Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 116: Chương 116: Chương 101: Có phải sẽ càng đau hay không




Diệp Dịch Lỗi đến ôm chầm lấy cô hôn một cái thật sâu, dây dưa đầu lưỡi của cô. Băng Ngưng hít thở không thông, không thoải mái liền đẩy bờ vai của anh, nhưng sự giãy giụa yếu ớt của cô ở trong lòng Diệp Dịch Lỗi giống như càng khiến thú tính trong anh tăng thêm.

Đợi đến khi người trong ngực không còn hơi sức, người nào đó được thỏa mãn, anh mới buông đôi môi mọng nước của cô ra.

“Anh Dịch Lỗi. . . .”

“Hả?” Anh cau mày, rõ ràng không thích cách xưng hô này.

Băng Ngưng mếu máo, nhưng cô thật sự có chút khó mà mở miệng gọi anh là Thạch Đầu. Cô không có cách nào quên được đêm qua anh đã dùng những biện pháp gì ép cô gọi anh là Thạch Đầu.

“Vậy anh muốn nghe cái gì chứ!” Nhìn dáng vẻ mếu máo uất ức của cô làm Diệp Dịch Lỗi cảm giác chính mình giống như là ác bá cường đoạt dân nữ vậy.

Chỉ là. . . . . . Anh thích nhìn dáng vẻ uất ức của cô gái nhỏ này.

“Những lời em có thể nói có rất nhiều.” Nhìn cô gái nhỏ thở hổn hển, anh cười xấu xa nói: “Chẳng hạn như. . . . Tối hôm qua em rất hài lòng, ví dụ như, làm lại một lần cái gì. . . .”

Băng Ngưng nghe một hồi có chút ngây ra. Tại sao anh có thể nói ra lời như vậy. . . . Nháy mắt mấy cái, cô cau mày quay đi, tránh lại bị nói thêm.

Anh yêu chết dáng vẻ “xấu hổ” mắc cỡ không biết làm sao của cô. Khẽ cười vuốt lên mi tâm vừa nhíu chặt của cô: “Vẻ mặt cau có như bánh bao, khó coi chết đi được!”

“Anh mới khó coi!” Băng Ngưng lẩm bẩm quay mặt.

“Nhưng. . . . . . Tối hôm qua em mới nói em yêu anh đấy!”

“Rõ ràng là. . . .” Băng Ngưng cất cao giọng rồi lại hạ thấp xuống: “Rõ ràng là anh ép em nói.”

Cố nén cười, anh cúi đầu mân mê hôn môi Băng Ngưng: “Cô bé! Em có biết dáng vẻ bây giờ của mình, khiến cho anh đặc biệt hồi tưởng lại những chuyện xảy ra buổi tối hôm qua, lại muốn yêu em một lần nữa.”

Băng Ngưng cả kinh trợn to hai mắt.

“Dịch Lỗi. . . . Thạch Đầu.” Cô thức thời đổi cách xưng hô, dáng vẻ giống như có chút khó có thể mở miệng: “Kia. . . . . . Đau quá, không cần có được không.”

Vốn là tâm tình rất tốt nên nghĩ muốn trêu đùa cô một phen, nhưng lúc này nghe giọng điệu thương lượng của cô, trong nháy mắt tim anh như mềm nhũn. Tối hôm qua, đúng là anh đã không biết phải tiết chế, nghe thấy bé con vừa khóc vừa van xin nhưng anh cũng không để ý đến. Bây giờ nghĩ lại thấy có chút hối hận.

Hôn môi của cô, hồi lâu sau. . . . . .

“Vậy hôm nay tạm tha cho em.”

Anh vẫn ôm cô như cũ, cũng không dám càn rỡ nữa, anh sợ mình sẽ không nhịn được bị dụ dỗ, càng sợ cô gái trong ngực không chịu nổi. Cúi đầu dịu dàng hôn xuống mi tâm của cô một cái, anh giúp cô cài lại nút áo bị tuột ra.

“Về sau. . . . . . Anh sẽ chú ý một chút, được chứ?” Anh mặt không đỏ tim không đập hỏi.

Băng Ngưng thẹn thùng chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, làm sao anh có thể nói những lời như vậy ra ngoài. Về sau, còn có về sau nữa sao.

