Khi Tô Tranh về đến nhà, Mạc Yên Nhiên không có ở đây, nghe nói là tìm A Tửu đi chơi rồi. Trên thực tế không biết từ lúc nào Mạc Yên Nhiên trở thành bạn tốt của A Tửu , hai người nói chuyện rất hợp ý, luôn luôn ở chung một chỗ nói này nói nọ. Mà Mạc Cách Ly ngồi một mình trên ghế sa lon ở phòng khách đọc sách, nhìn thấy Tô Tranh trở lại, ngẩng đầu hỏi: “Con vừa thấy ba ở dưới lầu.”
Tô Tranh chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, liền ngồi trên ghế sa lon, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Mạc Cách Ly để quyển sách trên tay xuống, nghiêm túc nhìn mẹ mình: “Ba nói gì vậy mẹ?”
Tô Tranh chưa quen nói chuyện với con trai về vấn đề này, có chút đờ đẫn, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Dáng vẻ của Mạc Cách Ly lại như đã định liệu trước: “Thật ra thì ba rất quan tâm mẹ.”
Tô Tranh trầm mặc không nói.
Mạc Cách Ly nói tiếp: “Mặc dù con không thân cận với ba lắm, chẳng qua con có thể cảm nhận trong lòng ba rất quan tâm đến mẹ. Nếu như trước kia ba có làm gì khiến mẹ đau lòng, hiện tại nhất định là ba đang rất hối hận.”
Đêm hôm đó, khi ba nói chuyện với bà nội, Mạc Cách Ly đã nghe hết tất cả.
Nếu như nói Mạc Cách Ly chưa từng thân cận với ba thì cũng có thể hiểu được, đêm hôm đó, cậu và ba đối mặt như vậy, nghe được câu cảnh báo kia của ba, ngay lập tức tỉnh ngộ, thì ra cha con cuối cùng vẫn là cha con.
Dưới góc độ tình cảm cùng tình thân, đàn ông nhà họ Mạc đều biến thành rối tinh rối mù.
Vì vậy tâm sự của Mạc Phong, Mạc Yên Nhiên có thể không hiểu, Tô Tranh có thể không hiểu, nhưng Mạc Cách Ly hiểu.
Tô Tranh nghe được câu nói hối hận đó, lại cười bất đắc dĩ mà nói: “Vậy thì như thế nào, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, có hối hận cũng vô ích. Chuyện đã qua, ba con tất nhiên có lỗi, nhưng chính mẹ cũng có lỗi, cho nên mẹ thừa nhận mẹ đã phải trả giá đắt, những thứ giá đắt đó, không phải hối hận có thể bù đắp.”
Mạc Cách Ly không hiểu, nhưng lại giống như hiểu, nhìn mẹ của mình mệt mỏi, rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng: “Mẹ, con cho rằng mẹ nên suy nghĩ thật kỹ vấn đề giữa mẹ và ba, nếu như mẹ thực sự không có cách nào tiếp nhận ba, con và Yên Nhiên tuyệt đối không ép buộc mẹ phải đi làm những chuyện mà mẹ không thích. Nhưng nếu như trong lòng mẹ vẫn còn cảm giác với ba, cũng không cần tự ép mình.”
Tô Tranh nắm thật chặt tay dựa ghế sa lon, cô đột nhiên cảm thấy mình có phần tức cười, con trai cô mới mười tuổi lại ở bên cô khuyên bảo vấn đề tình cảm của chính cô.
Cô cười khổ, dịu dàng nhìn đứa bé trưởng thành sớm bên cạnh, mềm mỏng nói: “Mẹ có lỗi với các con.”
Khi gió mùa hè thổi qua rèm cửa sổ sát đất bằng lụa mỏng nhẹ nhàng vào phòng, làm lay động tấm rèm, thanh âm xin lỗi của cô cũng phiêu tán trong phòng khách.
Mắt Mạc Cách Ly khép hờ, yên lặng một lúc lâu, chợt ngước mắt hỏi: “Mẹ, con có thể hỏi mẹ một chuyện không?”
