Đúng lúc xe mạnh mẽ đụng phải cô, bóng ma chết chóc lại bao phủ lấy cô lần nữa, thì một bàn tay có lực giữ cô lại, cô được kéo vào trong lồng ngực cứng rắn nhưng ấm áp.
Người kia, ôm cô thật chặt, tiếng thở dốc dồn dập bao phủ lấy cô.
Cô sợ ngây người, chưa kịp làm bất kỳ phản ứng nào.
Người kia, ôm chặt cô ngã sang một bên.
Cô được người kia bảo vệ ở trong ngực, một bên là lồng ngực kiên cố ấm áp, một bên là cánh tay cứng như thép, bọn họ ngã trên quảng trường có thể soi rõ bóng người, sau đó nhanh chóng lăn qua chỗ vốn là nơi bánh xe vừa đi qua.
Khi tất cả từ từ an tĩnh lại, cô nhìn thấy một đôi mắt đang lo lắng nhìn mình, mang theo giọng điệu sợ hãi hỏi: “Em không sao chứ?”
Hoảng hoảng hốt hốt, trong khoảng thời gian ngắn cô không nhớ bây giờ là năm nào, u mê hỏi: “Tôi còn sống sao?”
Người kia ôm cô thật chặt, nhìn ánh mắt của cô rồi nói: “Em còn sống.”
Cô đờ đẫn dần tỉnh lại, ngẩng đầu lên, thấy chung quanh có một đám bảo vệ đang chạy vội tới, cản lại chiếc xe kia, cô còn thấy con trai đang chạy tới, thấy con gái đang khóc đứng dậy từ trên đất.
Ánh mắt của cô rơi vào trên người đàn ông kia lần nữa, mày rậm bén nhọn, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, đây là Mạc Phong.
Cuối cùng cô lắc đầu một cái nói: “Tôi không sao.”
Lúc này, Mạc Cách Ly đã chạy đến bên cạnh bọn họ, ngồi chồm hổm trên mặt đất, mang theo sợ hãi sống sót sau tai nạn, giọng nói run rẩy hỏi: “Hai người không sao chứ?”
Mạc Yên Nhiên đứng dậy từ dưới đất, đã chạy tới mang theo tiếng khóc nức nở: “Mẹ, thật xin lỗi…”
Cô nhìn lại hai đứa bé, không dám mở miệng, trong khoảng thời gian ngắn, cô không phân biệt rõ bây giờ là kiếp này hay kiếp trước, cho đến khi Mạc Cách Ly và Mạc Yên Nhiên cùng lo lắng kêu lên hỏi cô, cô mới giật mình tỉnh lại, vội vàng lắc đầu một cái nói: “Các con đều ở đây… Vậy là tốt rồi…”
Mạc Phong buông Tô Tranh ra, lúc này hai đứa bé và Tô Tranh mới phát hiện ra, phía sau lưng của anh có vết thương, trên cánh tay có vết máu.
Tô Tranh lập tức cầm cánh tay của anh: “Anh không sao chứ?”
Mạc Phong ngước mắt, nghiêm túc nhìn cô, hình như cô bị hoảng sợ quá lớn, đang lo lâu nhìn mình, nắm cánh tay của mình rất chặt.
Mạc Phong lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ bị thương bên ngoài.”
Tô Tranh ấp úng nói: “Vậy… Vậy làm sao bây giờ… Xe cứu thương…”
Mạc Cách Ly phát hiện mẹ mình bất thường, cho rằng mẹ bị kinh sợ quá, vội vàng an ủi: “Mẹ, không có chuyện gì, ba chỉ bị thương bên ngoài, băng bó một chút là được rồi.”
Mạc Yên Nhiên chỉ vào xe cứu thương đang từ xa đến mà gào thét: “Đến rồi, bọn họ đến rất nhanh.”
Sự chú ý của Mạc Phong không phải xe cứu thương, sợ hãi trong mắt Tô Tranh, anh chưa từng thấy.
Anh chưa bao giờ biết cô lại yếu ớt như thế, lại bị tai nạn xe cộ làm kinh sợ thành bộ dáng này. Nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của cô đang nắm chặt tay mình, trong lòng Mạc Phong dấy lên một tia hy vọng, ít nhất thì cô vẫn để ý mình.
------------
Kết quả của lần tai nạn xe cộ này, chính là Mạc Phong Tô Tranh một nhà bốn người đều đến bệnh viện.