“Đi rửa mặt đi!” Anh thúc giục: “Bằng không bất cứ lúc nào anh cũng sẽ đổi ý đấy!”

Nghe thấy lời của anh, Băng Ngưng vội vàng đứng lên, vì nôn nóng nhảy từ trên giường xuống nên cô bị té ngã trên đất. May mắn dưới đất có tấm thảm dày mới khiến cô không đau, nhưng Diệp Dịch Lỗi giống như phải rất khó khăn mới nhìn sang chỗ khác. Viền quần lót màu đen của cô bị lộ ra rồi. . . . . .

Dùng sức lắc đầu, anh lại nằm xuống, giả vờ như thật sự không trông thấy gì. Diệp Dịch Lỗi, có phải mày cấm dục đã lâu rồi hay không. Vừa oán giận vừa nghiêng tai nghe tiếng nước chảy ào ào bên trong nhà tắm, giống như đây là một bản nhạc tuyệt vời. . . . . .

Đột nhiên thay đổi khiến Băng Ngưng không thích ứng. Chuyện hai người có thể sống chung đã là điều ngoài ý muốn, bây giờ lại còn ngủ chung một giường nữa. Trong đầu của Băng Ngưng chỉ hiện lên hai chữ”kinh hãi.” Mà với Diệp Dịch Lỗi, sự thay đổi như vậy cũng không phải là dễ dàng thích ứng. Sau chuyện đó, anh không nghĩ tới sẽ có lúc hai người cùng nhau tỉnh lại một ngày, nhưng hiện tại chuyện đó lại đang xảy ra. Anh cho là mình sẽ hối hận, nhưng hình như không có, sau ‘ biến cố ’ của ngày hôm qua, mọi thứ cũng không quan trọng nữa, chí ít thì lúc này là như vậy.

Diệp Dịch Lỗi rời giường, sau khi rửa mặt đã là giữa trưa rồi. Nhìn những thực phẩm trong tủ lạnh, bọn họ đều có chút rầu rỉ. Từ nhỏ anh là người chưa từng nhúng tay vào bếp núc, còn trongtiềm thức của Băng Ngưng luôn sợ lửa nên cũng không vào phòng bếp. Cũng may ở đây dùng điện, nhưng nhìn những thứ đồ này, từ trước đến giờ họ chỉ phụ trách ăn, thật đúng là lần đầu tiên phải làm.

“Em xác định em muốn tự mình làm sao?” Diệp Dịch Lỗi hoài nghi nhìn Băng Ngưng: “Nấu cháo ư? Chỉ sợ ngay cả nước sôi em cũng không biết đun nữa!”

“Ít xem thường người khác đi!” Băng Ngưng chun mũi: “Dù sao cũng sẽ không khó ăn hơn so với đồ ăn của trợ lý Văn!” Cô nói xong, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của Diệp Dịch Lỗi trong nháy mắt liền đen thui khi nghe tới câu sau: “Tài nghệ của anh ấy không những kém, lại có bản lĩnh nấu được cháo trắng thành ra như vậy.”

“Em đã ăn cơm của cậu ta lúc nào rồi?” Chuyện Băng Ngưng ghét bỏ bữa cơm sáng lần đó khiến cho anh vĩnh viễn không muốn thừa nhận là do anh làm.

“Thời gian trước rồi!” Băng Ngưng không chút nghỉ ngợi nói: “Chính là . . . . Cái lần bị ốm trước.”

Diệp Dịch Lỗi thiếu chút nữa thì bị tức đến nội thương. Chuyện này Văn Tuấn từng nói với anh, cô bé này lại dám ghét bỏ nói món ăn của anh là khó ăn sao? Mình vì cô ấy xuống bếp, lại còn bị ghét bỏ. Xem ra chính mình không nên mềm lòng buông tha cho cô ấy! Sớm biết cái miệng của cô gái nhở này sẽ nói ra những điều như vậy thì lúc vừa rồi anh nên nghiêm khắc trừng phạt một phen.

Mặc dù ngoài miệng nói đơn giản như vậy, nhưng vẫn khiến Băng Ngưng phải vò đầu một chút. Chuyện nấu cơm này, thật đúng là cô chưa có suy nghĩ tới. Từ nhỏ đều có người chăm sóc nên trình độ của cô chỉ dừng lại ở mức có thể phân biệt được gia vị mà thôi.