Tô Tranh gật đầu: “Con nói đi.”
Mạc Cách Ly hít một hơi thật sâu nói: “Yên Nhiên chị ấy sống cực kỳ đơn thuần, chị chỉ biết người nào yêu chị người nào không yêu chị, chị sẽ không đi quản những thứ đúng sai phải trái kia.” Cậu tuy còn nhỏ nhưng đã lộ ra con mắt thành thục nhìn mẹ mình, nhẹ nhàng nói: “Nhưng con không giống chị, con biết trước đây khi con xoay người đi bóng lưng của con đã làm tổn thương lòng mẹ, nhưng còn muốn hỏi, năm đó khi mẹ buông tha chúng con, mẹ có hối hận không? Trong lòng mẹ, người khác có thể quan trọng hơn so với chúng con, là thật sao?”
Mắt Tô Tranh buồn bã, bao nhiêu năm rồi, vấn đề này cô cũng đã từng tự hỏi chính mình.
Chính bởi vì đã từng tự hỏi mình trăm ngàn lần, trong hai mươi năm không ngừng thống khổ mà suy nghĩ, rốt cuộc cô đã hiểu rõ lựa chọn lúc trước của mình. Tô Tranh yêu thương nhìn con trai mình, dịu dàng nói: “Cách Ly, cảm ơn con đã hỏi điều này, con là một đứa bé có chủ kiến, nếu như cả đời này con không hỏi, mẹ cũng không biết phải nói chuyện này với con như thế nào.”
Mạc Cách Ly không nói gì, đây chính là nghi vấn trong lòng cậu, có lẽ cậu đã lấy hết dũng khí mới dám mở miệng hỏi.
Tô Tranh tựa lưng lên ghế sa lon, nhìn bông hoa trắng trong thuần khiết trang trí trên trần nhà: “Cách Ly, con phải vĩnh viễn nhớ, trong lòng mẹ, địa vị của con và Yên Nhiên không ai có thể so sánh, bất kỳ ai.” Cô nói cường điệu.
Trong mắt Mạc Cách Ly lộ ra nghi ngờ, nếu như vậy, năm đó cần gì vì người khác mà buông tha mình.
Tô Tranh lại chậm rãi giải thích: “Bởi vì mẹ thương các con, cho nên không muốn để tình yêu của mình dành cho các con có tạp chất, cũng không muốn gánh hết cả một đời gánh nặng không cởi được. Nếu mẹ bỏ qua những thứ này mà không có nhà để về với các con, vậy có ý nghĩa gì, cho dù trong năm tháng sau này mẹ yêu quý các con như thế nào đi nữa, đều cảm thấy đó là tình yêu rất ích kỷ.”
Cô khổ sở nhìn Mạc Cách Ly: “Nếu nói hối hận, mẹ cũng không rõ ràng lắm, mẹ không biết mình có nên hối hận không. Bởi vì mẹ biết nếu lựa chọn một con đường khác, lại biết kết cục là gì.”
Mạc Cách Ly lặng lẽ nghe mẹ mang theo ưu thương nói ra hết, nhìn ngoài cửa sổ.
Rất lâu sau, cậu mới nói: “Đã qua rồi thì để chúng qua đi, tương lai mới là điều chúng ta muốn.”
Đã rất lâu rồi Tô Tranh không có tỉnh dậy lúc rạng sáng, trên thực tế kể từ khi cô trở thành một người phụ nữ có hai đứa bé quấn quanh bên gối, mất ngủ đã là một chuyện quá xa vời.
Nhưng lần này nửa đêm cô đã tỉnh, nhưng không phải năm giờ rạng sáng hàng ngày.
Cô không ngủ được, đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Vườn hoa dưới lầu, có một người thường xuyên đậu xe ở chỗ đó.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh vẫn còn hơi sức để yêu sao?
Tô Tranh ngẩng đầu lên, ngước nhìn sao trên trời. Ánh sao sáng trong thành phố này, luôn luôn như có như không lác đác mấy cái.