Đầu tiên Mạc Phong khẳng định muốn tổng kiểm tra toàn bộ, nhưng kiểm tra đi kiểm tra lại thì phát hiện ra ngoại trừ bị thương bên ngoài thì anh không bị tổn thương gì khác, không chỉ như thế, thân thê còn rất cường tráng, vì thế nên thôi. Tô Tranh đâu rồi, cũng cần kiểm tra tổng quát, đây là Mạc Phong khăng khăng. Đã nhiều lần Mạc Phong phát hiện thỉnh thoảng cô sẽ xuất hiện triệu chứng váng đầu, có lúc sắc mặt tái nhợt khó thở không giải thích nổi, anh hy vọng cô có thể kiểm tra tổng quát một chút để tìm ra tai hoạ ngầm.
Nhưng đáng tiếc là ngay cả bác sỹ ưu tú nhất của bệnh viện đặc biệt kiểm tra sức khoẻ cũng không có biện pháp tìm ra nguyên nhân cô choáng váng đầu. Trong lòng Tô Tranh vẫn nghi ngờ đầu mình choáng váng có liên quan đến tai nạn xe cộ ở kiếp trước, nhưng đương nhiên cô không thể nói ra, chỉ có thể mặc cho bản thân giống như con thỏ bạch bị kiểm tra, cuối cùng nhìn bọn họ không thu hoạch được gì.
Đối với Tô Tranh mà nói, cho dù cô và Mạc Phong đã phát sinh chuyện gì, hiện tại người đàn ông này đã cứu tính danh (tên họ) của cô, cho nên mình nên biểu hiện sự quan tâm của mình với anh.
Sau khi tất cả hỗn loạn kết thúc, lúc bọn họ rời bệnh viện, có một người lão luyện khôn khéo đi tới, Mạc Phong vừa nhìn thấy người này, liền bảo đối phương sang một bên nói chuyện, sau đó hai người to nhỏ một phen.
Tô Tranh giả vờ như không thèm để ý, nhưng vẫn vểnh lỗ tai caant thận lắng nghe, lại mơ hồ nghe thấy tên Phùng Mính Nhi, không khỏi giật mình, chẳng lẽ tai nạn xe cộ này có liên quan đế Phùng Mính Nhi?
Mạc Phong trầm mặt, không biết phân phó gì đối với người kia, người kia liền đáp ứng mà đi rồi.
Tô Tranh ở một bên nghe thấy lời này, không khỏi nhớ lại kiếp trước, ngày cô chết, là ngày người đàn ông trước mắt tuyên bố đính hôn cùng Phùng Mính Nhi. Nhưng ý niệm này cũng chợt loé lên, mà rốt cuộc một đời Phùng Mính Nhi tự nhiên sẽ được Mạc Phong vô cùng quan tâm, chính cô ta vùng vẫy cho nửa đời còn lại, có người đàn ông đã chạy tới giúp mình dọn sạch toàn bộ chướng ngại hạnh phúc, đương nhiên cô sẽ không tự mình gây chuyện thị phi.
Mắt cô cúi xuống nhìn dải băng vải trên bả vai Mạc Phong, hỏi tình hình của Mạc Phong, Mạc Phong không chút để ý: “Chỉ bị thương ngoài da thôi, em không cần vì vậy mà áy náy.” Anh ngậm miệng không đề cập đến Phùng Mính Nhi, hiển nhiên là không để Tô Tranh quan tâm đến chuyện này.
Tô Tranh cũng không hỏi, chỉ lắc đầu nói: “Tôi chỉ lo lắng cho anh thôi, không áy náy.”
Mạc Phong nhìn dáng vẻ lo lắng của người phụ nữ này, nở nụ cười.
Anh rất ít cười, trước kia sống trong quân đội, về sau sống trong môi trường chính trị, khiến cho anh luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Hiện giờ anh nở nụ cười, cười đến ôn hoà như vậy, điều này khiến cho Tô Tranh lập tức nhớ lại bọn họ đã từng ngọt ngào chung đụng không nhiều lắm.
Mạc Phong ôn hoà nói: “Tô Tranh, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không cần vì thế mà thương hại anh. Cho dù giữa chúng ta ra sao, em vẫn là mẹ của con anh, đương nhiên là anh sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ chọ em.”
Tô Tranh cúi đầu, nhẹ nhàng “A…..” rồi nói: “Tôi biết.”
Mạc Phong nhìn hai đứa bé đang chờ bên cạnh: “Đi thôi, các con chờ em đấy.”
Tô Tranh gật đầu với anh, đi thẳng tới bên cạnh xe của mình, lúc xe chậm rãi khởi động, cô nhìn thấy bóng lưng của Mạc Phong cách đó không xa.
