phức tạp trong đôi mắt sáng ngời của chúng, lại không nhịn được âm thầm phát sợ.
Mắt Cố Niệm đã đẫm lệ, khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ tang thương, chán nản không hề phù hợp với lứa tuổi, nó thì thầm kể: “Bọn họ tới được núi Tập Phượng , nha hoàn tôi tớ trên núi đều đã bị đuổi đi, chúng chỉ còn lại nhà họ Phượng và mấy nô bộc già. Trong đại sảnh đã bày sẵn hỷ đường, ở giữa dán giấy song hỷ đỏ thẫm, trái phải đốt nến long phượng, dưới bày hai bàn tiệc rượu, người nhà họ Phượng ngồi quây quần, để trống bốn chỗ ở giữa. Cố tiên sinh và Cố phu nhân mỗi người bé một đứa con, thấy cảnh đó đều sửng sốt. Phượng Hiển Bình liền nói với phu nhân: “Trong đám con cái, chỉ có con là giống ta nhất, cũng là đứa ta hiểu nhất, con quyết tâm lấy nó, người làm cha lẽ nào thật sự không nhận đứa con gái này nữa hay sao ?" Mấy huynh muội của Cố phu nhân đều xúm lại khuyên bảo, Cố phu nhân lòng đầy cảm kích, không kìm được chảy nước mắt. Nàng không muốn để ai thấy, cuống quít quay lưng lại, len lén lau đi. Phượng Hiển Bình lại nói với Cố tiên sinh, nhân dịp cả nhà đều ở đây, cho phép hai người bọn họ bái thiên địa lần nữa, danh chính ngôn thuận trước mặt tổ tiên, sau đó sẽ cưới hỏi đàng hoàng.
Phu thê nhà họ không ngờ giữa lúc nguy nan lại có thể được nhà họ Phượng thừa nhận, tức thì vừa vui sướng vừa chật vật mời Phượng Hiển Bình ngồi lên trên ghế, vô cùng hạnh phúc mà bái đường. Phượng Hiển Bình uống trà do Cố phu nhân dâng tặng, tươi cười với Cố tiên sinh, từ nay về sau ta giao Phượng Sở cho con, con phải đối xử tốt với nó. Mấy huynh đệ nhà họ Phượng cũng đồng loạt đứng dậy, kéo phu thê Cố tiên sinh ngồi vào chỗ. Bình thường tuy Cố tiên sinh không nói ra, nhưng mỗi lần thấy Cố phu nhân lén lau nước mắt, trong lòng vô cùng khổ sở. Giờ tâm trạng đã thoải mái, bèn uống nhiều hơn mấy chén.
Tới khi rượu đã mềm môi, một gã trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt sau khi đi chúc rượu Cố tiên sinh, đột nhiên cười , nói: “Cố tiên sinh, huynh giờ đã là rể nhà ta, cũng coi như người một nhà. Lúc trước có gì không phải, mong huynh bỏ quá cho, có được không ?" Cố tiên sinh gật đầu mỉm cười, còn chưa kịp nói gì, người nọ đã tiếp: “Nếu vậy, mong tỷ phu cho qua chuyện cũ, dẫn đệ tới đó đi ." Cố phu nhân vẫn nhanh trí cỡ nào chứ, lập tức thấy không ổn, cười hỏi: “Lục đệ, đệ nói vậy là có ý gì ?" Gã thanh niên cười lạnh, bên cạnh có người đáp thay: “Ý của lục đệ, nếu đã là người một nhà, nhị muội, muội và muội phu sao không nói ra nơi cất giấu kho báu, để cả nhà cùng hưởng phú quý ?" Mặt Cố tiên sinh hơi biến sắc nhưng vẫn ngồi ngay ngắn, gằn giọng nói: “Phượng Đào, ta tôn trọng huynh là cữu cữu của ta, ta không tính toán với huynh. Huynh còn nói nữa đừng trách ta vô tình ." Người nọ bèn ngửa đầu cười lớn, tiếng cười vừa rộ lên, liền nghe thấy tiếng tuốt gươm đao. Người nhà họ Phượng đứng dậy bật ngửa ra sau, chẳng biết từ lúc nào, trong tay đã sáng loáng đao kiếm, cứ thế vây bốn người vào giữa ."
Cố Niệm ngồi trên chiếc ghế băng ở góc tường, đã hoàn toàn chìm vào hồi ức.