Nhìn bộ dạng Băng Ngưng vò đầu khiến Diệp Dịch Lỗi muốn bật cười. Cô gái nhỏ mặc áo sơ mi của anh đi lại trong phòng bếp, mái tóc dài cột lung tung sau gáy, lúc này anh cảm thấy nơi này có không khí của gia đình.

Tay cô lóng ngóng ước lượng gạo để đổ vào trong nồi. Cũng may cô bé này còn biết vo gạo, đối với bữa cháo buổi sáng. . . . . . Ách, bữa trưa, thật sự thì anh không chờ mong điều gì. Chẳng qua là mang tâm trạng chế giễu trong lòng mà thôi.

Đặt nồi lên trên bếp, cô không những nhìn mà đặt cả tâm trí vào trong tủ lạnh để xem có thể nấu được gì ăn khống. Mãi đến khi nghe thấy âm thanh tiếng nước sùng sục ở trên bếp, nhìn cháo ở trong nồi trào ra ngoài, Băng Ngưng hốt hoảng chạy tới nhấc nắp nồi lên.

“A ——” Cô kêu lên một tiếng, cái nắp vung ra.

Ba ——

Âm thanh vang lên trong phòng bếp khiến Diệp Dịch Lỗi kinh sợ. Chẳng qua là anh chỉ nhận một cuộc điện thoại, trong phòng bếp đã giống như vừa gặp cướp vậy. Anh bước lên mấy bước ngắt nguồn điện, chỗ nào trên bếp cũng dính đầy nước cơm. Anh quay đầu lại muốn nhìn một chút bộ dạng thất bại của Băng Ngưng.

“Anh nghĩ, vẫn là ăn mì ăn liền đi!” Không đành lòng nhìn bộ dạng cô bé nhăn mày, Diệp Dịch Lỗi mở miệng. Hôm nay sợ là ‘ không có lộc ’ được ăn cháo của cô rồi.

“Mẹ nói. . . . . .”

“Bây giờ nghe anh đây.” Mặt Diệp Dịch Lỗi lạnh xuống. Đi thẳng vào cầm mỳ ăn liền lên, nấu nước. Anh không thích cô bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều mở miệng ra nhắc đến mẹ.

Băng Ngưng đi ra ngoài, cũng biết tính khí của anh thất thường, rõ ràng một giây trước còn dịu dàng như vậy, giây tiếp theo đã nổi giận rồi.

Trong phòng ngủ, nhìn những dấu vết trên chiếc giường lớn khiến cho mặt cô giống như bị lửa thiêu, trời ạ! Lạc BăngNgưng, mày còn muốn mất thể diện nữa sao? Nhanh chóng kéo xuống ga trải giường, giống như là muốn xóa đi dấu vết mà ném ngay vào trong máy giặt bên cạnh. Mặc dù cô không có quần áo để thay, nhưng chiếc áo sơ mi trên người khiến cho cô nhớ tới Điền Mộng Phỉ, nói không chừng cái này chính là cái mà cô ta đã mặc qua. . . .

Quần áo của Diệp Dịch Lỗi đều rất đơn giản, ngoại trừ áo sơ mi trắng thì có áo T shirt đen trắng. Cô không do dự lấy một chiếc áo T shirt ra thay, sau đó vứt áo sơ mi của anh sang một bên.Những hành động nhỏ này của cô không tránh được ánh mắt của Diệp Dịch Lỗi. Bưng mỳ ăn liền ra ngoài vừa đúng lúc nhìn thấy cô tỏ ra ghét bỏ ném qua một bên, còn đá một cái.

A! Tính khí thật nóng nảy.

“Ra đây ăn mì được rồi!” Giả vờ như không nhìn thấy hành động của cô, Diệp Dịch Lỗi hô một tiếng. Những thứ khác có thể không biết làm nhưng nấu mỳ ăn liền là sở trường của anh. Lúc ở phòng làm việc làm thêm giờ, chính thứ này đã làm bạn với anh. Nghiêm trọng nhất là đoạn thời gian đó, anh ăn đến buồn nôn, vì vậy khi có thời gian đi ra ngoài mua đồ sẽ tự động tránh ăn mỳ ăn liền.