Bóng lưng của anh, hiu quạnh mà cô đơn, bởi vì trên bả vai đeo băng vải màu trắng mà càng lộ vẻ thê lương.
Bên cạnh anh có vệ sỹ và y tá đi cùng, nhưng dáng vẻ của anh vẫn lẻ loi như vậy, dường như trong trời đất này chỉ có một mình anh.
Mạc Yên Nhiên gác cằm lên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài: “Ba bị thương, thật đáng thương, tại sao không để ba ở chung với chúng ta, như vậy chúng ta cũng có thể chăm sóc cho ba.”
Mạc Cách Ly liếc nhìn Tô Tranh không nói gì, Tô Tranh nhớ tới lời nói vừa rồi của anh, mang theo ý tứ giận dỗi nói: “Không biết.”
Người đàn ông này rất quật cường, cũng cực kỳ tự ái, nam tử hán đại trượng phu khinh thường người ta thương hại chỉ vì vết thương nhỏ này, lại càng không thích vì trả công cho mình mà khiến cho người ta áy náy thông cảm.
-------------
Lúc này một nhà ba người tuy bị kinh hãi, dù sao cũng hữu kinh vô hiểm (nhìn thì kinh sợ nhưng không có gì nguy hiểm), buổi tối trở về người giúp việc đã làm xong cơm, tuỳ tiện ăn một chút rồi tính toán đi nghỉ ngơi sớm.
Đêm nay Tô Tranh ngủ không yên ổn, trong đầu cô không ngừng hiện lên cảnh tai nạn xe cộ của kiếp trước và kiếp này, cảnh tượng giống nhau nhân vật giống nhau, chỉ có điều quan hệ giữa người và hoàn cảnh khác nhau, nên kết quả cũng khác nhau.
Trong đầu cô rất hỗn loạn, nghĩ tới mình không nên có chuyện gì ngoài ý muốn, nếu như nói chuyện ngoài ý muốn ở biên giới trong kiếp này là mệnh trung chí định (ẩn dụ tất cả mọi chuyện mà con người gặp phải đều đã được sắp đặt trước, chỉ có ông trời và sự nỗ lực mới thay đổi được), vậy chuyện ngoài ý muốn hôm nay thuần tuý là tai hoạ từ con người.
Liều mạng thuyết phục anh để cho chính mình an tâm, cô lại nghĩ tới bóng lưng rời đi của người kia, thật ra thì làm sao mà cô không biết, rõ ràng người đàn ông này rất cô đơn, nhưng anh thực sự quá quật cường, không dễ dàng chịu cúi đầu, cho dù đến bây giờ anh cũng sẽ không cúi đầu.
Đột nhiên cô cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm lúc còn trẻ anh không phải như vậy, rõ ràng thích cũng không nói, thậm chí đôi khi hành động cũng không biết nên hành động như thế nào, muốn bao nhiêu ngu dốt có bấy nhiêu ngu dốt, ngốc đến mức không thể tha thứ!
Cô nghĩ tới nghĩ lui chính là không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy, đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỗ đậu xe cạnh vườn hoa dưới lầu, đúng là cô nhìn thấy một bóng dáng hiu quạnh dưới đèn đường, bóng dáng kia rất quen thuộc. Lúc đầu cô cho là mình nhìn nhầm, dứt khoát kéo cửa sổ ra nhìn thật kỹ, cao cao to to, trên cánh tay quấn băng vải, không phải Mạc Phong thì là ai.
Vẫn mặc trên người bộ quần áo ban ngày, trên cánh tay đeo băng vải, cứ ngây ngốc đứng ở đó như vậy.
Nhất thời trong lòng Tô Tranh vừa thương lại vừa tức, không biết người này ở dưới đó định làm cái gì, gác đêm cho mình sao? Nếu không phải buổi tối mình mất ngủ thỉnh thoảng liếc nhìn một cái, anh định tính toán thế nào, đứng ngây ngốc ở đó cả đêm sao?
Về phương diện tình cảm đàn ông nhà họ Mạc đều ngốc nghếch như vậy sao? Thiệt thòi cho bọn họ từ nhỏ đã được giáo dục tốt nhất, lại dạy ra loại đầu gỗ như vậy?
Trong lòng cô tức giận, chợt đóng cửa sổ lại, ‘Roẹt’ kéo rèm cửa sổ, trở lại bên giường ngã sấp xuống.
Cô nhìn lên trần nhà nghĩ, nếu anh muốn gác đêm thì gác đi, mang theo vết thương gác đêm cũng không có vấn đề gì, đây là bản thân anh tự nguyện! Cô hung hăng nghĩ xong, liền dứt khoát nhắm mắt ngủ.