Mặt nó càng lúc càng hiện lên vẻ căm hận, thì thào kể tiếp: “Cố phu nhân nhanh chóng bế hai con, dựa sát vào bên chồng, liền nghe thấy ca ca nàng cười, nói: “Muội phu tốt, sao lại vô tình đến thế ? Nghe nói chiêu " bất năng quy " của ngươi có thể khiến người bó tay chịu trói, ta đã muốn lĩnh giáo từ lâu, đáng tiếc, hôm nay sợ là không có cơ hội nữa rồi !" Cố phu nhân hoảng sợ, nói với Phượng Hiển Bình: “Cha, thế này là thế nào ?" Lão thất phu Phượng Hiển Bình, lão đâu còn là người nữa , lại đang tâm nói: “Gã con rể này của ta võ công lợi hại, đến ta còn phải kiêng kỵ, ha ha, không bỏ chút gì vào rượu sao có thể giữ hắn lại chứ ?" Cố phu nhân nghe xong, chết lặng nửa ngày. Bộ dáng của nàng, cứ như là ... cứ như là bị giội thẳng xô nước đá vào đầu giữa ngày đông rét buốt vậy ... Ta ... ta thực sự đến chết cũng không quên được ..." Cố Niệm nói nửa chừng chợt dừng lại, một lúc lâu sau mới buông tiếng thở dài.
Giọng nói lảnh lót của Cố Phán bỗng vang lên phía bên kia góc nhà: “Phượng Hiển Bình lại nói: “Cố tiên sinh, lão phu quả thực bội phục ngươi. Ngươi vừa thử vận công, đã khiến kịch độ lan ra toàn cơ thể, đáng lẽ lúc này phải xé gan xé ruột, đau đến tận tim tận phổi, chẳng ngờ ngươi còn có thể tỏ ra như không có chuyện gì ngồi ở chỗ này ." Môi Cố phu nhân run run, rốt cuộc cố nén nước mắt, đặt tay trái lên vai chồng ."
Giọng Cố Phán trong trẻo, thánh thót, kể cũng nhanh hơn, nên qua lời kể của nó, câu chuyện càng trở nên căng thẳng, cảnh tượng của cái đêm ba mươi năm trước dường như cũng hiện ra trước mắt.
Cố Phán kể: “Đúng lúc ấy, Cố tiên sinh đột nhiên cười lớn. Phượng Hiển Bình nói: “Ngươi sắp chết rồi, có gì đáng cười chứ ? Ngươi nghĩ làm như vậy ta sẽ không đoán được ngươi có trúng độc hay không sao ? Ngươi lừa được người khác, làm sao qua mắt nổi lão phu !" Cố tiên sinh cười xong, lạnh lùng nói: “Vậy thì cứ thử xem !" Ánh mắt như điện lướt qua gương mặt từng người đứng đó. Không khí im lìm, trong tai có tiếng gì đó ong ong, mà lạ thay, còn nghe được tiếng tim mình đang đập ... Cố tiên sinh đứng dậy, Cố phu nhân liếc nhìn, rồi cũng đi theo ra đến cửa. Bọn họ mỗi người ôm một đứa bé, siết chặt tay nhau. Không ai dám ngăn cản, đành trừng mắt nhìn họ rời khỏi phòng khách, đi ra sân.
Lúc ấy, mỗi khắc đều trôi qua thật chậm, mà cũng thật nhanh. Mắt thấy chỉ cần bước qua cánh cửa là ra đến bên ngoài, dưới chân Cố tiên sinh bỗng nhiên lao đảo, miệng hắn trào ra một dòng máu đỏ, rồi không kìm lại được nữa, máu đỏ biến thành đen, ồng ộc trào ra ngoài. Có kẻ hô lên, đừng để bị Cố Tấn Chi lừa ! Trong khoảnh khắc, nhà họ Phượng lũ lượt xông tới. Cố tiên sinh đẩy vợ ra bên ngoài, giơ đứa nhỏ trong tay lên, dùng toàn lực ném mạnh, Cố phu nhân hoảng hốt, bất chấp trong lòng còn ôm một đứa, phi thân lao về phía trước, chỉ một bước đã cách tới vài trượng, cuối cùng cũng đón được đứa bé kia. Nàng chưa hoàn hồn đã nghe thấy tiếng cha vang lên sau cánh cửa: “Cố Tấn Chi, không có thuốc giải của ta, ngươi sống không quá canh ba ! Mau nói ra chỗ giấu kho báu !" Cố phu nhân kinh hoàng, cuống cuồng quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng của chồng đã chắn ngang cửa ."