Băng Ngưng nhìn hai bát mì nóng hổi trước mặt, bộ dạng giống như tâm tình không tệ. Cho tới bây giờ Lâm Thanh Âm đều không thích cô ăn những thứ không tốt cho sức khỏe này, cho nên cô chưa từng ăn. Quan trọng nhất là cái này do Diệp Dịch Lỗi làm.

“Ăn đi!” Anh ngồi xuống, trong tủ lạnh chỉ còn lại một quả trứng. Anh lấy ra đặt vào trong bát của Băng Ngưng.

Băng Ngưng ngồi xuống. Quên mất trên tay vừa bị thương, cô hưng phấn đưa tay ra với tô mì. Miệng bát truyền hơi nóng bén nhọn đến bàn tay bị thương, Băng Ngưng hô nhỏ một tiếng rút tay về.

“Làm sao vậy?”

Diệp Dịch Lỗi nắm lấy tay của cô nhìn một chút. Từ ngón cái đến ngón giữa trong lòng bàn tay đỏ bừng một mảnh, tim của anh co rút lại. Có lẽ là lúc cô làm rơi cái vung trong phòng bếp rồi.

“Sao lại ngốc như vậy hả!” Anh oán giận. Cúi đầu thổi thổi, sau đó nhẹ nhàng ở trên tay của cô hôn xuống một cái.

“Có phải rất đau không?” Anh lo lắng hỏi.

Trong mắt Băng Ngưng nhanh chóng rơi xuống một giọt nước mắt.

“Làm sao vậy? Đau lắm hả?” Diệp Dịch Lỗi nhẹ nhàng thổi.

“Đừng sợ, anh đi mua thuốc.” Anh nói xong liền đứng dậy.

Băng Ngưng lắc đầu một cái, nhào qua ôm lấy Diệp Dịch Lỗi.

“Không, không phải!” Cô lắc đầu nói: “Chính là. . . . . . Chính là cảm thấy thật hạnh phúc. Anh Dịch Lỗi! Nếu như đây là mơ, hãy để cho em mãi mãi không cần tỉnh lại, được không?”

Nước mắt của cô ướt nhẹp vạt áo của anh, trong lòng của Diệp Dich Lỗi có chút chua xót. Anh cũng hi vọng, nếu như đây là mơ, cho dù bọn họ mãi mãi chìm đắm trong giấc mơ của mình, cũng không bao giờ muốn tỉnh lại. Ở đây sẽ không có quá khứ chết tiệt kia, không có sự tranh giành của nhà họ Diệp, không có nhà họ Điền, không có Phương Tử Hạo, chỉ có hai người bọn họ. . . .

“Anh Dịch Lỗi! Ngưng nhi thật sự rất yêu anh!” Băng Ngưng giữ lấy vạt áo anh nói: “Không phải vì lời của mẹ, không phải vì anh là cậu chủ nhà họ Diệp. . . . . .”

“Đồ ngốc!” Khẽ vuốt tóc của cô, anh an ủi: “Đừng khóc.”

“Tin tưởng em một lần, được không?” Cô nghẹn ngào, vội vàng biểu đạt tâm ý của mình.

Diệp Dịch Lỗi không có mở miệng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Mặc dù Băng Ngưng không nghe thấy anh mở miệng trả lời, nhưng tất cả điều này giống như đã đủ rồi. Với Diệp Dịch Lỗi cũng vậy. Anh nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Băng Ngưng: “Ngưng nhi! Chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?”

Băng Ngưng nức nở gật đầu, lần nữa bắt đầu sao? Cô không biết bọn họ đã bắt đầu khi nào, chỉ là. . . . . . Những điều này đều không quan trọng, chỉ cần bọn họ ở chung một chỗ, chỉ cần có một cơ hội là đủ rồi. Lúc này. . . . . . Giống như tất cả mọi thứ trải qua trong quá khứ đều trở nên đáng giá. . . . . .

Giống như chưa từng trải qua hạnh phúc như vậy. Nhưng dù họ đang hưởng thụ phần hạnh phúc này thì vẫn có chút lo lắng. Hạnh phúc này đến quá đột ngột, có phải cũng sẽ giống như lúc nó tới, bất chợt liền biến mất không thấy gì nữa. Nếu như có một ngày niềm hạnh phúc này trở thành kỉ niệm, có phải là. . . . Sẽ càng đau hơn. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.