Vào kiếp trước, khi cô mới mười bảy tuổi, Mạc Phong ôm cô ở trên sân phơi nhìn sao sáng trên trời.
Cô tựa vào bả vai người đàn ông này, có lúc cũng mơ ước đây là nơi tựa vào của cô.
Khi đó, Mạc Phong cũng từng cho cô ngọt ngào, chỉ tiếc một chút ngọt ngào đó lại mang tới cho cô hai đời cay đắng.
Hiện tại người đàn ông này đi tới trước mặt cô, nói muốn cho cô hạnh phúc.
Anh cho rằng anh nói đến thì có thể tới sao, anh cho rằng khi cô không còn hy vọng gì nữa, anh có thể một lần nữa nhặt lên tất cả sao?
Tô Tranh cúi đầu, khổ sở lắc đầu.
Cứ để cho cô ích kỷ một chút đi, nếu người đàn ông này hy vọng cô có thể hạnh phúc, như vậy là hạnh phúc lớn nhất của cô, chính là không đi trêu chọc tình yêu nữa, an toàn trải qua ngày thuộc về mình.
Hôm nay, Tô Tranh lái xe, cùng với hai đứa bé Yên Nhiên và Cách Ly đi Thương Thành mua các thứ cần thiết.
Trên đường vừa lúc gặp vụ kẹt xe phía trước, nó là bên kia có sự cố to lớn. Tô Tranh nhìn một hàng dài trước mặt không thấy đầu hàng đâu, lui xe về phía sau, quyết định thay đổi hướng khác đi vòng đường xa hơn.
Hai bên nhà cửa san sát, trong dòng xe cộ Tô Tranh cẩn thận đi về phía trước, đúng lúc này, Yên Nhiên chợt kêu lên: “Con muốn đi toilet?”
Mạc Cách Ly cau mày: “Đi toilet? Sắp về đến nhà rồi, chị không thể nhịn một chút sao?”
Mạc Yên Nhiên nhướng mày lên, mất hứng lấy giọng điệu mềm yếu nói: “Không thể nhin đâu… Mẹ, còn bao lâu nữa mới về đến nhà?”
Tô Tranh nhìn dòng xe chạy chậm chạp trước mắt, biết bởi vì con đường bên kia bị kẹt xe, giao thông bên này chắc chắn không tốt hơn, về đến nhà chắc phải thêm chút thời gian, vì vậy lái xe ra: “Gần đây chắc có nhà vệ sinh công cộng.”
Tô Tranh dừng xe ở bãi đậu xe gần một khách sạn, cô cùng Mạc Yên Nhiên xuống xe, nhìn xung quanh cuối cùng mới tìm được nhà vệ sinh công cộng, Mạc Yên Nhiên vội vã đi vào, cô đứng chờ bên ngoài một mình.
Trong lúc lơ đãng ở đây, cô vừa ngước mắt, lập tức cười.
Bên cạnh chính là khách sạn lớn, là nơi tổ chức sinh nhật mười tuổi cho Mạc Yên Nhiên và Mạc Cách Ly đấy.
Cô nhìn khách đang đi về phía cửa khách sạn, còn có cậu giữ xe quần áo chỉnh tề, chợt nhớ tới tình cảnh kiếp trước của mình.
Khi đó, cũng là khách đến khách đi, cũng là cậu giữ xe nho nhã chỉnh tề, cô dùng đến biện pháp cuối cùng làm nhân viên phục vụ bình thường bên trong, về sau lại đau lòng mà chạy ra.
Ánh mắt cô di chuyển từ đại sảnh khách sạn ra bên ngoài, giống như cô thấy được có một người phụ nữ thất hồn lạc phách (hết hồn hết vía) chạy ra đại sảnh, xuyên qua đám người, chạy tới đường lớn, sau đó trên đường lớn bị một chiếc xe lái tới, đụng vào, sau cùng là màu đỏ.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, cô nhìn không thấy màu đỏ, trước mắt từng chiếc xe từ từ đi tới, tiếng kèn bên tài không dứt, cô chợt cảm thấy lóa mắt.
Đó vốn là chuyện không tồn tại, đó là một sự kiện trong một không gian song song khác, đời này, cái ngày mà cô được cho là chết đi đã qua rồi.
Đời này, cô còn sống, cô an toàn, cô có trai có gái, cô hạnh phúc.
Đúng lúc này, một người đi một mình lọt vào trong tầm mắt cô.
Mạc Phong, người đàn ông này, anh mặc quân trang, đi sau cũng có mấy người giống vậy, có mặc quân trang, có không mặc, bọn họ cười nói đi từ trong đại sảnh ra, đi thẳng tới bên đường lớn.
Lúc này Tô Tranh mới thấy, thì ra bên cạnh đậu rất nhiều xe.
Cô xoay mặt đi, tiếp tục nhìn đường, cô nghĩ tới con gái ở đằng kia liền lái xe rời đi, cô không muốn đối mặt với Mạc Phong.
Mà Mạc Phong đang tiễn khách, sau khi những người đó đi, anh đứng ở nơi đó nhìn bọn họ rời đi, lúc này xoay người đi về liền thấy Tô Tranh.
Tô Tranh cười với anh, coi như chào hỏi.
Mạc Phong phân phó điều gì với người đi theo, rồi đi tới bên cạnh Tô Tranh.
Lúc này, Mạc Yên Nhiên từ nhà vệ sinh công cộng chạy ra.
Mạc Yên Nhiên mặc một chiếc váy màu hồng phấn liền thân, giống như công chúa nhỏ xinh đẹp, khi bé chạy, làn váy tung bay.
Có lẽ là bé sợ mẹ đợi lâu, cho nên chạy quá nhanh, nên không chú ý tới, có một chiếc xe đang chạy đến.
Chiếc xe kia, chủ nhân của nó xem ra cực kỳ nóng vội, cho nên không muốn ở trong hàng dài chậm rì tiến lên, nó muốn tìm được tắt.
Xe chạy nhanh đến sân rộng trước khách sạn.
Tô Tranh thấy cảnh này, máu lập tức dâng trào, hết to thất thanh “Yên Nhiên”, chạy như bay tới.
Mạc Phong ở phía này cũng nhìn thấy, đồng tử của anh co lại, nhiều năm huấn luyện cũng để cho anh nhanh chóng phản ứng kịp, chạy tới phía con gái mình.
Khi tiếng thắng xe chói tai vang lên, trong đầu Tô Tranh lại hiện ra đủ loại tình cảnh kiếp trước.
Cùng địa điểm, cũng sẽ có màu đỏ giống vậy sao?
Cô nhắm mắt lại, dùng hết hơi sức đẩy con gái ra, đẩy ra rất xa.
Giờ khắc này, giống như cô đã chệch đường ray với không gian này rồi.
Cái cảm giác xa lạ quen thuộc đánh úp lại, nơi xa lạ và con gái bên cạnh chính là người đàn ông kia, sắp bị đụng vào ngã xuống chính là mình chứ?
Nếu là kiếp trước cô một lòng muốn chết, còn kiếp này cô không muốn đâu!
Đời này, cô đã tránh được một lần dưới bánh xe, chân bị thương của cô vừa khỏi, sao cô có thể gặp lại chuyện này một lần nữa đây? Chẳng lẽ sau khi sống lại cuối cùng cô vẫn bỏ mạng dưới bánh xe?
Bên tai cô vang lên tiếng kêu đau khổ đến tột cùng của Cách Ly: “Mẹ _______”
Bên tai cô vang lên tiếng kêu đau của Mạc Yên Nhiên bị cô đẩy ngã xuống đất.
Trước mắt cô cứ hiện lên cảnh tượng của kiếp trước, tượng gỗ con nít màu đỏ, người phụ nữ ngã xuống, người đàn ông khổ sở.
Cảnh tượng kiếp trước dường như đang lặp lại ở đời này.
Cô cười khổ, chẳng lẽ cô không trốn thoát được số mệnh sao?